Đô Thị Thiếu Soái
Chương 7 : Tiền bảo hiểm từ trên trời rơi xuống
Sở Thiên nhìn bóng lưng Trương Vạn Giang rời đi, bất giác nghĩ tới cảnh gã vừa rồi sợ hãi, run lẩy bẩy. Đó là sợ hãi từ tận đáy lòng. Sở Thiên biết từ giờ về sau Trương Vạn Giang không dám lỗ mãng ra tay với mình nữa rồi.
Buổi tối khi trở về nhà chú thím, Sở Thiên cảm thấy giống như đây là một hầm băng. Chú, thím và Sở Hân Hân mặt lạnh như băng ngồi ở salon. Sở Thiên biết nhất định là Sở Hân Hân đã thêm mắm thêm muối khiến chú thím muốn xử lý mình. Sở Thiên nhìn toàn bộ thành viên gia đình này, không khỏi lắc đầu, cảm thấy đáng thương cho họ, người sống ích kỷ như vậy mà có thể vui vẻ hay sao?
Quả nhiên, vừa thấy Sở Thiên chú đã mắng:
- Khốn kiếp, cho mày ăn ở vậy mà mày lại dám ức hiếp em họ. Mày còn là người hay không?!!
Thím ngắt lời nói:
- Nó chính là súc sinh. Tôi sớm đã nói với ông đuổi nó ra ngoài đường, ông lại bảo là dựa vào thân tình mà thu lưu hắn.
Nếu không phải dựa vào ký ức "Sở Thiên" lưu lại, Sở Thiên nhất định sẽ cảm thấy áy náy.
Sở Hân Hân cố ý giả bộ đáng thương nói:
- Anh không chỉ không nghe lời con mà còn đem canh nóng đổ lên người bạn con nữa. Ngay cả con cũng suýt bị anh đánh.
Chú lập tức tức giận, cầm ghế ném về phía Sở Thiên, hét:
- Chó chết, cút, mày cút khỏi nhà tao ngay!
Thím cũng hô hào theo:
- Mau cút. Tao hối hận khi đã nuôi mày mấy năm nay.
Sở Thiên tránh né, khống chế cổ tay người chú, dùng chút sức lực, chiếc ghế lập tức rơi xuống đất. Người chú cả kinh, từ lúc nào tên ranh con này có sức lực lớn tới vậy, nhưng trong miệng vẫn nói:
- Đủ lông đủ cánh rồi ngay cả chú cũng dám đánh, mày sẽ bị trời phạt!
Sở Thiên buông tay chú ra, thản nhiên nói:
- Nếu không phải ông là chú tôi thì tôi đã ném ông ra ngoài cửa rồi. Được, tôi đi! Nhưng các người đừng có hô chém hô giết với tôi.
Sau đó Sở Thiên đi vào phòng, mang một cái rương hành lý ra, chậm rãi rời khỏi cái gia đình ích kỷ này.
Chú thím và Sở Hân Hần đều cao hứng, cuối cùng cũng đuổi được cái gai trong mắt. Họ muốn xem từ nay về sau Sở Thiên sống như thế nào.
Đúng lúc này, một thanh niên mặc đồ Tây gõ cửa, Sở Thiên cũng vừa vặn đi tới cửa, chàng trai nói:
- Cho hỏi đây là nhà của Sở Thiên sao?
Người chú lớn tiếng nói:
- Đây đã không còn là nhà nó nữa. Sở Thiên chính là người trước mặt, tìm nó có việc gì?
Người thanh niên cười nói:
- Là như này. Tôi thuộc Công ty bảo hiểm An Khang. Cha mẹ Sở Thiên đã mua bảo hiểm 20 vạn ở chỗ chúng tôi. Tuần trước chúng tôi mới được biết cha mẹ Sở Thiên đã qua đời vì tai nạn giao thông. Có thể họ đã quên số tiền bảo hiểm kia, cũng không nói cho ai biết, nhưng Công ty chúng tôi có trách nhiệm và cũng vì danh tiếng của công ty, nên hôm nay tôi mới đặc biệt tới tìm ngài Sở Thiên, để ngài ký nhận số tiền này. Xin thứ lỗi cho!
20 vạn! Hai mắt chú thím sáng rực lên.
Người chú vội vàng nói:
- Mời vào đây ngồi! Còn không đi pha trà!
Sau đó lại nói với người thanh niên:
- Tôi chính là người giám hộ theo pháp luật của Sở Thiên. Tôi có thể đại diện cho nó tiến hành thủ tục. Cần làm những việc gì, cậu nói đi.
Người thanh niên nhìn Sở Thiên đứng ở cửa, lại thấy thái độ của gia đình này thay đổi rất nhanh liền đoán được Sở Thiên và gia đình không hợp nhau. Vì vậy anh ta móc ra một tệp tài liệu, cần thận xem xét một hồi, sau đó nói với người chú:
- Thật xin lỗi. Hôm nay Sở Thiên vừa vặn tròn mười tám tuổi, cho nên chỉ mình Sở Thiên mới có thể tiến hành thủ tục.
Người chú sắc mặt khó coi, nói:
- Tôi là người giám hộ của nó, sao lại không thể tiến hành? 10 vạn tiền bảo hiểm hồi trước cũng là do tôi ký tên xác nhận đấy.
Người thanh niên lắc đầu:
- Khi đó Sở Thiên chưa đủ 18 tuổi, đương nhiên ông có thể thay anh ta ký tên. Nhưng ngày hôm qua Sở Thiên đã đủ 18 tuổi, vì vậy chỉ có thể để Sở Thiên tiến hành làm thủ tục.
Người chú bất đắc dĩ, chỉ có thể lớn tiếng nói với Sở Thiên:
- Sở Thiên, mau tới đây ký tên, dùng chi phiếu của chú lĩnh tiền.
Người thanh niên không nói gì, chỉ nhìn Sở Thiên. Anh ta nhìn ra người chú tham lam, nhưng đó là việc nhà người ta, anh ta xen vào thì không tiện.
Sở Thiên là kỳ tài tuyệt thế, trong lúc họ nói chuyện đã biết sự quan trọng của mình, vì vậy cười nói:
- Vừa rồi ta đã bị ông đuổi khỏi nhà rồi, chuyện này không dám làm phiền ông.
Sau đó nói với người thanh niên:
- Ông anh, ra kia uống một chén trà, như thế nào?
Người thanh niên như trút được gánh nặng, đứng dậy nói:
- Được, chúng ta xuống dưới làm thủ tục.
Người chú nổi giận:
- Súc sinh, mày biết cái gì mà nói. Không thể bị kẻ khác đánh lừa, mau nghe lời tao, tới đây ký tên.
Sở Thiên mỉm cười, đi ra cửa. Người thanh niên cũng đi theo. Sau lưng truyền tới tiếng đập phá lung tung cùng tiếng gào thét điên cuồng của người chú:
- Thằng súc sinh, 20 vạn của ta.
Người thím cũng ghé đầu qua cửa sổ hô:
- Đồ súc sinh, đồ vong ân phụ nghĩa. Bảo vệ, mau ngăn hai người kia lại, chúng cướp của ta 20 vạn.
Giọng nói người thím phá vỡ màn đêm yên tĩnh, nhiều hộ gia đình xung quanh hiếu kỳ, bảo vệ ở cửa cũng tưởng phát sinh chuyện gì lớn, vội vàng ngăn cản hai người Sở Thiên lại, sau đó gọi cảnh sát tới.
Rất nhanh phòng bảo vệ chật ních người. Cảnh sát, bảo vệ, Sở Thiên, còn có chú thím và người thanh niên thuộc Công ty bảo hiểm. Bên ngoài có không ít người sống chung quanh vây quanh cửa và cửa sổ xem. Thân thể mập mạp của Khương Tiểu Bàn chiếm quá nửa cái cửa sổ, nhìn rương hành lý của Sở Thiên, trong lòng cả kinh, cho rằng Sở Thiên đã bị trở về kiếp sống lúc trước rồi.
Cảnh sát phất tay để mọi người im lặng, đề nghị người thanh niên thuộc Công ty bảo hiểm kể lại đơn giản mọi việc một lần. Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều rất khinh thường chú thím Sở Thiên. Nhưng để 20 vạn tuột khỏi tay thì họ không cam lòng, đành phải tranh thủ sự đồng cảm của cảnh sát.
Người thím nói:
- Tôi trăm cay nghìn đắng nuôi nó hai năm, tiêu tốn không biết bao nhiêu tâm sức, tinh lực. Hiện tại nó có tiền liền vứt bỏ chúng ta, nó có phải còn là người không?!! Chúng ta cũng không cần nó báo đáp gì, chỉ cần 20 vạn này mà thôi.
Người trong khu tập thể đều cười, người đàn bà này một câu đem trắng đen đảo lộn. Tất cả mọi người đều biết bọn họ cầm 10 vạn tiền bảo hiểm mới chịu cưu mang, hơn nữa họ còn thường xuyên nghe thấy tiếng mắng chửi Sở Thiên.
Cảnh sát ghi chép đơn giản sự việc một lần, sau đó lại thông qua dân cư xung quanh biết được tình huống, sau đó nói với Sở Thiên:
- Cậu có thể rời đi, thân thích gì kiểu này chứ!
Người thím bắt đầu khóc om sòm. Cảnh sát không nhịn được, vỗ bàn nói:
- Ồn ào cái gì mà ồn ào. Tôi chưa từng thấy ai tham lam như bà, còn làm loạn tôi bắt bà vào nhà giam.
Chú thím hắn lập tức im bặt, không dám làm loạn nữa.
Sở Thiên cùng người thanh niên làm thủ tục xong, người thanh niên bắt tay Sở Thiên, nói thời gian năm ngày sau tiền sẽ được chuyển khoản tới tài khoản ngân hàng, sau đó bắt taxi rời khỏi.
Sở Thiên có chút cảm khái, không ngờ chính mình lại có 20 vạn. Mặc dù đối với mình tiền tài không quan trọng, nhưng ở nơi này, ra đường không thể không có tiền. Mà mình chưa biết kỹ năng kiếm tiền, càng không thể ăn trộm, ăn cắp, ăn xin. Vì vậy 20 vạn này đúng là buồn ngủ mà gặp chiếu manh, có thể giúp mình thoát khỏi cảnh khốn khó.
Tuy nhiên, Sở Thiên vẫn phải bối rối, bởi vì hiện giờ hắn mới chú ý tới một vấn đề, hắn không có tiền trả tiền café.
Truyện khác cùng thể loại
96 chương
115 chương
40 chương
75 chương
51 chương
121 chương
39 chương
140 chương