Đô Thị Quỷ Vương
Chương 272 : Tức giận!!
“Làm sao mà nó có thể ngu một cách thần kỳ như vậy nhỉ?”
Quốc Thiên ngồi phía dưới cười chảy cả nước mắt khi chứng kiến cái trận đấu vừa xong. Không thể tin được rằng trên đời này lại có một thằng ngu đến như thế.
Thằng ngu đó thì ai cũng biết rồi. Hứa Tiêu Dĩnh, thanh niên vừa chết vì gái.
Hầu hết trận đấu vừa rồi ai cũng thấy rõ Hứa Tiêu Dĩnh ngu một cách kỳ diệu. Nếu như mê gái, không đánh gái, thì vật nó xuống khóa tay khóa chân lại là xong, việc gì phải chạy nhảy để rồi bất cẩn bị con gái nhà người ta đánh cho ra nông nổi như thế. Thậm chí còn được hưởng thụ một tí gọi là mùi da thịt của gái. Nhưng nó đ*o làm thế, nó không hề làm thế, nó muốn quý sờ tộc. Và giờ nó như một trò hề.
Thôi bỏ qua cái sự ngu dối của Hứa Tiêu Dĩnh. Trận đấu tiếp theo sắp sửa được bắt đấu.
Đối với Hắc Long Bang đây là một trận đấu quan trọng nhất. Bởi Bạch Vân một tay mạnh số một số hai Hắc Long Bang đã đại bại, chỉ còn mỗi Abid, Xuân Tiến tiền không nói làm gì. Abid như là hi vọng cuối cùng của Hắc Long Bang.
Bảng D:
Abid vs Trọng Khoa.
Trận đấu danh tiếng … à đúng hơn là tai tiếng của Trọng Khoa vs Thu Phong. Hắn ta bị Thu Phong đả bại hoàn toàn, một cách nhẹ nhàng như cách mà Hứa Tử Lệ đánh bại Bạch Vân vậy.
Như đã nói từ trước đến nay Abid luôn là kẻ mạnh nhất sau Thu Phong trong Hắc Long Bang. Bạch Vân vốn chỉ được so sánh rằng ngang bằng Abid mà thôi, chứ không được mệnh danh là kẻ mạnh nhất.
Vậy liệu, trận đấu này Abid có thể đánh bại được Trọng Khoa hay không?
Trên sàn đấu, Abid với gương mặt không mấy tập trung đã bước lên sàn. Thu Phong thấy thế cũng không nói gì, cũng không yêu cầu Abid tỉnh táo lên hay tập trung lên. Nếu trận này Abid thắng thì tốt, nếu Abid thua thì hắn phải xem xét lại cách làm việc của hắn. Một Tiger mất đi bản ngã đã quá đủ, hắn không muốn Abid trở nên như vậy, do đó lượt đấu này Thu Phong muốn hắn trải nghiệm cái gì thực sự gọi là thất bại.
Bởi từ lúc ra Bắc đến nay Abid chưa bao giờ nếm mùi thất bại, hắn làm mọi việc đều hoàn hảo, khiến Thu Phong không cần phải nhắc nhở gì hắn. Bởi vì khi ấy hắn biết hắn đang làm cái gì, và cần cái gì. Nhưng dạo gần đây, như ta thấy đó, Abid rất là không tập trung vào việc của mình, hay lơ đãng.
Khi bay về Bắc hắn có dặn Bone (con AI) rằng dạo gần đây có sự khác thường gì xảy ra trong Hắc Long Bang không. Và Abid là cái tên Bone hiển thị đầu tiên, nhịp tim, sóng não, sức sống, độ tập trung tất cả đều loạn tùng phèo cả lên. Sau đó Bone đưa ra tính toán rằng Abid đang phiền não dẫn đến mất tập trung vào việc luyện tập và công việc.
Chẳng phải hắn theo dõi gì, hắn chỉ muốn biết rằng người của mình đang gặp vấn đề gì. Là một kẻ cầm lái đầu tàu, hắn phải chăm lo cho cấp dưới của mình, để họ toàn tâm toàn lý làm việc một cách hiệu quả nhất.
Bỏ qua những suy nghĩ về Abid. Giờ đây Thu Phong đã thấy Trọng Khoa bước lên võ đài tự lúc nào. Hắn ta đứng đó, không nhìn vào vẻ mặt thất thần của Abid mà nhìn vào Thu Phong đang ngồi phía dưới, một sự khiêu khích, một sự tự tin phát ra từ Trọng Khoa.
Ánh mắt của Trọng Khoa như thể muốn nói rằng, hắn sẽ đánh bại thằng ngoại quốc này để tái đấu với Thu Phong.
Thay vì mang vẻ mặt khiêu khích như Trọng Khoa. Thu Phong chỉ mỉm cười gật đầu chào hắn. Hành động ấy của Thu Phong khiến Trọng Khoa phải suy nghĩ, hắn ta dường như chẳng để mình vào mắt.
Không phải Thu Phong không đặt Trọng Khoa vào mắt mà là đó giờ Thu Phong chưa bao giờ xem Trọng Khoa là người ngang tầm với hắn. Thu Phong chỉ xem Trọng Khoa là một nhân tài, nên được đào tạo đúng cách, bài bản và khoa học, sẽ còn phát triển tiềm năng hơn nữa.
Thái độ của Thu Phong khiến Trọng Khoa khá là hậm hực, tuy nhiên hắn vẫn mỉm cười nhìn vào vẻ mặt thẫn thờ của Abid đang nhìn hắn.
“Mang cái bộ dạng đấy lên đây? Chán sống à?”
Lời khiêu khích phát ra từ miệng của Trọng Khoa.
Hắn không khích được thằng chủ thì khích thằng đệ.
Những trận đấu trước của Abid tên này chiến đấu rất dũng mãnh, hệt như phong cách chiến đấu của tên Thu Phong kia. Tuy nhiên hắn lại mang một màu sắc chiến đấu dũng mãnh hơn nhiều, còn Thu Phong có mang một chút gì đó sắc màu nghệ thuật chiến đấu. Rất ít người khi trong một trận đất thực sự mà lại có thể mang đến nghệ thuật như Thu Phong.
Đó chỉ là cái thước đó so sánh dưới ánh nhìn của Trọng Khoa mà thôi. Thực tế Thu Phong không mang bất kì bản sắc chiến đấu nào cả, bởi vì chính hắn mang tất cả bản sắc chiến đấu đa dạng khác nhau. Hung tợn có, nghệ thuật có, dũng mãnh có, nhẹ nhàng có, nhây nhớ có … Hầu như chiến đấu theo phong cách nào Thu Phong cũng có thể làm được.
Bởi vì Triệt Quyền Đạo ép Thu Phong phải học phong cách chiến đấu của những môn võ khác để tìm ra cách triệt. Dù cho bây giờ Abid hay Bạch Vân có học Triệt Quyền, tuy lợi hại nhưng kinh nghiệm chưa đủ, không đủ trình để đoán hết đòn đánh trong tương lai của đối phương. Với Thu Phong kinh nghiệm ấy đủ nhiều để hắn có thể so tài với Tô Lâm.
Dù nhiều đến đâu thì vẫn thiếu, căn bản Tô Lâm không dùng võ thuật vật lý, mà lão ta dùng võ kỹ của nội công. Triệt Quyền Đạo suy cho cùng cũng chỉ là võ kỹ mà bất cứ ai cũng có thể học mà thôi, tuy vi diệu nhưng cũng chẳng đa năng như ta nghĩ.
“Trận đấu … BẮT ĐẦU!!!!!!!!”
Tiếng thét của tay MC vang lên.
Có vẻ như chính gã MC cũng hào hứng khi được chứng kiến trận chiến này.
Là MC đấu trường ngầm ít nhiều lão ta cũng biết đến các hắc đạo lớn tại thành phố này. Tất nhiên lão ta sẽ biết Abid là ai, lợi hại như thế nào.
Kẻ mạnh nhất dưới trướng Thu Phong sẽ đấu với kẻ mạnh nhất của Liên Minh Osuma.
Mèo nào ăn mỉu nào?
Abid như chẳng quan tâm đến lời khiêu khích của Trọng Khoa. Hắn vẫn cứ im lặng, trận đấu đã bắt đầu, hắn vẫn đứng đó nhìn chăm chăm vào Trọng Khoa.
“Tch … Thằng này hỏng rồi!”
Trọng Khoa tặc lưỡi một cái rồi lao lên.
Khoảng cách của cả hai đang được thu hẹp nhanh chóng. Chỉ một hơi thở hắn đã tiếp cận được Abid, tung một quyền vào giữa gương mặt đang thẩn thờ của Abid.
“Bốp!!”
Âm thanh da thịt va chạm vang lên.
Cả khán đài bất ngờ. Kẻ bị đánh lại là Trọng Khoa?
Vì sao ư? Vì khi hắn vừa tiếp cận thành công Abid không biết bằng một cách nào đó nhanh như chớp Trọng Khoa lãnh một cú đấm móc bằng tay phải trúng ngay vào điểm mù của Trọng Khoa.
“ Trừng ~~”
Lực đánh của Abid đủ mạnh khiến Trọng Khoa khựng lại mà mém cắm đầu xuống đất. Vẫn giữ nguyên tư thế đó hắn trừng mắt nhìn vào Abid.
‘Thằng này không tập trung mà vẫn nhanh vậy sao?’ – Dòng suy nghĩ chạy nhanh như điện xẹt qua đầu Trọng Khoa.
Chính bản thân hắn cũng khá bất ngờ, cứ nghĩ rằng thằng da đen đó không tập trung sẽ ăn được hắn. Biết là không xem thường đối thủ, Trọng Khoa cũng có thủ sẵn, nhưng không ngờ nó lại ra đòn ngay vào cái góc chết khi hắn vừa lao đến.
Quả thật những kẻ dưới trướng Thu Phong không hề xem thường được.
Không cần kéo dài khoảng cách, không cần câu thời gian. Vừa ăn một đấm, tích tắc sau Trọng Khoa vung một cú đấm móc trả lại cho Abid.
“Bốp!”
Abid không né tránh, hắn lãnh trọn đòn đó.
Với chiều cao vượt trội của mình, bỗng nhiên hai con mắt của hắn trợn lên, chụp lấy đấu Trọng Khoa mà đấm.
“Bốp!”
“Bốp - Bịch!”
Abid đấm được một đấm vào mặt Trọng Khoa, Trọng Khoa cũng đấm trả lại một đấm vào mặt hắn. Tuy nhiên tóc hắn lại bị Abid giữ lấy rất khó chịu, khi vừa đấm vào mặt Abid sẵn Trọng Khoa tung cả người lên đạp thẳng hai chân vào bụng Abid khiến hắn văng ra.
Cái thân hình to cao đen hôi của Abid ngã cái rầm xuống sàn. Tay hắn đang còn giữ vài cọng tóc còn sót lại của Trọng Khoa.
‘Thằng này không hề tập trung, nó không hề dùng kỹ năng như những trận trước?”
Dù bản năng chiến đấu được lập trình sẵn trong Abid, hắn không cần tập trung vẫn có thể đánh được, nhưng cái gì tự động đều dễ dàng bị phá giải.
Như ta đã thấy, Trọng Khoa là một tay đấm đường phố, hắn đánh mỗi khi có cơ hội, trả đòn mỗi khi có cơ hội. Hắn sống nhờ cái nghề đấm bốc này, hắn thừa cách vờn chết cái trạng thái nửa vời kia của Abid tuy nhiên hắn lại không làm vậy.
Vì sao hắn lại không làm vậy.
Bởi vì lần trước Thu Phong dùng cách đấu của hắn để đánh bại hắn. Bây giờ hắn sẽ dùng cách đấu của Abid để đánh bại Abid, ăn miếng trả miếng.
Trên đời này chắc chỉ có vài kẻ điên được như Trọng Khoa mà thôi. À Bạch Vân còn điên hơn Trọng Khoa nữa.
Thế là một trận đấu hoang dã diễn ra, đúng như cái cách mà khán giả mong chờ nhất.
Abid lĩnh một đòn đánh trả lại một đòn, Trọng Khoa lĩnh một đòn đánh trả lại tới hai ba đòn. Cứ thế cho đến khi cả hai thở như con trâu, máu me chảy tóc tách xuống dưới sàn. Thậm chí nhiều nơi máu còn đông cứng cả lại.
Một trận đấu mà tới tận bây giờ chẳng biết ai thắng, Abid chẳng hề dùng khí công, cũng chẳng hề dùng kỹ năng được dạy. Hắn cứ đánh theo cái bản năng của hắn, và nếu như theo bản năng Abid sẽ chẳng bao giờ đọ lại được với Trọng Khoa.
Tập luyện bao nhiêu, cố gắng bao nhiêu bây giờ gương mặt của Abid còn máu me be bết còn hơn cả Trọng Khoa.
“Bụp!”
Abid đứng thở dốc, hắn đang rất mệt nhưng tới tận giờ hắn chẳng hề tập trung vào trận đấu. Hắn còn chẳng để Trọng Khoa vào mắt. Và thế cuối cùng hắn cũng ăn thêm một đấm hết lực của Trọng Khoa ngã lăn ra đó.
Chưa hết, khi hắn vừa ngã ngay tức thì Trọng Khoa nhảy vồ tới ngồi lên người hắn đấm hết cú này đến cú vào vào gương mặt kia của Abid.
Dù đen nhưng máu chảy ra tóc tách xuống dưới sàn là thật, mặt Abid bây giờ cũng be bét máu. Miệng không biết đã gãy bao nhiêu cái răng trong đó, tại sao hắn lại để thua như thế này chứ?
Vài phút sau, Trọng Khoa cứ liên tục đấm Abid bằng tất cả sức lực của mình. Cuối cùng cũng tới giới hạn của Trọng Khoa, hắn đứng dậy thở hồng hộc. Nhìn Abid dưới chân hắn vẫn còn chưa bất tỉnh dù mặt đã không còn là mặt nữa, máu me bê bết, hơi thở thì khó khăn.
“Đánh yếu quá đấy … nó còn tỉnh kìa!”
Bất chợt giọng nói mỉa mai của Thu Phong vang lên!
“Ha … ha … hộc, dù sao … tôi cũng thắng rồi! Tiếp theo là cậu đấy Thu Phong!”
Trọng Khoa đứng đó nhìn chằm chằm vào Thu Phong phía dưới, vừa thở hồng hộc vừa chỉ vào mặt hắn.
“Người chiến thắng … Trọng Khoaaaaaaaaaaaaaa!!!”
Cái tên chiến thắng quen thuộc vang lên trong đấu trường. Lúc này cả khán đàn được chứng kiến một trận đấu chỉ có đấm và đấm, chẳng có bất cứ một cái gì gọi là nghệ thuật, nhưng đã. Đã mắt, vì nó hoang dã, vì sức chịu đựng trâu bò của cả hai.
Lúc này lồng bát giác từ từ mở ra. Thu Phong vốn đã đứng ở phía dưới bậc thang từ lúc nào. Hắn im lặng đứng đó, cơ thể cao ngồng của hắn không còn to như trước, nhưng lại mang đến cho người khác một cảm giác vững chãi hơn bao giờ hết.
Trọng Khoa bước xuống đi ngang qua Thu Phong, vỗ tay lên vai hắn. Cái bàn tay dính toàn máu của Abid in lên chiếc áo sơ mi trắng mà Thu Phong mặc ngày hôm nay.
Nhìn vào vệt máu trên vai Thu Phong liếc nhìn Trọng Khoa không nói gì. Đây không phải là lỗi của Trọng Khoa, mà là lỗi của Abid.
“Anh cả!”
Lúc này Xuân Tiến và một vài thành viên của Hắc Long Bang đứng bên cạnh Thu Phong tự lúc nào.
“Vác nó xuống đây!”
Giọng nói âm trầm của hắn vang lên.
Xuân Tiến gật đầu, sau đó hắn cùng một vài thành viên của Hắc Long Bang leo lên khán đài vác Abid xuống.
Abid hắn ta vẫn còn tỉnh táo, còn chưa bất tỉnh. Tuy nhiên hắn lại chẳng còn sức để đứng.
Vài giây sau, cuối cùng Xuân Tiến cũng kéo được Abid xuống dưới. Hắn đỡ Abid khó khăn để mà đứng vững trước mặt Thu Phong.
“Anh … cả …”
“Bốp!!!!!!”
“Ầm ầm ầm …”
Bỗng nhiên Thu Phong tung một cú đấm vào thẳng mặt Abid. Lực đấm mạnh đến mức đánh văng cả Abid, kéo theo cả người Xuân Tiến đi, may mắn thay giữa đường Xuân Tiến bị Abid buông ra nên hắn không bị làm sao. Chỉ lộn một vòng trên đất rồi hoàn hảo đứng lên không việc gì.
Còn Abid bây giờ bị đánh văng đi, lực đạo khiến cả người hắn đập vào sàn bát giác, làm lủng nguyên một lỗ hổng dưới đó. May thay cái lỗ đó cũng chỉ là miếng chắn của cái sàn mà thôi, không ảnh hưởng đến chất lượng sàn đấu là bao.
Tuy nhiên hành động của Thu Phong lại khiến toàn bộ thành viên Hắc Long Bang lẫn các người không thuộc Hắc Long Bang sững sờ.
“Lôi nó ra!”
Thật sự lần này Thu Phong rất là bực. Bực thật sự.
Cú đấm vừa rồi của Thu Phong tuy không phải hết lực, nhưng nó đủ mạnh để khiến Abid bất tỉnh.
Tiếng động lớn khiến Trọng Khoa phải ngoái đầu lại. Hai đồng tử mắt hắn dãn ra, trông thấy Abid thân toàn máu, mắt đã nhắm tịt, người không biết sống chết. Có lẽ hắn đã bất tỉnh rồi.
Trọng Khoa nhớ đến câu nói của Thu Phong ‘Đánh yếu quá đấy … nó còn tỉnh kìa’ là có hàm ý cả. Vậy ra hắn không đủ khả năng đánh Abid bất tỉnh, chính Thu Phong sẽ đánh người của mình bất tỉnh. Được.
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
62 chương
63 chương
92 chương
60 chương
562 chương