Từ Thiếu Phương trông thấy Hắc Cẩu, mừng rỡ ra chào đón: “Cậu là đồng chí Chung Vô Mai phải không?” Trước đây anh chưa từng gặp qua Hắc Cẩu, nhưng tham mưu trưởng đã miêu tả qua tướng mạo và đặc điểm Hắc Cẩu cho anh nghe nên vừa liếc mắt liền có thể nhận ra: “Đến đúng lúc lắm, đang chờ cậu đây!” Hắc Cẩu cười cười nói: “Chào thủ trưởng. Lúc tới đây gặp quân ngụy nên đến hơi trễ một chút.” “Đến là tốt rồi, đến được là tốt rồi.” Từ Thiếu Phương đã sớm nghe qua bình thường Hắc Cẩu có vẻ bất cần đời, nhưng vào thời điểm quan trọng, hắn nghiêm túc hơn bất cứ ai. Anh nói: “Để tôi giới thiệu hai người một chút, đây là chính ủy của ngũ đoàn độc lập, đồng chí Diệp Vinh Thu, đây là người tôi vừa nói với cậu…” “Không cần giới thiệu!” Hắc Cẩu cắt ngang lời của anh ta. Từ Thiếu Phương sửng sốt một chút, không hiểu nhìn Hắc Cẩu. Hắc Cẩu nâng mi nhìn Diệp Vinh Thu, Diệp Vinh Thu thì vừa mừng rỡ vừa bất đắc dĩ lắc đầu. Mất công Từ Thiếu Phương nhiều lời từ nãy tới giờ, nói tên Hắc Cẩu ra ngay từ đầu thì anh ta có thể đi lâu rồi! Từ Thiếu Phương phản ứng rất nhanh: “Hai người quen nhau?” Hắc Cẩu tiến lên trước, thân thiết ôm vai Diệp Vinh Thu. “Phù!” Từ Thiếu Phương thở phào nhẹ nhõm, “Hai người quen nhau thì tốt rồi! Tôi sẽ…” “Thủ trưởng.” Diệp Vinh Thu cắt ngang lời anh ta, “Anh có việc thì đi trước đi.” Hắc Cẩu khoát khoát tay: “Đi đi, đi đi, chuyện ở đây không cần anh lo nữa.” Từ Thiếu Phương cười gượng: “Hai người.. Được được, đúng là tôi có việc thật, không nhiều lời nữa. Điện báo nói…” “Không phải anh nói không nhiều lời nữa sao?” Hắc Cẩu nói, “Yên tâm đi, chuyện thí nghiệm vi khuẩn tôi biết rõ hơn anh nhiều.” Từ đầu tới giờ Từ Thiếu Phương không nói được một câu hoàn chỉnh, câu nào câu nấy đều bị hai người này cắt ngang. Anh vừa bực mình vừa buồn cười. Nhưng Hắc Cẩu nói không sai, chuyện này Từ Thiếu Phương đã nghe tham mưu trưởng nói qua một ít, lần này phát hiện được âm mưu của Nhật, Hắc Cẩu là người có công đầu tiên. Từ Thiếu Phương hé miệng, còn muốn dặn dò vài câu, nhưng nhìn thái độ của Hắc Cẩu và Diệp Vinh Thu, anh cũng không tự rước bực vào mình, cầm đồ đạc đi ra ngoài: “Tôi đi đây!” Ít nhất thì câu này không bị cắt ngang. Từ Thiếu Phương ra cửa lên ô tô, Diệp VInh Thu đi tới trước cửa chào anh ta: “Tạm biệt thủ trưởng.” Từ Thiếu Phương phất tay với anh, để tài xế lái xe đi. Diệp Vinh Thu quay về phòng. Giờ ở đây chỉ còn lại mình anh và Hắc Cẩu. Cơ hội như vậy tuy khó kiếm, nhưng giờ không phải lúc để họ bày tỏ tình nồng ý đậm với nhau. Hắc Cẩu thu dáng cười trên mặt lại, thần tình có vẻ nghiêm túc hiếm thấy: “Trong tay anh hiện có bao nhiêu người? Bao nhiêu vũ khí?” Diệp Vinh Thu nói số liệu kiểm kê được cho Hắc Cẩu. Hắc Cẩu cúi đầu trầm tư. Diệp Vinh Thu hỏi hắn: “Cậu từng tới mỏ Hoàng Thạch chưa? Có quen thuộc địa hình nơi đó không?” Hắc Cẩu nói: “Từng đi qua một lần, lúc đấy giặc vẫn chưa xây căn cứ thí nghiệm, tôi đến đó đánh du kích.” Hắn lấy tấm địa đồ trong ngực ra mở trên mặt bàn, là địa đồ mỏ Hoàng Thạch, tấm địa đồ có vẻ đã nát, trên đó ký hiệu chằng chịt, hiển nhiên chủ nhân của tấm địa đồ thường xuyên lấy nó ra đánh dấu. Hắc Cẩu chỉ vào tấm địa đồ nói: “Dựa theo tin tình báo ta lấy được, căn cứ thí nghiệm ở chỗ này. Bên anh có rất ít người, tôi không biết kinh nghiệm tác chiến của họ thế nào. Chúng ta hãy chia làm nhiều nhóm nhỏ, mỗi nhóm khoảng bốn năm người, chỉ có hai khẩu súng máy hạng nhẹ, vậy chia ra làm hai tổ súng máy. Anh đi chia người luôn, sau đó gọi các tiểu đội trưởng tới. Tôi sẽ lên kế hoạch tác chiến sơ bộ.” Diệp Vinh Thu không nhiều lời, lập tức đi ra ngoài tìm người. Chốc lát sau, anh dựa theo yêu cầu của Hắc Cẩu, chia những người có thể tham gia chiến đấu thành nhiều nhóm, sau đó gọi các tiểu đội trưởng vào phòng. Khưu Tiến Bộ cũng nằm trong số những người ở lại. Lần anh ta cùng Diệp Vinh Thu vào thành cũng đã là chuyện của một năm trước, giờ vết thương đã được dưỡng tương đối ổn, anh cũng làm tiểu đội trưởng, cho nên nằm trong số những người Diệp Vinh Thu gọi vào. Anh ta vừa vào phòng, trông thấy Hắc Cẩu liền ngẩn ra. “Hắn.. không phải hắn ta…” Diệp Vinh Thu cắt ngang lời anh ta: “Cậu ấy là người chỉ huy kế hoạch tác chiến lần này của chúng ta, là lệnh của tham mưu trưởng.” Diệp Vinh Thu nhấn mạnh ba chữ tham mưu trưởng. Khưu Tiến Bộ sửng sốt một chút, không thể tin nhìn Diệp Vinh Thu. Hắc Cẩu nói: “Đến đông đủ rồi, tới xem địa đồ đi. Chúng ta phải nắm chắc thời gian.” Các tiểu đội trưởng khác còn chưa hiểu đang xảy ra chuyện gì, đột nhiên nghe được tin phải đánh giặc, còn đang mê mê tỉnh tỉnh thì bị gọi tới đây, sau đó lại mờ mịt đi đến bên người Hắc Cẩu và Diệp Vinh Thu. Hắc Cẩu lời ít ý nhiều mà giải thích tình hình căn cứ thí nghiệm của giặc một chút. Vừa nghe tới chuyện giặc đang nghiên cứu vũ khí sinh học, mọi người lòng đầy căm phẫn, lập tức tập trung tinh thần. Trước đây Hắc Cẩu làm thủ hạ của Cố Tu Qua, Cố Tu Qua từng có tâm muốn bồi dưỡng năng lực chỉ huy của Hắc Cẩu, Hắc Cẩu cũng muốn mình tiến bộ nên rất chú tâm nghe chỉ bảo, Cố Tu Qua đã chỉ dạy Hắc Cẩu không ít. Trước khi vào thành Vũ Xương làm Yamadera Kou, hắn từng theo đội du kích đánh nửa năm nên càng được tôi luyện thêm, dạng địa hình nào nên đánh thế nào đều có suy tính cụ thể trong đầu. Trong thời gian ngắn đã bố trí sắp xếp xong mô hình trận địa. Thoạt đầu các tiểu đội trưởng còn không tín nhiệm với người chỉ huy từ trên trời rơi xuống này, nghe nói Diệp Vinh Thu muốn giao quyền sinh quyền sát cho người này, mọi người đều hoang mang. Nhưng nghe Hắc Cẩu bố trí sắp xếp xong, mọi người dần bị chinh phục, hơn nữa thái độ cực kỳ tin tưởng của Diệp Vinh Thu đối với Hắc Cẩu cũng khiến họ bị ảnh hưởng đôi chút. Sắp xếp xong, Hắc Cẩu hỏi: “Đã hiểu cả chưa? Có vấn đề gì lập tức nói!” Các tiểu đội trưởng đều gật đầu: “Hiểu!” Khưu Tiến Bộ nhíu mày, nhìn Hắc Cẩu, lại nhìn Diệp Vinh Thu, miệng hé ra lại ngậm vào. Hắc Cẩu nói: “Chúng ta vốn ít người, cho nên thời cơ và phối hợp vô cùng quan trọng. Kế hoạch lần này mọi người không thể làm sai một lỗi nào, một khi xảy ra vấn đề sẽ ảnh hưởng tới rất nhiều người khác. Tôi cũng không hiểu tình hình đội ta lắm, nếu mọi người cảm thấy bộ phận của mình có khó khăn gì thì mau nói ra, giờ thay đổi vẫn còn kịp.” Các tiểu đội trưởng một lần nữa xác nhận, đảm bảo không có vấn đề gì. Lúc này một tiểu đội trưởng họ Lục lên tiếng: “Thủ trưởng, anh để chính ủy tham gia nhiệm vụ lần này, còn sắp xếp anh ấy ở nơi nguy hiểm như vậy, không được đâu!” Trong kế hoạch Hắc Cẩu sắp xếp, Diệp Vinh Thu phải làm một nhiệm vụ vô cùng quan trọng. Anh phải kích nổ các kíp mìn, để thuốc nổ đúng hạch tâm căn cứ của quân Nhật. Bởi tình hình nơi ấy như nào mọi người còn chưa rõ, cho nên cần bao nhiêu thuốc nổ, khi nào thì châm ngòi đều là dấu hỏi lớn, thậm chí có khả năng Diệp Vinh Thu phải sửa ngòi nổ ngay tại chỗ, nên nhiệm vụ này không có ai thích hợp hơn Diệp Vinh Thu. Diệp Vinh Thu bình tĩnh nói: “Mỗi người đều có nhiệm vụ của mình, tôi cũng không cần bảo vệ. Việc nên làm của chúng ta bây giờ là làm tốt nhiệm vụ của mình. Ai cũng như nhau.” Hắc Cẩu nhìn Diệp Vinh Thu, trong mắt ánh lên ý cười. Tiểu đội trưởng họ Lục kia không nói thêm gì nữa. Sau khi xác nhận tốt mô hình trận địa xong, Diệp Vinh Thu và Hắc Cẩu ra khỏi phòng, bắt đầu phân phát vũ khí, đồng thời để các tiểu đội trưởng quay về thông báo kế hoạch tác chiến cho binh lính của mình. Nghe tin phải đánh giặc, chuyện tới quá đột ngột, mọi người đều mơ hồ. Diệp Vinh Thu dõng dạc phân trần xong, mọi người nghe tin căn cứ thí nghiệm vi khuẩn đều vô cùng kích động. Lính trong đoàn chủ yếu đều là người Ngạc Nam, mấy năm nay giặc làm xằng làm bậy ở Ngạc Nam, xâm chiến nhà vườn họ, sát hại người thân của họ. Trong số họ có rất nhiều người có người thân bị bắt đi lao động, giặc lập căn cứ thí nghiệm là để hại dân chúng rơi vào cảnh lầm than, mọi người sao không phẫn nộ? Diệp Vinh Thu đẩy Hắc Cẩu lên: “Đây là người tham mưu trưởng phái tới chỉ huy chúng ta đánh trận lần này. Mọi người ở đây, bao gồm cả tôi đều phải nghe lệnh cậu ấy chỉ huy.” Đoàn lính đồng thanh: “Chào thủ trưởng!” Hắc Cẩu đứng lại: “Kiểm tra vũ khí của mình lần cuối, chúng ta không còn nhiều thời gian, phải lập tức xuất phát! Từ đây tới Hoàng Thạch phải đi mất hai ngày, chậm một ngày thôi cũng không biết có bao nhiêu người phải hy sinh!” Mọi người chuẩn bị tốt công tác cuối cùng xong liền theo Hắc Cẩu và Diệp Vinh Thu lên đường. Trong đoàn lính, Khưu Tiến Bộ nhìn bóng lưng Hắc Cẩu bằng vẻ mặt cổ quái, như có điều cần suy nghĩ.