Đô Thị Quỷ Vương

Chương 22 : Lợi dụng lẫn nhau

Trên đường về Thu Phong đang tập trung lái xe cao độ vì chiếc siêu xe quả thực rất khó lái, không như những chiếc xe trong quân đội. Không để anh yên Nhược Y bên cạnh cứ líu lo khen đàn em của anh thật là biết điều, thật ngoan rồi đủ thứ trên trời cả lên. Dù vậy Thu Phong vẫn không để ý tới cô vẫn cứ tập trung lái xe. “Kétttt …” Thu Phong bỗng đạp phang gấp một phát rồi lái xe vào lề đường. Thu Phong mở cửa bước xuống xe, anh đóng cửa lại. Thu Phong dựa lưng vào xe oto lấy một điếu thuốc ra mồi lên rồi kéo dài một hơi “Phù …”. Cả hai vẫn chưa vào tới trung tâm thành phố nên đường còn khá vắng vẻ, Thu Phong đứng đó trầm tư suy nghĩ về cuộc đời anh. Anh thở dài một hơi, thật sự anh không biết bản thân nên sống như thế nào. Thi thoảng tâm trạng anh vẫn luôn bất ổn như vậy, chẳng cần một lý do nào cả. Người cần lý do nhất là Nhược Y, cô đang nói chuyện rất là vui vẻ tự nhiên Thu Phong dừng xe lại rồi ra ngoài hút thuốc. Bộ trong này hút không được sao? Cô cứ tưởng là Thu Phong phiền vì bản thân nói nhiều nhưng khi bước ra thì không phải vậy. Nếu nói ra thì Thu Phong là một con người sống nội tâm. Có những lúc bản thân anh lại cảm thấy mất phương hướng như lúc này mà không cần lý do, tuy nó khá vô lý nhưng sự thật con người luôn có những cảm xúc bất định này. Chuyện anh thành lập bang hội cho đến làm một cảnh sát ngầm, anh không biết lựa chọn này của bản thân mình là đúng hay sai. Anh có thể lực chọn một cuộc sống bình dị hơn, làm một người anh một người con bình thường như bao người. Rồi cưới một cô vợ, có một hai đứa con. Xong sống tới già rồi chết. Anh cũng chẳng biết tại sao lại chọn con đường này, có lẽ là vô ý tới anh cũng không nghĩ tới. Khi ngắm những cảnh bình dị ven đường thì anh mới chợt nhận ra bản thân đang quá hấp tấp rồi. Sau cuộc nói chuyện lúc nãy ở trong bang, Thu Phong cảm thấy mình càng ngày càng có nhiều thứ phải lo hơn là cuộc sống gia đình. Anh đang cảm thấy mất định hướng và cần xác định lại mình đang làm gì. Tại sao phải thành lập bang hội thế giới ngầm, để chống lại cái gì và để làm gì. Dù gì anh cũng đã thành lập bang hội rồi, không thể nói bỏ là bỏ được. Lúc này Nhược Y bước ra khỏi xe từ lúc nào đứng đó mỉm cười ngắm nhìn anh. Dường như cô hiểu hoặc cũng có thể không hiểu suy nghĩ của Thu Phong, cô liền tò mò hỏi “Anh đang suy nghĩ chuyện gì à?”. Dòng suy nghĩ của anh bị cắt đứt bới giọng nói trong trẻo của Nhược Y, anh quay sang nhìn cô “Không! Tôi chỉ nghĩ ngợi lung tung thôi. Xin lỗi đã làm mất thời gian của cô.” Anh quay mình định mở cửa vào xe thì bị Nhược Y ngăn lại. Cô mỉm cười nói với anh “Anh đang suy nghĩ đến lý do tại sao mình theo con đường này đúng không?”. Thu Phong dừng động tác nhìn Nhược Y với ánh mắt thắc mắc. Nhược Y lắc đầu rồi nói “Theo những gì tôi điều tra về anh thì anh là một con người vô tư, thích thì làm chả nghĩ gì. Cái đó có cái tốt lẫn cái hại của nó, nhưng một khi anh đi trên con đường này thì không rút lại được đâu.” Câu nói của Nhược Y không rõ ràng càng thiếu Thu Phong càng khó hiểu. Lúc này Thu Phong mở lời “Tôi không hiểu ý cô lắm. Nói cho cô nghe cũng được! Tôi đang tự hỏi tại sao bản thân lại đi con đường này. Có lẽ do vô tình tôi lại chọn con đường này, đây cũng không phải là sở thích của tôi. Tôi không biết sao nữa nhưng cảm thấy nhạt nhẽo khó hiểu bản thân tôi”. Nhược Y vuốt cằm trầm tư thủ thỉ “Thì ra là vậy!”. Cô ngước lên nhìn Thu Phong bằng ánh mắt sắc bén nói “Anh cần một người đi chung con đường này với anh” “Ý cô?” “Đúng vậy! Dù không bằng người ta nhưng tôi đảm bảo sẽ giúp được anh, thậm chí anh muốn tôi cũng được.” Nhược Y đi qua đi lại trước mặt Thu Phong đầy quyến rũ nói. “Dẹp cái ý nghĩ của cô đi tôi không ham cô” Thu Phong đỏ mặt đẩy Nhược Y sang bên. Sau đó cô tiến lại bên cạnh Thu Phong, cũng dựa lưng vào xe rồi khoanh tay lại nói “Anh từng ở trong quân đội với chức vụ không nhỏ thì anh cũng nên biết một vài bí mật trong đó. “ Thu Phong trả lời “Tất nhiên!”. Nhược Y lại nói tiếp “Chắc anh cũng biết Trung Quốc luôn lăm le nước ta mà chưa đánh chiếm là tại vì Nga. Nước Nga hay còn gọi là Liên Xô cũ trên danh nghĩa là bảo vệ nước ta và luôn cho chúng ta những trang bị tối tân như tàu ngầm, tàu chiến, máy bay, xe tank … Nhưng để có được những thứ đó và dưới danh nghĩa được Nga bảo vệ thì chúng ta cũng trả một cái giá không hề nhỏ cho họ. Đó cũng là bằng chứng tại sao nước ta tới gia vẫn đình trệ phát triển về kinh tế. Không những tình trạng tham nhũng mà còn hàng tá lý do khác nữa. Cường quốc Mỹ cũng trên danh nghĩa bảo vệ biển đông nước ta nhưng anh thấy Mỹ có hành động cứng rắn nào chưa? Tất nhiên là chưa.” Dừng một hồi Nhược Y lại nói tiếp “Nước ta được tới hai cường quốc bảo vệ nhưng tại sao Trung Quốc lại dám mặt dầy đe dọa nước ta hết lần này đến lần khác? Đơn giản là Mỹ và Nga là hai cường quốc luôn chiến tranh ngầm với nhau. Việc để hai nước kẻ thù bảo vệ một nước nhỏ là chuyện không thể. Chưa kể Việt Nam chiếm nguồn kinh tế không lớn đối với Mỹ, nếu nói số người Việt Nam tiêu thụ hàng của Mỹ là 0,1% thì Trung Quốc là 10%. Vậy tại sao Mỹ lại không chọn Trung Quốc? Vì Trung Quốc đe dọa họ, nếu Việt Nam với Trung Quốc xảy ra chiến tranh thì Mỹ không ngần ngại mà gạt Việt Nam qua một bên. Còn với Nga thì khi Việt Nam hết dầu cũng đồng nghĩa với Nga không viện trợ bất cứ thứ gì cho Việt Nam nữa. Đồng nghĩa với Việt Nam là một nước cô lập. Hiệp hội Asean cũng chỉ là cái cớ để tồn tại thôi, khi xảy ra chuyện họ chẳng giúp chúng ta phi lợi nhuận đâu. Cái hòa bình này căn bản là lợi ích của nhau được thống nhất, một khi lợi ích ấy bị gạt đi thì chiến tranh là điều tất yếu!” Thu Phong đang lắng nghe bỗng anh lại lên tiếng “Những chuyện đó liên quan gì đến tôi?”. Nhược Y đang chờ câu này của anh liền nói “Nếu chiến tranh xảy ra anh nghĩ ai là người cứu đất nước này?”. Thu Phong gằn giọng “Cô nghĩ đất nước này tàn phế đến nổi để mặc Trung Quốc đánh chiếm sao?”. Ai cũng có cái tự tôn dân tộc của mình. Thu Phong cũng vậy, anh không muốn người ngoài xem thường dân tộc Việt của mình, nhất là những người hoa. Nhược Y trước mặt anh cũng là một ví dụ khiến anh nổi giận. Nhược Y nhún vai làm rung động bộ ngực sữa căng mọng rồi nói “Anh nghĩ sẽ cầm cự được bao lâu khi những người có sức lãnh đạo đều không được trọng dụng? Căn bản những người đó không muốn công nhận bản thân mình vô dụng.” “Tới lúc đó tôi sẽ cùng họ đấu tranh trên chiến trường!”. Lúc này Nhược Y lại lắc đầu “Anh nghĩ với một kẻ bị đuổi khỏi quân đội như anh có quyền nói sao?” “Tôi …” Thu Phong cứng họng. Quả đúng vậy thật, bản thân anh còn không được trọng dụng. Tất cả những gì anh làm từ trước tới giờ là tuân lệnh cấp trên để rồi kết quả anh bị tống khứ sang một bên để họ có lợi ích lớn hơn. Anh đã quên mất điều này. Thấy vẻ mặt của Thu Phong, Nhược Y liền cười nhẹ một tiếng “Anh thấy rồi chứ? Việc anh cần làm là củng cố danh tiếng của bản thân mình tại thế giới ngầm. Anh có khả năng lãnh đạo cả hai giới hắc bạch. Tiềm năng của anh là không thể đo lường được. Cho dù anh có làm bá chủ tại đất nước của mình thì vẫn còn đầy rẫy các quốc gia khác trên thế giới hùng mạnh hơn. Khi anh đã là bá chủ của toàn thế giới ngầm trên thế giới thì việc cứu một quốc gia nhỏ bé này chỉ là chuyện cỏn con. Anh cũng đừng coi thường bản thân mình khi các quốc gia khác đang rất coi trọng anh. Sau này anh sẽ thấy tầm quan trọng của bản thân. Tôi sẽ giúp anh!” Lúc này gương mặt Thu Phong dãn ra một chút, như anh đã hiểu ra một thứ gì đó. Điều anh cần làm là phải có thực lực để cứu cái đất nước này. Đất nước này thật ra có rất nhiều thiên tài về mọi mặt nhưng họ không phụ vụ cho quốc gia mà chọn cách khác đó chính là phục vụ cho những cường quốc khác. Những người đó coi thường chính cái nơi mà họ sinh ra, riêng Thu Phong không muốn giống bọn họ. Anh muốn cứu rỗi cái đất nước này. Một vị anh hùng chỉ được sinh ra khi chiến tranh ập đến. Tin chắc người đó không ai khác chính là Thu Phong. Từ bây giờ trở đi, ý nghĩa để Thu Phong tiếp tục con đường hắc đạo lật sang một trang mới. Không đơn giản là vô ý như trước nữa. Một ngày nào đó mọi người trên thế giới này phải rùng mình với cái tên gọi là Thu Phong. Thấy vẻ mặt Thu Phong lúc này thì Nhược Y mới cảm thấy hài lòng gật đầu. Cô nhấc chân chuẩn bị bước lên xe thì bị Thu Phong ngăn lại “Quên chưa nói! Cô tiếp cận tôi tới giờ, ý định của cô là gì thưa quý cô?” Nhược Y giật mình, đúng là Thu Phong không hề ngu ngốc tí nào. Cô cười quyến rũ một cái rồi nói “Tôi cần anh để phục hưng gia tộc tôi! Chỉ cần anh giúp tôi thì tôi không những giúp anh mà còn là người đàn bà của anh. Anh cũng biết đằng sau một người đàn ông thành công là một người phụ nữ giỏi giang mà”. Không quan tâm đến câu sau của Nhược Y,giọng nói Thu Phong trở nên lạnh lùng “Tại sao cô lại chọn tôi?”. Nhược Y bình thản trả lời “Vì anh có tiềm năng. Tôi sẽ giúp anh đứng trên đỉnh thế giới này nên anh cũng phải giúp tôi!”. Thu Phong ra vẻ khinh bỉ “Cô giúp tôi?”, có lẽ anh chẳng cần ai giúp thì với thực lực bản thân anh cũng vươn lên được. Dù cả bang hội của anh có bị đánh tan bao nhiêu lần thì chỉ cần anh còn sống mọi chuyện đều có thể. Nhược Y ưỡn bộ ngực sữa mình sát vào ngực Thu Phong nói “Anh đừng xem thường tôi! Cho là anh tự thân vận động và đi đến thành công đi, cũng không hề dễ dàng như anh tưởng đâu. Làm một ông trùm cần thực lực tổng thể chứ không phải mỗi cá nhân. Còn nếu có tôi, với kinh nghiệm của diệp viên từng làm phụ tá cho các ông tai to mặt lớn trên toàn thế giới. Việc giúp anh đứng lên ở các quốc già này quá dễ dàng.” Quả thật Nhược Y nói đúng. Bản thân anh chưa hề có một kinh nghiệm gì vể thế giới ngầm thực sự cả. Phải chăng chỉ toàn biết về những tên cóc ké. Nếu như Nhược Y đã nói như thế thì Thu Phong anh thử một lần cũng chả mất mát. Nếu như cô ta cố tình lợi dụng anh vào mục đích khác thì anh chẳng ngần ngại mà giết cô ta. Lúc này Thu Phong đứng ra bắt tay với Nhược Y nói “Được! Vậy cô giúp tôi, tôi giúp cô coi như lợi dụng lẫn nhau đi.” lời nói Thu Phong rất rõ ràng. Cả hai chỉ trên quan hệ lợi dụng lẫn nhau để bước tới. Nhận ra được ý của Thu Phong, Nhược Y cũng cảm thấy tiếc nuối vì không thể làm người đàn bà của anh. Nhưng với cô phục hưng gia tộc quan trọng hơn. Nhược Y gật đầu thật mạnh “Được!”.