Đô Thị Quỷ Vương

Chương 150 : Nội công

Cùng một sự sống nhưng nhiều số phận. Ai cũng vậy, mỗi nhà mỗi cảnh mỗi người mỗi kiểu mỗi cách sống khác nhau. Không ai có thể ép buộc một người nào đó phải sống theo ý muốn của mình được. Không thể! Ở cái thế giới này chẳng có cái gì gọi là sức mạnh vi tôn cả? Đây đâu phải là thời nguyên thủy, cứ dùng sức mạnh đàn áp kẻ yếu là thắng. Mà đây là thế giới của công nghệ khoa học kĩ thuật, một nơi xã hội trí óc phải triển thì phải có trí óc để sinh tồn. Những kẻ vũ phu chỉ biết dùng nắm đấm để giải quyết vấn đề thì chẳng bao giờ khá lên nổi. Nhưng một kẻ mang sức mạnh của vị thần thì khác. Một vị thần có cái sự kiêu ngạo của vị thần, kẻ đó chẳng thể nào bị ràng buộc vào cái khuôn khổ mà con người tự đặt ra cho mình được. Giang Nam không phải thần mà là kẻ được mệnh danh là sát thần. “Hắc hắc hắc hắc...” Trong cơn mưa nặng hạt tiếng cười quái dị của Thụy Hải vang lên. Không ai biết tiếng cười phát ra từ đâu, không ai biết kẻ cười đang ở đâu. Lúc này hàng nàng bảo vệ trang bị vũ trang súng ống đầy đủ đang xếp lại thành hàng cực kì ngay ngắn, cũng chẳng ai biết họ tập hợp từ lúc nào. Cai Ngục Trưởng nhà tù IUI lúc này đang một mình đứng dưới mưa, sau lưng ông lần lượt là bốn Giám Ngục Trưởng và hai mươi Phó Giám Ngục còn sống sót lại. Tất cả bọn họ bây giờ đang biết chuyện gì đang diễn ra. Không đơn giản là một tên điên đến phá nhà tù này nữa mà hắn muốn cướp tù, cướp một kẻ khiến thế giới phải kinh sợ. Giang Nam là một con quái vật hình người đúng nghĩa hơn là Thu Phong. Là một sát thủ Giang Nam chưa bao giờ thất bại trong bất kì nhiệm vụ nào, lần trước ám sát một vị lãnh tụ tối cao của Xích Quỷ, Giang Nam bị bẫy rồi bị bắt nhốt vào đây và đó cũng là lần duy nhất Giang Nam thất bại. Nói thất bại cũng không hẳn, bởi lần đó không có Thụy Hải đi cùng. Sau khi biết tin Giang Nam bị bắt thì một tháng sau Thụy Hải bắn chết tên lãnh tụ đó. Sau đó hắn tìm Quốc Phong, nhưng tuyệt nhiên lại không tìm thấy, một thời gian sau đó Thụy Hải mới lập đầy đủ kế hoạch để giải cứu Giang Nam. Giang Nam có một nhược điểm, nếu thiếu thức ăn hoặc nước uống thì sức chiến đấu sẽ giảm đi một cách nhanh chóng. Như lúc ở trong nhà tù, cả tháng anh mới được ăn uống có một lần, là người bình thường chắc chắn sẽ chết mà Giang Nam lại không chết thay vào đó sức chiến đâu anh chỉ còn khoảng 5%. Cực kì ít ỏi, không đủ để thoát ra khỏi nhà tù đó được. Chưa kể đồ ăn đưa tới chỉ đủ duy trì cho một người bình thường mà thôi, đối với Giang Nam chẳng khác nào bắt muỗi nhét kẽ răng. Khi nốc một đống nước kia sức chiến đấu của Giang Nam phải chăng phục hồi được chút ít, khoảng vào 20%. Cái đó là do thiếu nước, có nước để cơ thể hoạt động trơn tru hơn mà thôi. Nhưng cái con số hai này thôi đủ khiến lão Cai Ngục Trưởng kia phải đau đầu. Bởi không cần biết Giang Nam có bao nhiêu sức mạnh, chỉ cần biết hắn thoát ra được cái ngục tầng 8 kia là cả một chuyện lớn rồi. “Cai trưởng! Ngài nghĩ có nên cho gọn đám người kia không?” Lúc này một Giám Ngục Trưởng nào đó chạy lại nói khẽ bên tai lão Cai Ngục Trưởng. “Không! Không kịp đâu, dù có bay đi nữa cũng không kịp. Dù có kịp thì chưa chắc cản được hắn... Cái cần thiết nhất bây giờ phải xác định rõ hắn mạnh tới đâu, được thì đánh, không được thì để hắn đi... Nếu không...” Lão Cai Ngục Trưởng làm một dấu hiệu tay cứa ngang cổ. Sau đó lão ta lại quay lưng nhìn về phía bậc thang dẫn lên ngoài sân này. Cái đám người kia mà tên Giám Ngục Trưởng đó nói chính là đám người dị năng. Dị năng thì dị năng cũng có rất nhiều thành phần khác nhau, không phải ai cũng có sức mạnh bá đạo như Sonic hay là mấy tên cận vệ của bố già Thu Phong. Những kẻ đó thuộc tầng lớp khác rồi, mà cho dù là Thiện Nhân hay Đình Thu đi nữa nếu sơ xẩy vẫn có thể bị Giang Nam giết chết bất cứ lúc nào. Mà không cần nói tới mấy tên dị năng kia, một mình Cai Ngục Trưởng thôi vẫn đủ sức đập được bốn năm thằng dị năng cấp 3 một cách nhẹ nhàng cơ mà vẫn tùy vào loại sức mạnh. ... Trong bóng đêm, cơn mưa nặng hạt như trút hết nỗi buồn của một ngày sầu xuống. Càng lúc càng lớn, càng lớn. Hàng ngàn người ấy chẳng ai phát ra một tiếng động gì, tất cả như đang chờ đợi một thứ gì đó. “Cộp... Cộp... Cộp... Cộp... Cộp... Cộp...” Một âm thanh vang dài chỉ toàn tiếng bước chân của một người. Tiếng bước chân ấy phá tan đi sự yên tĩnh của cơn mưa giông. Sấm cũng đã thôi ngừng đánh, giờ đây chỉ còn mưa và mây. Giờ khắc này cả ngàn con người kia dường như nín thở lại, nín thở vì một kẻ nào đó đang bước lên đây. Cũng có vài kẻ bắt đầu sợ, sợ áp lực. “Phựt! Phựt!” Hai ánh đèn bỗng chỉa vào dãy cầu thang như soi sáng một ai đó đang đi lên. Cứ như vậy từ từ, từ từ hình ảnh một càng thanh niên cao lớn xuất hiện. Một tù nhân khoác trên mình một bộ đồ màu cam đầy vết máu. “Hắc hắc hắc hắc hắc hắc FrksfYIx... Nhiêu đây người tụi mày nghĩ... Đủ để ngăng anh Nam sao... Há há há há... Nghệ thuật, nghệ thuật. Anh Nam là một nghệ nhân tuyệt vời nhất... Lũ ngu dốt chúng bay sao mà hiểu được... Hắc hắc hắc...” Lại giọng nói của Thụy Hải, chẳng ai biết giọng nói phát ra từ đâu chỉ biết nó cứ vang vảng bên tai mỗi người. Thật là ám ảnh, cũng thật là điên rồ. Riêng chỉ mỗi mình Thụy Hải là kẻ nói lắm nói nhiều mà chẳng thấy đâu, kẻ im lặng thì lại hiện hữu. “Chuẩn bị!...” Lúc này một tên mang vẻ mặt lười nhác nào đó hô lên trên lưng áo choàng hắn có dòng chữ Phó Cai Ngục. “Oáp...” Bỗng nhiên hắn ngáp dài một tiếng... “Đoàng đoàng đoàng...” – Hàng trăm tiếng súng nổ ra bắn về phía Giang Nam. “Ơ? Mình đã ra lệnh bắn đâu?” – Tên Phó Cai Ngục tự hỏi sau đó quay sang hét lớn – “Cái lũ này...” Khi tên Phó Cai Ngục đang nói thì bỗng nhiên có một bàn tay đẩy hắn ra. “Coi chừng...” “Vụt!” Thân ảnh Giang Nam xuất hiện, tay anh vừa chặt vào khoảng không nơi tên Phó Cai Ngục vừa mới đứng. Người đẩy hắn không ai khác chính là Cai Ngục Trưởng. Vừa rồi khi tên Phó Cai Ngục vừa ngáp một tiếng đám bảo vệ kia tưởng ra lệnh bắn nên đồng loạt bắn về phía Giang Nam. Từ đầu đến đuôi lão Cai Ngục Trưởng chứng kiến tất cả, sờ sờ trước mắt Giang Nam bỗng biến mất, nhưng theo linh cảm ngay lập tức lão quay sang đẩy người Phó Cai Ngục. May thay linh cảm ấy chính xác, chỉ cần chậm một bước nữa có thể Phó Cai Ngục sẽ chết. ‘Tốc độ quá kinh khủng... Tên sát thủ trong truyền thuyết đây ư?’ – lão Cai Ngục Trưởng thầm nghĩ. Lão hoàn toàn không theo kịp hành động của Giang Nam, kiểu này thì xong lão rồi. Lúc này giữa đội hình Giang Nam đứng đó một mình liếc nhìn lão Cai Ngục Trưởng. Trong cơn mưa vốn đã lạnh nay lão lại càng lạnh hơn bởi cái nhìn của Giang Nam. Lần đầu tiên trong đời lão cảm thấy bất lực như vậy. Đang suy nghĩ bỗng nhiên lão rợn tóc gáy. “Đoàng!” “Chíu... Rầm!” Một viên đạn xoẹt thẳng qua tai lão Cai Ngục Trưởng, viên đạn đâm thẳng xuống đất tạo ra một cái hố to bằng cái đầu người. “Ooongggg...” Cai Ngục Trưởng thoáng một phen giật mình, chưa kịp định thần thì tai lão ngân lên một tiếng. Là do viên đạn vừa rồi xoẹt ngang tai lão vô tình tạo ra áp lực gió khiến tai lão bị điếc tạm thời mất một bên tai. Viên đạn vừa rồi không ai khác ngoài Thụy Hải vừa bắn ra, ngay lập tức lão quay đầu lại nhìn sang hướng kẻ vừa bắn về phía này. ‘Cảm ứng kinh thật... Hắc hắc... Càng mạnh mẽ thì càng đẹp đẽ...’ Ở một góc nào đó trên bức tường cao hàng chục mét của nhà tù IUI, Thụy Hải thầm lẩm bẩm. Muốn tìm được vị trí của Thụy Hải sợ còn khó hơn tìm Giang Nam lúc anh biến mất. Thụy Hải luôn có thói quen khi ám sát kẻ khác hắn luôn di chuyển ngay tức thì khi viên đạn vừa ra khỏi nòng. Chỉ đến khi những tác phẩm máu me của hắn hoàn thành thì hắn mới đứng lại thưởng thức rồi rời đi, còn chưa hoàn thành chẳng ai có thể tìm được vị trí của hắn. “Dừng lại...” Lúc này bỗng Cai Ngục Trưởng hô lên một tiếng can ngăn thằng lười Phó Cai Ngục kia lại. Bởi hắn đang tung người đá về phía Giang Nam. “Toạch...” Một dòng máu tuôn trào. Một cái chân rớt xuống. Mưa vào máu bắt đầu trộn lẫn vào nhau. Tuy nhiên tên Phó Cai Ngục vẫn lỳ lợm không quan tâm cái chân đã mất mà hắn quay người chống tay xuống đất dùng cái chân còn lại đá về phía Giang Nam. Ánh mắt Giang Nam lúc này âm trầm hơn bao giờ hết, anh quay hẳn người lại vừa vung tay lên định chặn nốt cái chân còn lại của thằng không biết sống chết kia thì bỗng nhiên anh cảm nhận được một luồng khí đang bắn về phía này. Ngay lập tức không ngần ngại Giang Nam biến mất ngay tại chỗ. “Vụt!” Trong trời mưa nặng hạt bỗng những gọt nước bắn trung tóe tạo ra một hình tròn vô hình lao về phía Giang Nam, Giang Nam biến mất thình cái hình tròn vô hình tách cả nước bóp méo cả không khí ấy lao thẳng về phía đám người bảo vệ đang đứng ở kia. “Uỳnh...” – một tiếng động lớn vang lên gần năm mươi người bị thứ đó đánh trúng bay thẳng về phía sau đạp đổ cả một hàng người. “Nội công?” Giọng nói lạnh như băng của Giang Nam vang lên bên tai Cai Ngục Trưởng. Đúng là nội công. Ở thế giới này nội công là một thứ gì đó rất là xa lạ với con người, bởi nó đã tuyệt chủng từ rất lâu rất lâu rồi. Im ắng ~~~~. Không ai trả lời ai một câu. Cai Ngục Trưởng lúc này thật sự không biết trả lời làm sao, vừa rồi vì vội vàng cứu Phó Cai Ngục kia nên lão đã tung ra một đòn nội công. “Ông biết cách giải phóng nó ra sao?” Lần này Giang Nam lại hỏi thêm một câu nữa khiến lão Cai Ngục Trưởng cảm thấy khó hiểu. Một kẻ không có nội công thì làm sao có thể di chuyển với tốc độ mắt không theo kịp kia? Một kẻ không có nội công làm sao có thể sờ sờ mà dùng tay không thay thế cho kiếm chặt đứt được cổ kẻ khác như những lưỡi dao. Vô lý... Quá vô lý. Vốn Cai Ngục Trưởng là một người luyện công lâu năm với những công pháp ít ỏi còn sót lại trong nhà, lão cũng có thể chặt đầu một người bằng tay không, tuy không thể nhẹ nhàng như Giang Nam nhưng dùng nội công bọc nội lực quanh cánh tay có thể làm được. Thật ra đúng như lão Cai Ngục Trưởng nghĩ, Giang Nam vẫn có nội công nhưng không biết cách giải phóng nó ra ngoài mà thay vào đó anh chỉ dùng nội công để tăng khả năng phòng thủ của bản thân. Còn di chuyển hay đánh nhau tất cả anh chỉ dùng sức lực cơ bản của bản thân. “Làm sao để giải phóng nội công?” Một lần nữa Giang Nam lại mở miệng. Suốt từ lúc xuất hiện tới giờ ngoài nói một câu kia với Thụy Hải ra Giang Nam chưa từng mở miệng với ai vậy mà lần này anh liên tục mở ba lời với lão Cai Ngục Trưởng kia. Im lặng một hồi lâu cuối cùng Cai Ngục Trưởng mới quay người lại nhìn chằm chằm vào gương mặt vô hồn kia của Giang Nam: “Chẳng phải cậu cũng có nội công sao?” “Không giải phóng được.” – Giang Nam trả lời một câu ngắn gọn. So với việc rời khỏi đây thì việc nội công gì đó đối với Giang Nam quan trọng hơn. “Cậu đã giết rất nhiều người của tôi!” Biết Giang Nam cần cái gì nên Cai Ngục Trưởng lão ta cố tình nói một câu. “Tôi có thể giết cả ông.” Giang Nam âm lãnh đáp lại. “Làm đi! Rồi chẳng bao giờ cậu biết tới nó...” “Tôi biết không chỉ riêng ông biết cách... Không sớm thì muộn tôi cũng tìm ra, tất cả ở đây SẼ CHẾT!” Quả thật Giang Nam rất ghét bị làm khó hay đúng hơn anh đang làm khó ngược lại lão Cai Ngục Trưởng kia. Dứt câu không kịp để lão Cai Ngục Trưởng phản ứng, Giang Nam lập tức biến mất. Vài giây sau đó anh xuất hiện lại trước mắt lão. “Phịch phịch phịch...” Liên tục có tiếng người ngã xuống vang lên. Không để ý tới Giang Nam nữa lão Cai Ngục Trưởng liền quay đầu ra sau. Chuẩn xác một hàng ngũ một trăm bảo vệ không đầu ngã xuống. ‘Siết~~~~’ Lão tức giận khẽ nắm siết chặt nắm đấm lại, hai con mắt lão đỏ ngầu quay đầu lại nhìn Giang Nam bằng ánh mắt căm thù. “Có hay không?” Giang Nam nói một câu khó hiểu, riêng chỉ có lão Cai Ngục Trưởng là hiểu được. Lão ta nghiến răng nghiến lợi, gân xanh nổi lên khắp trán nhưng sau đó một lúc lão ta thời dài ra một hơi gằn giọng nói: “Được!” ... Như đã nghe được câu trả lời của mình ngay lập tức Giang Nam quay người rời đi. Anh khẽ nhún người một cái bức tường nhà tù cao hơn hai mươi mét chỉ bằng một cú nhảy của Giang Nam liền nhẹ nhàng đứng vững trên đó. Không biết từ đâu trong bóng đêm Thụy Hải vác theo một đống súng xuất hiện bên cạnh Giang Nam nói nói cái gì đó, trong bóng đêm lão Cai Ngục Trưởng chỉ thấy Giang Nam gật đầu xong sau đó nhảy thẳng xuống bên kia bờ tường là biển. Giờ khắc này Thụy Hải vẫn đứng đó quay đầu lại hét lớn: “Tác phẩm ta đang dang dở... Sẽ có ngày ta hoàn thành nó... Hắc hắc hắc hắc...” Nói xong Thụy Hải cũng theo Giang Nam nhảy xuống bên kia bờ tường. Lúc này tên Phó Cai Ngục được một Giám Ngục dìu tới bên cạnh lão Cai Ngục Trưởng. Hắn nói: “Ngục Trưởng? Sao ngài để hắn đi dễ dàng như vậy?” Nghe câu này của tên Phó Cai Ngục lão ta liền nổi trận lôi đình lên quát: “Không để nó đi để nó giết hết cả cái tù này à? Mày nên biết mày đã làm cái điều ngu ngốc gì đi... Cầm lấy cái chân cụt kia của mày về mà tự hỏi đi! Đồ ngu.” Sau đó Cai Ngục Trưởng đùng đùng bỏ mặc tất cả đi vào trong để lại một mớ hỗn độn không thèm giải quyết. Nhưng đâu có ai biết được rằng lão đã thầm đáp ứng với Giang Nam một chuyện, và chuyện đó là chuyện lão không muốn làm nhất, nếu không đáp ứng thì khi hắn quay lại một lần nữa thì có lẽ cả cái nhà tù này sẽ không được yên thêm một giây phút nào. ... Ngoài biển khơi, sóng biển vỗ vào người chỉ muốn tan xương nát thịt vậy mà Giang Nam và Thụy Hải bơi giữa dòng biển ấy. Không một con thuyền, không một áo phao cả hai người cứ như vậy mà bơi vào đất liền.