Đồ thiên

Chương 7 : Mộc gia diệt tộc(2)

Đột nhiên trên không trung xuất hiện vô số cánh hoa đào. Mộc gia lão tổ liền kinh sợ ra lệnh cho chúng đệ tử Mộc gia phong bế hô hấp, nhưng đã lão đã chậm một bước, một bộ phần đệ tử Mộc gia do hít quá nhiều đào hoa chướng, nguyên lực trong cơ thể dần dần triệt đi như suối chảy, pháp trận bắt đầu suy yếu thấy rõ. Mộc gia lão tổ nhìn chúng đệ tử đang chật vật bên dưới, trong đầu không khỏi mất bình tỉnh, lão đánh chim một đời, lần này lại bị chim mổ mù mắt, Mộc Các Đảng trọng thương sống chết không rõ, âm mưu sắp thành, bảo vật sắp tới tay, thì đùng một cái có người chạy ra ngăn cảng, trong đầu tự hỏi có phải hôm nay mình đã xuất hành không phải giờ hoàn đạo. - Là vị đạo hữu nào đại giá quang lâm Mộc gia? Kính xin hiện thân, lão phu có đôi điều muốn nói! Mộc gia lão tổ đảo mắt nhìn bốn hướng, đề cao công lực phát âm. - Ha ha ha, Mộc đạo hữu không cần phải trịnh trọng như vậy với ta, đạo hữu đã mời thì ta cũng không thể không tuân theo. Đâu đó trong không gian một giọng nói âm dương quái khí không rõ là nam hay nữ đáp lời. Trên trời một mảnh vải đen lăng không bay đến, nó không ngừng cuộn tròn tạo thành một chiếc phễu, chiếc phễu hòa vào không gian biến thành một lỗ đen khổng lồ mà mắt thường không tài nào nhìn thấy được điểm kết thúc, bên trong lỗ đen vô số hồ quang điện chớp giật, từ bên trong một lỗ đen một người mặt áo choàng kín mít từ đầu đến chân không thể thấy rõ diện mạo bước ra. Mộc gia lão tổ kinh sợ nhìn hắc y nhân này, với tu vi Luyện Cốt Kỳ của lão mà không thể nhìn thấu hắc y nhân này, thì chí ít người này đã chân chính tiến vào Vũ Di Kỳ, hơn lão đến hai tầng tu vi, đây là khoảng cách giữa trời và đất chứ chẳng vừa. Vũ Di Kỳ lão quái vật, nhân vật cỡ này sống đã hơn nghìn tuổi, Luyện Cốt Kỳ như Mộc gia lão tổ gọi một tiếng cụ sợ rằng cũng không xứng đáng với địa vị loại quái vật không chịu chết người ta. - Tiền bối đại giá quang lâm tệ xá không biết vì việc chi? Mộc gia lão tổ tỏ vẻ thành kính với hắc y nhân. - Mộc đạo hữu chớ hiểu lầm, ta chỉ là đi ngang qua tệ xá, ý định nhìn một chút con khỉ kia thôi, ha ha ha! Ngón tay hắc y nhân chỉ vào Sơn Nhạc Cự Viên đáp lời. Hắn dừng lại một lát, đột nhiên khóe môi nhếch lên, hắn nói tiếp: - Bất quá ta thấy mấy trăm người quần công một đầu xúc sinh, trong lòng có chút bất bình liền nghỉ chính mình nên làm cho cục diện bên dưới quân bình một chút! Hắc hắc hắc. Hắc y nhân dùng ánh mắt mỉa mai nhìn Mộc gia lão tổ. Mộc gia lão tổ nghe xong lời này, không khỏi tức giận. Người này đến đây rõ ràng muốn gây sự, không phải nói là trắng trợn gây sự với lão. Hắn rõ ràng là đang muốn tiếp tay cho thằng nhãi chân linh huyết tộc kia, còn nói rằng chính mình đến đây chỉ làm khán giả. - Ngươi…ngươi khinh người quá đáng! Ngươi đường đường một vị tiền bối lại làm ra chuyện bắt nạt mấy tiểu bối bọn ta! Lão phu khinh…..! Sắc mặt Mộc gia lão tổ tái xanh, lão tức giận liền mắng hắc y nhân. - Hình như Mộc đạo hữu không hài lòng với hành vi của ta! Thôi vậy đạo hữu đã không thích, ta cũng không quấy rầy nữa, các vị cứ tiếp tục làm chuyện của mình, nhưng trước khí rời đi ta vẫn phải làm cho xong công việc đang dở dang bên dưới! Hắc y nhân nói xong liền niệm một câu pháp quyết, pháp chú vừa niệm xong, những cánh hoa đào đang rơi đột nhiên vỡ tan tành thành bột cám, bột cám theo gió bay lượn lờ trong không khí, tạo thành một bức màn mông lung màu hồng phấn, trông đẹp đẻ vô cùng. Hắc y nhân hài lòng mỉm cười rồi biến mất giữa không trung. Mọi chuyện xảy ra vô cùng nhanh, Mộc gia lão tổ cả kinh kêu lên, chân lực trong cơ thể lão không ngừng tán ra bên ngoài như suối tuôn, cố gắng hết sức cũng không tài nào đình chỉ nguyên lực tràn ra. Lão như quả xung rụng rơi xuống mặt đất đánh bịch, cũng may mắn là nhục thân rèn luyện gần trăm năm nên cũng không xảy ra vấn đề gì nghiêm trọng, xương cốt vẫn còn nguyên, nhưng lúc này một tràn bi kịch làm lão không khỏi kinh sợ. Mộc gia lão tổ vì không muốn đối phương chạy thoát đã tạo ra một đại trận kết giới phong bế Mộc Phủ với bên ngoài, đồng thời ngăn cảng mục tiêu chạy thoát, bây giờ thì hay rồi chính đại trận lại trở thành lồng giam tất cả mọi người. Người Mộc gia khi còn sức chiến đấu thì không có gì bàn cải về trận quyết chiến này, nhưng lúc này bọn họ bị yêu thuật của hắc y nhân kia làm cho chân lực mất hết, giờ họ là thịt cá còn cự viên với nhục thân vô địch lại là dao thớt, nó muốn xả dao như thế nào thì do nó hoàn toàn quyết định. Lúc này Mộc gia đang diễn ra một tràn tàn sát đẫm máu đại loại như một con sói lọt vào chuồng gà, ác lang cứ mặt sức ra tay chém giết những chú gà yếu ớt không có khả năng chống cự. Đêm đó tiếng rống kinh khủng của quái thú vang khắp Sài Ninh thành, dân chúng không một ai dám bước ra khỏi nhà vì sợ tay bay vạ gió, các thế lực tu chân vì nễ sợ Mộc gia không một ái dám vọng động, sợ rằng làm hư chuyện tốt Mộc gia thì sẽ gặp tai họa., họ không ngờ Mộc gia lúc này không khác mấy với địa ngục trần gian, chém giết rất là thê thảm. Sáng sớm hôm sau, đế thành Sài Ninh, dân chúng tụ tập trước Mộc phủ, mọi người không khỏi bàn hoàn kinh sợ khi đứng trước đống hoang tàn đỗ nát, đường đường tu chân đệ nhất thế gia Kinh quốc kể từ nay biến mất khỏi Thương Thiên Đại Lục. Toàn thể ba trăm sáu mươi sáu thành viên Mộc phủ trừ hai vị công tử đang trú ngụ Thanh Huyền Môn cùng một gia đinh mất tích thì tất cả bị giết sạch sẽ, kể cả Kinh Quốc Sư Mộc Các Đảng, Mộc gia lão tổ Mộc Trinh Huy cũng không thoát khỏi một tràn tai kiếp này. Có người cho rằng Mộc gia bị một thế lực ngoại ban tiêu diệt, có kẻ lại nói Mộc gia đắt tội một vị tiền bối nào đó, khiến người ta đến tận nhà đồ gia diệt tộc báo thù. Triều đình Kinh Quốc một phen chấn động, khách Khanh Cung Phụng của Quốc gia bị diệt tộc, Kinh Quốc xem như mất một phần thực lực so với các quốc gia lân ban. Kinh Đế nổi giận đùng đùng, ra lệnh cho Đồng Nhân Vệ điều tra cho bằng được chân hung, Huyền Thanh Môn cũng điên cuồng truy tìm thủ phạm sát hại đồng môn của mình. Kinh Quốc biến động đến mức không có một ngày bình yên, tất cả mọi ánh mắt đều hướng về vụ án Mộc gia, nhưng không một ai để ý đến thiếu niên gia đinh mất tích trong vụ thảm sát này.