Đô Thị Quỷ Vương
Chương 94 : Tứ đại thiếu gia !!!
“ Xin chào thiếu gia!!! “
Hai mươi người mặc vest đen xếp thành hai hàng dài cúi đầu xuống chào Thu Phong khi anh vừa bước chân ra khỏi cổng dinh thự.
Hướng tới gara để xe, tên tài xế riêng chạy lên trước dùng điều khiển để mở cửa.
Tuy bây giờ là buổi sáng nhừng khi Thu Phong nhìn vào gara từ bên ngoài mơ hồ anh chỉ thấy rất nhiều xe trong đó. Lúc này tên tài xế đứng trước cửa đợi Thu Phong đi vào.
Đèn tự động được mở lên khi Thu Phong vừa đặt chân vào. Bấy giờ hiện ra trước mắt Thu Phong là hơn ba mươi chiếc ô tô cộng với một dãy xe mô tô khác nhau. Tất cả được được xếp một cách thẳng hàng ngăn nắp.
Hai cặp mắt Thu Phong bỗng chốc sáng trưng lên, đàn ông ai mà không thích xe? Nhất với những cánh đàn ông mạnh mẽ như Thu Phong đây. Lúc trước tuy Thu Phong đã từng đi rất nhiều loại xe khác nhau ( đó là trong suy nghĩ anh như vậy, thực chất main vẫn không biết đây là thế giới song song) tuy nhiên nó không phải là xe của anh.
Lần này thì khác, khi nãy bà vú đã nới với anh rằng nhà này có tám cái gara, trong đó một cái gara là của anh và cái gara của anh cũng là lớn nhất.
Thu Phong rảo bước đi tới bên cạnh từng chiếc ô tô.
Tuy ở Thu Phong đang sống ở thế giới khác nhưng tất cả mọi thứ cũng tương đương với bên kia, chỉ là khoa học kĩ thuật phát triển ở một mức khác mà thôi.
Tất cả những hãng xe nổi bật như BMW, Mercedé-Benz, Ford, Huyndai, Bugati, Lamborghini, Ferrari, Rolls Royse … Dường tất cả những hãng xe với mẫu xe nổi bật nhất của những hãng ấy đều nằm trong đây.
Trước mặt Thu Phong lúc này là một chiếc Rolls Royse Ghost Fenice Milano màu đỏ cổ kính, đường viền xung quanh chiếc xe này được bọc hoàn toàn bằng vàng với bánh xe hình cánh hoa trông vừa giản dị vừa thanh lịch. Tuy nhiên nếu tính theo tiền Việt thì một mình chiếc này có giá hơn tám mươi tỷ đồng.
Tiếp đó Thu Phong lại đảo mắt qua một chiếc Lamborghini Huracan màu xám bên cạnh. Đúng chất một con bò hầm hố, xe được thiết kế sắc bén như một chiếc xe chiến nhưng kèm đó hình dáng chiếc xe cũng không kém phần mềm mại, gợi cảm.
Sờ nhẹ lên đầu xe Thu Phong cảm thấy thích thú vị sự mịn màng của nó. Tuy nhiên vẫn còn hàng chục chiếc xe khác còn hơn vậy đang chờ Thu Phong tới ngắm nhìn.
Bây giờ cũng mới gần bảy giờ sáng mà thôi. Thu Phong mất mười lăm phút trong gara chỉ để nhìn xe, điều đó khiến cho tài xế riêng của anh cảm thấy thắc mắc tại sao Thu Phong lại ngắm những chiếc mà chính tay mình mua thế kia.
Sau đó hắn lại nhớ lại rằng Thu Phong được thông báo là bị mất trí nhớ về một số việc nên tên tài xế cũng dẹp cái suy nghĩ vẩn vơ trong đầu mình.
Lúc này một chiếc Rolls Royce Phantom màu đen đang lăn bắn từ từ ra khỏi cổng lớn của dinh thự.
Ngồi trong xe phía sau ghế chính là Thu Phong, ban đầu Thu Phong muốn tự mình lái một chiếc Ferrari ra ngoài nhưng bà vú đi cạnh anh lúc nãy nhất quyết không cho vì sợ bản thân anh chưa hết bệnh nỡ bị chuyện gì không hay rất khó nói.
Thế là Thu Phong phải chọn một lấy một chiếc Rolls Royce Phantom này bởi không quan bên trong nó rất là rộng cực kì thích hợp với tâm trạng chán chường của anh lúc này.
Ngồi trong xe Thu Phong kêu tài xế tắt máy lạnh đi để bản thân anh hạ cửa sổ xuống mà nhìn ra ngoài.
Hai phút sau xe chạy ra khỏi dãy tường của dinh thự, lúc này đập vào mắt Thu Phong là vô số những cảnh tượng tuyệt đẹp đầy thơ mộng.
Điển hình là những ngôi nhà cao tầng toát lên vẻ cổ kính của Châu Âu, ngoài những nét cổ kính ấy Thu Phong còn thấy các dãy nhà bình thường được lợp mái ngói theo kiểu các nhà quan lại thời xưa. Tiếp đó là những hàng cây được trồng hai bên đường, lá của những cái cây ấy hình thù trông rất đẹp nhưng có điều Thu Phong chẳng biết tên nó là gì.
Thêm một điều nữa Thu Phong cảm thấy đường xá ở đây quá rộng, tuy trên đường có rất nhiều xe qua lại nhưng một làn đường thôi cũng đủ cho bảy chiếc xe ô tô dàng hàng ngang rồi. Chưa đường dành cho xe mô tô cũng rất rộng đủ để chưa hai xe ô tô cùng chạy song song ở đó.
Hít một hơi dài Thu Phong cảm nhận được từng luồng không khí lùa vào trong phối mình.
“ Có vẻ như không khí trong lành hơn thì phải? “
Không biết tại sao khi Thu Phong hít một hơi mạnh thế này anh mới biết không khí nó dịu mát trong lành đến thế nào.
Lúc này tài xế riêng của anh quay đầu ra sau hỏi:
“ Thiếu gia, anh muốn đi đâu? “
Thu Phong vẫn đang mải ngắm nhìn quang cảnh xung quanh nhưng khi tài xế quay sang hỏi thì anh vẫn quay ra và nói:
“ Đã nói lúc nãy là cứ đi vòng vòng thôi. Thành phố này có bao nhiêu con đường cứ đi hết đi! “
Nghe xong lời này của Thu Phong thì tên tài xế liền cười khổ nói:
“ Thiếu gia! Ngài cũng nên ăn sáng đi chứ? Nãy giờ chúng ta đi hơn một tiếng đồng hồ rồi, vả lại thành Châu Lang rộng lắm, đi cả nửa ngày cũng không hết nữa.”
Phối hợp với lời nói của hắn là cái bụng vừa kêu lên ọt ọt.
Đúng như lời hắn nói diện tích của thành Châu Lang là một trong những thành phố trung tâm phía Nam có diện tích lớn nhất nhì cả nước lên tới 20km vuông.
Với lạc việc Thu Phong chưa ăn sáng tên tài xế cũng biết là vì hắn đứng ngay bên cạnh phòng bếp, Thu Phong lại là ông chủ của hắn nên Thu Phong ăn hay chưa hắn đều biết.
Nghe tên tài xế nói vậy Thu Phong liền gật đầu:
“ Ừ vậy đi ăn. Ăn chỗ nào cũng được cậu chở đi đi chứ tôi không biết chỗ! “
“ Tuân lệnh sếp! “
Đùa giỡn một tiếng tên tài xế liền đánh xe hướng đông mà đi.
Quốc Phong thực chất là một ông chủ rất hiền rất được lòng những nhân viên trong dinh thự lẫn cấp dưới của mình trong quân đội nên việc tên tài xế đùa giỡn với Thu Phong thoải mái như vậy cũng là lẽ đương nhiên.
Chừng mười phút sau tên tài xế đánh xe tới một nhà hàng năm sao cổ điển Pháp. Lúc này tên tài xế đỗ xe lại bên đường rồi quay đầu ra nói với Thu Phong:
“ Thiếu gia vào đó ăn đi, trước khi thiếu gia hay ăn ở đây nên giờ anh chỉ cần vào người ta sẽ đưa món anh hay dùng lên. Còn xe sang quán bên kia đường ăn, ăn xong thiếu gia cứ đi ra là được không cần phải tính tiền vì đây là nhà hàng của phu nhân! “
Vừa nói hắn vừa chỉ sang bên kia đường nơi đó có một quản phở bình dân.
Lúc này một nhân viên nhà hàng chạy tới mở cửa xe cho Thu Phong.
Thấy vậy Thu Phong liền đưa tay ra từ chối:
“ À xin lỗi hôm nay tôi không ăn ở đây. “
Nghe vậy nhân viên nhà hàng cũng không tỏ thái độ bất mãn mà liền mỉm cười nói:
“ Dạ không sao thưa thiếu gia! “
Nói xong hắn tự động đóng cửa lại cho Thu Phong. Ngồi phía trước tên tài xế cảm thấy khó hiểu định nói gì đó thì Thu Phong lại lên tiếng:
“ Lâu lắm rồi chưa ăn phở cùng qua bên kia ăn đi! “
“ Nhưng bên trong nhà hàng cũng có mà thiếu gia … “
“ Được rồi qua bên kia đi! “
Thu Phong phất tay lên ngắt lời tên tài xế. Thấy thiếu gia của mình đã nhất quyết nên tài xế xe cũng không dám nói nhiều liền mở cửa đi ra ngoài.
Hắn chạy lại định mở cửa cho Thu Phong thì anh đã mở cửa bước ra và chỉ sang bên kia đường.
Khu vực mà Thu Phong đỗ xe là của nhà hàng, nếu không phải khách nhân ăn bên trong nhà hàng thì không được quyền đỗ xe ở đây nếu đỗ thì phải đóng phí tiền là mười Xent ( Tên tiền nước Xích Quỷ) nhưng đây là nhà hàng của mẹ anh nên anh chẳng cần phải phí phiếc gì ở đây cả.
Vừa đi Thu Phong vừa quay sang hỏi tài xế:
“ À mà cậu tên gì nhỉ. Cậu cũng biết đấy tôi mất trí nhớ mà! “
“ Tôi tên Khắc Thuần thưa thiếu gia! “
“ Thuần à, năm nay cậu bao nhiêu? “
“ Vừa tròn ba mươi! “
“ Vậy tính ra tôi nhỏ hơn tuổi cậu nên gọi là anh Thuần được không? “
“ Được thưa thiếu gia, lúc trước anh cũng hay gọi như vậy! “
“ À ừ … “
.....
Hai người ăn sáng cỡ chừng nửa tiếng thì Thu Phong lại tiếp tục ngồi lên xe đi vòng vòng thành phố, chừng mấy phút sau thì điện thoại trong túi anh reo lên:
“ Ring ring … “
Nhìn vào màn hình điện thoại hai chữ Đạt nhỏ hiện lên.
“ Alo? “
“ Phong à? Mày có nhà không? “
“ Ừ, Đạt? Đang đi ngoài đường! “
Dầu dây bên kia tỏ vẻ hơi bất ngờ nói tiếp:
“ Tao Đạt bạn mày mà mày không nhớ à??? Nghe nói mày mất trí nhớ đừng nói cả tao cũng quên? “
“ Phải gặp mới biết được! “
“ Vậy ra quán cafe XXX đi, cả thằng Lâm với thằng Vũ cũng ở đây này, tụi tao tính đến thăm mày mà thấy mày khỏe rồi vậy chạy qua chỗ tụi tao đi! “
“ Rồi ok! “
Nói xong Thu Phong cúp máy. Lý do khiến anh nói chuyện thoải mái như vậy là vì giọng nói ấy rất giống giọng của Huỳnh Đạt bạn anh trong trí nhớ.
.....
Chừng nửa tiếng sau xe của Thu Phong dừng bánh trước một quán cafe sang trọng.
Bước chân vào cánh cửa quán café cái mà Thu Phong nghe được là một tiếng nhạc du dương bằng đàn piano. Đảo mắt nhìn xung quanh anh thấy cảnh tượng quán này được trang trí một tong màu vàng cổ rất là nhẹ nhàng khiến người ta khi nhìn vào có một cảm giác gì đó rất là yên bình.
Chính giữa quán cafe lúc này là một cây hoa anh đào trụi hết lá, nói mới nhớ trong kí ức Thu Phong hình như đã qua tết rồi mà hiện thực anh hiện tại dường như sắp tết.
Đi vòng qua cây hoa anh đào Thu Phong móc điện thoại ra gọi vào số của Đạt nhỏ vừa gọi mình lúc nãy.
“ Alo! “
“ Alo, thấy mày rồi, quay qua phải. Đây đây! Thấy chưa, rồi đi qua đi. “
Thấy Đạt nhỏ trong điện thoại chính là thằng Đạt bạn mình, vẫn gương mặt ấy, vẫn nụ cười ấy, chính nó không ai khác. Tìm được người quen ở cái chốn không quen ai này quả thật Thu Phong rất vui mình, kí ức của anh bây giờ rất lộn xộn anh chả hiểu mình đang mong muốn cái gì nữa.
“ Yo Phong! Lâu quá không gặp ông … “
“ Chào ông … “
Đi lại bàn của Huỳnh Đạt người đứng lên đầu tiên chính là Phi Vũ, trong trí nhớ của anh thì thằng bạn này cực kì nghèo nhưng bù lại cực kì đẹp trai.
Phi Vũ tên đầy đủ là Nguyễn Phi Vũ. Ở thế giới của Thu Phong cậu ta lớn hơn Thu Phong một tuổi. Từ nhỏ Phi Vũ đã bỏ học từ năm lớp 7 để đi làm phụ tiền giúp gia đình nuôi ba đứa em nhỏ ở nhà.
Còn ở thế giới này Phi Vũ lại là một cậu đại thiếu gia cực kì tài giỏi, 28 tuổi đã là một giám đốc của công ty du lịch lớn nhất cả nước. Tất cả những nhà hàng khách sạn nổi tiếng trên toàn nước, những khu Resort du lịch gần như năm mươi phần trăm là nằm trong tay Phi Vũ. Còn bên nước ngoài Phi Vũ cũng không thiếu các nhà hàng 6 7 sao.
Bảng xếp hạng tỷ của cả nước Phi Vũ đứng thứ 5 là một tỷ phú trẻ tuổi nhất thế giới cũng như trong nước.
Thấy Thu Phong đi tới Huỳnh Đạt cũng đứng lên vỗ vai mừng rỡ nói:
“ Lâu quá không gặp mày, lần trước nghe tin mày mất tích tao lục tung cả cái Trung Đông lên vẫn không tìm ra mày. Mà bác Phương cũng kì, tao có lòng như vậy mà lúc tìm được mày bác không cho vô. Tính hôm nay tao với thằng Vũ, Lâm mập tính lên thăm mày ấy! “
Nghe thằng bạn thân quan tâm đến mình như vậy Thu Phong cũng cảm thấy có chút gì đó vui vẻ, anh liền kéo ghế ra ngồi xuống nói:
“ Tại nhà tao đang lo cho sức khỏe tao lúc đó thôi, giờ thì không sao rồi. “
Nói một câu khách sáo Thu Phong cũng không biết nói gì hơn, bởi cả trong trí nhớ lẫn trước mặt anh đây Huỳnh Đạt với anh quả thật rất lâu rồi không có nói chuyện nên nói có vẻ không thuận miệng một chút.
Ở thế giới kia Huỳnh Đạt là một quân nhân bảo vệ mạng quốc gia còn ở đây Huỳnh Đạt lại là một ông trùm nắm trong tay cả một trăm ngàn lính đánh thuê tinh nhuệ.
Cùng đó Huỳnh Đạt có sở hữu một trang web đen chuyên về các hạng mục cho thuê người bảo vệ các quan chức nhà nước trên khắp thế giới. Danh tiếng của Huỳnh Đạt ở giới đánh thuê không hề nhỏ một chút nào. Kèm theo đó cũng có vô số người muốn lấy mạng sống Huỳnh Đạt bởi anh đã đụng chạm vào không ít ông trùm máu mặt khác trên thế giới.
Về phần Lâm mập mà Huỳnh Đạt nhắc tới, tên thật của hắn ta là Trần Thanh Lâm. Thằng này thì đúng chất là một con nhà đại gia. Ba ruột của Thanh Lâm là một ông chủ của tập đoàn dầu khí lớn thứ hai thế giới sau tập đoàn Vadim của đế quốc Đông Salv ( Quốc gia đứng thứ hai về kinh tế lẫn quân đội nằm ở phía tây bắc nước Xích Quỷ).
Gần như chín mươi phần trăm dầu mỏ của biển Đông nằm trong tay nhà Lâm mập, thậm chí ở Trung Đông các mỏ dầu của ông ta chiếm tới ba mươi phần trăm. Điều đó cho thấy khối tài sản nhà Lâm mập không hề ít, và ba hắn xếp thứ hai trên bảng danh sách tỷ phú nước Xích Quỷ.
Nhắc đến Lâm mập Thu Phong mới nhớ, từ khi vào tới giờ anh không thấy nó đâu cả. Phi Vũ và Huỳnh Đạt đều là người tồn tại trong trí nhớ của Thu Phong còn về phần Lâm mập Thu Phong không biết có phải là thằng mập vô dụng hay nổ trong đầu anh không.
“ Ê thằng Lâm đ … “
Thu Phong vừa há miệng hỏi coi thằng Lâm mập đâu thì bất ngờ từ sau lưng ai có một cánh tay to đùng siết lấy cổ anh.
Ngay lập tức Thu Phong không cần biết là ai, đang trong tư thế ngồi Thu Phong chụp lấy cánh tay ấy kéo lên phía trước khiến cả cơ thể của kẻ phía sau nhào lên. Theo đó Thu Phong cong người đứng dậy vật một phát cả cơ thể to béo phía sau tiếp súc thân mật với cái bàn trước mặt.
“ Rầm... “
Cái bàn trước mặt Thu Phong gẫy ra thành từng đoạn.
“ Ê cái gì vậy Phong? Sao đánh nó? “
Bất ngờ Huỳnh Đạt kêu lên một tiếng chạy lại đỡ kẻ mà Thu Phong mới vật xuống đứng lên, Phi Vũ theo đó cũng đở hắn đứng dậy.
Lúc này khi nhìn kỹ lại Thu Phong thấy kẻ trước mặt này nhìn quen quen...
“ Lâm? “
Đáp lại câu hỏi của Thu Phong là tiếng than oán trách:
“ Thằng chó... Sao tự nhiên mày đánh tao … Má đau quá … “
Vừa nói tên mập mạp trước mặt Thu Phong vừa ôm cái lưng mà than vãn.
“ Ha ha, tao xin lỗi, cứ tưởng ai nhào vô siết cổ tao... Thôi lần sau đừng làm vậy nữa. Coi như chầu này tao bao đi! “
Nói xong Thu Phong lại phủi mấy miếng gỗ trên người Lâm mập xuống.
“ Mày phải bao... “
Lâm mập chỉ vào người Thu Phong bồi thêm một câu coi như xác nhận chầu này Thu Phong bao nó.
Cái này cũng không thể trách Thu Phong được, trách là trách thằng Lâm mập xuất hiện đàng hoàng không muốn mà cứ thích bất ngờ.
Lúc này Phi Vũ cũng nói một câu:
“ Ai biểu ông mập này lắm trò, thằng Phong nó là quân nhân nên phản xạ nó vậy là đúng rồi! Thôi chuyển sang bàn khác ngồi đi! “
“ Ừ qua kia đi... “
Huỳnh Đạt theo đó chỉ vào bàn bên cạnh nói.
Lúc này nhân viên phục vụ không biết chuyện gì nhưng vừa nghe tiếng động lớn hắn liền chạy đến trước mặt Huỳnh Đạt hỏi:
“ Thưa quý khách! Vừa nãy bàn chúng ta có chuyện gì ạ? “
Thấy vậy Thu Phong liền đi ra phía trước nói với nhân viên phục vụ:
“ À chuyện vừa nãy do hiểu lầm. Gây nên thiệt hại của quán rồi, có gì cứ tính hết vào bill cho tôi! “
“ Dạ dạ... “
Nhân viên phục vụ liên tục gật đầu rồi chạy đi kêu người dọn dẹp mớ hỗn độn vừa rồi.
Ở đây là quán của dân nhà giàu, việc đền một cái bàn vốn chả là gì với những người tới đây cả. Chưa kể quần áo của nhóm người Thu Phong không một bộ nào dưới giá vài trăm ngàn Xent(*).
Lúc này nhóm người Thu Phong đã chuyển sang bàn khác và bắt đầu gọi món. Đúng chất của một thằng mập, hôm nay hắn được Thu Phong bao chầu này nên kêu liền một mạch hai loại nước và một dĩa mười miếng bánh plăng.
Đặt menu xuống Thu Phong gọi đại một ly ca cao nóng, bởi thời tiết bây giờ cũng đã se se lạnh.
Vừa đặt menu xuống thì Thu Phong nghe một vài giọng nói khinh bỉ từ phía sau anh:
“ Mấy thằng này thể hiện cái mẹ gì ở đây vậy? “
“ Em thấy ngứa mắt bọn nhà giàu mới nổi này quá à... “
“ Ừ kệ mẹ chúng nó, mấy thằng ăn bám tiền gia đình cứ thích thể hiện “
“ Nói nhỏ thôi anh, nói to vậy lỡ người ta nghe thì sao? “
“ Nghe thì nghe mình anh sợ bốn thằng đó à? “
Quay sang nơi phát ra mấy giọng châm chọc Thu Phong thấy một cặp nam nữ khoảng chừng hai mươi hai hai tuổi ngồi ôm nhau nhìn về phía này bàn tán. Tuy rằng bọn họ nói không nhỏ nhưng hai bàn cách nhau cũng chừng mười mét, ngoại trừ Thu Phong nghe rõ ra thì ba người kia không ai nghe thấy rõ ràng cả. Tuy nhiên ngoại trừ Huỳnh Đạt vẫn nghe sơ sài rằng bên kia đang xỉa xói bạn anh.
Lúc này Thu Phong cũng chẳng quan tâm mấy kẻ đó lắm định bỏ qua thì Huỳnh Đạt lại nói:
“ Mày nghe bọn nó nói gì không? “
“ Ờ nghe! “
Thu Phong trả lời lại bằng một thái độ không quan tâm lắm, thấy vậy Huỳnh Đạt cảm thấy khó hiểu nói:
“ Bỏ qua vậy sao? “
“ Chả lẽ muốn đánh nó à? Tao mới khỏe lại không muốn gây chuyện với mấy thằng não trâu! “
“ Hà hà! “
Bỗng nhiên Huỳnh Đạt cười hà hà một tiếng rồi quay sang khều khều Lâm mập bên cạnh:
“ Lâm, Lâm, Lâm … “
Gọi liên tục mấy lần mà Lâm mập vẫn cứ nhìn chăm chăm vào menu, tức mình Huỳnh Đạt gõ một cái vào đầu nó:
“ Mẹ cái thằng mập này … “
“ Cái gì? “
Lâm mập tức giận quay sang nhìn Huỳnh Đạt khó chịu nói. Trong đám bốn người ngồi đây duy nhất chỉ có mỗi Thu Phong đánh nó là nó không dám ý kiến tuy nhiên những kẻ khác như Đạt hay Vũ lại là chuyện khác.
Thấy vậy Huỳnh Đạt cũng không quan tâm mà chỉ vào bàn cặp nam nữ đang ngồi bên kia nói:
“ Thấy thằng kia không? “
“ Ừ thấy? “
“ Nãy nó chửi mày với thằng Phong kìa, không tin kêu nó lại hỏi đi! “
“ Cái gì nó chửi tao với thằng Phong? “
Gương mặt Lâm mập trở nên ngạc nhiên quay qua nhìn Thu Phong, thấy thằng Lâm nhìn mình Thu Phong cũng gật đầu một cái xem coi nó xử lý ra sao.
Bởi trong trí nhớ của anh thằng Lâm mà anh biết chỉ tối ngày đi gây chuyện rồi để anh với thằng Đạt ra gánh giúp nó.
Di chuyển thân hình mập mạp của mình, Lâm mập đứng lên chỉ về bàn cặp nam nữ kia hô lên:
“ Thằng kia! “
Thấy có người gọi mình tên vừa nói xấu nhóm người Thu Phong lúc nãy bỗng giật mình nhìn sang hướng Lâm mập.
“ Anh kêu tôi? “
“ Ờ lăn qua đây! “
Cái kiểu nói ra lệnh của Lâm mập khiến tên ra vẻ thiếu gia kia tức mình quát lại:
“ Mày là cái đé* gì mà tao phải qua? “
Nghe vậy Lâm mập tức giận khiến cả tấn mỡ trên người hắn trở nên rung động như sóng biển.
“ Mày mới nói xấu bố mày đúng không? “
Tuy vậy Lâm mập vẫn không xông lên mà đứng đó mắng chửi một câu.
Bên kia nghe thấy cũng coi như đồng ý:
“ Tao chửi mày thì sao? Thằng mập như mày làm gì được tao? “
“ À rồi cứ ngồi đó đi ha, để tao cho mày biết bố mày là ai! “
Lâm mập nói xong đặt mông ngồi xuống rút điện thoại ra gọi cho ai đó.
Tên vừa bị Lâm mập chửi thấy vậy cũng không quan tâm, vả lại hắn cũng không dám qua kiếm chuyện bởi Lâm mập quá sức to lớn. Thân hắn cao tới 1m85 nặng hơn một trăm kg thì ai dám đi kiếm chuyện với thằng to con như vậy.
Thấy Lâm mập bỗng dưng thôi không kiếm chuyện nữa cảm thấy lạ nên Thu Phong liền hỏi:
“ Sao chửi mấy câu rồi thôi thế? “
Đáp lại lời Thu Phong là giọng nói kiêu ngạo của thằng Lâm:
“ Mày cứ đợi đi, chừng năm phút nữa thôi có trò để xem! “
Vừa đúng năm phút sau cánh cửa quán cafe được mở ra mười người mặc áo Vest đen bước vào trong quán trực tiếp đi đến bàn của kẻ vừa cãi nhau với Lâm mập.
Lúc này một tên áo đen đưa một tấm thẻ ADP trước mặt kẻ cãi nhau với Lâm mập nói:
“ Chúng tôi thuộc bộ phận cảnh sát ADP. Có người vừa báo rằng anh dùng ngôn ngữ lăng mạ sỉ nhục người khác, mời anh đi với chúng tôi một chuyến! “
“ Ơ... Tôi … “
Tên cãi nhau với Lâm mập bỗng chốc quay sang nhìn hắn như hiểu ra được điều gì, nhưng hắn vẫn ú ớ chưa kịp nói cái gì thì đã bị giải đi.
Về phần Lâm mập lúc này dương dương tự đắc ngồi uống trà. Trong nhóm người mặc vest đen thì một người ở lại đi về phía Lâm mập cúi người nói sát tai hắn:
“ Thiếu gia bây giờ xửa lý hắn ra sao? “
“ Điều tra hết về nó, xem nhà nó thuộc công ty nào rồi kêu ba nó à không nó được rồi dập đầu xin lỗi, còn không tận diệt! “
“ Vâng thưa thiếu gia! “
Tuy cuộc trò truyện rất nhỏ nhưng Thu Phong mơ hồ vẫn nghe thấy được liền nói:
“ Cần gì phải làm vậy tội nghiệp người ta, lôi ra đập một trận xong thả đi là được! “
“ Mày ngu lắm! “
Bỗng Lâm mập lỡ lời một câu khiến cả Huỳnh Đạt lẫn Phi Vũ liền trừng mắt nhìn hắn, xong hắn lại quay sang nhìn Thu Phong như muốn xin lỗi.
“ Tao đá chết mẹ mày giờ chứ ngu? “ Thu Phong cười cười nói giỡn lại một câu, thấy thế Lâm mập liền thở dài một cái.
Quốc Phong ( đang nói tới th kia) là một con người tuy dễ gần nhưng bất cứ ai chửi anh ta ngu một câu chắc hẳn rằng sẽ có chuyện không may xảy ra. Và may cho Lâm mập đây là Thu Phong chứ không phải Quốc Phong.
Lúc này cả quán đã chứng kiến hết cảnh tượng vừa rồi, họ bắt đầu thi nhau bàn tán gì đó, tuy nhiên giọng họ vẫn nhỏ hết mức có thể.
“ Vừa rồi thấy thằng mập kia chứ? “
“ Ừ thấy rồi! Làm sao? “
“ Nó là con nhà tỷ phú xxx của tập đoàn dầu khí lớn nhất nước đó. Còn thằng đẹp trai kia cũng là một tỷ phú trẻ tuổi rất nổi tiếng! “
“ Thật không? “
“ Không sai đâu, mà hình như hai người kia cũng không tầm thường! “
“ À tao biết một người, cậu đen đen to cao kia là con trai của gia tộc họ Nguyễn, nghe đâu vừa mất tích trở về … “
“ Chẳng lẽ … “
“ Đúng rồi tứ đại thiếu gia thành Châu Lang. Ài thôi quên đi mất công rước họa vào thân! “
( Tỷ giá tiền Xent nước Xích Quỷ. 10 xu = 1 Xent. 5 xu mua được ổ bánh mì. Xây một căn nhà cấp bốn thì cần khoảng một trăm ngàn tính luôn tiền nội thất. Mua một chiếc ô tô bình thường thì cần trên năm mươi ngàn)
Truyện khác cùng thể loại
416 chương
10 chương
161 chương
1741 chương
389 chương