Đô Thị Quỷ Vương
Chương 183 : Anh bác sĩ và Deziree tinh nghịch
“Há há há vui quá...”
Trong một căn hẻm tối tăm ánh sáng bắt không tới ở đâu đó trong Quận T. Rex một thân hình nhỏ nhắn vừa mới tháo cái nón len bao quanh hết đầu ra làm lộ một gương mặt chuẩn dễ thương của một cô bé mới lớn.
Tóc búi hai bên, đôi mắt biết cười, cặp môi mỏng, cái mũi nho nhỏ một cô bé thoạt nhìn vô chỉ khiến người khác muốn đi tù bởi ai cũng nghỉ con bé này chưa đủ mười tám tuổi.
Nhưng mấy ai biết được cái vẻ bề ngoài ngây thơ này của một cô nàng phương Tây lại vừa mới giết dbz3PkNH người một cách dã man khiến người khác phải nổi hết cả da gà.
Lúc này cô nàng nhỏ nhắn cười hí ha hí hửng một mình đã đời xong quay qua nhìn vào mặt tên to con đang đứng trước mặt mình chống nạnh mà quát:
“Nhìn cái gì? Còn không mau thay đồ?”
Vừa nói cô nàng vừa lột hết bộ đồ màu đen từ trên xuống dưới ra ngoài chỉ chừa lại bộ đồ lót. Một thân hình lồi lõm vừa đủ với thân hình nhỏ nhắn của cô nàng hiện ra.
“Phụt...”
Bỗng nhiên cô nàng nhỏ nhắn nghe được một tiếng không đúng phát ra từ tên to con đứng sau mình cô nàng Deziree quay sang cười hì hì:
“Này! Làm gì mà bịt mặt hoài vậy? Cởi ra xem nào...”
Vừa nói Deziree vừa bước tới gần mà quên rằng bản thân chưa mặc đồ gì ngoài cái thứ hai mảnh đang mang trên người. Cặp ngực nhỏ nhắn vừa tay của Deziree vừa đúng lúc ưỡn lên trước mặt tên cao to kia.
Lúc này cô nàng Deziree lại vươn tay tới giật cái mặt nạ bằng len của tên to con xuống. Một gương mặt bặm trợn của một thằng tây da trắng hiện ra, nhưng gương mặt hắn có chút không đúng...
“Ô ô... Sao chảy máu mũi rồi, ha ha đáng yêu thế. Chết đi!”
Cô nàng Deziree vừa cười vừa lè lưỡi sau đó đưa ngón giữa ra với tên to con rồi mặc nhanh bộ quần áo trong chuồn vào cánh cửa của cái hẻm ngay đó. Tên to con thấy vậy cũng lắc lắc cái đầu rồi nhanh chóng dùng cái nón len lau máu cam ở mũi mình trong ngại ngùng.
Con hẻm này thực chất là khu sau của một cửa hàng tiện lợi 24 / 24 hai người Deziree và tên to con kia tên là Jonathan một anh chàng người Amecanda gốc họ vốn là đi cùng xe với Abid tới đây nhưng thay vì vào chung thì hai người này lẫn Abid đã bàn sẵn kế hoạch từ trước.
Deziree và Jonathan sẽ giả vờ đi vào trong cửa hàng tiện lợi mua đồ ăn sau đó trốn ra cửa sau của cửa hàng để thay đồ hành động phi vụ của mình. Sau đó hai người này lại thay đồ và đi trở ra từ cửa hàng để tránh bị nghi ngờ.
Cửa hàng tiện lợi này cũng gần căn biệt thự khoảng 50 mét, sau khi thay đồ xong vờ mua vài chai nước với mấy món thức ăn nhanh. Deziree và Jonathan cùng nhau leo lên ô tô chạy về phía biệt thự.
Khi cho xe dừng ở gần căn biệt thự ấy thì hai người từ xa đã thấy không biết bao nhiêu là người đứng tụ tập. Thậm chí còn có cả xe cứu thương và xe của cảnh sát BDP (Khác với cảnh sát ADP trong miền Nam, BDP là bộ phận cảnh sát thuộc toàn quyền của chính phủ Xích Quỷ ở miền Bắc. Và cảnh sát ADP quản lý ở miền Nam lại không nằm trong sự quản lý đó.)
Đúng lúc này Deziree và Jonathan thấy Abid được đẩy trên xe giường ra xe cứu thương. Thấy vậy Deziree ngồi trong xe phì cười một tiếng sau đó nhịn cười lại và làm bộ mặt hốt hoảng.
Tung cửa Deziree lao một đường tới thẳng chỗ Abid trực tiếp đẩy những người ở phía trước ra kể cả cảnh sát hay người của mình đến cả y tá bác sĩ cũng không nương tay.
“Anh Abid, anh Abid anh bị sao vậy? Ai làm anh ra nông nỗi này?...” – Nói tới đây cô nàng lại quay sang nhìn những người xung quanh của băng T. Rex gào lên: “Tụi mày nói cho bà ai làm anh Abid ra nông nỗi này?”
Nhào tới như một con dại, Deziree liên tục la hét cả bằng tiếng Frenca và cả bằng tiếng Xích Quỷ.
“Boss bị giết rồi...”
Đâu đó một giọng nói vang lên.
Deziree há hốc mồm ôm chặt miệng mình lại tỏ vẻ cực kì ngạc nhiên. Nhưng tất nhiên là giả vờ rồi.
Giờ khắc này Deziree lại diễn tiếp bằng chất giọng nhỏ nhẹ đến đáng thương chẳng khiến ai nghi ngờ, nước mắt bắt đầu chảy ra:
“Ai... Ai làm chuyện này vậy... Tại sao tới cả Boss cũng chết... Anh Abid bị thương nặng đến như thế này... Hức hức...”
Thấy bộ dạng đó của Deziree tất cả những người xung quanh đã quên mất đi sự bực tức vì bị cô nàng đẩy sang bên một cách thô thạo. Với thân hình đó thì chẳng ai tin được cô nàng này lại khỏe tới vậy.
Thay vì trách móc Deziree thì vị bác sĩ điển trai người gốc Xích Quỷ khi nãy là một trong số nạn nhân bị Deziree đẩy ra liền lại gần cô.
Hắn ta hơi cúi người xuống bởi cô nàng chỉ cao có 1m60 trong khi hắn cao đến 1m78. Khẽ tháo khẩu trang trên mặt xuống tên bác sĩ nở một nụ cười tỏa nắng trước mặt Deziree, khiến cô nàng đang giả vờ bù lu bù loa cũng khẽ khựng lại một chút rồi khóc tiếp.
“Hmmm, em gái này! Ngoan nín đi, anh sẽ cứu người này bằng mọi giá hãy tin ở anh đừng khóc nữa nhé.”
Đến cả giọng nói mang đặc khẩu âm của người thủ đô ấm áp khiến cho Deziree vốn đang giả vờ cũng có chút động lòng. Vừa ngưng được một tí thì Deziree lại lắc lắc nhẹ cái đầu cho tỉnh táo rồi lại òa khóc to hơn.
“Ấy...”
Vị bác sĩ điển trai kia thấy cô nàng Deziree khóc rống lên nhìn đủ biết là cố tình ăn vạ nhưng chẳng ai dám làm gì bởi đây là địa bàn của xã hội đen ngoài quân đội ra thì cảnh sát khó lòng mà nhai lại được nên không ai lôi Deziree đi là vì thế.
“Cô bé, nín đi được không nào? Em tin anh chứ? Em phải tin bác sĩ chứ, nói nè anh là bác sĩ giỏi nhất thành phố này đấy nên em hãy tin tưởng ở anh nhé!”
Vừa vỗ ngực vừa tự khen mình hay, vị bác sĩ điển trai kia làm vài ba cái trò hề trước mặt Deziree khiến cô nàng đang muốn giả vờ khóc cũng phải phì cười lên một tiếng:
“Thôi đi! Được rồi, em tin anh đấy bác sĩ đẹp trai. Đừng để anh Abid đáng thương của em bị gì nhé... Em sẽ nín khóc với một điều kiện!”
“Điều kiện gì?”
Giọng nói ấm áp của tên bác sĩ vang lên bên tai của Deziree.
Tuy là người nước ngoài nhưng từ nhỏ Deziree vốn đã sống ở Xích Quỷ nhưng lại sống ở miền Nam và nghe giọng miền Nam rất nhiều rồi, đối với những cô gái sống ở Xích Quỷ đây thì giọng của con trai miền Bắc nhất là giọng trai thủ đô ấm áp ấy, chỉ cần giọng nói thôi đủ khiến biết bao nhiêu người phụ nữa phải tan chảy.
“Cho em đi cùng anh tới bệnh viện được không?”
“Được! Em có thể lên chung xe tiện thể chăm sóc anh em.”
“Vâng!”
Nghe xong lời của tên bác sĩ điển trai Deziree liền cười vui vẻ đứng lên buôn tay ra khỏi cái chân giường mà Abid đang nằm trên đó.
Thực chất từ nãy đến giờ là do Deziree cứ giữ khư khư lấy cái giường khiến không ai đẩy Abid lên xe được nên mới phải dỗ ngọt nàng ta để có thể chở Abid đi cấp cứu.
“Ngoa ngoa ngoa ngoa ngoa...”
Tiếng còi cứu thương vang lên.
Lúc này bên trong xe ngoài cô y tá đang chăm sóc sơ cứu vết thương cho Abid ra thì còn có cô nàng dễ thương vẻ bề ngoài chưa 18 với vị bác sĩ điển trai kia.
“Làm gì mà nhìn anh hoài vậy?”
Tên bác sĩ khẽ kéo khẩu trang lên che miệng nói với cô bé tên Deziree kia cứ chống cằm nhìn mình nãy giờ khiến anh không được tự nhiên cho lắm.
“Tại vì anh đẹp trai, đơn giản vậy thôi mà.”
“Phì...”
Nghe Deziree nói cô y tá đang sơ cứu cho Abid bỗng phì cười nhẹ một tiếng làm chạm vào vết thương trên trán của Abid khiến anh nhăn mặt lại.
Thấy vậy vị bác sĩ kia liền quay sang mắng nhẹ một tiếng:
“Lo làm việc của cô đi, cười cái gì!”
“Dạ em biết rồi anh bác sĩ đẹp traiiiiiiii...”
Cô y tá kia dường như chẳng sợ lời quát mắng của anh bác sĩ kia mà ngược lại còn ngân giọng dài một tiếng đá đểu.
...
Tại căn tin bệnh viện thành phố.
Giờ đang là giấc trưa sau khi đưa Abid vào bệnh viện thì qua kiểm tra thì hầu hết Abid chỉ bị vết thương ngoài da và bị chấn động đầu nhẹ. Chỉ cần nghỉ ngơi một tuần là được.
“Cạch cạch!”
Vị bác sĩ điển trai đang ăn thì bỗng nhiên thấy hai ly trà đào đặt trước mặt mình.
“Gì đây cô bé?”
Ngẩng đầu lên tay bác sĩ điển trai thấy cô nàng Deziree đặt hai ly nước xuống mặt mày hớn hở nhìn hắn.
“Anh giúp anh em rồi thì ly nước này coi như cám ơn nhé!”
“Anh của em có gì đâu, kiểm tra qua loa một chút thôi ấy mà...”
“Nói chung có giúp là được rồi, có uống hay không?”
Bỗng nhiên thay đổi một trăm tám chục độ từ một cô bé lo li dễ thương trở thành một con bà chằn khó ưa trong một nốt nhạc.
“...”
“Rồi cám ơn em!”
“Em em cái mông! Mấy người bao nhiêu tuổi rồi?”
Bỗng Deziree chống nạnh lên dùng giọng hách dịch mà nói chuyện với tay bác sĩ.
Bị đứng hình vài giây bởi cô nàng lo li trước mặt này, tất cả hình tượng như thiên thần trong đầu tay bác sĩ về Deziree.
“24 tuổi!”
“Gọi chị đi là vừa nhé, bây giờ có uống hay là không?”
“Cái gì? Chị á? Đùa à, cái mặt này làm sao hơn tuổi tôi được mà đòi tôi kêu chị?”
Tay bác sĩ điển trai ngạc nhiên không thốt được nên lời, hắn ta thay đổi hẳn cả cách xưng hô với Deziree bởi cô nàng không còn dễ thương nữa mà là hách dịch khiến anh không thích chút nào.
“Đừng hỏi tuổi tôi, tôi lớn hơn anh là được. Có biết hỏi tuổi con gái là vô duyên không? Muốn chết à?”
“Tôi...”
Tay bác sĩ điển trai cứng với cô nàng Deziree không nói được gì, thay vào đó hắn bực tức cắm đầu vào vừa ăn vừa thở như trâu.
Truyện khác cùng thể loại
416 chương
10 chương
161 chương
1741 chương
389 chương