Đô Thị Thiếu Soái
Chương 31 : Thiên tài xuất hiện
Thầy giáo dạy Toán lão Vương còn chưa lên tiếng, chủ nhiệm lớp đã sốt sắng hỏi:
- Chính xác không?
Kiến thức toán của lão đã sớm quên sạch rồi, huống hồ đây là đề "khó của khó".
Vương lão sư lật sách giải phần đáp án đối chiếu với đáp án trên bảng của Sở Thiên, thôi xong, đáp án hoàn toàn giống nhau, lời giải thậm chí còn chi tiết hơn trên sách, làm cho người ta có thể hiểu được.
Biểu hiện trên mặt thầy Vương đã cho mọi người ở đó thấy rằng, Sở Thiên đã trả lời đúng. Thầy Trương chủ nhiệm lớp không từ bỏ ý định, lại nghĩ đến quyền uy của mình đứng trước lớp sau này nên nói một câu ngớ ngẩn:
- Không lẽ cậu ta mò đúng rồi?
Thầy Vương nét mặt trầm xuống, đây rõ ràng có ý nói đề của mình ra trình độ quá thấp, dễ bị mò đúng, nhưng thầy Hiệu trưởng ở bên cạnh đó cũng không có làm sao được đành bất mãn nói:
- Là làm đúng rồi, đề này làm sao mà có thể đoán đúng được?
Cả lớp đều kinh ngạc nhìn Sở Thiên, cảm giác tên tiểu tử này hôm nay thật làm cho người ta bất ngờ, xem ra có thể cậu ta cũng hoàn toàn có thể đạt điểm tuyệt đối.
Chủ nhiệm lớp Trương tay toát mồ hôi, vẫn chưa từ bỏ ý định nói:
- Ra thêm đề đi.
Thầy Vương nhìn thầy Hiệu trưởng thấy thầy Hiệu trưởng gật đầu.
Thầy Vương lật giở một trang đằng sau sách nhìn đến một đề bài mà bản thân cũng không hiểu rõ, viết lên bảng. Trước khi Sở Thiên làm bài, ông nói với thầy Trương:
- Thầy Trương, thầy thấy đề này thế nào? Có phải là dễ bị người ta mò trúng không?
Thầy chủ nhiệm Trương ngẩn người không nhận ra sự bất mãn trong lời nói của thầy Vương, sợ thầy Vương ra đề quá dễ để cho Sở Thiên lại lần nữa đoán đúng bèn dùng mắt nhìn khắp một lượt lớp học, lại nhìn đến Trương Vạn Giang cùng Lâm Mỹ Mỹ đang cúi đầu. Sự im lặng của cả lớp đã chứng tỏ được đề lần này cũng đủ khó, cuối cùng mới nói:
- Được, dùng đề này đi.
Sở Thiên cầm lấy phấn viết, chăm chú nhìn đề bài, có hơi khó, đã suy nghĩ và nghiệm chứng, cuối cùng cũng viết đáp án lên bảng, toàn bộ quá trình này mất 13 phút.
Thầy Vương cũng toát mồ hôi. Ông không thể không thừa nhận Sở Thiên chính là thất thiên lý mã, mà bản thân mình lại chính là người thô tục giết ngựa để lấy lá gan. Nếu như sớm nhận ra Sở Thiên là một thiên tài thì ông đã sớm cùng Sở Thiên công thành danh toại rồi.
Chủ nhiệm lớp Trương nhìn Sở Thiên suy nghĩ lâu như vậy nét mặt lộ vẻ đắc ý, ông cho rằng Sở Thiên hết cách rồi, đang định nhân cơ hội lên tiếng mỉa mai, nhưng lại nhìn thấy Sở Thiên vẫn đang viết lời giải lên bảng bèn lo lắng nhìn thầy Vương hỏi:
- Thầy Vương, thế nào? Đúng hay sai?
Thầy Vương trịnh trọng gật đầu nói:
- Hoàn toàn đúng, phải nói là vô cùng xuất sắc, hoặc có thể nói là bài giải của thiên tài.
Chủ nhiệm lớp Trương lại thốt ra một câu ngu xuẩn:
- Sao lại nói là bài giải của thiên tài?
Thầy Vương biểu hiện rõ sự bất mãn với mỗi câu nói của thầy chủ nhiệm Trương cuối cùng nói:
- Đây là đề thi học sinh giỏi, quy định hoàn thành trong 9 phút. Lúc trước, người hoàn thành đề này nhanh nhất cũng mất 79 phút. Sau đó được cử đi học ở Cao Phủ Thiên Kinh (không thấy tác giả giải thích đây là trường gì hay cấp học gì nên em đành đưa nguyên vậy, các bác thông cảm – thánh cô).
Thầy chủ nhiệm Trương kinh ngạc. Tất cả học sinh trong lớp cũng ngạc nhiên không kém. Thầy Hiệu trưởng cùng các giáo viên khác cũng vậy, hoang mang nhìn học sinh có thành tích kém nhất lớp này. Thậm chí cả Sở Thiên cũng cảm thấy bất ngờ, nếu biết sớm đã cố làm chậm hơn một chút rồi.
Thầy Vương đi lên trước vỗ vai Sở Thiên khâm phục nói:
- Sở Thiên, thầy Vương ta có mắt không tròng, vu cho em gian lận. Bây giờ thầy thu hồi lại quyết định đó. Kỳ thi cuối kỳ lần này, Sở Thiên được điểm tuyệt đối. Thầy Vương không sớm phát hiện ra em là thất thiên lý mã, thực sự cảm thấy xấu hổ, không biết em có thể dành thời gian mỗi tuần một buổi đến giúp ta phụ trách phụ đạo cho các bạn trong đội tuyển không?
Tất cả mọi người đều biết, đến cả thầy Vương cũng giơ cành ô liu về phía Sở Thiên, việc này chứng minh điểm tuyệt đối môn toán của Sở Thiên là có hiệu lực, từ đó cũng có thể có tác dụng đối với những thành tích khác. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://
Lão cổ hủ cũng lên tiếng:
- Tôi thu hồi lại quyết định của mình. Kỳ thi cuối kỳ Sở Thiên được điểm tuyệt đối môn ngữ pháp, đồng thời cũng mời em giúp tôi phân tích ý nghĩa sử dụng của một số từ ngữ.
Mấy thầy cô khác cũng nhao nhao tranh mời Sở Thiên. Ai cũng biết, tư duy và phương pháp của Sở Thiên sẽ nhóm lên cho mình phương pháp giảng dạy mới, không biết chừng còn vì thế mà bay cao hơn.
Chủ nhiệm lớp Trương nét mặt khó coi, ngang ngược nói:
- Các vị giáo viên đừng vội vã như vậy, hãy cho tôi kiểm tra lại người đã đạt 21 điểm tiếng Anh.
Mấy chữ 21 điểm này được lão nhấn mạnh. Thầy Trương muốn nói cho mọi người một tin tức, học sinh này có thành tích rất kém, đến nỗi chỉ đạt 21 điểm môn tiếng Anh, bỗng nhiên lại có sự đột biến này.
Các học sinh trong lớp cùng các thầy giáo khác, thậm chí cả thầy Hiệu trưởng là thầy Liễu Trung Hoa lúc này cũng thiên về tính chân thật, khả năng thiên tài của Sở Thiên. Thầy Hiệu trưởng lúc này thậm chí có phần bất mãn vì thầy Chủ nhiệm lại muốn tiếp tục kiểm tra. Thầy Hiệu trưởng nghĩ ở trường có một thiên tài không tốt hay sao? Thầy Trương sao cứ phải vùi dập người ta mới thấy vui? Nhưng để tránh việc làm mất mặt thầy giáo nên thầy Hiệu trưởng vẫn gật đầu đồng ý cho tiếp tục kiểm tra.
Thầy chủ nhiệm Trương mỉm cười, đề thi lập tức xuất hiện trong đầu, nói:
- Sở Thiên, đừng nói thầy làm khó em, chỉ cần em dùng tiếng Trung đọc lại bài đọc hiểu cuối cùng trong đề thi tiếng Anh thì thầy liền phục em.
Nói xong liền đưa cho Sở Thiên một tờ đề thi tiếng Anh.
Học sinh trong lớp đều hơi sững sờ. Thầy Trương quá giảo hoạt, lại dùng tiếng Trung đọc ra, như vậy có nghĩa là dịch lại toàn bộ, độ khó trong đó còn khó hơn làm bài gấp mấy lần.
Sở Thiên cầm bài thi liếc qua, một lượt – "The emancipation proclamation"- đó là Tuyên ngôn giải phóng nô lệ của Lincoln. Hắn khẽ động não, dùng một vài phút để sắp xếp từ ngữ rồi bắt đầu đọc bằng tiếng Trung:
- Bắt đầu từ ngày 1/1/1863, phàm là người bản địa phản kháng ở bất kì bang nào của Hợp chủng quốc hoặc trong nội bộ liên minh của một khu vực nào đó bị người khác chiếm hữu làm nô lệ đều được trả tự do vĩnh viễn. Ban hành chính Hợp chủng quốc, bao gồm 6 quân đương cục thừa nhận và bảo hộ quyền tự do của những người này. Không được có bất kỳ hành vi khắc chế hay ngăn cấm khi bọn họ hoặc bất kỳ người nào trong số bọn họ có hành động nào vì sự tự do của bản thân mình.
Chủ nhiệm lớp Trương cuối cùng cũng toát mồ hôi. Sở Thiên đọc lưu loát và chuẩn xác như vậy. Đề thi tiếng Anh này lão cũng tham gia vào việc ra đề cho nên đọc hiểu đề ngay. Lão lấy "Tuyên ngôn giải phóng nô lệ" mình thích nhất và đã thuộc lòng để làm đề thi, vì vậy Sở Thiên dịch có đúng hay không trong lòng lão đều biết rõ.
- Tôi chân thành tin tưởng hành động này chính là một nghĩa cử chính nghĩa, phù hợp với quy định của hiến pháp. Căn cứ vào yêu cầu của quân sự, ta khẩn cầu những phán đoán thận trọng của nhân loại cùng ân điểm của thượng đế toàn năng.
Sở Thiên cuối cùng cũng đọc xong, nhẹ nhàng đem bài thi trả lại cho thầy Chủ nhiệm.
Các bạn học cùng các thầy cô giáo trong trường đều yên tĩnh chờ đợi bình phán của thầy Trương.
Chủ nhiệm Trương sắc mặt bối rối khác thường, thấy mọi người đều yên lặng chờ đợi phán quyết của mình. Cuối cùng lão cũng thốt ra hai chữ:
- Chính xác.
Tất cả bạn học cùng các thầy giáo, lãnh đạo trong trường đều vỗ tay. Trương Vạn Giang cùng Lâm Mỹ Mỹ cũng vỗ tay theo đà, chỉ có điều sắc mặt cũng bối rối khó coi như nét mặt thầy Vương.
Sở Thiên đặt phấn viết lên bàn, vỗ tay, nhẹ nhàng nói với thầy Hiệu trưởng:
- Em không ăn gian chứ ạ?
Thầy Hiệu trường cảm thấy bước ngoặt lịch sử của trường trung học Thiên Độ sắp đến hưng phấn nói:
- Không hề, em là thiên tài, thiên tài trăm năm khó gặp, là niềm tự hào của trường Thiên Độ.
Sau đó thầy nói với các giáo viên ở đó:
- Bây giờ tôi tuyên bố thành tích học tập của Sở Thiên thực sự có hiệu lực. Các thầy cô lập tức sửa đổi bảng điểm, nêu gương cho học sinh toàn trường cùng học theo Sở Thiên.
Liễu Trung Hoa cười tán dương Sở Thiên. Học sinh này mỗi lần gặp đều đem lại cho mình không ít bất ngờ
Hiệu trưởng nghĩ ngợi rồi nói với những thầy cô giáo bên cạnh mình:
- Tất cả giáo viên khối phổ thông năm 3 bây giờ lập tức tới phòng họp. Chúng ta phải nghiên cứu vấn đề quan trọng, bất kể các thầy cô có tiết hay không lập tức tạm gác công việc của mình lại để họp.
Sau khi nói xong lại hưng phấn nhìn Sở Thiên rồi cùng các thầy cô giáo đi họp. Chủ nhiệm lớp Trương nói một câu "tự học" rồi cũng rời khỏi lớp để tránh bối rối thêm.
Trong phòng học chỉ còn Sở Thiên đứng trên bục giảng, đang chuẩn bị quay về chỗ ngồi thì Khương Tiểu Bàn đột nhiên thốt lời nói như đã dồn nén khá lâu :
- Sở Thiên, soái soái soái (đẹp, đẹp, đẹp).
Trong lớp sau một chút sững sờ cũng đồng thanh hô:
- Sở Thiên, đẹp, đẹp, đẹp.
Ai nói chỉ có thiếu nữ yêu anh hùng. Đàn ông cũng yêu thiên tài như vậy.
Truyện khác cùng thể loại
60 chương
4 chương
501 chương
26 chương
166 chương
169 chương