Đô thị trọng sinh vị vua trở lại

Chương 32 : Thiên đường có cửa ngươi không đi, địa ngục không lối ngươi lại thích mò đầu vào

Trong khu rừng hoang dã không ngừng vang lên tiếng súng đinh tai, nhứt óc. Đoàng, đoàng " Chúng ta cần phải nhanh chân lên nữa! " Phi gương mặt thoáng chốc trắng bệch. -------- Đoàng, đoàng. Hai viên đạn bắn ra, hai cỗ thân thể liền ngã xuống đất. " Shit! Tên này rốt cuộc có phải là con người hay không, vì sao chúng ta một cơ hội để đánh trúng hắn cũng không có? " Một tên áo đen tay cầm súng run rẩy hỏi! Hạ Thiên cười lạnh! Kỹ năng bắn súng của anh tuy không có điêu luyện, nhưng cũng không đến nổi tệ hại. Muốn xử lý đám cốc nháy này dễ như trở bàn tay. " Thiên đường có cửa ngươi không đi, địa ngục không lối ngươi lại thích mò đầu vào! " Một câu nói đủ để biết kết cục cuối cùng! Hạ Thiên một thân phong trần, lãnh khốc đứng giữa bầy sói mà hiện giờ trên mặt đất cũng có không ít xác sói hòa lẫn cùng máu tanh mùi vị này khiến người ta buồn nôn. Trên trán của từng con sói thủng một lỗ lớn, máu tươi không ngừng phun ra nhuốm đỏ cả một mảnh đất hoa cỏ xanh. Hiển nhiên một phát bắn này tỏa ra uy lực vô cùng lớn, chính là muốn 1 phát đoạt lấy mạng người, vừa dứt khoát vừa quyết đoán đủ nhẫn tâm. Mọi việc xảy ra như một cơn gió, một cơn gió khốc liệt và tàn ác. Đến trong âm thầm và đi trong lặng lẽ! Ngay cả mười người của quân đội đang có mắt tại đó cũng không thể nào nhìn thấy Hạ Thiên thao tác thế nào để đoạt lấy súng mà thoáng chốc giết chết năm người vô thanh vô tức, thủ pháp lại gọn gàng sạch sẽ vô cùng. Phải biết ở Hoa Hạ người có thể vô thanh vô tức giết người không cần quá trình rườm rà thì chỉ có người bên cạnh Tứ Hoàng mà thôi. Nhìn từ các gốc độ khác nhau mà nói thì... Hạ Thiên không có một điểm nào khiến cho người ta đề phòng cả. Vẻ ngoài thư sinh, khuôn mặt yêu nghiệt và tâm tánh kiêu ngạo thể hiện một vị thiếu gia ngông cuồng của gia đình phú hào nào đó thì đúng hơn, nhìn cậu ta không giống là một tên giết người không ghê tay ,càng không có khả năng giết người vô thanh vô tức không một tiếng động. Nhưng sự kiện vừa rồi, không sai được! Cậu ta chính là người ra tay! Trong không khí phảng phất mùi vị của máu tanh nồng đậm, kèm theo là nỗi khiếp sợ lần đầu tiên trong đời của mỗi con người có mặt tại đây. Vì sao? Những tên này có tội, nhưng bọn họ cũng là con người mà? Họ là đồng hương của chúng ta ,chỉ cần thật tốt giáo huấn một lần chắc chắn họ rồi cũng sẽ thay đổi thôi! Vì sao phải xuống tay nặng như vậy? Tên này.. hắn mất hết nhân tính rồi sao? Hạ Thiên vẫn đứng yên ở đó, hai tay hờ hững đút vào túi quần đôi mắt lãnh đạm nhìn chằm chằm đám sát thủ ! Một tia nắng len lỏi qua kẻ lá xuyên đến trên đôi mắt lạnh như băng kia! Nhưng chỉ là một tia sáng yếu ớt nên không cách nào làm giảm đi khí lạnh và đè nén nổi sợ hãi trong lòng. Rất lâu sao đó Hạ Thiên mở miệng nhàn nhạt nói 1 câu :" Sẽ rất ngốc nếu như các ngươi còn tiếp tục động thủ! " Đây dường như cũng là một lời khuyên chân chính! " Mẹ kiếp! " Đoàng, đoàng.. v.. v Tên sát thủ bỏ ngoài tai, nhấc súng lên các tên phía sau cũng run rẩy nhấc lên cầm cự nữa ngày cuối cùng bắn ra. Tổng cộng có hơn 6 viên đạn. " Một đám cứng đầu! " Hạ Thiên cười nhẹ! Từ đầu đã không thể bắn trúng hà tất còn cố chấp như vậy? Nói bọn này bị thiểu năng cũng không sai a! Hạ Thiên dường như không hề để tâm tới 6 viên đạn kia, chỉ đơn thuần vận dụng kỹ năng đem số súng của bọn họ đoạt tới tay, quăng ở trên mặt đất! Bây giờ vũ khí không có, cái gì cũng không có! Bọn sát thủ chỉ còn biết lợi dụng thân thủ cực khổ rèn luyện mấy năm qua tiến lên một cước muốn đánh bại Hạ Thiên! Hiện giờ đồng bạn của bọn họ đã chết hết 5 người, chỉ còn võn vẹn 15 người nhưng trong số đó lúc trước đã qua giao chiến với người của quân đội nên sớm đã không còn sức chóng chọi. Những tên có năng lực chóng trả cũng chỉ có 8-9 người , lấy con số này muốn đánh bại Hạ Thiên tức nhiên có thể nhưng bất quá cái đó chỉ là suy nghĩ trong lòng của bọn họ. Hạ Thiên đáy mắt hiện lên ý cười! " Nói thử xem thù lao là gì? Mà có thể khiến các ngươi mặt kệ nguy hiểm muốn ở chỗ này liều mạng? " " Ngươi nói cái gì? Ta không hiểu! " Hạ Thiên nheo mắt, nhìn thấy một tia hoang mang trong lời nói của tên cầm đầu! Vậy... bọn hắn không phải sát thủ sao? Là do anh nhầm lẫn à? " Ta không biết ngươi nói cái gì, nhưng hiện tại thì ngươi phải chết! " Một luồng gió mạnh thổi qua, tiếng lá cây xào xạc kèm theo một vài tiếng chim hót. Trời bên ngoài cũng đã bắt đầu ngã màu vàng nhạt nhẽo, hẳn là đã chiều tối! Nếu còn tiếp tục dây dưa, hậu quả khó lường! Xoát....!!! " Ha, chạy, chạy đi !" Tên cầm đầu thoáng ngạc nhiên quay đầu bỏ chạy. Rắc.... "Aaaaaaaaa! " Tiếng xương khớp gãy vụn! Kèm theo một tiếng hét thống khổ vang lên! Thời gian vẫn cứ trôi mãi không chờ đợi một ai! Hạ Thiên thì vẫn điên cuồng dạy dỗ một phen đám sát thủ không biết nghe lời! Xoát... Một người ngã xuống...! Xoát... Người thứ hai ngã xuống..! Xoát... Người thứ ba.... Người thứ tư... .... .... Lần lượt 8-9 người ngã xuống ôm bụng, toàn thân rã rời như bị ai đó lấy dao cắt đi một miếng thịt tươi! Hạ Thiên không có dùng hết sức, vẫn là giữ cho bọn họ một con đường sống! Hạ Thiên tâm trạng có chút buồn bực! Tựa lưng vào gốc cây cổ thụ, nghĩ ngơi! Bạch Hổ thấy chủ nhân đã an toàn nên rất ngoan ngoãn nhẹ nhàng đi ra nằm xuống bên cạnh anh, cầu được vuốt ve! Hạ Thiên sờ nhẹ vào bộ lông mềm mại mà chơi đùa, bất chợt anh suy nghĩ. Kiếp này có phải hay không còn chưa đặt mông ngồi đến cái vương vị gì đó là đã xuống gặp diêm vương rồi? Bất quá bộ lông mềm mại của Bạch Hổ làm Hạ Thiên thoải mái lên không ít! " A, Hổ Bạch? " Bây giờ bọn người của quân đội mới để ý đến Hạ Thiên, thì nhìn thấy Bạch Hổ liền ngơ ngác nói. " Cẩn thận... cậu, cậu thanh niên! Cậu mau, mau qua đây!" Người trung niên cứng ngắc nói, thân thể hoàn toàn rung rẩy không còn giữ được nét phong độ nghiêm chỉnh thường ngày. Bạch Hổ, có thể nói là mối nguy hiểm lớn nhất của người dân phía nam. Bất quá vẫn chưa có ai có cái gan lớn mà bước vào rừng tìm nó. Trước đây, có không ít nhà khoa học đã không màng nguy hiểm mà tiến vào rừng với hy vọng thu phục được nó về làm thí nghiệm. Nhưng mà cái kết chính là bọn họ đã gieo cho đời sau một nổi tang thương lớn, vợ mất chồng, con mất cha. Sự nuối tiếc hục hẫng đau thương đã dày xéo tâm hồn của những đưa bé mới chập chững gọi tiếng ba nhưng ba đã không còn. Đây là nổi đau lớn nhất mà những nhà khoa học đã để lại cho gia đình của họ. Và từ đó Bạch Hổ cũng chính là cái gai trong mắt của tất cả mọi người! " Các người không cần sợ! Nó là thú nuôi của tôi! " Một câu nói nhẹ nhàng mà nghiêm túc. Bang... " Gì chứ hả? " " Lấy Hổ làm thú nuôi? " " Có nhầm lẫn gì không? " Những khuôn mặt sợ hãi liên tục xuất hiện trước tầm mắt Hạ Thiên! " Yên tâm, nó sẽ không làm hại một ai nữa! " Mười người nhìn nhau, không nói gì! Người thanh niên, cậu đúng thật là cường hãn a! Chúng tôi thật khâm phục! Tuy bọn họ không có nói ra, nhưng nhìn cảm xúc trên gương mặt của bọn họ Hạ Thiên cũng hiểu được phần nào ý nghĩ! ..... " Đứng im! " Từ trong đám cây bám đầy bụi bặm xong ra một người cầm súng hét lớn. Đó là Phi. Phía sau những bước chân dồn dập chạy nhanh lên phía trước. " Trung úy! Ngài không sao chứ? " Phi lo lắng hỏi, ánh mắt cảnh giác nhìn về Hạ Thiên và con hổ bên cạnh. " Cậu là ai? " Phi nheo mắt hỏi " Tôi...! " Hạ Thiên còn chưa nói hết câu, đã bị Phi lạnh lùng quát. " Có phải là đồng bọn của lũ này không? " "....." Hạ Thiên im lặng! " Ha, vậy thì đúng rồi! Hôm nay tao giết mày trước rồi tính đến lũ này! " Phi nhìn đám sát thủ nằm la liệt ở dưới chân ngông cuồng nói. Sau đó họng súng đen nhánh dơ lên nhắm chuẩn, bóp cò! " Không... đoàng, Diệc Phi! " Trung úy hét lớn, kèm theo là tiếng súng nổ.