Đô Thị Quỷ Vương

Chương 357 : Xong đời thị trưởng

Nhân Chi Sơ … Tính Cà Khịa. À vâng, cái thằng công tử con nhà phú hào, vỗ ngực tự xưng ông già bố mày là thị trưởng cái thành phố Quảng Phúc này. Nghe trông có vẻ to đấy. Người đứng đầu một thành phố cơ mà? Chẳng lẽ nhỏ đúng không? Tuy nhiên lúc này đây, hắn lại không biết rằng chính hắn đang phải đối mặt với một cái thằng đến tổng thống còn dám giết chứ đừng nói dăm ba cái chức cỏn con kia. Thu Phong đứng đó, hắn híp mắt lại nhìn hai thằng to con đứng trước mặt mình. Nếu là lúc trước quả thật cơ thể Thu Phong có thể to lớn ngang ngửa với mấy thằng ôn thần này. Nhưng bây giờ thân thể hắn không cục mịch như vậy nữa, thay vào đó, nhỏ hơn, gọn hơn, nhưng chắc hơn, dẻo hơn và khỏe hơn. “Xin lỗi cậu!” Bỗng nhiên tay vệ sĩ đứng trước mặt Thu Phong làm một gương mặt khó xử xin lỗi Thu Phong. Tay vệ sĩ đó cũng hết cách rồi, hắn thừa biết tính cách của thằng công tử kia như thế nào. Ai làm trái ý hắn là hắn kêu đập, đập không được thì về kêu bố già lên kiếm chuyện. Thân những tay vệ sĩ này vốn vì tiền nên phải nghe lệnh, chứ cũng chẳng vui vẻ gì. “Còn không mau đập chết mẹ nó?” Thằng công tử đầu vàng da trắng kia lớn tiếng hét. Nhìn vào hắn, nhìn những vệ sĩ đi theo hắn, người xung quanh thấy chỉ muốn tránh xa rồi. Chả ai muốn dính vào rắc rối cả, nhìn thôi đủ biết con nhà quyền quý có tiền, muốn ra ngoài phô trương gia thế và của cải. Hầu hết những người tại cái chuỗi siêu thị này đều là người dân bình thường. Cao lắm có vài người làm công chức nhà nước cũng biết hắn là con nhà ai cũng liền tránh xa. Coi hắn như một cái thứ ung thư trong xã hội này vậy. Ấy thế mà hắn vẫn cứ tưởng hắn hay lắm, hắn là con nhà quyền quý cơ đấy. Những người đó chứng kiến Thu Phong bị làm khó bởi người phụ nữ xinh đẹp kia. Họ thầm lắc đầu than vãn dùm chàng thanh niên xui xẻo đấy. Gặp ai không gặp, gặp ngay thằng con trời. Sau tiếng hét của tên công tử đó, hai tay vệ sĩ làm gương mặt khó chịu, tuy nhiên vẫn chấp hành. Hai bọn họ vung tay đến hòng nắm lấy cánh tay của Thu Phong mà bẻ như dự định. “Bụp bụp!!” Bỗng nhiên hai âm thanh trầm đục vang lên. Hai gã vệ sĩ to lớn hơn Thu Phong ôm bụng, mắt trợn tròn, miệng há ra, nước miếng chảy ra bên ngoài. Cả hai bọn họ nhìn Thu Phong bằng con mắt khó tin, song từ từ họ ôm bụng nằm gục xuống mất đi khả năng chiến đấu. Đơn giản chỉ hai quyền, Thu Phong còn chả thèm vận năng lượng trong cơ thể hắn làm gì. Tính toán một chút lực giới hạn mà hai tay vệ sĩ này có thể chịu đựng. Hai quyền được tung ra với hai lực đạo hơi khác nhau đôi chút đủ đến một đấm đánh bại những tay vệ sĩ ưu tú của thành phố này. Sau khi hai tay vệ sĩ kia gục xuống. Thu Phong chẳng nói gì, hắn đơn giản nhẹ nhàng mà bước đều bước đến trước mặt cái thằng ôn thần đầu vàng kia. Lúc này hắn ta đang được hai tay vệ sĩ kia nâng đỡ. Tên kia nhìn Thu Phong hoảng sợ, hắn như không tin vào mắt mình. Bình thường những tên vệ sĩ này của hắn có thể một cân mười. Thậm chí mấy tay xã hội đen trong Quảng Phúc này chẳng tên nào địch lại vệ sĩ của hắn … vậy mà thằng kia, tướng tá đều thua thiệt vệ sĩ của hắn vậy mà gã đó có thể một đấm tung ra đánh gục vệ sĩ ư? Đừng đùa thế chứ? Dù ngu ngốc nhưng hắn cũng hiểu được là lần này vỡ mồm rồi. Dẫu thế, cái đầu không được bình thường của hắn lại hô lên: “Mày biết tao là ai không mà dám đánh tao? Đánh cả người của tao?” Thu Phong im lặng, hắn vẫn cứ bước chậm rãi mà đến. Mỗi bước chân trầm ổn, không gây tiếng động, cũng không gây áp bách gì cả, Thu Phong cũng chẳng tỏa ra sát khí hay đe dọa. Hắn cứ đơn giản mà bước đến một cách nhẹ nhàng. Nhưng chỉ như vậy thôi cũng đủ tên công tử kia sắp đái cả ra quần. Hắn không nghĩ rằng hai tên vệ sĩ còn lại có thể đánh lại gã đàn ông da đen kia, nhưng vẫn phải thử. Hắn vội vàng ôm tay đứng dậy chỉ vào Thu Phong rồi nói với vệ sĩ còn lại của mình. “Đánh! Đánh chết bà nó cho bố!” Hai tên vệ sĩ kia không nhúc nhích. Đã là vệ sĩ thì phải qua đào tạo võ nghệ, khả năng chiến đấu kỹ càng. Và là dân võ, họ có cách nhìn khác với người bình thường. Chỉ cần nhìn cách ra đòn của Thu Phong ban nãy, họ biết việc đánh bại Thu Phong là không thể. Sao Quảng Phúc này khi không xuất hiện ra một tên giỏi như thế này? Phải hiểu bất cứ một vệ sĩ nào trong đây thả ra bên ngoài giới xã hội đen, họ đều có thể đứng vững trong tầng lớp cao tầng nơi đó. Nhưng gã đàn ông đó, còn kinh khủng như vậy. Hắn ta chỉ có việc bước đến thôi, chẳng làm gì cả mà khiến cho bọn họ áp lực không thể tiến đến. Thực chất Thu Phong chẳng tỏa áp lực gì cả. Tuy nhiên vì tiền, họ cắn răng nhảy vồ đến trước mặt Thu Phong. Một kẻ lao đến tung một đấm vào giữa mặt Thu Phong, kẻ còn lại vòng ra sau lưng hòng dùng thế gọng kìm kẹp Thu Phong lại ở chính giữa. Đấm vừa đến, Thu Phong đơn giản né đầu qua một bên sau đó hắn tiếp đến một khụy một chân xuống. Bằng tốc độ và kỹ thuật điêu luyện, Thu Phong chụp lấy thắt lưng của kẻ đối diện, tiếp đó hắn nhấc cả cơ thể kẻ đó qua vai mình ném thẳng ra phía sau. Tên kia bị hất đi, ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì thì cái lưng của hắn đáp thẳng trúng vệ sĩ đồng bạn của mình. “Rầm!!” Đơn giản một âm thanh vang lên, hai kẻ kia va vô nhau ngã xuống. Tuy nhiên đối với bọn họ cái đòn đó đơn giản chỉ là một đòn hất, cơ thể rắc chắc của họ chả bị mất tổn thương. Nhưng mà lúc này họ lại nằm bất động ở đó chẳng nhúc nhích. “Nằm im đi!” Cái tên bị ném đè đồng bạn mình xuống thều thào nói. Hiển nhiên lý do họ nằm bất động là vì họ sợ thực lực của Thu Phong. Người này đơn giản không muốn đánh bọn họ, đúng hơn chả để bọn họ vào mắt. Dù sao thì cũng lao lên rồi, cứ giả bộ nằm bất tỉnh vậy. Cho cái thằng công tử kia ăn một trận đòn cho chừa. Trước sau gì chẳng đánh lại Thu Phong, không có điên mà rước thêm họa vào thân. “Bộp bộp!” Đúng lúc này bước chân tĩnh lặng của Thu Phong vang lên hai tiếng, hắn đứng hiên ngang trước mặt cái thằng tóc vàng vừa làm hành động khiếm nhã với Lục Nương kia. “Mày tính làm gì? Bố tao … bố tao là thị trưởng cái thành …” “Chát!!!” Thằng công tử đầu vàng thấy Thu Phong bước đến, hắn hoảng sợ lắp bắp chỉ vào mặt Thu Phong. Tự lôi thân phận của mình ra mà đe dọa. Hắn còn nói chưa hết lời đã ăn thẳng một cú tát trời giáng từ Thu Phong. Đúng một cú tát, cú tát vang lên một tiếng thanh thúy làm ngây ngất lòng người. Thằng công tử ấy ăn đúng một tát khiến cả người hắn bổ nhoài xuống đất. Dấu bàn tay đỏ ửng in thẳng lên gương mặt trắng trẻo đó của hắn. Tên đó đau đớn ôm gương mặt của mình, cái miệng hắn đỏ hỏn, cái vệt đỏ đó chính là vệt máu. Bỗng nhiên lúc này hắn cảm nhận trong miệng hắn có cái gì đó cấn cấn … hình như là răng? Nghĩ thế hắn liền cảm thấy sợ hãi cực độ đến mức ói cả ra sàn nhà. “Ọe …” Sau tiếng ọe đó, dưới sàn nhà của shop quần áo xuất hiện một vũng thức ăn bầy nhầy. Có máu, có đồ ăn chưa tiêu hóa hết, và nhìn kỹ ta còn thấy được vài cái răng trắng trộn lẫn trong đó. Thằng công tử đầu vàng lắp bắp kinh hãi. Tay hắn run rẩy móc điện thoại ra, thay vì đe dọa Thu Phong, hắn nghĩ hắn nên gọi điện cho ông già nhà hắn. Thu Phong không ngăn cản, gã chỉ đứng đó híp mắt nhìn thằng ôn thần này tính làm gì. Vài giây sau có vẻ như bên kia đã bắt máy, tay công tử đau đớn gào thét: “Bố bố … Có người đánh con … bố cho gọi cảnh sát đi, bắt nó, nó đánh con hộc máu mồm rồi bố ơi!” “Sao? Làm sao bị đánh? Vệ sĩ đâu? Con ở đâu?” “Con ở chuỗi siêu thị lớn ở quận Thừa Thiên … bố cho người đến nhanh đi, hắn sắp giết con rồi … đừng đừng lại đây!!” Đúng lúc hắn đang gào thét trong điện thoại với gương mặt sợ hãi, thì Thu Phong bước đến giật điện thoại của hắn lên và nghe. “Alo!” “Alo? Cậu là ai?” Tay thị trưởng nghe một giọng nói lạ sau tiếng gào thét thất thanh của con trai mình. Ông ta âm trầm cực độ. Không ngờ thằng con trai cưng của mình ra ngoài bị người khác khi dễ, thậm chí là bị đánh. Kẻ nào, kẻ nào không có mắt như thế dám đánh con trai của ông? “Ông là thị trưởng Quảng Phúc à?” “Đúng! Biết tao là ai sao mày dám đánh con tao?” Sự tức giận của một bậc làm bố khiến cho lão thị trưởng không giữ được lễ nghĩa mà xưng thẳng mày tao với Thu Phong. “Tôi nghĩ ông nên từ chức là vừa!” “Rắc … bùm!” Nói dứt câu Thu Phong dùng lực bóp nát cái điện thoại trên tay mình. Sau đó hắn trực tiếp rút điện thoại của mình ra gọi vô một dãy số. Số này là số của tổng thống Phạm Phùng. Ha … Vậy mà Thu Phong gọi trực tiếp cho tổng thống ư? Thì cũng đúng, thường các tay thị trưởng chẳng sợ ai cả, bởi chúng là những chính trị gia, chúng chỉ sợ những người cầm quyền đứng đầu cái nước Xích Quỷ này. Thu Phong thì tạm thời chẳng thể tìm ra ai để mà gọi, thay vào đó, nếu hắn đã đe dọa tay thị trưởng kia rồi thì gọi trực tiếp vào số cá nhân của tổng thống. Số cá nhân này là Thu Phong trao đổi sau cái lúc ở trong Nhà Đỏ kia. “Cậu gọi tôi có việc gì à?” Đầu dây bên kia bắt máy. Giọng nói nghi hoặc của tổng thống Phạm Phùng vang lên. Ông ta không hiểu tại sao Thu Phong lại gọi vào số máy của mình. Hình như mọi thứ đều theo tiến trình, đâu có cái gì khúc mắc đâu. “Thị trưởng của Quảng Phúc … ngài cho hắn thôi chức đi, hoặc hắn sẽ biến mất!” Đơn giản Thu Phong thẳng thắn nói ra ý kiến của mình. Lời nói của Thu Phong khiến cho những người xung quanh nghe được đều rít một hơi lạnh. Thị trưởng thành phố này … ai có thể trực tiếp phế chức của hắn chứ? Làm gì ai đủ quyền lực như vậy ngoại trừ một người là tổng thống? Không! Chẳng ai tin cái người Thu Phong đang gọi kia là tổng thống cả, đánh chết họ cũng không tin. Hiển nhiên cái thằng công tử nằm bệt dưới kia cũng không tin, hắn sợ, nhưng hắn cũng không tin. “Có chuyện gì? Thị Trưởng đắc tội gì với cậu à?” “Ông ta đe dọa đòi giết tôi!” Thu Phong phun ra một lời nói không chân thực. Nhưng nó sẽ thực nếu như Thu Phong nghe hết cuốc điện thoại của lão già thị trưởng kia. Rất tiếc Thu Phong rất ghét bị đe dọa, nên thôi hắn đe dọa người khác trước. “Được rồi! Không còn việc gì thì lần sau gặp!” Nói xong tay tổng thống Phạm Phùng trực tiếp cúp máy. Tại Nhà Đỏ, ông ta dựa vào cái ghế làm việc của mình mà thở dài. Tại sao tay thị trưởng có thể đắc tội được Thu Phong cơ chứ? Lão ta cũng biết Thu Phong cơ mà? Tổng thống Phạm Phùng suy nghĩ một hồi ông mới chợt nhớ ra con trai của tay thị trưởng đó là một thằng công tử bại hoại. “Phong ơi là Phong … Lần sau cậu làm việc gì làm ơn báo thân phận ra một tí!” Tay tổng thống Phạm Phùng lắc đầu thở dài. Cái tên Quốc Phong này, những tầng lớp cao tầng không ai mà không biết hắn, làm gì có chuyện có người đắc tội hắn được? Cái này chỉ trách số phận thôi, với cái thực lực quái thai kia của Thu Phong. Thay vì giữ một tay thị trưởng đến con cũng không quản được so với một kẻ có thể bảo vệ đất nước này. Cái cán cân nghiêng về bên nào cũng là điều dễ hiểu. Ngay ngày hôm đó một thông báo được đưa ra trên bảng tin của thành phố Quảng Phúc. Thị trưởng đương nhiệm từ chức, thị trưởng mới trẻ tuổi hơn lên thay chức trong ngày hôm đó. Và đấy chỉ là bản tin cho người dân biết được mà thôi. Những ai, ngày hôm đó chứng kiến sự việc con trai thị trưởng bị bạo hành, và người đàn ông lạ mặt nào đó đe dọa thị trưởng thành phố này từ chức. Ngày hôm đó ông ta từ chức thật, những người chứng kiến sự việc đó trong đầu họ đều dấy lên một dấu hỏi - người đàn ông đó là ai? Còn người trong cuộc, sau khi thị trưởng mới, trẻ tuổi, chỉ là một tay đàn ông đang cập kê tuổi 40 mà thôi. Hắn sau khi nhậm chức thì đến tận chung cư bé bỏng của Thu Phong, đích thân hắn mời Thu Phong một buổi tiệc. Tất nhiên Thu Phong từ chối, hắn lười tham gia tiệc của mấy tay tài phiệt với chính trị lắm. Phiền!