Đô Thị Quỷ Vương
Chương 152 : Lại là mơ?
“Con súc vật kia trả con dao cho tao!”
“Ẳng ẳng!”
Sáng sớm tại bãi biến vắng người một người một chó rượt nhau.
Xa xa ở đâu đó thì có hai thằng to con đang vật nhau.
“Hộc hộc...”
“Hừ!”
Lúc này đây Thu Phong bắt đầu thở dốc, lần đầu tiên sau chuỗi ngày lấy lại được thể lực Thu Phong lần đầu tiên có dấu hiệu mệt mỏi.
Riêng Giang Nam lại chẳng có cảm giác gì. Lúc này trong đầu anh đang có một dqxd6L suy nghĩ không biết có nên nói ra hay không hoặc giết chết Thu Phong ngay lúc này.
Lý do đến tận bây giờ Giang Nam để Thu Phong sống là để xem Thu Phong là gì.
“Bụp bụp...”
Liên tiếp Thu Phong ăn hai cú đấm trời giáng vào mặt khiến anh ngã lăn xuống dưới bãi cát.
Vừa ngã xuống ngay lập tức Thu Phong đứng lên kéo dài khoảng cách với Giang Nam. Giờ khắc này Thu Phong đã rõ thực lực bản thân rất chi là không bằng người vừa xa lạ vừa thân quen trước mắt này.
Cuối cùng Thu Phong cũng nhớ kẻ này là ai, là Giang Nam sư huynh của anh. Cũng là thằng bạn trực tiếp đưa anh tới gặp sư phụ để bản thân anh được như ngày hôm nay, nhưng giữa Giang Nam trong trí nhớ của Thu Phong và Giang Nam trước mặt đây quá khác.
Vị sư huynh kia của Thu Phong là một nhân vật rất hòa đồng, rất tốt với anh em và chẳng bao giờ chủ động đánh kẻ khác. Còn kẻ trước mắt đây lại cực kì lạnh lùng, mỗi đòn đánh đều là một đòn tử, chỉ cần không cẩn thận Thu Phong có thể chết bất cứ lúc nào.
Nếu là sư huynh là một người bạn Giang Nam không bao giờ làm thế, cùng lắm chỉ thử sức nhau tới điểm là dừng. Giờ khắc này đây thực sự gương mặt Thu Phong cũng có thể nói là bầm dập. Chưa kể vài chỗ trên cơ thể anh bắt đầu run lên vì đau.
Để né tránh những đòn tử của Giang Nam, Thu Phong bắt buộc phải dính những đòn khác. Nhìn bên ngoài có lẽ Thu Phong cũng không mấy là thất thế trước Giang Nam nhưng bên trong cơ thể anh bắt đầu run lên vì đau.
“Ai dạy mày Triệt Quyền Đạo?”
Cuối cùng Giang Nam cũng mở miệng ra hỏi Thu Phong.
Giọng nói lạnh lùng chẳng có chút nào gọi là thân quen đập vào tai Thu Phong.
Cơ thể Thu Phong bỗng run lên. Run lên không phải vì kinh ngạc Giang Nam là một môn đồ Triệt Quyền mà anh run lên vì tất cả trí nhớ trong đầu anh bắt đầu xáo trộn lên. Ký ức lúc trước của anh bắt đầu tái hiện lại một cách bất tự nhiên, mọi thứ trông rất thật.
Thu Phong bắt đầu đổ mồ hôi khắp đầu, cơ thể anh cứng ngắc lạc. Bỗng một số ký ức khác đập vào não Thu Phong, kí ức một nơi tối tăm nào đó chợt hiện ra. Là ký ức của những giấc mơ? Nó rất thật.
Một hiện tượng trước giờ chưa bao giờ xảy ra hiện hết lên trong đầu Thu Phong.
...
Thất thần, Thu Phong vẫn cứ đứng như trời chồng.
Giang Nam lại không như vậy, thấy Thu Phong không trả lời thay vào đó đứng chết chân Giang Nam dần bước tới. Lần này thực sực cơ thể Giang Nam bắt đầu tỏa ra sát khí, tỏa ra mùi máu.
“Ẳng... Grừ...”
Bất chợt con Mực đang đùa giỡn với Thụy Hải bỗng nó dừng lại nhả con dao xuống dưới đất sau đó nó quay ngoắt đầu lại nhìn về phía Giang Nam.
“Bắt được mày rồi! Hắc! Trả dao cho ngoại...”
Lúc này Thụy Hải lại lao tới ôm lấy cổ con Mực vật nó xuống nhưng hiển nhiên con Mực vẫn không hề lung lay. Bốn chân của nó lún xuống cát do trọng lượng của Thụy Hải.
Miệng nó lúc này bắt đầu gầm gừ, Thụy Hải thấy thế sợ quá liền buông ra. Mặc dù hắn điên thì điên thật nhưng hắn có cảm giác gì đó con chó này không bình thường chút nào nên khi nãy mới không dám bắn nó. Chứ việc nó nhảy qua nhảy lại như vậy một sát thủ chuyên nghiệp như hắn bắn trúng rất dễ dàng.
“Vụt!”
Bất ngờ bằng tốc độ không thể tưởng tượng được con Mực đạp một phát xuống đất bắn sát trên mặt đất hơn mười mét. Vừa hết đà chân nó như được gắn phản lực bằng với vận tốc dù xe moto chạy max tốc lực cũng không kịp.
Giờ khắc này Giang Nam đang từ từ đưa tay lên tính chặt đầu Thu Phong xuống.
“Khựng~~~”
Ngay lúc định chặt xuống Giang Nam bỗng có một cảm giác rờn rợn, cảm giác này lần đầu tiên anh cảm nhận trong đời. Một cảm giác bất lực, một cảm giác chết chóc hơn bao giờ hết.
Từ từ Giang Nam quay đầu sang hướng anh cảm nhận cái cảm giác đấy. Hình ảnh một con chó đang đi từ từ tới đập vào mắt anh.
Nó chỉ cách anh chừng hai mươi mét nhưng càng lúc áp lực trên người anh càng nhiều.
Lần đầu tiên trong đời Giang Nam thấy sợ.
Bỗng mắt Giang Nam mở to ra hơn một hình ảnh quái dị lần đầu tiên trên cuộc sống này khiến một kẻ đến cả cái chết chính bản thân còn không ngạc nhiên mà cái biểu cảm ấy lại có trên mặt chính bản thân hắn.
Hình ảnh một con chó gầy gộc được bao bọc bởi một cái bóng hình con chó màu tím đen, xung quanh cái bóng ấy có vài dãy khí màu tím bốc lên trông cực kì rợn người. Bầu trời vừa mới sáng bỗng chốc tối xầm lại mặc dù không mây.
“Grừ~~~~~”
Con Mực không gầm gừ mà chính cái bóng của nó bắt đầu há miệng ra gầm gừ. Tiếng gừ nhè nhẹ ấy đâm thẳng vào lồng ngực Giang Nam khiến tim anh đập thình thịch liên hồi. Từ từ con chó ấy với cái bóng khí bọc quanh người nó đi lại gần Giang Nam.
“Phịch!”
Không biết tại sao bản thân Giang Nam mất hết sức lực, tay trái của anh run lên liên hồi, chính bàn tay ấy vừa rồi suýt tý nữa đặt vào cổ Thu Phong.
“Pặc!”
Vì quá run rẩy Giang Nam phải dùng tay phải giữ tay trái của mình lại, ánh mắt anh lúc này không còn sự ngạc nhiên hay sợ hãi nữa mà thay vào đó là sự can đảm một thứ mà trước giờ Giang Nam không cần tới.
Anh không cần biết thứ trước mặt này là cái gì, anh chỉ biết nó mang tới cho anh một chữ “chết” và chữ nếu này được sinh ra. Nếu anh không làm gì đó anh sẽ chết, sợ hãi chẳng giải quyết được vấn đề. Là sát thủ kẻ gây ra sự sợ hãi cho kẻ khác anh là người rõ hơn ai hết.
Lấy hết lực bình sinh, cái cơ thể sắp tiều tụy vì thiếu sức này của mình Giang Nam cố gắng đứng lên cho bằng được.
“Bụp... Bụp”
Lạng quạng một hồi Giang Nam mới đứng vững được hai chân, ánh mắt anh lạnh lùng nhìn về phía con chó quái dị trước mắt sau đó anh khẽ liếc qua chỗ Thụy Hải thấy hắn đang gục dưới mặt đất chẳng biết còn sống hay chết.
“Kẻ thấp hèn như ngươi không được phép giết cậu chủ...”
Bỗng một tiếng nói đáng sợ nào đó vang lên trong đầu Giang Nam. Không phát ra từ nơi nào cả mà phát ra từ chính trong trí óc anh.
Không như người khác xoay quanh tìm nơi phát ra tiếng nói, Giang Nam một kẻ đủ thông minh để biết tiếng nói trong đầu mình là thứ gì.
Anh nhìn vào con Mực trước mắt, sự lạnh lùng mới lấy lại một lần nữa phải kinh ngạc. Thế giới này dường như anh chưa biết hết.
Thứ trước mắt anh là cái quái gì?
“Ngươi...”
Một lần nữa giọng nói khó nghe ấy lại vang lên trong đầu Giang Nam. Lần này Giang Nam phải nói chuyện với nó, nói chuyện bằng chính suy nghĩ của mình.
...
Trong phòng trọ của Thu Phong. Lúc này đã 7 giờ sáng bỗng nhiên Thu Phong dậy mình tỉnh dậy thở liên tục.
“Hộc hộc hộc...”
“Trời sáng rồi sao?...” – Tự hỏi Thu Phong với tay lấy cái đồng hồ, sau đó anh lại ngả lưng xuống giường đặt tay lên đầu suy nghĩ.
“Lại mơ nữa sao? Dạo này không biết có vấn đề gì không...”
Anh đang suy nghĩ tất cả những chuyện xảy ra vừa rồi là giấc mơ sao? Nó thật quá, cảm giác đau cũng là thật. Đánh nhau cũng thật sướng tay, lần đầu tiên trong chuỗi ngày dài bất bại của mình Thu Phong cảm thấy bất lực trước một con người bình thường như mình.
Tất cả mọi thứ quá thật, kể cả câu “Ai dạy mày Triệt Quyền” kia nó cứ vang vảng trong đầu anh.
Triệt? Đau?
Bất ngờ Thu Phong ngồi bật dậy sờ soạng thân thể của mình. Anh dở áo lên nhìn... Hoàn toàn hoàn hảo không bị gì, gương mặt cũng không có vết sưng?
Là mơ thật.
Lúc này bỗng con Mực leo lên người anh nằm cuộn tròn trên đó nhắm mắt lại.
“Ngủ à?”
Ngủ! Lần đầu tiên Thu Phong thấy con Mực nhắm mắt lại để ngủ. Bình thường nó chẳng bao giờ ngủ cả, kể cả nằm nhắm mắt cũng không. Lúc nào anh cũng thấy nó nhìn chằm chằm anh. Ban đầu có hơi không thích ứng nhưng dần dần Thu Phong quen với cái việc nó canh mình ngủ. Như vậy cũng tốt đỡ phải thằng nào vô trộm đồ.
Mà có trộm thì phòng anh ngoài cái điện thoại để sát bên cũng chẳng có gì cho nó lấy cả.
...
Lại một ngày nữa Thu Phong bỏ tập trong cái chuỗi ngày có những giấc mơ kì quái của mình.
Mà thôi cũng chỉ tội mấy tên đàn em của Thu Phong.
Hôm nào anh ngủ quên do những giấc mơ kì dị ấy là y rằng hôm sau Thu Phong tụ hợp cả một đám đàn em lại lấy lý do huấn luyện thân thể khiêm dạy vài ngón võ mèo cào thực dụng cho bọn chúng.
Tiện thể anh cũng luyện tập cho bản thân mình luôn bằng cách cho tất cả lao vào tấn công anh chỉ cột hai tay lại và né tránh.
Truyện khác cùng thể loại
368 chương
11 chương
603 chương
5 chương
692 chương
12 chương
2738 chương
88 chương
36 chương