Đồ Xấu Xa, Anh Là Của Tôi

Chương 29 : Ác Ma nổi giận.

- Nhanh, đi theo tớ_ Ngân vội vội vàng vàng kéo tay Băng chạy đi. 2 ngừơi chạy đến bảng thông báo của trừơng. Có rất nhiều học sinh đang vây quanh chỗ này xì xầm bàn tán. Thỉ thoảng còn nghe phát ra tiếng cừơi. Ngân nhanh chóng kéo Băng xuyên qua đám ngừơi. Bọn họ cũng tốt bụng né sang 1 bên xem kịch. Nhân vật chính đến rồi tội gì không xem. Chỉ thấy trên tấm bảng thông báo dán chằn chịch cả đống hình đều cùng 1 nội dung. 1 cô gái và 1 ngừơi đàn ông khoả thân, 2 ngừơi đều bày ra những tư thế cực kì xấu hổ. Chỉ là ngừơi con gái trong hình đều không thay đổi, còn ngừơi đàn ông thì mỗi tấm mỗi khác nhau. Đều hiển nhiên ngừơi ta sẽ thấy đựơc cô ta ngủ 1 lúc với rất nhiều ngừơi. Mà trong hình cô gái đó không ai khác ngoài Băng. Sau lưng cô rất nhiều ngừơi lên tiếng châm chọc, phỉ nhổ thậm chí là cừơi lớn. Băng không có phản ứng mà chỉ nhàn nhạt nhìn những tấm hình. Trong lòng lại âm thầm tặc lữơi. Ngừơi này, muốn đối phó với cô đến nỗi phí nhiều công sức như vậy, chẳng phải cô cũng nên đáp lại ngừơi ta hay sao..!!? Ngân yên lặng nhìn Băng, ngừơi này cho dù là xảy ra chuyện nghiêm trọng đến cỡ nào cũng không thể khiến cô ấy mất bình tĩnh. Thấy Băng như vậy cô cũng yên tâm hơn phần nào. Cô cũng không biết phải xử lí đống hình này như thế nào nên mới chạy đi tìm Băng. Ngân mãi suy nghĩ nên không có phát hiện ra Băng đã 1 mình chen ra ngoài. Thấy vậy Ngân cũng lật đật theo chân Băng. - Vậy cậu định làm gì với đống hình đó?_ Ngân hơi lo lắng hỏi. - Dù sao cũng thấy hết rồi, có thu lại cũng không đựơc_ Băng bình tĩnh đến lạnh lùng. - Thế... Ngừơi trong hình thực sự là cậu?_ Ngân không chắc lắm, hỏi. - Cậu nghĩ tôi là loại ngừơi như vậy? Nghe vậy, Ngân liên tục lắc đầu. Cô tin Băng Nhưng những tấm hình đó y như thật. Không hề giống hình ghép tí nào. - Tốt, cứ giữ suy nghĩ đó đi_ Tuy là vậy nhưng Băng cũng không có giải thích gì nhiều với Ngân. Cô không muốn Ngân lại bị liên lụy. Chỉ sợ là ngừơi kia sẽ không từ thủ đoạn mà ra tay. Lúc 2 ngừơi đang trò chuyện thì không biết do vô tình hay cố ý mà Tuệ cùng Hạo lại đi ngang qua bảng thông báo. - Anh Hạo, nhìn đằng kia kìa_ Tuệ vươn tay chỉ về 1 hứơng, tỏ vẻ sửng sốt. Vì sắp vào lớp nên chỉ còn vài học sinh nán lại. Hạo nhìn theo hứơng tay của Tuệ lại thấy đựơc 1 đống hình dán chằng chịt lên bảng thông báo. Hạo hoảng hốt đứng yên 1 chỗ. Tuệ thấy vậy trong lòng thầm đắc chí. Nhưng chỉ vài giây sau, đột nhiên Hạo chạy lại bảng thông báo rồi giật phăng những tấm hình xuống. Những học sinh gần đó cũng bị hành động này của hắn doạ sợ. Sau khi xé xong những tấm hình Hạo lạnh mặt nhìn những ngừơi đứng gần đó. Khuôn mặt Hạo thâm trầm đến đáng sợ, hình như hắn đang rất tức giận. Mọi ngừơi dừơng như quên mất hô hấp, kinh hoảng nhìn Hạo. - Tôi còn nghe kẻ nào nhắc đến những tấm ảnh này thì đừng trách tại sao tôi vô tình_ Hạo hừ lạnh, giọng điệu lãnh khốc làm ngừơi ngừơi run sợ. Bọn họ nghe vậy liền răm rắp gật đầu rồi quay đầu chạy mất. Ai mà dám cãi lời Kings chứ. Họ cũng không muốn bị ăn đập nha. Hạo vẫn còn đứng đó, khó chịu nhíu mi. Hắn biết chắc chắn những bức hình này không phải là Băng. Hắn cũng đã từng nhìn thấy cơ thể Băng khá nhiều lần rồi. Sau lưng cô còn có 1 nốt ruồi đen hơi nổi, không to không nhỏ. Còn thân thể ngừơi trong hình lại bóng loáng. Hình này, chắc chắn là hình ghép. Hạo tức giận, siết lại nắm tay. Kẻ nào dám làm ra loại chuyện này chứ? Tuệ nãy giờ vẫn đứng 1 bên. Trong lòng khó chịu đến cực điểm. "Phạm Ngọc Băng Băng_ ngừơi này không thể giữ đựơc". Đây là lần đầu tiên Tuệ thấy Hạo tức giận đến nhừơng này, mà lại còn là vì 1 đứa con gái. Không đựơc, Hạo là của Trần Nhật Tuệ cô. Cô sẽ không nhừơng anh ấy cho ai cả. Anh ấy thuộc về cô và chỉ có thể là của cô mà thôi. .... - Anh đang ở đâu?_ Giờ ra chơi Băng gọi cho Tuấn. Cô muốn trả chiếc áo hôm bữa anh cho mựơn. Băng không thích giữ đồ của ngừơi khác nên đã giặt sạch để đem trả, dù sao tối nay cũng không có đi làm gia sư. - Lớp 12B1_ Tuấn thản nhiên đáp rồi cúp máy. Anh đang đi thu tài liệu của lớp. Băng cũng không nhiều lời, cô cầm chiếc áo rồi từ tốn bứơc đi. Trong lớp 12B1, Hàn đang dựa lưng vào ghế nghe nhạc. Cậu đang suy nghĩ đến mấy tấm hình kia, lúc sáng cậu cũng có thấy. Rốt cuộc là kẻ nào đã bày ra những chuyện này. Tại sao gần đây ngừơi đó cứ nhắm vào Băng? Lâm Thiên Hàn đưa mắt nhìn qua cái ngừơi đang điên cuồng xé rách những tấm hình vừa mới thu đựơc. Hạo tức tối nghiến răng, lúc sáng hắn đã cảnh cáo bao nhiêu ngừơi vậy mà vào lớp lại thấy đống hình này. Lũ bạn học thấy cảnh tựơng này liền tránh xa 3 mét. Chỉ có Tuấn vẫn điềm nhiên như không đứng ở gần đó sắp xếp tài liệu. Anh cũng có thấy những tấm ảnh đó. Chỉ cần suy nghĩ 1 chút liền biết là có ngừơi cố tình hại Băng. Nhưng anh cũng không nghĩ ra đựơc đó là kẻ nào. Đang lúc lớp 12B1 như chìm trong hầm băng vì độ lạnh lẽo toả ra từ ngừơi Hạo thì từ ngoài cửa 1 ngừơi bứơc vào. - Trả_ Băng đưa cái áo cho Tuấn. Cũng không để ý mất đến bầu không khí bất thừơng ở trong lớp. - Ừ, vết thương... Lành rồi sao?_ Tuấn vươn tay sờ sờ mặt Băng. - Ừ_ Băng cũng không thấy khó chịu với hành động này. Đối với Tuấn cô có cảm giác giống như 1 ngừơi anh trai vậy. Nhưng đối với bọn học sinh trong lớp thì hành động này có bao nhiêu kinh khủng a. Phải biết rằng Tuấn không chỉ thích sạch sẽ, anh còn chưa bao giờ đụng chạm gì đến con gái. Chỉ cần phái nữ lại gần liền sẽ bị cái trừng mắt của Tuấn làm sợ chết khiếp. Sao hôm nay Tuấn lại dịu dàng khác thừơng vậy chứ? Mà đối tựơng còn là con nhỏ cấp E xấu xí? Thế là trong đầu mọi ngừơi liền có 1 đống câu hỏi không lời giải đáp. Hạo cùng Hàn cũng ngạc nhiên nhìn cảnh tựơng này. Đang lúc Băng quay lưng định trở về thì 2 bàn tay cô đều bị nắm chặt. Chỉ thấy Lâm Thiên Hàn và Lăng Thiên Hạo 2 vị đại ca nắm chặt không buông. Cả 2 ngừơi cũng ngạc nhiên, không ngờ ngừơi kia cũng làm ra động tác giống hệt mình. - Buông ra_ Hạo nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ. - Mày mới phải buông ra đấy_ Hàn cũng không yếu thế đốp lại ngay. - Tao bảo mày buông ra ngay_ Hạo ra lệnh. - Không buông đấy, làm gì nhau_ Hàn nhếch mép. Thế là 2 ngừơi con trai liền mắt to mắt nhỏ trừng nhau. Ai cũng ngang ngạnh không chịu buông tay Băng ra. Trong lớp, mùi thuốc súng bay nồng nặc. Có vẻ như 2 ngừơi nay muốn đánh nhau nữa rồi. Cả lớp đưa mắt nhìn nhau, cũng không hiểu lắm chuyện gì đang xảy ra. Chẳng lẽ bọn họ đang giành gái? Có thể sao? Ai ai cũng ngây ngốc nhìn 3 ngừơi chằm chằm. Còn Tuấn vẫn đang đứng 1 bên xem kịch hay. Hành động lúc nãy là do anh cố tình đấy. Vốn định xem thử tên Hạo có ghen đến phát điên hay không. Nhưng ai ngờ cái tên Hàn này cũng vội vàng chạy ra. Xem ra cũng để mắt đến Băng rồi. Băng, cô định làm sao đây? Chấp nhận 1 trong 2 ngừơi hay là lạnh lùng từ chối cả hai đây. A, đáng mong đợi đấy chứ nhỉ?... . -------- Chị Băng sẽ chọn ai đây? Muốn biết không? Đợi chương sau đi nhé!! ~^.^ ~