Sớm hôm sau, Cố Tu Qua dẫn đoàn đi, Diệp Vinh Thu thì ở lại quân bộ học hỏi Finn Haugen. Lần này cả quân bộ xuất binh. Đoàn Cố Tu Qua đến Thụy Xương chặn quân Nhật, đoàn của Đinh Hoành Lỗi thì tới Hoàng Mai, ngăn Nhật xuôi nam tây tiến. Dọc đường hành quân, Cố Tu Qua đi cạnh bên Hắc Cẩu, cùng hắn nói chuyện phiếm. Hắc Cẩu hỏi Cố Tu Qua: “Đoàn trưởng, khi nào ta mới có thể đánh lại?” Cố Tu Qua hỏi hắn: “Đánh lại đâu?” Hắc Cẩu nói: “Quê của anh, toàn bộ Trung Quốc này..” Cố Tu Qua liếc nhìn đạn dược họ mang trên lưng, lại nhìn khẩu súng trong tay hắn: “Dựa vào mấy cái này? Đánh lại? Thực tế chút đi thanh niên à, ta có thể ngăn giặc Nhật ở Thụy Xương đã là khá lắm rồi.” Một lát sau, Cố Tu Qua thấp giọng nói với hắn: “Biết cấp trên nói với tôi như nào không?” Hắc Cẩu nhìn gã. Cố Tu Qua ghé vào tai hắn thấp giọng nói: “Dùng không gian để tranh thủ thời gian. Là dùng không gian, tranh thủ thời gian chứ không phải là tranh thủ thời gian để giành lại không gian.” Hắc Cẩu cười một tiếng: “Tranh thủ thời gian cho ai?” Cố Tu Qua nhún vai: “Tôi cũng muốn biết, lãnh thổ sắp mất hết rồi, còn tranh thủ thời gian cho con khỉ nào nữa? Tranh thủ thời gian làm gì? Ôm tiền bỏ trốn hả?” Hắc Cẩu lại cười, nói: “Đoàn trưởng, nói cho tôi nghe anh lên chức đoàn trưởng bằng cách nào đi.” “Hửm? Hứng thú hả, để tôi nhớ lại nào.” Cố Tu Qua nhìn hắn đầy ý vị, cau mày suy nghĩ một chút, nói: “Lúc mới rời Đông Bắc ấy, tôi ngàn vạn lần không muốn nhập quân trung ương. Thậm chí tôi còn chẳng muốn làm lính mà muốn quay về với đám anh em trước kia tiếp tục làm hồ tử, sau đó tự mình đánh lại giặc Nhật. Nhưng cũng đâu còn cách nào, không làm lính thì lấy đâu ra đạn, ra súng nhưng làm lính rồi thì đánh giặc kiểu gì? Tôi cứ phân vân mãi. Sau này thông suốt rồi, vẫn là nhập ngũ thì tốt hơn, hơn nữa không thể chỉ làm một thằng lính quèn, phải phấn đấu lên chức.” Gã dựng ngón tay cái, “Làm liên trưởng, có thể quản một trăm người làm doanh trưởng, có thể quản năm trăm người làm đoàn trưởng, có thể quản hơn một ngàn năm trăm người rồi! So với lão đại hồ tử còn uy phong hơn nhiều!” Gã quay đầu nhìn đoàn của mình, cười he he hai tiếng, sờ sờ mũi, ngượng ngùng nói: “Hình như cũng không nhiều như vậy nhỉ?” Hắc Cẩu cười cười nói: “Làm quan quân, trong tay có người, có vũ khí, có lương thực, quan trọng hơn cả, còn có quyền lực.” Cố Tu Qua vỗ đùi: “Đúng!” Gã bắt đầu rung đùi đầy đắc ý: “Cho nên năm đó tôi bất ngờ tạo phản, bắn chết doanh trưởng. Sau đó chạy khỏi trung ương, vài anh em chạy cùng tôi, Lưu Văn, Quách Võ.” Gã chỉ về phía Lưu Văn và Quách Võ: “Cũng đều theo tôi rời trung ương cả.” Hắc Cẩu nhếch miệng cười nói: “Dã tâm đoàn trưởng cũng không nhỏ nhỉ?” Cố Tu Qua híp mắt, tiến đến bên tai hắn nhỏ giọng nói: “Tôi muốn làm hoàng đế!” Hắc Cẩu nghe xong gật gù: “Làm hoàng đế rất tốt, ai cũng phải nghe anh, không ai dám trừ quân nhu của anh, anh bắt người ta đi đánh giặc, ai không nghe thì chém hết, quan liêu không an phận cho về vườn. Mai đánh lại đông bắc, ngày kia thống nhất toàn dân tộc.” Cố Tu Qua nở nụ cười. Cười xong, gã vỗ vai Hắc Cẩu: “Thực tế chút đi, trước tiên phải nghĩ xem đánh trận này kiểu gì đã.” Hắc Cẩu thấp giọng nói: “Thực tế à, vậy đánh xong trận này quay về, đoàn trưởng có muốn làm sư trưởng không?” “Hử?” Cố Tu Qua sờ sờ bụng, “Muốn, muốn đến mức ruột gan xoắn xuýt lại với nhau rồi. Cậu muốn nói gì, tôi nghe đây.” Hắc Cẩu nói: “Tôi có thể giúp sư trưởng. Có thể không giúp được nhiều, nhưng mấy trò mèo mả gà đồng thì là sở trường của tôi.” Cố Tu Qua nói: “Thú vị đấy. Cậu muốn gì?” Hắc Cẩu nhìn gã một cái, thật thà nói: “Cho tôi quyền, dạy tôi bản lĩnh. Tôi cũng muốn làm quan, tôi cũng muốn cầm binh.” Nay loạn lạc như này, chỉ mạnh mẽ mới có thể đấu tranh đòi quyền lợi. Hắn phải bảo vệ rất nhiều người, rất nhiều thứ, nhất định hắn phải trở nên mạnh mẽ, có quyền lợi, có bản lĩnh. Cố Tu Qua nở nụ cười gian xảo, cùng hắn đập tay: “Thành giao!” Không lâu sau, Cố Tu Qua đi lên phía trước. Hắc Cẩu quay về đoàn, Điền Cường hỏi hắn: “Này, cậu vừa thầm thì gì với đoàn trưởng thế?” Hắc Cẩu nói: “Hỏi đoàn trưởng chuyện đánh giặc ấy mà.” Hai cậu trai dáng vẻ nhỏ bé bắt đầu đi tới: “Anh Hắc Cẩu, anh Điền Cường, hai người nói gì thế?” Điền Cường bĩu môi: “Không có gì.” Sau khi Mã Lâm và Mạnh Nguyên đi, lại có hai cậu trai khác gia nhập đám bọn họ. Hai cậu trai kia đều là người Chiết Giang, một cậu người Ôn Châu tên Phương Hồng, cậu kia người Ninh Ba tên Thiệu Hoa. Bì Hồ hỏi hai người: “Này, hai người là đồng hương phỏng? Thích nhở, đoàn này toàn người trong Nam, chẳng ai đồng hương Hà Nam với tôi cả, cô đơn quớ!!!” Điền Cường lập tức phản bác: “Thêm mấy thằng Trú Mã Điếm nữa có mà loạn à? Một mình ông cũng đủ phiền rồi!” Phương Hồng và Thiệu Hoa đưa mắt nhìn nhau, Phương Hồng hỏi: “Hai ta có tính là đồng hương không?” Thiệu Hoa nói: “Tính đi, đều là người Chiết Giang cả.” Bì Hồ nói: “Có thể nghe đồng hương nói giọng địa phương, thân thân thiết thiết biết chừng nào! Đồng hương gặp đồng hương, hai mắt lệ lưng tròng!!” Phương Hồng và Thiệu Hoa đều nở nụ cười. Thiệu Hoa nói: “Không phải đâu, cậu ấy nói tiếng Ôn Châu, em nghe một câu cũng chẳng hiểu.” Phương Hồng nói: “Em nghe hiểu một chút tiếng Ninh Ba.” Bì Hồ ngạc nhiên nói: “Một câu cũng không hiểu? Sao có thể?!! Hà Nam chúng tôi cũng nhiều âm địa phương lắm, nhưng loại nào tôi cũng hiểu, rất thân thiết quen thuộc nha!” Hắc Cẩu chen vào một câu bằng giọng Trùng Khánh: “Mấy người phương Bắc nói chuyện không phải cùng một giọng sao? Đến heo còn hiểu được nữa là.” Bì Hồ dùng cùi chỏ chọc chọc vào người Điền Cường: “Ông nghe hiểu được tôi nói gì không?” Điền Cường liếc mắt nhìn: “Làm gì? Ý gì? Tôi hiểu được.” Bì Hồ chỉ chỉ Hắc Cẩu: “Cậu ta chửi ông là heo đó!” Tất cả mọi người đều cười rộ lên, Điền Cường giơ tay lên muốn đập Bì Hồ, Bì Hồ cười cười trốn sau Hắc Cẩu: “Ông đánh tôi làm gì, ông đánh cậu ta ấy! Cậu ta nói! Heo cũng hiểu tôi nói chuyện!” Lúc này Quách Võ đi tới, mắng: “Cái đám này, ồn ào cái gì thế!” Bì Hồ lè lưỡi, lập tức nâng súng mình lên, mọi người cũng nghiêm túc đi về phía trước. Chốc lát sau, Quách Võ đi. Thiệu Hoa nói: “Phía Nam chúng tôi không giống phía Bắc các anh, bọn tôi ở đây cách nhau cả một con sông dãy núi, cho nên giọng địa phương khác nhau, nghe không hiểu.” Phương Hồng và Thiệu Hoa dùng giọng Ôn Châu và Ninh Ba giới thiệu một chút về quê hương mình, ba người Hắc Cẩu nghe mơ mơ màng màng, nghe xong, Điền Cường chỉ vào Thiệu Hoa nói: “Cậu Ninh Ba kia nói, tôi nghe được đôi câu.” Sau đó chỉ về phía Phương Hồng: “Còn cái cậu này, tôi chẳng hiểu cái gì. Nhưng mà giọng hai cậu giống nhau lắm.” Hai người Chiết Giang cười cười: “Khác xa chứ.” Hắc Cẩu nói: “Ấy là đương nhiên, người Ôn Châu, Huy Châu, Tấn Châu, mấy nơi này làm buôn bán, nơi nào buôn bán càng tốt thì giọng càng khó hiểu. Giọng họ khó nghe là bởi không muốn người ngoài nghe được, chỉ người một nhà với nhau mới hiểu được thôi, như vậy mới dễ lừa người, kiếm tiền của người khác.” Hồi Chung gia còn chưa sụp, Hắc Cẩu đã gặp rất nhiều thương nhân đến từ khắp các nơi, mấy người ở những nơi buôn bán làm ăn tốt, giọng địa phương của họ nghe như giọng nước ngoài vậy, có phí tâm nghiên cứu cũng không hiểu, bởi vì họ không muốn người ngoài nghe được. Vì vậy, từ hôm đó cậu Phương Hồng người Ôn Châu được Bì Hồ tặng cho một biệt danh: Gian thương. Tuy rằng nhà Phương Hồng chỉ còn lại một mình cậu ấy, hơn nữa cậu ấy cũng không phải dân làm ăn. Lúc Cố Tu Qua dẫn đoàn của mình tới Thụy Xương, quân Nhật đã kéo nhau lên phía đông bắc Thụy Xương, lính Trung đóng căn cứ ở Thụy Xương đã phát động tiến công, nơi ấy đang chiến đấu kịch liệt. Cố Tu Qua dẫn mọi người ra phía sau tập kích quân Nhật, có quân địa phương phối hợp, hai bên đánh thế giọng kìm, nhưng quân Nhật nhanh chóng phát hiện ra bọn họ, lập tức chia quân ra củng cố phòng ngự hậu phương, mãnh liệt nổ súng về phía họ. Cố Tu Qua dẫn các chiến sĩ phân tán, trốn dưới sự yểm hộ của hậu phương mà nỗ lực phản kích, nhưng hỏa lực quân Nhật quá mạnh, tấn công mấy đợt nhưng đều bị đánh trở về. Cố Tu Qua hét lớn: “Không được, đánh như vậy phải hi sinh nhiều quá! Ưu thế địa hình của chúng tốt hơn ta! Ta phải phối hợp với quân phòng thủ, để lửa đạn của họ hỗ trợ ta, khắc chế súng máy quân Nhật, sau đó mọi người đồng thời xông lên, nhanh chóng ăn tươi đám quỷ kia!” Lưu Văn lấy trong trang bị ra mấy cái cờ, muốn dùng làm tín hiệu liên lạc với đối phương. Anh vừa ghé người ra khỏi hàng yểm hộ, lập tức có đạn bắn tới. Quách Võ nhanh chóng kéo anh ngã xuống, đạn xẹt qua đầu họ, cắt bay vài cọng tóc. “Mẹ kiếp!” Quách Võ chửi một tiếng, “Không được rồi, vừa thò đầu ra đã bị bắn, liên lạc với đối diện thế nào đây?” Cố Tu Qua bối rối: “Dương đông kích tây? Điệu hổ ly sơn?” Gã cởi mũ sắt ra xông về phía trước, thử rời khỏi hàng yểm hộ. “Pằng!” Mũ sắt lập tức bị đạn bắn trúng. Cố Tu Qua cào đầu: “Mẹ nó, bọn này bắn súng càng lúc càng giỏi!” Hắc Cẩu kéo tay Phương Hồng cúi thấp người chạy qua hàng yểm hộ, chạy đến bên người Cố Tu Qua. Hắn nói: “Đoàn trưởng, trực tiếp gọi họ đi.” Lưu Văn lập tức gạt ý kiến này: “Có thể trong quân giặc có người hiểu tiếng Trung!” Hắc Cẩu chỉ Phương Hồng đang mơ màng: “Để gian thương gọi đi. Giọng Ôn Châu ta nghe còn không hiểu, huống hồ là bọn giặc. Nếu đối dện có người Ôn Châu thì tốt rồi. Không được thì tìm Huy Châu, Tấn Châu.” Cố Tu Qua nhìn Phương Hồng từ trên xuống dưới một lượt: “Cậu thử nói ‘Xin hỗ trợ hỏa lực, đánh súng máy giặc Nhật!’ đi.” Phương Hồng dùng giọng Ôn Châu lặp lại câu gã vừa nói, mọi người nghe xong đều mờ mịt. Cố Tu Qua nói: “Cậu vừa nhắc lại lời tôi nói đó hả?” Phương Hồng gật đầu. Cố Tu Qua vỗ đùi: “Được rồi! Cậu! Cậu thử gọi phía đối diện xem. Gọi to vào, hỏi xem bên kia có người Ôn Châu hay không?” Phương Hồng hít sâu một hơi, gọi đến khàn cả giọng. Chỉ chốc lát sau, phía đối diện lập tức vang lên tiếng gào. Phương Hồng mừng rỡ, hướng Cố Tu Qua gật đầu. Cố Tu Qua truyền lệnh cho cậu, cậu ta lập tức dùng tiếng Ôn Châu gào to về phía đối diện, rất nhanh, người Ôn Châu ở phía đối diện cũng rống một tiếng trả lời. Hai bên thỏa thuận xong, sự tình đã có thể giải quyết. Chẳng mấy chốc, một tiếng pháo vang lên, súng máy của giặc nhất thời ngưng lại. Cố Tu Qua nhanh chóng hạ lệnh: “Súng máy đâu! Nhanh!” Không đợi gã phân phó, tay súng máy nhân cơ hội ngắn ngủi đặt súng máy lên kệ, bắt đầu áp chế hỏa lực Nhật. Ngay sau đó, hai tiếng pháo vang lên. Cố Tu Qua chớp lấy thời cơ, dẫn lính rời khỏi hàng yểm hộ mà xông lên, giết tiến quân Nhật trốn vào đội ngũ. Nửa giờ sau, dưới sự hợp lực chiến đấu giữa đoàn của Cố Tu Qua và quân phòng ngự, quân Nhật bị đánh trở lại, Thụy Xương đã được giữ, mọi người bắt đầu sửa sang hàng phòng ngự, chuẩn bị cho đợt tiến công tiếp theo. Lúc này, Cố Tu Qua đi tới bên người Phương Hồng, vỗ vỗ vai cậu ta: “Được lắm cậu Ôn Châu, cậu đã hoàn thành tốt sứ mệnh mã hóa điện văn. Thăng hai cấp, lên thượng đẳng binh!” Phương Hồng ngượng ngùng gãi đầu. Lúc Cố Tu Qua đi đến bên người Hắc Cẩu, hai người ăn ý nhìn nhau cười. Cố Tu Qua nói: “Cậu, có công bày mưu. Cũng thăng lên thượng đẳng binh.” Hắc Cẩu không nhanh không chậm móc trong túi ra một quân hàm, ném xuống đất. Đó là quân hàm của một tên lính Nhật, lúc nãy chiến đấu hắn đã giết được một tên giặc có chút chức vị, tiện thể lột quân hàm trên vai tên giặc kia xuống. Cố Tu Qua cúi đầu nhìn thoáng qua, liếm liếm răng, gật đầu nói: “Hạ sĩ Chung, làm tốt lắm.” .o. Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tiểu Hắc không có vận khí tốt như A Bạch, cậu ấy đi lên từng bước một! M: Luyên thuyên về địa lý TQ một chút, Chiết Giang ở gần biển nên mạnh về làm ăn buôn bán. Trùng Khánh của Mai và Thu thì là thành phố trực thuộc trung ương, Trùng Khánh còn được mệnh danh là cái nôi trai đẹp. Trai Đông Bắc như Cố Tu Qua thì nổi tiếng ngầu và men, mỗi tội khẩu âm nặng Trung Quốc xưa, cứ nhắc đến Đông Bắc là người ta liên tưởng đến mấy anh cao m8 m9, mình trần trùng trục giữa trời rét căm:”>, bản thân mình cũng rất có ấn tượng với trai Đông Bắc bên ấy:”>