Đô Thị Thiếu Soái

Chương 760 : Hạ Thu Địch

Trên mâm cơm, lúc nào Lâm Ngọc Đình cũng nhẹ nhàng gắp thức ăn cho Sở Thiên, lại được cả Chị Mị “tiếp tay cho giặc” nên trong bát của Sở Thiên không lúc nào vơi, sau khi ních đầy bụng ba bát cơm thì cuối cùng mới được Lâm Đình Ngọc buông tha, bữa tối kết thúc trong không khí vui vẻ của mọi người, khiến cho không khí trong chung cư trở lên ấm áp hơn Sau khi ăn cơm xong, Sở Thiên cùng chị Mị và Lâm Đình Ngọc nói chuyện rôm rả rồi xem tivi, bù đắp cho sự lạnh nhạt từ trước đến nay của mình, điều này làm cho Lâm Đình Ngọc thấy phảng phất, như là quay về những ngày xưa cùng nhau học tập, tuy êm đềm phẳng lặng, nhưng lại là hồi ức ngọt ngào nhất, đáng tiếc là, giờ cái cầm tay cũng trở nên xa xỉ. Có lẽ đây chính là cuộc đời, biến đổi khôn lường. Nghe được Sở Thiên trải qua cuộc thi cam go, chị Mị bọn họ đều che miệng mỉm cười, không thể tưởng được Sở Thiên không sợ trời không sợ đất không ngờ lại sợ kẻ thông thái rởm của thủ đô, trong thiên hạ, người có thể làm cho Sở Thiên chảy mồ hôi lạnh sau lưng, chắc cũng chỉ có mấy lão giáo sư già chuẩn cấp bậc quốc bảo này Cắn được vài miếng dưa vàng, chị Mị đột nhiên hỏi: - Có điều chị vẫn không hiểu là, tại sao nắp cống lại là hình tròn? Để tiết kiệm nguyên liệu sao? Lâm Ngọc Đình ngồi thẳng dậy, cười nói: - Hình như em đã xem đáp án ở đâu rồi, nắp tròn không bị rơi vào trong lòng cống. Bởi vì độ dài của hai điểm bất kỳ của hình tròn nhỏ hơn đường kính của nó, nếu mà là hình vuông, thì có thể từ vị trí của một góc đối diện rơi xuống cống, hơn nữa rất dễ bị di chuyển. Dù sao thì hình vuông khó lăn hơn. Chị Mị gật đầu hiểu ra. Chuyển qua gọt táo Phú sĩ và nói: - Em trai, Ngọc Đình nói rất có lý, hồi trước em trả lời như thế nào nhỉ? À không đúng, câu đố này chẳng liên quan đến lôgic toán học? Dường như có liên quan đến vật lý hoặc kiến trúc, không hợp với lôgic tí nào cả. Sở Thiên mỉm cười. Người dựa vào ghế sopha nhẹ nhàng trả lời: - Nhìn thì không thấy có liên quan, nhưng mấy tên già đó lẽ nào lại bắn ra mũi tên không mục đích? Ra đề toán logic như thế chính là tư duy nghịch đảo. Đáp án rất đơn giản, vì miệng cống hình tròn, nên nắp cống cũng phải hình tròn. Chị Mị và Lâm Ngọc Đình sững sờ. Đáp án này dường như có phần hơi bất ngờ. Sở Thiên dừng lại một lúc, sau đó tiếp tục nói: - Các chị ai đã xem qua, khi miệng cống là hình tròn thì nắp công là hình vuông hoặc là hình đa cạnh chưa? Những vị giáo sư đó là muốn em quan sát lời nói thái độ, kết hợp với giáo trình mà người ra đề đã dậy để trả lời, nếu em trả lời theo góc độ khác, thì chắc chắn sẽ chết luôn. Hai chị em chị Mị ngẩn tò te, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ thì quả thật đúng như thế. Lâm Ngọc Đình thở hắt ra, nói: - Sở Thiên, em bị anh đánh bại rồi. Chị Mị đưa Táo cho Sở Thiên, cười mỉm nói: - Vẫn là em trai thông minh. Sở Thiên cắn vài miếng táo ngọt sắc, kéo tờ báo bên cạnh lại để đựng hạt, ánh mắt của hắn cũng đảo qua vài lượt, đột nhiên ánh mắt đó dừng lại trên mục giải trí, mục thông tin bên trái khiến anh chú ý, Hạ Thu Địch ngôi sao mới nổi của Đài Loan đến hát từ thiện ở Quỳnh Khuynh, số tiền thu được sau buổi diễn sẽ quyên góp cho UNICEF Hạ Thu Địch? Sao cái tên này lại quen thế? Sở Thiên cảm nhận được vài điều kỳ lạ, bỗng nhiên linh tính đến Đao Phong, cái tên đó trước khi chết nhờ mình đưa cho em gái hắn một món quà, chỉ là lúc đó cứ nghĩ là Đao Phong viện cớ luân chuyển vị trí, thuận tiện cho việc giết mình nhanh gọn, vì thế sau sự việc đó không để tâm đến y nữa. Lẽ nào hắn có em gái thật sao? Sở Thiên cười khổ sở. Sở Thiên lại liếc qua nội dung bên trong, biết được thời gian diễn là tối nay, cũng biết được là Hạ Thu Địch bắt đầu sự nghiệp ở Đài Loan từ năm mười bảy mười tám tuổi, nhưng không được nổi tiếng lắm, vì thế đến Đại Lục để biểu diễn đồng thời vận động gây quỹ, theo đó tuyên truyền cho hình ảnh mới của bản thân, chiêu này dường như là tuyệt chiêu của các ngôi sao ngành giải trí. Địa điểm biểu diễn là Nhà hát lớn Hải Nam Đồng hồ đã điểm 10 giờ rưỡi, Sở Thiên quyết định rời khỏi chung cư, dù sao thì Lâm Ngọc Đình ngày mai còn hai bài kiểm tra, đêm nay mà ngồi chơi quá lâu sẽ ảnh hưởng đến việc ôn tập, khi ra đến cửa, Sở Thiên còn cười nói: - Cô bé Lâm, nếu mai nhóc kiểm tra tốt, tôi sẽ tặng cô một quà tặng bí mật. Qùa tặng bí mật? Trên mặt Lâm Ngọc Đình lộ ra vẻ sung sướng, không kìm chế được tò mò, cô nắm chặt lấy khủy tay của Sở Thiên nói: - Anh tặng em quà gì thế? Có thật không? Anh yên tâm, vì món quà này của anh, ngày mai bất luận thế nào, em cũng sẽ thi tốt môn quản lí tài chính dạy bằng Tiếng anh này. Chị Mị thở dài, xem ra con bé sẽ cày đêm để học rồi. Sở Thiên mỉm cười gật đầu, véo nhẹ cái mũi của cô rồi quay người đi Càng về khuya đêm càng lạnh, trên đường vẫn còn vài chiếc xe con đang chạy. Những ngọn đèn đường giống như những vì sao chói mắt trên bầu trời đêm, ngọn gió của màn thổi như mang theo rất nhiều tâm sự, Phong Vô Tình quay đầu lại hỏi xem đêm nay sẽ ngủ ở nơi nào, Sở Thiên hít vài hơi thật sâu, điềm đạm nói: - Vô Tình, thử đi dọc theo bãi biển, đêm nay sẽ ở lại đó, ngày mai đi luôn đến nhà hàng Hải Nhật Phong Vô Tình gật đầu, quay xe chạy ra hướng bãi biển. Bờ Biển Lang Nhai, không được nổi tiếng như góc biển Thiên Nhai, nhưng nó cũng có đặc sắc riêng của mình, đó là nơi tuyệt vời để ngắm mặt trời mọc trên biển đông, trong đó còn có khối đá đặt ở đỉnh cao nhất, khối nham thạch này màu sắc xanh xám, vươn lên trời cao, như thể hòa theo cùng gió, được người dân ở đây gọi là Quan Nhật Nham (đá ngắm mặt trời) Sau khi tắm ở khu Resort xong, Sở Thiên hướng đến phía hòn đá ngắm mặt trời Sau vài phút, Sở Thiên đã đứng trên hòn nham thạch này, tiếc rằng bây giờ vẫn là đêm khuya không thể nhìn thấy mặt trời, mặt biển tối như mực phản quang lúc ẩn lúc hiện, vạt áo của Sở Thiên phần phật đón gió, nước biển vỗ bắn tung tóe bắn cả lên má,hắn lấy tay vuốt đi những giọt nước biển mặn mòi, liền nghe thấy âm thanh vọng lên bên cạnh: - Wow, Biển Hải Nam về đêm cũng thật đẹp đấy chứ Ngay sau đó, mùi thơm từ đằng sau Sở Thiên bay tới Sở Thiên hơi nhíu mày, đêm khuya thế này mà có người cũng điên điên như mình chạy đến đây ngắm trăng hay sao? Hắn ngoái nhìn xem ai. Trên bãi biển lúc này là cô gái có thân hình cao gầy đang đi đến, bóng tối làm cho hắn không nhìn rõ khuôn mặt của cô, nàng đang hướng dần về phía hòn đá ngắm mặt trời, miệng thì không chịu ngừng nói Con gái miền nam, hầu như đều nhỏ nhắn đáng yêu, nhưng cô gái này thì lại cao gần mét bẩy. Dưới ánh đèn bên bờ biển, cô gái xuất hiện trên vai đeo một chiếc khăn màu trắng, đối lập với bộ quần áo jumsuit màu đen trên người lúc này, gió biển thổi đến khiến cho chiếc khăn của cô như một chiếc cờ bay phần phật trước gió, khuôn mặt thanh tú phảng phất một chút hàm ý mê hoặc, làn da trắng như tuyết, đôi má ửng hồng. Ý thức được tiếng nói của mình đã quấy rầy đến Sở Thiên, gương mặt cô gái lộ ra nụ cười xin lỗi, nhẹ nhàng giải thích: - Thật sự xin lỗi, đã làm phiền đến anh, tôi vừa đến ở tại khách sạn Lang Nham, nghe nói đây là nơi tuyệt vời để ngắm mặt trời mọc, vì thế liền tò mò chạy đến đây đi dạo. - Nhìn thấy khung cảnh nguy nga tráng lệ như thế. Nên không thể đừng được mà thốt lên như thế. Giọng nói của cô gái này rất nhu mì, nhẹ nhàng, như con sóng nước lăn tăn của mùa thu xanh ngắt, thật là phù hợp với nụ cười như hoa nở ban nãy, ánh mắt trong suốt như thủy tinh, chỉ có điều Sở Thiên cảm thấy lời giải thích của cô gái không được hợp lí cho lắm, nhưng cũng vẫn trả lời một cách khách sáo: - Không sao đâu, ai cũng có thể ra biển vào ban đêm mà, vì thế nên cô không cần phải để ý đâu. Cô gái đã nhảy lên hòn đá, nhưng do vách đá trơn quá nên làm cho cô trượt tay, Sở Thiên giật mình làm theo phản xạ, tiến lên trước vài bước giơ tay kéo cô gái lên, một giây sau, cô gái đã ngã vào trong lòng của hắn, vì động tác quá mạnh, nên làm cho váy trên người cô bị hớt lên, lộ ra chiếc quần ở bên trong chiếc váy. Độ bóng của chiếc quần tất màu đen khiến cho Sở Thiên có chút say mê, nhưng ngay lập tức kịp phản ứng buông tay ra Lần này đến lượt Sở Thiên ngượng ngùng, vuốt mũi cười một cách khổ sở: - Thật xin lỗi, hòn đá này bị nước biển làm ướt, muốn lên phải trèo từ từ. Cô gái ngượng ngùng rời khỏi vòng tay của Sở Thiên, hành động nhã nhặn và thanh lịch. Nhưng đồng thời cũng như tỏa ra sự quyến rũ chết người, cô gái chỉnh lại trang phục, giơ tay ra phía trước: - Cám ơn anh, nếu không có anh thì tôi đã rơi xuống biển rồi, tôi tên là Hạ Thu Địch, tôi có thể làm quen với anh không? Hạ Thu Địch? Thế giới này quả thật là quá nhỏ bé? Sở Thiên cảm thấy rằng mình đang gặp may, nhưng rất nhanh chóng lấy lại được sự bình tĩnh, lịch sự bắt tay trả lời lại: - Tôi là Sở Thiên, sinh viên trường đại học Thiên Kinh, đến Hải Nam để phượt! Cô là Hạ Thu Địch, chẳng lẽ nào là Hạ Thu Địch ca sĩ nổi tiếng của Đài Loan đến Hải Nam biểu diễn ư? Nghe được những lời của Sở Thiên, Hạ Thu Địch mỉm cười, thong thả trả lời: - Sở Thiên, anh nói ý tứ quá, anh đoán không sai, tôi là Hạ Thu Địch đến từ Đài Loan, thật không ngờ anh lại biết đến một ca sĩ vô danh như tôi. Sở Thiên đang muốn nói chuyện thì chợt có một luồng ánh sáng lóe lên và lướt qua thật nhanh. Sau đó, có bốn năm người chạy đến thở hổn hển và nói: - Hạ, Hạ tiểu thư quả nhiên cô đang ở đây. Võ cục trưởng đêm nay đến thăm và muốn cùng cô dùng bữa. Sắc mặt của Hạ Thu Địch trở nên khó coi và tỏ ý không thích, lắc đầu trả lời: - Trợ lý Vân, phiền anh về nói lại với Võ cục trưởng tôi cảm ơn thiện ý của ông, cũng cảm ơn vì ông ấy đã đến tận Hải Nam này ngỏ ý, nhưng bây giờ khuya quá rồi tôi không thấy đói bụng nên không muốn ăn, hơn nữa tôi cần nghỉ ngơi để sáng mai kịp chuyến bay lúc 6 giờ nữa. Nhờ vào trí thông minh sắc sảo của mình thì Sở Thiên thông qua thần sắc của Hạ Thu Địch có thể đoán được là Võ cục trưởng muốn là một người dùng quy tắc ngầm, giống như Văn cục trưởng của Trùng Khánh, hễ có nữ minh tinh đến Trùng Khánh diễn xuất, để có được các cô gái này, ông ta đã nghĩ đủ mọi cách như là dùng tiền mua chuộc, lợi dụng điểm yếu của các nữ minh tinh để uy hiếp, miễn sao là được lên giường cùng với mấy ngôi sao nữ này. Điều này dường như đã trở thành định luật bất thành văn. Hạ Thu Địch vừa dứt lời, tên đại diện mập mạp liền lộ ra vẻ ngượng ngùng, cố nén cơn tức giận nói: - Hạ tiểu thư, tuy rằng tôi chỉ là trợ lý tạm thời, nhưng cô cũng đừng có mà qua cầu rút ván hả? Tôi đã thay cô đồng ý cùng Võ cục trưởng ăn cơm, cô mới có thể biểu diễn ở nhà hát lớn Hải Nam, giờ đã đạt được những nhận xét tốt thì cô định trở mặt hả! Tên mập mạp tức giận đến nỗi nói không ra lời. Hạ Thu Địch hơi nhướn mày, nói: - Trợ lý Vân, không phải tôi muốn qua cầu rút ván, Hạ Thu Địch là người thế nào anh sớm đã rõ rồi, chứ không vì muốn lăng xê danh tiếng mà bán rẻ bản thân, anh cũng thừa biết đó đâu chỉ là ăn đêm, ẩn ý trong đó hẳn là anh còn hiểu rõ hơn cả ta, vậy nên thứ cho tôi khó lòng mà vâng lệnh. Sở Thiên nhìn cô một cách đầy hứng thú, cô gái nhỏ này quả là có hơi cố chấp. Tên mập mạp hậm hực thở hắt ra, nghiến răng nghiến lợi mà nói: - Tôi phải làm sao bây giờ? Cô không đi khác nào đẩy tôi vào hố lửa, Võ cục trưởng tuyệt đối sẽ không tha cho tôi đâu, hơn nữa, sự nghiệp của cô vừa mới bắt đầu, chẳng lẽ cô đã muốn biến mất khỏi tầm mắt của công chúng hay sao? Võ cục trưởng nhất định sẽ có biện pháp hãm hại cô, cho cô bị vùi dập vĩnh viễn Hạ Thu Địch nét mặt thoáng hiện lên một chút bi thương, nhưng ngay lập tức kiên định trả lời: - Tôi không sợ cho dù từ nay về sau biến mất ở thế giới giải trí này, tôi cũng sẽ không phá vỡ nguyên tắc của bản thân, hơn nữa, là anh tự ý hứa hẹn với Võ cục trưởng trong khi tôi không hề biết gì, có chuyện gì thì há chẳng phải là anh gieo gió gặt bão tự chuốc vạ vào thân hay sao? Anh nhận được bao nhiều tiền thì nên trả về bấy nhiêu đi. Tên mập sững sờ, nhưng y cũng không từ bỏ ý định đưa ra con át chủ bài: - Võ cục trưởng nói, sau khi ăn khuya xong sẽ cho cô năm trăm ngàn Sở Thiên trong lòng có chút ngạc nhiên thán phục, giá của bữa tiệc này quá cao. Bàn tiệc lớn thương hiệu ngôi sao Lâm tiểu thư cũng đã là 800 nghìn đô la Hồng Kông, không ngờ Võ cục trưởng lại đồng ý đưa ra cái giá trên trời cho một bữa ăn khuya thế này, cho dù đó là quy tắc ngầm nhưng quả thật y có quá nhiều tiền, như vậy hiển nhiên thấy, Võ cục trưởng nhất định phải có cho bằng được Xem ra Hạ Thu Địch đêm nay khó lòng mà được kết quả như ý muốn. Hạ Thu Địch dùng sức khẽ cắn môi, hàm răng trắng nõn và đôi môi đỏ bừng xen lẫn nhau làm nổi bật hơn hẳn, vẻ đẹp ấy lóe lên làm rung động lòng người, bộ dạng như suy tư làm cho tên mập đắc ý. Nhất định phải đề nghị Võ cục trưởng quay video lại, về sau còn có thể tống tiền. Nghĩ đến đây, tên mập ngẩng cao đầu, không đưa ra ý kiến gì thêm mà hỏi: - Hạ tiểu thư tính sao đây? Im lặng hồi lâu, Hạ Thu Địch phóng ra ánh nhìn sắc bén rồi nói: - Cút! Vậy là trở mặt, trong mắt tên mập cũng lộ ra vẻ dữ tợn, ngẩng đầu lên và lớn tiếng quát: - ĐMM, cái đồ không biết xấu hổ, đêm nay ông đã nói cho mày biết rồi đấy, bây giờ dù muốn hay không cũng phải theo, mày chỉ là ngôi sao hạng ba mà cũng dám vênh váo với Võ cục trưởng sao? Thật đúng là không biết trời cao đất rộng. Mấy tên bên cạnh tên mập cởi bỏ áo phông, để lộ ra phần bên eo có xăm hình chiếc dao găm ngắn. Nhưng tình thế đúng là kẻ cắp gặp bà già, Hạ Thu Địch rút điện thoại ra ánh mắt như mũi nhọn và khẽ nói: - Trợ lý Vân, ông muốn làm gì? Ta phải gọi điện thoại cho người đại diện của ta, ta muốn ông ấy và ông phải hủy bỏ hợp đồng, ông không chỉ làm trái những thỏa hiệp đã quy định, mà cón dám cả gan uy hiếp nghệ sĩ, thật không có đạo đức nghề nghiệp. Tên mập không hề tỏ ra giận dữ, trái lại còn cười, lạnh lùng nói: - Cô không thấy được người đại diện nữa đâu! Người đại diện là bà con xa của Hạ Thu Địch, cô bấm số liên tục nhưng trong điện thoại chỉ vang lên tiếng tút tút, trong lòng vô cùng khiếp sợ, cô gay gắt nhìn chằm chằm tên mập tức giận quát lớn: - Ông đã làm gì cô ấy? Bây giờ cô ấy đang ở đâu hả? Nếu cô ấy có mệnh hệ gì ta sẽ bắt các ngươi đền mạng. Sở Thiên từ đầu chí cuối như bị lãng quên, lúc này hắn giống như một tảng đá vậy. Đang ở thế chủ động, tên mập ha hả cười lạnh lùng, đưa ánh mắt ngạo nghễ quét trên cơ thể của Thu Địch và dừng lại nơi ngực cô, trả lời đầy thâm ý: - Dì của cô đang ở một nơi rất an toàn, chỉ cần cô đồng ý ăn khuya cùng với Võ cục trưởng cũng khiến ông ấy vừa lòng, như vậy trước khi trời sáng là có thể gặp được cô ta rồi, còn nếu không thì cô trở về Đài Loan một mình đi. Y vừa dứt lời, bóng của Sở Thiên lao nhanh xuống, còn không kịp phản ứng, hai cái tát liên tiếp giáng xuống trên mặt y, lúc đó y chỉ thấy trong mắt đầy một bầu trời sao, bụng thì hứng trọn trọng quyền, đau như chết đi sống lại vậy, y ngã ngay xuống mặt đất lúc này mới nhìn thấy rõ khuôn mặt kẻ đã đánh úp mình, một chàng trai trẻ tuổi có gương mặt thanh tú. Sở Thiên không ý kiến gì phủi phủi tay, thản nhiên nói: - Vốn dĩ ta không muốn giáo huấn ngươi, nhưng ta ghét nhất sự xúc phạm, ngươi lại đem ân oán can hệ đến thân nhân người trong cuộc, hơn nữa lại là thân nữ nhi liễu yếu đào tơ, nói mau, dì của Hạ Thu Địch đang ở nơi nào? Còn nữa, tên Võ cục trưởng chết tiệt đang ở đâu? Đứng trên tảng đá ngầm Hạ Thu Địch có chút lo sợ ngẩn ngơ, không thể ngờ rằng Sở Thiên lại thay cô ra tay, chỉ có điều cô không biết có phải người thanh niên này bị kích động trong nháy mắt mà hành động hay không, nếu như không có sức mạnh thì khó có thể ra tay đối phó với mấy tên mập này được, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, khổ nhất là bị Võ cục trưởng bắt được thì Sở Thiên cũng khó mà tránh được tra tấn. Sở Thiên cũng không hề có ý muốn tính toán đối phó với Võ cục trưởng, chẳng qua là cảm thấy ngày mai cùng y đi ăn ở nhà hàng Hải Nhật là một lựa chọn không tồi, được đối mặt với tên quan chức cao đó, tuy nhân phẩm con người này cũng không ra gì, nhưng vị trí của y lại có thể có tác dụng, Khương Trung muốn mai phục giết người, lẽ nào cũng muốn nhằm vào Võ cục trưởng sao? Tên mập quay đầu nhìn xung quanh, tay ôm lấy bụng đang đau đớn hô: - Các anh em, đánh nó cho ta Vài tên tùy tùng đi theo tên mập, lập tức vào tư thế chuẩn bị tấn công, tên mập từ trước đến nay luôn làm việc cẩn thận từng chút một, lúc y đến đây hẵn đã biết là Hạ Thu Địch chắc chắn không nghe lời, cho nên liền dẫn thêm vài tên đệ tử, chủ yếu là để bắt lấy cô về cho Võ cục trưởng, không thể ngờ được là lại dùng để đối phó với Sở Thiên. Trông thấy đám người vây lấy Sở Thiên, Hạ Thu Địch sắc mặt tái nhợt. Bỗng nhiên lúc đó xung đột ngay lập tức xảy ra, mọi người chỉ cảm nhận được trước mắt có bóng người thoáng hiện qua, mấy tên tùy tùng ngay cả vũ khí bên hông còn chưa kịp rút ra, đều đã bị đả thương trầm trọng, và Sở Thiên sau khi thực hiện một tổ hợp các động tác, tất cả bọn họ đều té ngửa trên mặt đất, hai tay bưng lấy bụng mà kêu rên. Sở Thiên tiến lên trước vài bước tới tên mập đang giương mắt đờ đẫn chết lặng, cầm lấy đầu y mà quát: - Đứng nghiêm! Tên mập chết tiệt, không muốn làm người, lại muốn làm chó săn cho Võ cục trưởng, đêm nay ta không có ở đây, há chẳng phải là Hạ Thu Địch đã bị các ngươi chà đạp? Tất cả các ngươi thật chẳng ra gì Tên mập cảm giác như da đầu của mình sắp bị Sở Thiên xé ra đến nơi rồi Bộ dạng của Sở Thiên hừng hực khí thế, tát cho hai tát, tên mập kia mặt đang trắng bệch bỗng nhiên sưng đỏ tấy lên, mười dấu vân tay có thể nhìn thấy rõ mồn một: - Không ai phản đối tình yêu nam nữ bình thường, dùng tiền bạc để mua chuộc tình yêu cũng không phải là điều hiếm thấy, nhưng các người mặt dày làm càn, còn bắt người thân ra mà uy hiếp - Thì chính là không tuân theo lẽ tự nhiên, Võ cục trưởng ở đâu? Tên mập không chỉ có thịt. Cơ thể bị Sở Thiên làm cho thương tổn, ngay cả tinh thần cũng bị dày vò, cho nên nghe được câu hỏi liền vội vã trả lời: - Ngay tại ‘phòng cho tổng thống’ ở khách sạn Lang Nham, chúng tôi cũng không nhốt dì của Hạ tiểu thư, là do cô ấy nhận của Võ cục trưởng 500 ngàn, sau đó chủ động đề nghị chúng tôi làm theo cách đó, còn nói kế này khả thi nhất có hiệu quả nhất Sở Thiên sững sờ, còn có nội tình cực kì bi thảm như thế? Hắn lập tức nhận thấy sắc mặt của Hạ Thu Địch tái nhợt, men theo tảng đá ngầm ẩm ướt nhảy xuống, tiến về phía tên mập quát to: - Không thể như thế được, dì của ta không phải loại người như vậy! Sở Thiên đảo mắt, tên mập ngay lập tức hít vài hơi khí lạnh, chỉ vào khách sạn Lang Nham cách đó không xa nói: - Cô không tin có thể đi nhìn xem, dì của cô cũng ở phòng khách quý, không chừng hiện đang đếm số tiền kiếm được Hạ Thu Địch cắn môi, tiến về hướng khách sạn. Sở Thiên vỗ vỗ bả vai tên mập, thản nhiên nói: - Dẫn đường đi!.