Đô Thị Thiếu Soái
Chương 771 : Tên Tội Phạm Hung Hãn
Xe chạy như bay trên đường quốc lộ, tin tình báo thì liên tục được truyền đến không ngừng nghỉ.
Gánh vác trọng trách mà Chu Bách Ôn giao cho, Trần Tú Tài nhanh chóng nắm bắt tất cả quyền hành của Chu gia, đối với đồng bọn cùng vào sinh ra tử với mình,y tỏ ra hân hoan kiểu giả nhân giả nghĩa, mặt khác lại ngầm báo tình hình lại với Sở Thiên, để cho soái quân dùng thể lực hùng mạnh của mình để tấn công bọn chúng, đạt được mục đích diệt tận gốc chính kiến bất đồng
Sở Thiên hiểu rõ hành động của Trần Tú Tài như lòng bàn tay, nhưng cũng không dính dáng quá nhiều, dù sao đi nữa thì y cũng đang giúp mình củng cố thế lực tại Hải Khẩu, cũng là khiến cho soái quân có một chỗ nghỉ ngơi, mà không phải nay đây mai đó bôn ba gian khổ mà tác chiến, tuy nhiên trong lòng Sở Thiên cũng đang toan tính kế hoạch riêng, hắn tuyệt nhiên sẽ không để Trần Tú Tài có cơ hội mở rộng thế lực.
Đợi cho đến khi Trần Tú Tài ngồi chắc trên vị trí đường chủ của Hải Khẩu rồi, thì phơi bày mối quan hệ của y với Soái Quân, khiến cho y không thể ngóc đầu lên được nữa, chiêu này tuy có ép Trần Tú Tài đến chỗ đường cùng, nhưng giang hồ trước nay đều tàn khốc như thế, huống hồ Sở Thiên chỉ là nuôi chó đi cắn người, chứ tuyệt đối không để nó cắn lại mình.
Gần đến hai giờ chiều, Sở Thiên tìm một quán ăn để ăn trưa.
Các món ăn rất đơn giản, hai bát canh thịt nạc, một đĩa thịt xào cải chip, hai bát cơm trắng, bởi vì đang đói nên hai người chẳng thèm quan tâm đến ánh mắt ngạc nhiên của ông chủ quán, cắm cúi ăn cơm, vừa mới ăn được một nửa bát, Sở Thiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, biến mất khỏi cửa ra vào của quán ăn.
Sở Thiên vội buông bát đũa xuống, vội vàng đi ra hướng cửa.
Phong Vô Tình cũng nhổm người dậy đi theo, Sở Thiên liền ra hiệu không cần, y chỉ còn cách là ngồi xuống chờ đợi, tiếp tục vùi đầu vào ăn, khi đang cắn miếng thịt nạc rồi ngẩng đầu lên, thì Sở Thiên cũng đã biến mất ngoài cửa, y suy nghĩ từng chi tiết vừa xảy ra, cảm thấy rằng cái bóng ngoài cửa xuất hiện là để thu hút sự chú ý của Sở Thiên.
Trong lòng khẽ lay động, lập tức nhẹ nhàng thở dài.
Sở Thiên đưa mắt tìm kiếm xung quanh, nhưng không thấy bóng dáng người kia đâu nữa, hắn tự cho là lúc này mình bị hoa mắt chăng, cơn gió thổi qua mang theo chút hương thơm nhè nhẹ, bỗng Sở Thiên thấy tinh thần phấn chấn hơn hẳn, bước thêm vài bước ra đến chỗ giao lộ, quét ánh mắt qua chỗ góc phố nhỏ đã từng đi qua trước đây, quả nhiên chính là Chu Vũ Hiên, hắn thấy cô bước vào phía trong một chiếc xe màu đen.
Một lát sau, chiếc xe màu đen ấy chạy lướt qua người Sở Thiên, rất nhanh chóng lao lên phía đường quốc lộ, Sở Thiên không hề biến sắc rút điện thoại ra, bấm số điện thoại hai người đệ tử của soái quân:
- Các ngươi bám theo chiếc xe con phía trước, phải nhớ kỹ, tuyệt đối không được rút dây động rừng trong bất kì hoàn cảnh nào, có chuyện gì thì gọi lại cho ta.
Hai tên này tuân lệnh, rồi lập tức phóng xe đi ngay.
Sở Thiên quay trở lại nhà ăn tiếp tục dùng bữa, Phong Vô Tình đã ăn sạch đồ ăn trước đó, vẫy tay ra hiệu cho ông chủ quán mang đến cho Sở Thiên nhiều thức ăn hơn có canh thịt nạc và thêm một chút rau xanh, sau đó hạ thấp giọng và hỏi:
- Thiếu soái, có phải người vừa rồi là Chu Vũ Hiên? Tôi vừa bắt gặp một bóng dáng rất giống cô ta, còn tưởng thế giới này bé đến thế chứ.
Sở Thiên bỏ miếng thịt nạc vào miệng, rất thản nhiên và nói:
- Chính là Chu Vũ Hiên.
Phong Vô Tình có chút sững sờ, hỏi:
- Vậy tại sao không bắt cô ta quay lại?
Sở Thiên liền gắp thêm miếng thị nạc, ăn thêm vài miếng cơm, chậm rãi nhai rồi nuốt xuống một lúc sau mới nói:
- Chu Vũ Hiên dường như có ân oán với Chu Gia, nếu không làm sao có thể chạy đến nhà hàng Hải Nhật mà gây sóng gió? Hơn nữa đích thân ta đã đưa cô ấy về tận thủ đô rồi, vậy mà cô ấy vẫn cứ cố chạy về đây để làm cái gì chứ?
Phong Vô Tình tựa lưng vào ghế ngồi, mở miệng cười một cách khổ sở:
- Biết đâu cô ta lại có người tình cũ ở Hải Nam này thì sao? Lỡ như đúng là cô ta có ân oán với Chu Gia Quân thật thì như thế nào? Dù sao đi nữa thì thiếu soái cũng không trông mong cô ta đến để giúp chúng ta đối phó với Chu Bách Ôn đấy chứ? Anh nên nhớ là cô ấy cũng chẳng có thiện cảm gì với chúng ta đâu, và quan trọng hơn cả là cô ta chẳng có quyền cũng chẳng thế lực gì cả.
Sở Thiên dùng cơm nước xong xuôi, nhấp mấy ngụm trà, nói câu đầy ẩn ý:
- Nhìn bề ngoài mà nói thì quả thật cô ấy không có giá trị lợi dụng thật, nhưng ngươi cũng đừng quên là đẳng sau cô ta còn có Chu Long Kiếm, hắn là tên rất là lợi hại, chỉ tay là có máu chảy đầu rơi đó, giờ chúng ta đang theo dõi ngầm Chu Vũ Hiên, nên mặc cô ấy muốn làm gì thì làm đi.
- Xem rốt cuộc cô ta có ân oán gì, nếu có thể thì nhân tiện giúp cô ta báo oán luôn.
Phong Vô Tình hiểu được ý, vỗ mạnh vào đầu rồi cười nói:
- Tôi hiểu.
Sở Thiên mỉm cười, nói thêm:
- Chỉ cần chắc chắn bảo toàn tính mạng của cô ta, còn lại không cần quan tâm cô ta giết Chu Gia Quân như thế nào, thậm chí sự tình càng lớn thì đối với chúng ta càng có lợi, nếu chẳng may Chu Bách Ôn không biết phân biệt tốt xấu dồn Chu Vũ Hiên vào đường cùng, đến lúc đó ta sẽ khích cho Chu Long Kiếm ra tay, ha ha.
Phong Vô Tình đồng tình, chậm rãi nói:
- Đây gọi là máu chảy thành sông ạ.
Sở Thiên đứng lên, lảng sang chuyện khác:
- Tính tiền đi, chúng ta cứ trở về căn cứ rồi lên kế hạch, chúng ta có thể chơi mấy âm mưu, nhưng không thể để quá tập trung nhân lực vào một nơi, quan trọng nhất là tự mình tiêu diệt đội quân tinh nhuệ của Chu Gia Quân, đó mới là điều căn bản để xưng bá ở Hải Nam, tàn dư còn nhiều, nền tảng không được ổn định.
Trước đây khi Thiên Địa hội còn tồn tại, khiến cho triều Thanh phải tiêu diệt mất mấy năm liền.
Trở lại căn cứ điểm của soái quân, Sở Thiên yêu cầu Phong Vô Tình đi gọi Trần Tú Tài đến để bàn bạc, Phong Vô Tình vừa mới rời khỏi, điện thoại của Sở Thiên liền vang lên, âm thanh ngay lập tức được truyền đến từ Hồng Diệp:
- Thiếu soái, vẫn còn ở Hải Nam chứ? Chúng em ở Italy đã đàm phán thất bại, bang Ngũ Nghĩa khăng khăng đòi năm trăm nghìn Euro.
Sở Thiên mỉm cười, vuốt vuốt chiếc đao hình ngà voi đáp lại:
- Cứ yên tâm, ngày mai sẽ không phải bận tâm vấn đề này nữa rồi! Đúng rồi, Hồng Diệp, em cùng với mấy tên thân tín đi đến Hồng Kông, cùng nhau thống nhất lại các thủ tục đàm phán, ta thiết nghĩ đem sản nghiệp ở Hồng Kông và Hồng Phát cùng hợp lại, thực hiện bố trí ưu hóa tài nguyên.
Hồng Diệp sớm đã tiên đoán được sự việc này, cho nên cũng không ngạc nhiên quá lâu, đáp lại:
- Được, em sẽ chuẩn bị ổn thỏa, sẽ đích thân cùng bọn họ đi Hồng Kông giải quyết việc này, đúng rồi, cơ sở hạ tầng chỗ cánh đồng hoang đã chuẩn bị chu đáo, hỏi Đường Thương Hùng xem khi nào thì có thể trở về kinh thành? Không chừng không chịu được cảnh vùng núi hoang vu nữa rồi.
Sở Thiên thở hắt ra, cũng cảm thấy có chút nhớ nhung mấy đứa nhóc, liên cười đáp lại:
- Không ngờ Cáp Nhĩ Trại làm đao bình thường, trên đồng hoang cũng đã xây xong căn cứ, vậy thì hãy để cho Đường Thương Hùng quay về đi, lần trước hắn khóc lóc kể lể với ta, nói là hắn ăn gần hết dê bò của người dân rồi, nếu mà còn ở đây nữa chắc phải làm thân trâu ngựa rồi.
Hồng Diệp gật gật đầu, ôn hòa trả lời:
- Được, tôi đã hiểu.
Sau khi cúp máy, Sở Thiên không chút đắn đo rút ra điện thoại ra gọi cuộc điện thoại quốc tế, giọng điệu bình tĩnh:
- Có thể khiến cho bang Ngũ Nghĩa biến mất, nhớ kĩ, diệt cỏ diệt tận gốc để uy hiếp bọn hắc bang (Mafia), cũng coi như là quà gặp mặt đối với Mafia Italia, cho bọn nó thấy rằng đừng tưởng có tiếng tăm lâu đời là có thể không giảng đạo lí.
Đầu dây bên kia bình tĩnh một lát, thở dài và nói:
- Đã rõ.
Năm canh giờ sau, ở Italy.
Tại sảnh của nhà hàng Hoa Phúc, nơi bọn Ngũ Nghĩa bang đang ngồi, bọn chúng tựa lưng vào ghế mà uống bia, giống như là một đám ô hợp, không ra bang phái gì, chỉ có thể lăn lộn sinh tồn ở phố người Hoa, tranh dành chút tiền của đồng bào, đập vỡ cửa tiệm của người Hoa, thì cũng chỉ là ra tay với người da vàng, chứ đối với người Italia thì sợ vãi linh hồn.
Đương nhiên, đối với những người Hoa có tiền tài quyền thế cũng là không dám làm càn.
Nhưng hôm nay Lão Đại Võ Hùng của bọn họ hôm nay rất vui, bởi vì sao khi đuổi được hiệp hội thương nhân người Hoa đi, tên Jake bang Hắc thủ Italia vẫn duy trì liên lạc với bọn họ đã bị mất hai mươi nghìn Euro vào tay bang Ngũ Nghĩa, đây là khoản tiền mà bọn hắn cần phải 4, 5 tháng mới có thể kiểm được, vì thế nên mọi người đều cao hứng uống rượu ăn mừng.
Võ Hùng lại càng chọc ghẹo xoa nắn cô gái ở trong lòng y, tuy không biết Mafia sao lại tìm bang Ngũ Nghĩa để gây rối con thuyền lớn đó, nhưng có thể được Mafia làm chỗ dựa, y cũng cảm thấy vô cùng vinh dự và tự hào, thậm chí nhân cách và địa vị đều cao lên, nhưng nụ cười nhanh chóng trở lên méo xệch
Bởi vì có năm người tiến vào phía nhà hàng
Tuy năm người bọn họ so với bốn mươi người mà nói là rất nhỏ bé, song Võ Hùng lại cảm thấy sởn tóc gáy, bởi năm người này có ánh mắt đều lạnh lùng vô tình, giống như thú giữ nhốt trong lồng, hơn nữa khí lạnh trên người bọn họ tỏa ra bao trùm lấy không gian nơi đây, khiến cho những người uống bia đều trở nên ngưng đọng lại
Võ Hùng cảm thấy nghẹn ứ, nháy mắt ra hiệu cho mấy tên đồ đệ.
Người đối diện bỗng cất tiếng nói:
- Ai là Võ Hùng?
Tên này phát ngôn tiếng Trung quá chuẩn khiến cho bang Ngũ Nghĩa thở phào nhẹ nhõm, không ngờ là người Hoa nên cũng không sợ nữa, hai gã có đeo khuyên tai hùng hổ tiến lên phía trước vài bước, chống tay vào hông mà quát:
- Các ngươi là ai? Tìm anh Hùng có việc gì chứ? Không mau bỏ lại tiền trong túi rồi cút đi, nếu không sẽ đánh gãy chân chó các ngươi.
Vì thân thể to cao cường tráng, nên mấy tên đồ tể này còn chặn hết cả cửa ra vào.
Nhiếp Vô Danh mỉm cười, đưa tay vào trong ngực như tìm kiếm gì đó.
Bọn côn đồ đều cười ha hả, nghĩ rằng những người này đều e sợ bọn họ mà bỏ tiền lại, nhưng hai tên đeo khuyên tai rất nhanh không thể cười được nữa, bởi vì bọn chúng nhìn thấy không phải là túi tiền của Nhiếp Vô Danh mà là một khẩu súng lục đen thùi. n không hề tổn thất thả ra, nếu như cô vẫn ở lại Hải Nam, cô vĩnh viễn đừng mong gặp lại cô ta, hoặc đi kỹ viện tìm cô ta!
Nói xong Sở Thiên liền đẩy cửa:
- Cô có thể đi ra rồi!
Lúc này phải chịu ác khí, Chu Vũ Hiên giận run người, nghiến răng nghiến lợi muốn mắng, nhưng thấy Phong Vô Tình dí dao vào cổ họng của Hiểu Vân, lập tức lại không dám hành động thiếu suy nghĩ, rơi vào thế bí chỉ có thể đóng rầm cửa mà ra, tức giận thốt ra vài cầu:
- Sở Thiên, lần này tôi nhận thua, về sau hãy chờ xem.
Sở Thiên dựa vào ghế, lười trả lời:
- Đi từ từ!
Sau khi đóng cửa xe, Sở Thiên cúi đầu chỗ vị trí cô vừa ngồi khám xét, rất nhanh liền tìm thấy hai máy mini nghe trộm, cười vô tư bảo Phong Vô Tình lái xe rời đi, lúc rời khỏi tầm mắt của Chu Vũ Hiên, nói vào máy nghe trộm:
- Chu tiểu thư, bảy giờ tối nay ở sân bay Kinh Thành có người đợi cô, tạm biệt.
Sau khi nói xong, hắn quay cửa kinh xe ném máy nghe trộm ra ngoài, lốp xe trong chớp mắt nghiền nát chúng, Chu Vũ Hiên cách đó không xa nhớn nhác, hung hăng đá vào lốp xe cảnh sát, trong lòng thầm mắng:
- Sở Thiên tên khốp khiếp, bổn tiểu thư phải đem ngươi chém thành vạn mảnh!
Xe chạy nhanh mấy cây số về sau, điện thoại của Sở Thiên bỗng nhiên vang lên.
Đeo đôi tai nghe, liền truyền đến giọng của Nhiếp Vô Danh:
- Thiếu soái, quân Đường Môn và Chu gia khai chiến rồi!
Nhanh như vậy sao? Sở Thiên sửng sốt, bào ngư còn chưa tiêu hóa xong.
Lúc này Chu Bách Ôn đang ngồi trong chiếc xe hơi, điều động hơn nghìn người bang chúng Chu gia gần đấy truy kích đệ tử Đường Môn, vốn dĩ là muốn sau mùa thu rồi tính, nhưng nhìn thấy gần đó đã có bóng người lay động, lập tức theo sau Khương Trung rời đi, rất nhanh nghĩ đến quân của Khương Trung mai phục, liền nghĩ đến mấy cây súng ở xe lăn.
Nghĩ đến đây, Chu Bách Ôn cười lạnh nhạt vài tiếng, dù sao đều không có gì để bàn, không bằng ở địa bàn mình nhặt những gì có sẵn, nói không chừng còn có thể xử lý lão Khương Trung này, thế là 25 xe hàng, tổng cộng có hơn bảy trăm người hướng về Khương Trung mà giết, lại phái thêm 20 xe chạy gần đấy đi chặn.
Khương Trung nhìn thấy bang chúng Chu gia truy đuổi, thầm mắng Chu Bách Ôn vô sỉ đê tiện, nhưng cũng không dám coi thường, sau khi giữ lại hai trăm bang chúng, liền dẫn những người khác hướng cửa biển chạy.
Không nhìn thấy bụi mù phía sau cuồn cuộn, tiếng giết run run
Một lát sau, bọn họ đã cứng họng hết cả, ớn lạnh đến tận xương tủy.
Nhiếp Vô Danh thản nhiên nói:
- Đòi tiền ư? Cho các ngươi nhận tiền giấy!
Bùm bùm! Hai tiếng súng vang lên, hai gã lưu manh té ngửa trên mặt đất chết không nhắm mắt.
Các viên đạn lần lượt di chuyển, súng lục đen thùi trong tay ngắm bắn về phía đám người trong nhà hàng.
Mỗi viên đạn đều kèm theo đó là tia máu tươi rói, mỗi một tiếng súng lại cướp đi một mạng người, Võ Hùng toàn thân ướt mồ hôi, đẩy cô tiếp viên ra ngồi gần tận cuối bàn, muốn lôi ra khẩu súng để phản kích, nhưng run quá không dám xuất đầu lộ diên.
Một lát sau, nhà hàng dần lấy lại được sự yên tĩnh ban đầu.
Nhiếp Vô Danh vung tay ra hiệu cho bọn thuộc hạ ngừng bắn tỉa, trong mắt của y hiện lên vẻ gì đó thâm trầm, lại có phần mãnh liệt, y hô lên nhẹ như cơn gió thoảng qua:
- Tất cả các ngươi những ai còn sống mau cút hết ra ngoài cho ta, ai không ra hoặc là giả chết thì tuyệt đối sẽ không còn cơ hội nhìn thấy mặt trời nữa đâu.
Ta đếm ba tiếng.
- Một, hai!
Còn lại bảy tám người:
- Đừng bắn, chúng tôi sẽ đi ra.
Võ Hùng chần chừ một lúc, cũng bôi một ít máu lên trên mặt mình bò ra.
Ánh mắt của bọn Hỏa Pháo không coi ai ra gì, thực hiện động tác kéo chốt một cách thuần thục, lên nòng súng, viên đạn kim loại khẽ bắn ra âm thanh như tiếng kim loại cọ sát với nhau, đối với bọn họ mà nói, là âm thanh tiếng nhạc vui tai, Nhiếp Vô Danh kiểm tra tình thế lúc đó, Câm Chùy và Hắc Thiết cầm theo khẩu súng lục đi lại trong vũng máu, sắc mặt lạnh lùng kiểm tra từng thi thể.
Khi đi vào giữa, Hắc Thiết lạnh lùng cười vài tiếng, giơ khẩu súng lục hướng về phía hai cái xác:
- Không ngờ các ngươi lại có gan giả chết, ông sẽ chính thức cho các ngươi đi chầu Diêm Vương!
Sau khi nói xong, y bắn ra hai phát liên tiếp, bùm bùm hai tiếng, viên đạn nằm giữa mặt, hai tên này chết trong nháy mắt.
Hành động lần này khiến cho vài tên đang giả chết cũng vội đứng lên, vẻ mặt nhìn buồn cười như muốn nói điều gì đó, Câm Chùy đã giơ tay lên, không nói lời thứ hai ngay lập tức bắn xuyên qua, mỗi tên đều bị viên đạn bắn trúng, bọn họ bị ngã ngược ra phía sau, dường như muốn nói đứng lên cũng phải chết?
Câm Chùy không nói một lời, mặt của y vênh lên, tóc của y bay phấp phới.
Chỉ có Nhiếp Vô Danh đảo mắt qua vài lần, nhẹ nhàng thở dài:
- Đã quá muộn!
Bảy tám thành viên của bang Ngũ Nghĩa còn sống sót bao gồm Võ Hùng, trong lòng đều hết thảy lo sợ, đám người trước mắt này quá kinh khủng, căn bản là bất luận thế nào cũng không để cho mấy tên này có cơ hội cò kè, hễ sơ ý đắc tội với họ là phải trả giá bằng cả tính mạng, điều này cũng khiến cho thái độ của bọn họ trong chốc lát trở nên hợp tác, không dám tùy ý dở trò nữa.
Bất luận Nhiếp Vô Danh muốn như thế nào, bọn họ đều phối hợp.
Nhiếp Vô Danh đảo mắt qua mấy tên còn sống, thản nhiên hỏi:
- Ai là Võ Hùng?
Võ Hùng tâm lý đang có phần căng thẳng, muốn chỉ ngón tay xuống thi thể dưới đất nhưng rốt cuộc vẫn không dám, trái lại mấy tên thành viên của bang Ngũ Nghĩa lại không chút đắn đo nhất loạt chỉ về phía y, Võ Hùng biết muốn trốn cũng không được, vội tiến lên trước vài bước cười nhạt:
- Các vị đại ca, các vị anh hùng hảo hán, tiểu đệ chính là Võ Hùng, không biết các huynh tìm tôi có chuyện gì?
- Chỉ cần tôi làm được, thì tôi sẽ dốc hết sức!
Y vừa dứt câu, hai cái tát liền giáng xuống thật mạnh, tiếng đánh vang lên chát chúa:
- Đám người các ngươi là những kẻ vô dụng, thật đúng là làm mất thể diện của người Hoa, cha ông các ngươi chịu trăm cay nghìn đắng sang Italy để kiếm kế sinh nhai, không ngờ thế hệ con cháu là các ngươi lại bán mạng cho Mafia? Nhưng hận hơn chính là các ngươi còn dám ức hiếp đồng bào người Hoa.
- Các ngươi không tự thấy có lỗi với cha mẹ? Không thấy hổ thẹn với tổ quốc sao?
Hỏa Pháo hài lòng gật đầu, cảm giác như thằng em mình như một đảng viên.
Võ Hùng bị đánh cho tơi bời hoa lá, nhưng không dám mở miệng nói câu nào.
Nhiếp Vô Danh phất tay ngăn hành động thô bạo của Thổ Pháo, dùng ánh mắt lạnh lùng như băng nhìn lướt qua Võ Hùng, sát khí như ẩn như hiện mà hỏi:
- Ta sẽ không hỏi lần thứ hai, ngươi cũng sẽ không có cơ hội thứ hai để trả lời, ta muốn biết, tại sao các ngươi lại đến cướp hàng của Hồng Phát? Ai sai các người đi? Người đó ở đâu?
Hóa ra là tới đây vì sự việc Hồng Phát? Không thể ngờ được lại nó lại có bối cảnh phức tạp đến như vậy, Võ Hùng không chút đắn đo, trả lời liên tiếp:
- Vâng! Bọn mafia bắt chúng tôi đến làm cướp hàng, người sai chúng tôi đi là Jake, bình thường hắn hay hoạt động ở nhà hàng Tình Yêu trên đường Vạn Quốc Phong, hắn hay vào trong đó học đòi văn vẻ đánh đàn dương cầm.
Nhiếp Vô Danh gật gật đầu, quay đầu đi ra phía ngoài cửa.
Hỏa Pháo giơ khẩu súng lục hướng về phía bả vai Võ Hùng, dùng lời lẽ chính nghĩa hô:
- Ta đại diện cho nhân dân cả nước bắn chết ngươi!
Vừa dứt lời, ngón tay của y liền bóp cò, viên đạn bắn vào bả vai của y, xuyên ra phía sau, máu bắn ra tung tóe, cuối cùng viên đạn đập vào vách tường rồi rơi xuống.
Võ Hùng kêu lên rồi ngã xuống đất, trong lòng mừng thầm vì bọn họ quả thật không giết mình.
Bọn Thổ Pháo cũng mỉm cười, giơ súng lên quật ngã luôn bảy tám tên kia.
Nhiếp Vô Danh đi đến cửa nhà hàng Hoa Phúc, hít thật sâu rồi thở ra mấy hơi, sau đó đi tìm Jake ở nhà hàng Tình Yêu, bất luận thế nào cũng phải lấy được thông tin từ chính miệng của gã, đây chính là lí do quan trọng nhất mình đến Italy chuyến này, nghĩ đến đó, y sờ vào lựu đạn trong túi, sau đó liền tiến về phía trước.
Bọn Hỏa Pháo cũng nhanh chóng rút lui đi ra, Võ Hùng lúc này mới phản ứng lại, không ngờ đám người hung tàn này không giết mình thật, theo sau, y tự nói thì thào phản ứng lại, còn sống! Hắn thật sự vẫn còn sống! Những kẻ hung hãn kia đã không giết y.
Phật tổ ơi! Cha mẹ ơi!
Các vị thần đang đi qua đây hỡi! Thật sự cảm ơn các người.
Đồng thời, trong lúc vịn lại vết thương, y còn lẩm bẩm, hãy đợi đấy, oan có đầu nợ có chủ.
Chúng mày sẽ hối hận, tao nhớ mặt chúng mày rồi, chỉ cần tao còn sống, thì có đào ba tấc tất, Mafia cũng sẽ tìm được chúng mày.
Đến lúc đó, tao muốn mày chết hàng nghìn, hàng vạn lần.
Dù cho có bán rẻ linh hồn của mình, có chết cũng không chối từ!
Hỏa Pháo đi tới cửa bên ngoài, như thể là nghe được những lời nguyền rủa từ sâu trong thâm tâm của Võ Hùng, và như thể có đổ hết xuống sông Trường Giang cũng không rửa sạch thù hận, bỗng nhiên giơ tay lên đầu hưởng ứng, giống như vẫy tay từ biệt, sau đó thì quăng ra cái bật lửa ánh hồng.
Cái bật lửa bay ba hình vòng cung ở giữa không trung như đường pa-ra-bon.
Võ Hùng biến sắc rõ rệt, đúng lúc ngửi thấy mùi xăng, cúi đầu xuống, chính là thùng xăng ở góc nhà ăn đang chậm rãi chảy ra, xăng đã trải rộng ra toàn bộ mặt sàn gỗ, cái bật lửa bay từ xa tới gần, rơi trên mặt đất lòe ra vô số đốm lửa, ngay lập tức, làm cho xăng trên mặt sàn bốc cháy, lửa lan ra các xà nhà, khói bốc lên nghi ngút.
Không đến mấy chục giây, nhà ăn Hoa Phúc biến thành quả cầu lửa khổng lồ rực rỡ trong nháy mắt,
- Aaa…
Võ Hùng cố gắng hết sức bò sát vào, còn chưa tới gian giữa thì đã bị lửa bén vào người, y điên loạn hít chút không khí cuối cùng, cầu xin sự giúp đỡ của người khác, lần này các vị thần tiên đi qua cũng không ai nghe được lời cầu cứu của y.
Hỏa Pháo quay lại nhăn mặt làm trò hề, sau đó lấy chân giò hun khói ra gặm.
Jake là một nhân tài cực kì ưu tú, từng đi du học tại nước Mỹ, tốt nghiệp ngành quản lý kinh tế, lúc tiếp khách đối đãi, nho nhã lễ độ, không kiêu ngạo không nịnh hót, mặc dù có lúc, cũng để lộ ra một chút ngạo mạn, nhưng cũng không đủ làm cho người đời ghét bỏ, cho nên rất được Mafia coi trọng bồi dưỡng, thuộc típ người tuổi trẻ tài cao.
Y thích nhất là việc đánh đàn ở nhà hàng Tình Yêu sang trọng, là bởi vì ông chủ nhà hàng Alissa là người hâm mộ trong lòng y, nhưng Jake không lãng phí thời gian mấy tháng mà không có được kết quả gì, cho nên mỗi ngày đều có một nhiệm vụ rõ ràng là làm nhạc công, chờ mong ngày nào đó có thể làm rung động trái tim Alissa.
Nhưng hôm nay y chơi đàn có hơi mất tập trung.
Lúc cầm lên một chén nước trắng đang muốn nhấp mấy ngụm cho tĩnh tâm, Jake đưa ánh mắt nhìn ra phía cửa có mấy tên tiến vào, giống như mấy tên giặc cỏ lưu vong trong truyền thuyết, ánh mắt của bọn họ quét qua một lượt, như là lũ sói nghỉ đông lâu ngày đói bụng nhìn thấy đàn cừu, toàn bộ căn phòng phủ đầy âm khí, làm cho người ta cảm thấy sợ hãi tận đáy lòng.
Phong cách ăn mặc của mấy người này rất là quê mùa, tuy rằng trên người có đeo trang sức tây có vẻ mới tinh, nhưng thấy áo trong của bọn họ toàn là cũ nát, thì biết lại là mấy tên nàh giàu mới nổi, khách dùng cơm đều toát ra vẻ khinh miệt, cười châm chọc, đến tên bảo vệ cũng còn hơn họ
Nhiếp Vô Danh không hề để ý tới nụ cười hàm ý của mọi người, tiến thẳng đến phía Jake.
Hai gã bảo vệ tiến lên vài bước ngăn cản bọn họ không cho vào khu vực sân khấu, Hỏa Pháo đột nhiên ra chân, thế lớn lực lớn khiến họ ngã ra đất, bản lĩnh dũng mãnh như thế khiến cho mấy người nước ngoài đang dùng cơm có phần ngu ngơ, không thể ngờ được người da vàng cũng hung dữ thế sao? Hai tên bảo vệ cao to hơn y cũng bị đánh ngã.
Đồng thời cũng cảm thấy bực bội, thật không ngờ người da vàng cũng kiêu ngạo?
Tên bảo vệ lấy bộ đàm ra, gọi trợ giúp.
Lúc nói được một nửa, ánh mắt của gã dại đi trong giây lát, họng súng dí vào mặt làm cho gã không thể thốt ra thêm tiếng nào.
Hỏa Pháo nhe răng cười độc ác, quát:
- Gọi à? Giỏi thì gọi đi?.
Truyện khác cùng thể loại
96 chương
115 chương
40 chương
75 chương
51 chương
121 chương
39 chương
140 chương