Đô thị trọng sinh vị vua trở lại
Chương 35 : sự thật
8h tối, tại phòng chờ của nhà hàng Tuyết Ninh.
Trong phòng bóng tối bao trùm bởi sự tĩnh mịch và lạnh lẽo thì đâu đó ở 1 góc phòng có tiếng rên rỉ ưu thương của ai đó không ngừng vang lên. Đây là phòng chờ cũng là phòng riêng của Từ Minh Cửu, ngồi trên ghê sofa đôi mắt hắn thâm trầm nhìn tên đáng chết trước mắt.
" Muốn giữ lại cái mạng của ngươi. Cũng không phải không có cách! " Giọng nói lạnh lùng réo lên.
" Từ gia, cầu xin ngài tha cho ta con đường sống,....! "
" Căm miệng! " Từ Minh Cửu quát.
Hắn đứng lên tay cầm theo ly rượu đỏ, ánh mắt đầy sát khí đi đến bên cạnh tên thuộc hạ, hắn khôm người nói khẽ.
" Mạng sống của ngươi, do ngươi tự quyết định! Hiểu không? "
Tên thuộc hạ này vốn hắn muốn cài vào bên trong đám người của Quách Kính Minh làm nội dán, hắn muốn biết mọi chuyện xảy ra cũng như các hoạt động ngầm của bang Kim Long để dễ bề thao túng mọi thứ , nhưng có 1 điều ngoài ý muốn là hắn còn chưa kịp đưa người vào thì đã có một tên không biết sống chết phá hư kế hoạch của hắn. Quách Kính Minh và Cố Duật Hành đều thất bại dưới tay một tên thiếu niên trẻ tuổi, đây là chuyện mà hắn không thể chấp nhận được, nếu có thể làm được điều này chỉ có một trường hợp là tên thiếu niên kia cũng là một trong những người có khả năng tu luyện. Rốt cuộc thì hắn đang ở cảnh giới nào? Tống Kỳ là một võ đồ vừa mới bước vào cảnh giới tu luyện ,tuyệt kĩ Hỏa Dương Quyền mà hắn đang học cũng đã đạt đến trung kỳ vậy mà vẫn không thể là tên thiếu niên kia bị thương, đây là chuyện hết sức vô lý.
Từ Minh Cửu đã sai người điều tra qua, nhưng mọi thông tin của hắn đã bốc hơi rồi. Tên này không hề đơn giản, hắn biết rõ sẽ có người điều tra thân phận hắn nên hắn rất nhanh tay xóa bỏ dấu vết của mình. Từ Minh Cửu cảm thấy bản thân có chút tệ hại, ngay cả một tên nhãi nhép cũng không tra ra được. Vậy cái vị trí này có khi nào cũng bị hắn cướp luôn không?
" Từ gia, ta thật không biết gì hết! Ngài có đánh chết ta, ta cũng không có thông tin ngài cần.. khụ! "
Quay lại với tên thuộc hạ của Từ Minh Cửu, hắn đã từng ở trong bang Kim Long 1 thời gian nhưng hắn có vợ con cần phải chăm sóc cho nên hắn quyết định rời hắc đạo sống 1 cuộc sống vô tâm vô phế, nhưng người tính không bằng trời tính vợ hắn bị kẻ thù của hắn ra tay giết chết, hắn muốn trả thù cho nên đã quyết định đến cầu Từ Minh Cửu giúp đỡ, ban đầu hắn không muốn phản bội anh em Kim Long bang nhưng mối thù đã quá sâu nên hắn đã chấp nhận đề nghị này. Sau khi rời khỏi nhà hàng Tuyết Ninh hắn đã đến tổng bộ của bang Kim Long nhưng không nhìn thấy ai, vốn định quay về nhà, trong lúc đi ngang ngôi nhà hoang bên bìa rừng hắn vô tình nghe tiếng súng nên đã ngừng xe , hắn men theo các bụi cây nhìn vào kẻ hở của căn nhà, ngoài ý muốn hắn nghe thấy Hạ Thiên đang tự nói ra thân phận của mình ( Ta hả? Ta tên Hạ Thiên, 18 tuổi học sinh của trường học Y Đằng). Không muốn bị phát hiện nên hắn lên xe rời khỏi.
Sau khi nói chuyện với Quách Kính Minh Hạ Thiên không có trở lại biệt thự An Vương mà là chạy đến căn nhà nhỏ ở ngoại ô thành phố Thiên Đô. Trong căn nhà nhỏ chỉ có các vật dụng bình thường, một chiếc giường, một cái bàn nhỏ, một phòng bếp và một khung hình của một cô gái trẻ.
Hạ Thiên hơi nhắm mắt.
" Anh đã nghe thấy những gì? "
Từ trong bóng tối bước ra, Tô Hiến đề phòng nhìn Hạ Thiên : " Sao cậu biết tôi ở đây? Tôi còn không có để lại dấu vết? "
" Chuyện này cần thiết không? " Hạ Thiên ngồi xuống giường, hỏi.
" Cậu muốn gì? "
" Lúc nãy.. anh đã nghe thấy những gì? "
" Tôi không có! "
" Anh có muốn biết vợ mình là do ai giết không? " Hạ Thiên nói, khuôn mặt lạnh như băng nhưng giọng nói đặc biệt nhẹ nhàng.
Tô Hiến đau khổ, ôm đầu :" Tôi tất nhiên biết! Là tôi đã hại cô ấy! "
Nếu hắn không gia nhập hắc đạo vợ hắn đâu phải chết. Là do hắn cả!!!
" Là do Tử Lam Phong giết, chứ không phải kẻ thù của anh! " Hạ Thiên nhếch môi nói.
..........
Mặc dù không biết người thiếu niên hồ Hạ đó có nói thật hay không thì Tô Hiến vẫn thấy kỳ lạ, hắn đúng là nhân vật nhiều tai tiếng giết người cũng nhiều nhưng chưa bao giờ có thù oán với ai, đa số những người có thể trả thù hắn điều đã chết. Ngay lúc, vợ hắn trút hơi thở cuối cùng đã nói " kẻ thù.. cẩn thận " nhưng lúc đó hắn đã quá điên dại nên đã không còn để ý đến mấy vấn đề nhỏ bé này. Bây giờ nghĩ lại thì quả thật hoàn toàn đúng, vợ hắn không phải là do kẻ thù của hắn giết mà là... cấp trên của hắn, bọn chúng muốn lợi dung hắn để hắn bán mạng phục vụ lợi ích cho bản thân.
Hạ Thiên đã kêu hắn trốn đi thật xa nhưng cũng vì thù hận cho nên hắn đã quay lại Thiên Đô vào hôm qua, hắn muốn lựa thời cơ thích hợp để giúp vợ mình trả thù. Nhưng không ngờ ông trời luôn tuyệt đường người, hắn đã bị Từ Minh Cửu bắt, Từ Minh Cửu bắt hắn phải khai ra những gì hắn biết về Hạ Thiên, nhưng hắn đã sai lầm quá nhiều lần rồi không thể tiếp tục sai lầm nữa, con trai hắn đã có em gái hắn chăm sóc hắn không còn việc gì phải bận tâm nữa có chết hắn cũng mãn nguyện.
" Ngươi nhất định không chịu nói? " Từ Minh Cửu hỏi lại.
" Ta vốn không có gì để nói! "
" Ngu ngốc! "
" Haha.. đúng vậy, ta ngu ngốc.. nếu như tiếp tục để các ngươi lợi dụng. Muốn chém chém giết giết tùy các ngươi, đừng nói nhiều! " Hắn không còn gì để mất nữa, trước khi chết có thể làm một việc tốt hắn sẽ cảm thấy thanh thản hơn nhiều.
Đoàng
Máu tươi chảy ra lênh láng khắp căn phòng. Tô Hiến đã chết!!!
" Dọn dẹp sạch sẽ . Tốt nhất đừng để đến tai tên Khổng Địch! " Từ Minh Cửu nói.
" Vâng."
-------
Ngày hôm sau.
Hạ Thiên dắt Bạch Hổ vào kho vũ khí của quân đội, đêm qua anh đã cho Bạch Hổ ngửi thử vị độc trên thanh đao đã là Minh Viễn bị thương, nó quả thật cũng không phải là một loài hổ bình thường, ngay sau khi ngửi nó đã chạy đến kho vũ khí làm ngã hết tất cả các thanh đao cùng loại xuống.
Sau khi Lưu Diệc Phi mang đi kiểm tra thì quả nhiên tất cả điều được phủ một lớp mỏng độc dược. Chúng không màu, có mùi nhưng mùi này đặc biệt dễ bị nhầm lẫn với mùi kim loại nên con người không thể phân biệt được.
Hôm nay, Hạ Thiên muốn đưa Bạch Hổ đến kiểm tra 1 lượt nữa để xem ngoài những thanh đao trên còn có vũ khí chuyên dụng nào bị phủ độc nữa không.
" Hạ Thiên, ăn sáng thôi !" Lưu Diệc Phi ngó đầu vào nói.
" Được! "
Bên ngoài mặc trời ấm áp đã lên đến đỉnh đầu, Hạ Thiên tháo móc xích đê Bạch Hổ được phơi nắng.
" Cậu ăn gì? " Lưu Diệc Phi hỏi
" Một phần cơm rang!"
" Sao rồi? Có vũ khí nào khác bị phủ độc không? "
" Tôi còn chưa có kiểm tra !" Hạ Thiên nửa cười nữa tức.
" Tôi hỏi cậu, xung quanh đây có ai bán lá Tầm Thủy không? " Hạ Thiên hỏi.
" Tôi không để ý mấy vấn đề này, tôi là người mới mà, nơi này còn chưa có hiểu hết! " Diệc Phi lắc đầu.
" Mà cậu hỏi việc này để làm gì? "
" Không có gì. Ăn nhanh đi, cùng tôi đi đến 1 nơi! "
" Được! "
Truyện khác cùng thể loại
99 chương
30 chương
86 chương
54 chương