Đồ thiên
Chương 5 : Tiểu đỉnh dị biến (2)
Mộc phủ cấm địa, Một người đàn ông trung niên đang tiến vào một căn nhà lợp tranh. hắn tuổi chừng bốn mươi, da dẻ hồng hào, gương mặt anh tuấn, mỗi bước đi như thần tiên hàng lâm. Trung niên này chính là quyền thế nhất Mộc gia, gia chủ Mộc Các Đảng.
Hắn đến bên chiếc bàn đá đặt trước nhà tranh, đặt mông ngồi xuống. Trước mặt hắn, một ông già râu tóc bạc phơ không thể đoán được tuổi, đang ngồi thong thả nhăm nhi trà.
Ông già rót đầy một ly con trà, đẩy đến trước mặt Mộc Các Đảng rồi mỉm cười:
- Ta biết cháu muốn nói gì. Chuyện xảy ra đêm qua, lão phu có thể nhìn ra trong đó một phần huyền cơ.
Lão dừng một chút rồi nói tiếp:
- Mấy lão quái vật sống lâu năm không chịu chết kia lại sinh buồn chán. Bọn hắn muốn đốt một ra một mồi lửa nhỏ, vậy thì lão phu lại góp một ngọn gió đông, làm cho ngọn lửa kia cháy to một chút….hahaha thú vị, thật thú vị! . Lão sảng khoái cười một hồi, rồi nhúng ngón tay vào ly trà, vẻ vài nét, rất nhanh trên bàn xuất hiện một dòng chữ. Mộc Các Đảng nhìn lên bàn, nét mặt liền tươi tỉnh, miệng cười đồng thanh cùng ông già.
Theo như những ghi chép mà Mộc Tử Lăng có được từ ngọc giản mà hắn tìm được ở không gian thần bí, thì Thần Nông Bách Thảo Kinh chính là một bách khoa toàn thư về thảo dược và đan đạo. Từ lúc trong đầu xuất hiện tri thức Thần Nông Bách Thảo Kinh, Mộc Tử Lăng vô cùng phấn khởi, giống như một đứa trẻ được nhận đồ chơi mới, hắn rất nóng lòng thử qua những thứ huyền bí này, đói là ăn chứ không để nguội, Mộc Tử Lăng liền bắt tay thực hiện con đường Đan Sư của chính mình.
Các chủng loại đan dược trong Thần Nông Bách Thảo Kinh rất đa dạng, có loại đề thăng tu vi, có loại dành cho vượt kiếp, có loại kéo dài tuổi thọ…..và cũng có rất nhiều phương thuốc khác không đáng nói. Mộc Tử Lăng đã không làm thì thôi, đã làm thì phải cho kinh động trời đất nên hắn chọn loại linh đan cao cấp nhất có tên Bát Chuyễn Linh Đan.
Từ sáng sớm, hắn đã quần thảo tất cả các hiệu thuốc Sài Ninh, nhưng những gì hắn nhận được chỉ là những cái lắc đầu ngao ngán, thậm chí có vài tên dược sư dùng anh mắt ái ngại nhìn người điên nói mớ. Những loại thảo dược dùng để điều chế Bát Chuyển Linh Đan quả thật quá quý hiếm thậm chí chúng chỉ tồn tại trong thần thoại.
Mộc Tử Lăng đã hạ chỉ tiêu xuống không biết bao nhiêu lần, cuối cùng hắn chọn Trú Nhan Đan, một loại đan dược tương đối thấp trong Bách Thảo Kinh. Nhưng mấy ông chủ hiệu thuốc cũng chỉ nhìn hắn rồi lắc đầu quầy quậy, đơn giản vì vị thuốc thì có, nhưng chất lượng của thuốc lại không đạt chỉ tiêu mà hắn cần. Phương thuốc có, vị thuốc lại không khiến cho kế hoạch của hắn vừa ra đời đã chết non. Hắn ngồi đăm chiêu suy nghĩ, tìm giải pháp cho chính mình.
- Tiểu tử, ngươi suy nghỉ chuyện gì mà thẩn thờ vậy?
- Ta đang nghỉ, làm thế nào tìm một vài vị thuốc! Rồi quay sang nơi vừa phát ra tiếng nói đã thấy Mộc Chí Linh đang nhìn mình cười.
- Tưởng chuyện gì đại sự, thuốc thì đến dược phòng mà lấy, việc quái gì ngồi đây cho mất thời gian! Bộ mặt Mộc Chí Linh như muốn nói, bổn công tử là người thông minh nhất trần đời.
Trong đầu một tia linh quang lóe lên. Mộc Tử Lăng đứng lên. Lưng khom xuống hướng Mộc Chí Linh.
- Ta muốn nhờ thiếu gia giúp ta một việc. Việc này chỉ có thiếu gia mới có đủ khả năng làm! .
Bộ mặt thần bí của Mộc Tử Lăng khiến cho Mộc Chí Linh tò mò, hắn nghi hoặc trừng mắt nhìn Mộc Tử Lăng.
- Mau ngừng nói nhảm, việc gì mà phải đích thân bổn công tử ra tay?
Mộc Tử Lăng ngó trước ngó sau, làm vẻ bí mật, hắn nói nhỏ vào tai Mộc Chí Linh.
- Thiếu gia đã nghe qua Trú Nhan Đan! .
- Hả! . Mộc Chí Linh kích động hét lên.
Mộc Tử Lăng:
- Ta đang cần một vài vị thuốc rất quý mà chỉ dược phòng mới có. Thiếu gia cũng biết đấy với thân phận người ở như ta đừng nói đến dược phòng đòi thuốc, e là…. bước vào trong đó cũng là chuyện nằm mơ giửa ban ngày!
Vẻ mặt thành khẩn, đôi mắt long lanh nhìn Mộc Chí Linh. Hắn thảnh khẩn nói tiếp.
- Nếu việc thành công, ta liền hậu tạ thiếu gia năm phần lợi nhuận. Thế nào ?
- Thằng nhải nhà ngươi thật sự hội biết phương pháp điều chế Trú Nhan Đan! Mộc Chí Linh nghi ngờ vặn hỏi.
- Thiếu gia nói thử xem, ta có hội biết không….! Mộc Tử Lăng nhướng mắt cười hì hì.
- Tốt. !
Trú Nhan đan tính ra cũng không phải linh đan diệu dược gì đặt biệt, loại đan dược này ngoài có công dụng dưỡng nhan thần kỳ, giữ nguyên nét thanh xuân cho người dùng thì nó không còn có tác dùng gì khác nữa. Đối với những tu luyện giả thiên tài một khi họ tiến vào cảnh giới thiên nhân hợp nhất trước khi nhan sắc phai tàn vì dòng chảy thời gian thì Trú Nhan Đan không khác gì phế đan, liếc mắt nhìn một cái cũng không thèm, nhưng trên đời có mấy người thực sự là chân chính thiên tài, cái này còn phải xem xét lại.
Đồng thời luyện đan sư muốn luyện Trú Nhan Đan phải tốn một đại lượng thiên tài địa bảo khổng lồ, phẩm chất mỗi loại cũng không kém bao nhiêu các loại đan dược cao giai khác, nói trắng ra Trú Nhan Đan giống như gân gà, nhìn thì ngon, nhưng bỏ thì tiếc.
Thiên tài địa bảo không phải nói muốn là được, phải đổ máu, đôi khi dùng tính mạng bản thân đánh cược đổi về, thử hỏi có người nào đủ điên để tiêu tốn linh dược quý giá làm ra thứ không kém phế đan là bao nhiêu này. Nhưng ở đời cái gì hiếm thì lại quý, Trú Nhan Đan trong giới tu chân không nhiều, giá thành của chúng bị đội lên đến trên trời, rất nhiều tu sỉ không nguyện luyện Trú Nhan Đan, nhưng họ sẳng sàng không tiếc tài bảo đổi về, căn bản vì tu luyện giả cũng là con người. Ngươi thử hỏi một ngày nào đó, ngươi thần công đại thành xưng bá một phương, nhưng khi soi gương lại nhìn mình đã thành ông cụ, bà cụ, cái này thú thật không ai chịu đựng nỗi đâu.
Rất nhanh Mộc Chí Linh đã đưa tới một bao linh dược theo danh sách Mộc Tử Lăng đưa cho hắn. Mộc Tử Lăng cầm lấy bao linh dược thì mới phát hiện ra mình đã quá gấp gáp rồi. Linh dược đến tay, nhưng Mộc Tử Lăng vẫn không vui vẻ lên được tí nào.
Vấn đề linh dược hắn đã giải quyết tốt, nhưng vẫn còn một vấn đề khiến hắn phải suy nghỉ lại. Đối với Đan Sư luyện ra Trú Nhan Đan không khác gì ăn bắp, nhưng với Mộc Tử Lăng lại trở thành một kiện đại sự bất khả thi. Đan Sư thường là những người tu vi không cao, nhưng vẫn là có tu vi đủ để phát Quân Hỏa Diệm, thậm chí khống ít Đan Sư là những cao thủ Tôi Cốt Kỳ không chế Tam Muội Chân Hỏa. Mộc Tử Lăng chưa từng trải qua tu luyện nên hắn không cách nào phát hỏa. Mộc Tử Lăng lắc đầu, nhìn bao linh dược không khỏi cười khổ.
Bất chờ trong đầu lóe lên một tia linh quang, hắn hô lên: Đúng rồi mộc đỉnh! Mình làm sao lại quên nó nhỉ! Hắn liền lấy ra mộc đỉnh, hi vọng kì tích một lần nữa xuất hiện, nhưng thường con người ta kỳ vọng càng nhiều thì thất vọng kéo đến cũng gấp bội. Tối qua mộc đỉnh xuất hiện dị tượng, nhưng lúc này nó lại trở về nguyên trạng như chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì, dù rằng hắn đã dùng đủ mọi cách như lau chùi, niệm đủ loại thần chú thiếu điều hắn chưa quỳ xuống lạy nó, mộc đỉnh cứ trơ trơ như khúc gỗ.
Mộc Tử Lăng chán nản nhìn mộc đỉnh, hắn muốn bỏ cuộc rồi. Đột nhiên mộc đỉnh phát ra một luồng ánh sáng vàng nhạt nhu hòa, rọi vào mặt Mộc Tử Lăng. Hắn kinh hỉ hét lên: Trời cao không phụ người có lòng, trời cao không phụ người có lòng! Tay mở ra nắp mộc đỉnh, chất lỏng màu vàng lần nữa chui tọt vào mũi cũng không như lần trước ngăn cản hoàng khí tiến vào nữa, hắn gục xuống bàn, tiếp nhập vào phiến không gian thần bí kia.
Thân thể xuất hiện tại không gian thần bí. Mộc Tử Lăng mở mắt ra như đã quen thuộc nơi đây, hắn bước đến gần tủ gỗ, mở ra một hộc. Không như lần trước lần này tủ gỗ dể dàng mở ra, vẫn một cẩm nang vải đặt bên trong, Mộc Tử Lăng mở ra cẫm nang, một viên ngọc giản trong suốt như pha lê xuất hiện trên tay, một dòng tri thức không ngừng cuồn cuồn tuôn vào đầu, hắn nghi hoặc nhìn ngọc giản, miệng lại cười khổ: Thiên Yêu Chân Linh Cực.
Mộc Tử Lăng không khỏi tức giận lầm bầm: cái quái gì thế này, ta cần hỏa, ta cần hỏa....! Hắn nhanh chóng đưa tay lần nữa mở hộc tủ, nhưng vẫn như lần trước hộc tủ như bị khóa từ bên trong, dùng bao nhiêu sức lực đều vô phương mở ra. Đầu nóng lên, hắn giơ chân tung một cước, bất thần một lực hút cuốn hắn lui về phía sau.
Truyện khác cùng thể loại
305 chương
199 chương
252 chương
150 chương
47 chương
208 chương
970 chương
109 chương
95 chương