Sớm hôm sau Diệp Vinh Thu lập tức xuất phát. Tham mưu trưởng phái hai tiểu đội đi hộ tống anh, đồng thời sắp xếp hai tổ đi theo hai hướng khác nhau, bởi trước khi tới Vũ Xương họ phải đi qua đồn bốt của giặc Nhật. Mấy năm này trải qua nhiều đợt càn quét truy lùng, quân cộng tích lũy được rất nhiều kinh nghiệm, biết nơi nào là trọng điểm càn quét, nơi nào thì kiểm tra sơ sài, cũng biết không ít đường nhỏ mà giặc Nhật không biết, cho nên họ có thể thoát khỏi những đợt càn quét với số lượng thương vong ít nhất. Phái nhiều đội đi thế này là để làm rối giặc Nhật, khiến chúng không biết đích đến thật sự của họ là nơi nào. Tiểu Triệu cũng ở trong đội hộ tống, nhưng lần này cậu không thể theo Diệp Vinh Thu vào thành. Trước khi trời tối, họ thuận lợi qua khu càn quét, đi tới gần Vũ Xương. Đưa đến đây, lính cảnh vệ không thể tiếp tục theo Diệp Vinh Thu nữa. Tiểu đội trưởng giao những thứ đồ để chứng minh “thân phận” cho Diệp Vinh Thu: “Trong thành sẽ có người giúp anh, đến đây rồi thì tự anh đi thôi. Nhớ bảo trọng. Bọn tôi không đi đâu mà trốn trong thôn trang gần đó, sau khi nhiệm vụ kết thúc sẽ nghĩ cách tới đón anh.” Tiểu Triệu vô cùng không muốn nắm lấy tay Diệp Vinh Thu: “Chính ủy, em không thể đi cùng anh được sao, trong thành nguy hiểm như vậy, để một mình anh đi, em lo muốn chết.” Diệp Vinh Thu bất đắc dĩ: “Nếu có thể trà trộn vào được, tôi mong toàn bộ Tân Tứ quân chúng ta có thể cùng nhau vào thành. Tiểu Triệu, cậu yên tâm, tôi sẽ tự bảo vệ mình thật tốt.” Dưới sự thúc giục của mọi người, Tiểu Triệu lưu luyến buông tay Diệp Vinh Thu, đưa mắt nhìn anh đi. Giống như lời của Từ Thiếu Phương, trong thành canh gác vô cùng nghiêm ngặt, trước khi vào thành Diệp Vinh Thu bị kiểm tra trên dưới nửa ngày, phải lôi hết đồ trên người ra, để giúp đỡ anh, tổng bộ phái một đảng viên nằm vùng “da trắng tim hồng” Nhật ngụy cao cấp tới. Nếu không thành công, không chỉ Diệp Vinh Thu bị lộ mà đảng cộng họ cũng sẽ mất quân cờ nằm vùng này. Cũng may mà cuối cùng Diệp Vinh Thu cũng thuận lợi vào thành. Đặc vụ “da trắng tim hồng” kia dẫn Diệp Vinh Thu đi qua hai con đường, nhẹ giọng nói: “Anh biết họ ở đâu không?” Diệp Vinh Thu gật đầu: “Nửa năm trước tôi từng tới một lần rồi. “Da trắng tim hồng” nói: “Vậy thì tốt rồi, tôi không thể đưa anh đi tiếp, tự anh đi thôi, cẩn thận mọi việc.” Diệp Vinh Thu gật đầu. Lần trước tới Vũ Xương, để tìm Hắc Cẩu nên Diệp Vinh Thu cố gắng nhớ kỹ địa hình nơi này. Nửa năm trôi qua, không ít nhà cửa trong thành Vũ Xương bị hủy, nhiều phòng bị sụp, nhưng anh vẫn tìm được nơi ở của đám Chu Thư Quyên. Lúc này trời đã sắp tối, trong chiến khu Nhật, để đề phòng đảng viên ngầm của cộng tiến hành phản động trong bóng tối, tất cả các thành trấn đều cấm đi lại buổi tối, lúc này trên đường không còn nhiều người, mà quân ngụy tuần tra đã bắt đầu tụ họp ở đầu đường. Diệp Vinh Thu nóng ruột đi về phía trước, anh phải nhanh chóng tới chỗ Chu Thư Quyên trước giờ giới nghiêm. Đột nhiên đầu ngõ có một bóng đen lay động. Diệp Vinh Thu dừng bước nhìn thoáng qua. Trong ngõ rất tối, anh không nhìn thấy gì cả. Anh chần chừ trong chốc lát, đẩy nhanh bước chân hơn. Đi được một đoạn, đột nhiên Diệp Vinh Thu dừng lại. Anh nghe thấy loáng thoáng có tiếng bước chân, sợ có người theo mình, nhưng tiếng bước chân kia rất khẽ, anh không thể biết là thật hay là mình quá mức nhạy cảm. Một lát sau, Diệp Vinh Thu đi tiếp, lần này anh khẽ chạy. Vài phút sau, Diệp Vinh Thu chạy tới con ngõ nơi đám Chu Thư Quyên ở. Anh nhanh chóng đi vào ngõ. Lại qua mấy giây, Diệp Vinh Thu bất ngờ nhào tới miệng ngõ, đánh mạnh về phía bóng đen đang rón rén coi rình ở góc tường. Người nọ thấy Diệp Vinh Thu nhào ra ngoài, không khỏi hoảng sợ, nhưng phản ứng rất mau lẹ, nhanh chóng lui về phía sau, nhưng vẫn bị Diệp Vinh Thu túm được góc áo. Diệp Vinh Thu túm góc áo trong tay, như kẻ cướp mà ra sức kéo người kia về phía mình, thân thủ người kia cũng không tồi, một tay giữ chặt cổ tay Diệp Vinh Thu, kéo tay anh ra ngoài khẽ vặn một cái. Diệp Vinh Thu cảm nhận được lực nắm tay của người kia vô cùng lớn, người kia chế trụ kinh mạch trên cổ tay khiến anh trở nên vô lực, dễ dàng bị đẩy ra. Nhưng Diệp Vinh Thu không chịu bỏ cuộc, anh cảm giác người kia có ý muốn chạy, anh liều mình nhào tới, nặng nề ngã xuống đất, ôm chặt chân phải của người nọ. Người nọ muốn rút chân, rồi lại có vẻ do dự, cũng không dùng sức đá văng Diệp Vinh Thu ra. Cứ như vậy, hai người quấn lấy nhau bằng tư thế vô cùng kỳ quái. Diệp Vinh Thu oán giận nói: “Cậu chạy thử xem, cậu mà chạy tôi liền lột quần cậu xuống.” Sắc trời đã tối đen, trong bóng đêm Diệp Vinh Thu chỉ có thể nhìn thấy đường nét người trước mặt chứ không thấy rõ tướng mạo của người nọ. Nhưng không cần nhìn rõ, từ khi người nọ giữ lấy cổ tay Diệp Vinh Thu, anh đã biết mình không nhận nhầm người — người nọ không ai khác chính là Hắc Cẩu. Một lát sau Hắc Cẩu cúi người xuống, vỗ nhè nhẹ đầu anh, giọng đầy bất đắc dĩ: “Đồ ngốc này, buông ra đi.” Diệp Vinh Thu vẫn khăng khăng giữ lấy: “Tôi không buông, buông rồi cậu lại chạy.” Diệp Vinh Thu chỉ ôm hy vọng xa vời rằng trước khi hoàn thành nhiệm vụ có thể gặp được Hắc Cẩu một lần, nhưng anh không ngờ lần này quá thuận lợi, vừa vào thành đã bắt được Hắc Cẩu. Giọng Hắc Cẩu lại thêm bất đắc dĩ: “Tôi không chạy đâu mà. Anh mau đứng lên, không giặc tới tuần tra bây giờ.” Diệp Vinh Thu không dám tin lời Hắc Cẩu, nhưng giặc tuần tra không phải chuyện đùa, anh ôm chân Hắc Cẩu từ từ đứng dậy, ôm từ bắp chân tới bắp đùi, sau đó lại ôm hông Hắc Cẩu, như con lười mà gắt gao bám chặt trên người hắn, sợ không để ý một chút người này sẽ chạy không thấy tăm hơi đâu nữa. Hắc Cẩu cúi đầu nhìn cái đầu đen thui dán trên ngực mình, thở dài liên tục: “Anh bắt tôi làm gì? Muốn giao tôi cho xích phỉ à?” Diệp Vinh Thu không lên tiếng, anh đang tính xem tiếp sau đây nên làm gì. Cơ hội như này thật sự rất hiếm có, giờ mà để Hắc Cẩu chạy, không biết lần sau gặp lại là khi nào. Người này mạnh miệng nhẹ dạ, tám phần mười là nghe được tin mình muốn vào thành, cho nên len lén đi theo âm thầm bảo vệ. Nhưng dẫn hắn đến gặp Chu Thư Quyên và Đường Trường Thiên thì không ổn, giờ đứng nói chuyện ngoài đường càng bất ổn hơn, Vũ Xương lớn như vậy, rốt cuộc nơi nào có thể dung nạp hai người họ, cho họ yên tĩnh nói chuyện dù chỉ là một chút? Đúng lúc này, đột nhiên Hắc Cẩu thở dài một tiếng: “Có người đến!” Diệp Vinh Thu nghe thấy tiếng bước chân rất nhẹ, hơn nữa lại có ánh sáng tới gần, trong ngõ có người cầm đèn ***g đi ra. Hắc Cẩu lập tức giữ lấy tay Diệp Vinh Thu, nhỏ giọng nói: “Mau buông ra!” Diệp Vinh Thu cắn răng không chịu buông. Hai người mải giằng co, giờ thì không kịp nữa rồi, trong ngõ có người đi ra. Diệp Vinh Thu và Hắc Cẩu vẫn còn đứng tại chỗ ôm nhau trong tư thế kì quái, Chu Thư Quyên nhìn họ chằm chằm, trong nháy mắt mà nét mặt biến hóa liên tục. Đầu tiên là giật mình, sau đó là giận dữ, sau đó nữa thì đầy bất đắc dĩ: “Anh, nói cho anh ấy biết?!” Những lời này không phải là nói với Diệp Vinh Thu, mà là nói với Hắc Cẩu. Chu Thư Quyên cất tiếng xong, Hắc Cẩu thôi giãy giụa. Giọng hắn so với Chu Thư Quyên thì càng bất đắc dĩ hơn: “Không.” Ngưng một chút, lại nói: “Giờ thì em nói cho anh ấy biết rồi đấy!” Chu Thư Quyên giật mình, nét mặt lại thay đổi liên tục. Ba người rơi vào im lặng một hồi, tình huống lúng túng dị thường. Ai cũng đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc với chuyện xảy ra trước mắt, mà người ngạc nhiên nhất, không nghi ngờ gì nữa chính là Diệp Vinh Thu. Về thân phận của Hắc Cẩu, đó giờ anh vẫn luôn hoài nghi, anh đã sớm đoán Hắc Cẩu là đảng viên ngầm của cộng, nhưng giờ chính tai nghe Chu Thư Quyên nói ra, ngược lại anh lại thấy mình như đang nằm mơ. Giấc mơ này quá đẹp, anh sợ phải tỉnh lại. Chuyện đến nước này, cứ tiếp tục giằng co cũng không phải cách, Chu Thư Quyên cầm đèn thấp xuống, nói với Hắc Cẩu: “Anh mau đi đi, đừng ở đây, lát nữa có người tới thì nguy.” Hắc Cẩu khẽ vỗ tay Diệp Vinh Thu đang ôm lấy hắn. Lúc này Diệp Vinh Thu không cố chấp nữa, nhanh chóng buông tay ra. Hắc Cẩu do dự một chút, vươn tay xoa đầu Diệp Vinh Thu, xoay đó xoay người đi, bóng hắn chìm vào bóng tối. Chu Thư Quyên tiến lên dắt tay Diệp Vinh Thu: “Ta về rồi hẵng nói.” Diệp Vinh Thu nghe lời dị thường. Chu Thư Quyên dẫn Diệp Vinh Thu về sân nhà bọn họ, Đường Trường Thiên ra đón: “Cuối cùng cũng tới rồi, bên ngoài sạch sẽ chứ?” Lời này là ám hiệu của bọn họ, hỏi có bị người theo dõi hay không. Diệp Vinh Thu và Chu Thư Quyên đưa mắt nhìn nhau, Chu Thư Quyên lắc đầu, đưa đèn ***g cho Đường Trường Thiên: “Anh vào trước đi, hâm nóng cơm cho anh ấy.” Đường Trường Thiên ừ một tiếng, cầm đèn ***g xoay người đi vào phòng bếp. Chu Thư Quyên dẫn Diệp Vinh Thu đi vào căn phòng đã chuẩn bị sẵn cho anh, sau đó ngồi xuống bên bàn trầm mặc. Diệp Vinh Thu lên tiếng trước: “Ngay từ đầu cái gì em cũng đã biết, có phải không?” Chu Thư Quyên mím môi. “Thật ra em biết Hắc Cẩu, biết từ hồi ở Vũ Hán? Em biết anh muốn tìm Hắc Cẩu, em biết cậu ấy là Yamadera Kou, em còn biết cả thân phận khác của cậu ấy. Nhưng em không chịu nói gì với anh.” Chu Thư Quyên thở dài. “Rốt cuộc em có phải Độc Thoại hay không?” Diệp Vinh Thu hỏi. Chu Thư Quyên gật đầu: “Em có.” “Hắc Cẩu.. Chung Vô Mai thì sao? Cậu ấy là ai?” Chu Thư Quyên trầm ngâm, tựa hồ như đang suy nghĩ nên nói ít hay nhiều với Diệp Vinh Thu. Nhịp thở của Diệp Vinh Thu bắt đầu trở nên gấp gáp: “Anh biết, anh biết bọn em ở đây không dễ dàng gì! Anh biết làm tình báo phải bảo mật! Nhưng em nói xem anh nên làm gì đây? Anh sắp điên lên rồi!” Chu Thư Quyên ngẩng đầu nhìn Diệp Vinh Thu, ánh mắt tràn đầy xót thương. “Em là người thân của anh, cậu ấy.. là người bất luận thế nào anh cũng không muốn buông tay! Năm năm, em cho rằng năm năm này anh sống rất tốt sao?! Anh không thể nào bán đứng các em, thậm chí anh nguyện chết vì mọi người! Anh chỉ muốn biết rốt cuộc Hắc Cẩu đang phải đối mặt với những khó khăn gì, anh có thể làm những gì cho cậu ấy! Lẽ nào một người chiến đấu tốt hơn nhiều người sao? Hay là mọi người không tin tưởng anh?” “Không!” Chu Thư Quyên lập tức phủ nhận, “Không phải là không tin anh, chỉ là…” Lồng ngực Diệp Vinh Thu bởi vì kích động mà phập phồng lên xuống, nhưng anh yên lặng, đợi lời tiếp theo của Chu Thư Quyên. Chu Thư Quyên thở dài, đứng dậy đi tới bên cửa sổ, nhìn bên ngoài một lượt, sau đó đóng cửa lại. “Chuyện này Trường Thiên cũng không biết! Thân phận của Chung Vô Mai, cả thành Vũ Xương chỉ có bốn người biết.” Chu Thư Quyên nói, “Em là Độc Thoại, anh ấy cũng là Độc Thoại. Mọi người cho rằng Độc Thoại là một người, nhưng thật ra không phải, bọn em là một tổ chức. Chung Vô Mai là Độc Thoại đầu tiên, thoạt đầu bọn em có tổng cộng ba người, lúc nhiều nhất thì có mười người, sau này bị giặc và đặc vụ của địch giết, cuối cùng chỉ còn lại bốn người. Bốn người bọn em, mỗi người đều có một thân phận khác nhau nằm vùng trong thành Vũ Xương, dẫn dắt các đồng chí hoạt động tình báo.” Diệp Vinh Thu cảm giác hai bàn tay mình đang run lên, cuối cùng anh cũng đã được tiếp cận gần hơn với sự thật. “Hắc Cẩu là người quan trọng trong mạng lưới tình báo này, cũng là trung tâm cho toàn bộ mạng lưới tình báo ở đây. Dù có xảy ra tình huống gì thì bọn em cũng không thể để lộ thân phận của anh ấy, đặc biệt là trong thời kì này, dù cho có phải đánh đổi bằng máu thì bọn em cũng muốn bảo vệ anh ấy. Một khi người Nhật phát hiện thân phận thật của anh ấy, đó sẽ là bước đột phá để dò soát toàn bộ mạng lưới của chúng ta, rất có thể mạng lưới tình báo ở Vũ Xương, thậm chí là ở cả Ngạc Nam sẽ bị bắt gọn.” Nói đến đây, Chu Thư Quyên hít sâu một hơi. “Không phải không tin anh, mà là dù thế nào bọn em cũng không thể mạo hiểm. Anh ấy quá quan trọng, muốn lừa được giặc Nhật thì trước tiên phải lừa được người mình. Hai năm trước, từng có một thủ lĩnh của Nhật ngụy lén liên lạc với bọn em, nói không chịu được lương tâm bị dằn vặt, không muốn tiếp tục giúp giặc làm điều ác, hy vọng có thể đầu quân cho bọn em. Nhưng không lâu sau, người này bị Nhật biết được. Cũng không phải trong bọn em có gian tế, mà là có một người biết chuyện, kể chuyện này cho người nhà mình, người nhà lại kể cho người khác, cuối cùng người không nên biết đã biết. Anh ta bị Nhật sát hại tàn nhẫn, thậm chí những người có liên quan tới anh ấy đều bị giặc bắt đi, đến nay tung tích ra sao còn chưa rõ.” Diệp Vinh Thu siết chặt tay: “Mọi người sợ anh sẽ nói ra sao?” Chu Thư Quyên nói: “Không phải, nhưng bọn em không muốn mạo hiểm dù chỉ một phần một vạn, anh có hiểu không?” Diệp Vinh Thu trầm mặc. Chu Thư Quyên nói: “Đây chỉ là một trong các nguyên nhân, còn một nguyên nhân nữa quan trọng hơn. Đó là cả em và anh ấy đều không muốn kéo anh vào chuyện này, mong anh có thể quay về Trùng Khánh.” Diệp Vinh Thu ngẩn ra: “Cho nên em nói cho anh biết anh trai anh đang ở Trùng Khánh chờ anh?” Chu Thư Quyên gật đầu: “Em lừa anh. Thật ra em chưa từng về Trùng Khánh, nhưng Chung Vô Mai từng về qua, anh ấy đến nhà anh, thấy bài vị của cha anh, thấy anh Mậu Xuân còn sống tốt. Những thứ khác đều là em bịa ra để gạt anh.” Diệp Vinh Thu cắn môi. Hắc Cẩu từng về Trùng Khánh, nói cách khác, sau khi Hắc Cẩu sống sót, hắn chưa từng từ bỏ việc tìm kiếm anh. “Anh phải tin em, trên đời này, người em không muốn lừa dối nhất chính là anh. Chung Vô Mai cũng như vậy. Em biết đối với anh ấy anh cũng rất quan trọng.” Nói đến đây, Chu Thư Quyên dừng lại, giương mắt nhìn trần nhà, Diệp Vinh Thu thấy trong mắt cô có sóng nước. “Chuyện của lão Lâm, anh biết chứ?” Chu Thư Quyên hỏi. Diệp Vinh Thu gật đầu. Đường Trường Thiên đã kể với anh, trước Độc Thoại, lão Lâm chính là thủ lĩnh của toàn bộ đảng viên ngầm trong thành Vũ Xương. Đường Trường Thiên từng kể cho anh, lão Lâm bị Yamadera Kou, cũng chính là Hắc Cẩu giết chết. Chu Thư Quyên nói: “Khi đó thành Vũ Xương không giống như bây giờ, chúng ta có rất ít đồng chí, quần chúng hiểu được và ủng hộ cũng không nhiều. Lão Lâm bị trúng đạn của Nhật ngụy, chúng ta không có thuốc, không cứu được ông ấy. Khi đó vết thương trên người ông ấy bị chuyển xấu, sống không quá ba ngày. Ông ấy nói không muốn hy sinh vô ích, muốn sự hy sinh của ông ấy có thể đổi được thứ gì đó. Lúc đó bên cạnh lão Lâm chỉ có ba người, ba người bọn em cũng chính là những Độc Thoại đầu tiên. Lúc đó có rất nhiều Hán gian Nhật ngụy, mà bọn em thế lực đơn bạc, không có cách nào đánh vào nội bộ địch được. Chung Vô Mai biết nói tiếng Nhật, nói lưu loát như giặc vậy, có mấy lần anh ấy giả vờ làm giặc để hóa giải nguy hiểm. Lão Lâm nói muốn để Chung Vô Mai đứng ra, giao ông ấy cho giặc, đổi lấy sự tín nhiệm của giặc.” Diệp Vinh Thu yên lặng nghe. Mỗi câu Chu Thư Quyên nói anh đều suy nghĩ, khi đó tâm tình Hắc Cẩu sẽ thế nào? Chu Thư Quyên cười khổ: “Lúc đó bọn em không biết điều đó có ý nghĩa gì, bọn em phản đối, không muốn giao lão Lâm cho giặc, bọn em vẫn ôm hy vọng xa vời rằng ông ấy có thể sống sót qua cơn nguy kịch. Chỉ có mình Chung Vô Mai là không nói gì, anh ấy trốn ra ngoài suy nghĩ cả ngày. Có lẽ chỉ mình anh ấy mới hiểu được, một khi làm như vậy, cái giá anh ấy phải trả lớn tới nhường nào.” Nghe đến đây, tim Diệp Vinh Thu nhói lên. “Sau đó Chung Vô Mai quyết định như vậy, trước khi đi, anh ấy nói với lão Lâm, anh ấy tình nguyện làm người bị chết, bởi như vậy sẽ được tất cả mọi người thừa nhận. Khi đó một đồng chí khác còn mắng anh ấy mấy câu, bởi bọn em cho rằng anh ấy sợ. Sau đó Chung Vô Mai thành công, so với kỳ vọng của lão Lâm còn thành công hơn cả, anh ấy trở thành tay sai của Nhật trong mắt mọi người, mỗi người Trung Quốc đều hận không thể giết chết anh ấy. Anh ấy thu được rất nhiều tin tình báo hữu dụng, không chỉ có ích với thành Vũ Xương mà còn liên quan tới cả Ngạc Nam này. Độc Thoại trở thành một tổ chức là để đánh lừa đặc vụ địch, bọn họ hận Độc Thoại nghiến răng nghiến lợi, mỗi một lần giết được Độc Thoại, chúng sẽ buông lỏng cảnh giác, sau đó lại có một Độc Thoại khác xuất hiện tiếp tục lãnh đạo sự nghiệp kháng Nhật…” Lúc này viền mắt Diệp Vinh Thu đã ươn ướt. Giờ anh đã biết Hắc Cẩu vĩ đại tới nhường nào, cũng hiểu, mấy năm này Hắc Cẩu phải chịu khổ nhiều tới đâu. Chu Thư Quyên hít sâu một hơi: “Anh ấy là người quan trọng nhất, nhưng ngược lại cũng là người chịu nhiều thiệt thòi nhất. Chuyện mấy năm này anh ấy phải trải qua, đổi lại là em —— hay bất cứ người nào khác, em tin có lẽ đã… không, chắc chắn chúng em sẽ suy sụp bỏ cuộc. Trước khi chiến tranh kết thúc, anh ấy phải chịu vô số lời phỉ nhổ của đồng bào, thậm chí để lấy được sự tin tưởng của Nhật mà phải tự tay cầm dao hướng về phía đồng bào mình. Nhỡ anh ấy bất hạnh mà chết trong lúc này, có lẽ đến chết cũng phải chết dưới danh nghĩa Hán gian ác tặc, tiếng xấu muôn đời, trước khi cách mạng thắng lợi, không ai có thể vinh danh cho anh ấy. Mà giả như số ít những người biết rõ sự tình đều chết đi, chỉ sợ sau khi chết, phần mộ anh ấy cũng bị người ta dẫm đạp mắng chửi, chứ không ai biết thật ra đó là một anh hùng chân chính. Mà trên con đường trở thành anh hùng này, anh ấy sẽ bị người thân ruồng bỏ, hoặc anh ấy tự ruồng bỏ người thân của mình.” Diệp Vinh Thu biết, những lời cuối kia là cô muốn nói cho anh nghe. Cũng bởi vậy nên Hắc Cẩu không thể làm như quen biết anh mà đẩy anh ra hết lần này tới lần khác. Anh chậm rãi, chậm rãi lắc đầu: “Anh, vĩnh viễn sẽ không ruồng bỏ cậu ấy.” Căn phòng yên tĩnh chỉ còn lại tiếng hít thở, không ai nói gì một lúc lâu. Cũng không biết qua bao lâu, ngoài cửa vang lên tiếng gõ, giọng Đường Trường Thiên truyền vào: “Cơm nóng rồi, ra ăn chút đi!”