Đô Thị Quỷ Vương
Chương 130 : Thực sự cố gắng nhiêu đó đã đủ ?
Giấc mơ mà mình hay mơ hằng đêm, trong chính những giấc mơ ấy chúng ta... chúng ta chính là nhân vật chính. Mọi lỗi lầm, mọi thành công chúng ta vấp phải đó chính là giấc mơ mà khi chúng ta giật mình tỉnh dậy thì “ Ôi... mơ à? “ “ May quá thì ra là mơ... “ “ Muốn mơ lại giấc mơ đó thật! “
Cuộc sống con người cũng như giấc mơ nhưng khác nhau ở một điểm, giấc mơ có thể chối bỏ còn hiện thực thì không!
Khi mơ một giấc mơ đẹp thì bạn muốn mơ tiếp nó... Còn khi gặp một cơn ác mộng bạn lại không muốn mơ tiếp nó. Nhưng hiện thực lại khác, dù hiện thực có đẹp hay xấu xa thì chúng ta vẫn phải luôn chấp nhận sự thật ấy và đối diện với nó.
Đối với Thiên Long cũng vậy... việc một người anh trai, một người thân của nó mất tích là một điều khiến nó không thể nào mà chấp nhận được. Nhưng! Nó phải chấp nhận để đối mặt với chính hiện thực đó.
Việt Nam ngày 15 tháng 3 năm xxxx...
Sài Gòn – quận 4.
Hơn một tháng qua đối với Thiên Long có một sự thay đổi cực lớn trong con người cậu. Một đứa bé chỉ mưới tuổi vị thành niên, chưa biết hết vị đắng cay chua mặn ngọt của thế giới này mà đã phải vác trên mình một trọng trách tự bản thân nó tự cho là lớn lao, tìm ra người anh trai của mình.
Một tháng đối với một vài người nhưng đối với Thiên Long nó là cả một quá trình. Trong hơn một tháng này Thiên Long quyết định bỏ học, thay vào đó Nhược Y cho Thiên Long chuyển trường và thuê một người khác đi học thế Thiên Long như vậy sẽ tiện hơn là nhờ vả bên mật vụ.
Do đó trong một tháng Thiên Long đã chuyển lên Sài Gòn cùng với Nhược Y.
Số vốn từ công ty của Thu Phong kiếm được đủ để Nhược Y mở thêm một công ty con trách nhiệm hữu hạn khác trên đất Sài Gòn này.
Về phần nhóm người Phi Hùng, Trọng Nghĩa, Đức Hữu ( Ai quên mấy thằng này thì mò lạì lâu cũng đã chuyển sang khu tầng hầm ở một công ty con Nhược Y mới thuê.
Trên danh nghĩa là em trai của Thu Phong, Thiên Long phải đứng ra giải quyết cũng như chịu tất cả trách nhiệm về mọi việc. Và hiển nhiên cậu cũng không có lòng tin trong lòng mọi người, một thằng nhóc mười lăm mười sáu tuổi có tư cách gì để những kẻ đầu đường xó chợ như bọn họ phải nghe theo?
Cách đây một tháng...
Khi Thiên Long vừa đặt chân lên đất Sài Gòn việc đầu tiên cậu làm cũng như việc ngu ngốc nhất cậu tự làm rằng tự nhận bản thân sẽ thay thế anh trai mình tức Thu Phong trong khoảng thời gian này.
Ngay lập tức kẻ không đồng ý đầu tiên chính là Phi Hùng.
“ Mày nghĩ mày có cái quyền thay thế được thằng anh mày sao? Mày đủ đảm lượng để làm vậy à thằng nhóc? “
Gương mặt tức giận của Phi Hùng hiện ra.
Thu Phong mất tích hai tháng trời hắn là cái thằng điên nhất trong đây, khi không mất tích không một lời nói rồi để thằng em lộ diện nói một câu thay thế là thay thế được sao? Thậm chí cũng không có một cuộc gọi điều đó giống như Thu Phong không tín nhiệm bọn hắn mà phải đưa một thằng nhóc ra làm thay.
Bị mắng cho một câu Thiên Long chỉ biết lặng thing không dám nói tiếng nào, cậu biết bản thân mình quá nóng vội rồi, nhưng cậu lại không biết làm sao cho phải cho đúng do lời nói mình vừa buông ra lúc nãy.
Giờ khắc này khi Thiên Long không biếc mở miệng làm sao thì Nhược Y không biết từ đâu ra xuất hiện sau lưng Thiên Long. Với chiều cao 1 m 70 vốn có của mình Nhược Y mang thêm đôi guốc mười phân cộng tổng lại cô còn cao hơn Thiên Long cả một nửa cái đầu.
“ Ra đằng sau đi! “
Nhược Y đưa tay lên gõ nhẹ một cái lên đầu Thiên Long bảo cu cậu ra phía sau cô mà đứng.
Lúc này hai tay Nhược Y khoang lại ngang eo nhìn trực tiếp vào đám người Phi Hùng. Khoác trên người bộ váy ôm màu đỏ ưa thích của mình, mái tóc dài xõa đến ngang lưng cùng đôi bông tai hình tròn màu vàng trông Nhược Y thật là cá tính.
“ Bây giờ anh Phong không có mặt ở đây nên tôi thay mặt anh ấy nhường toàn quyền quyết định cho Phi Hùng, vừa nãy Thiên Long nó không biết nên mới nói sảng. Anh là người lớn ít ra cũng đừng ích kỷ như vậy được chứ? “
Nhược Y nhìn thẳng vào mắt Phi Hùng chất vấn. Vốn cô chưa kịp nói gì với Thiên Long nó đã tự quyết định mà chạy tới đây làm loạn làm cô trở tay suýt nữa không kịp.
Vấn đề này là một vấn đề nhạy cảm về mặt lòng tin giữa con người với nhau, Thiên Long một thằng nhóc chưa làm được gì thì không có cái quyền gì để khiên những con người này nghe theo nó được. Thay vào đó Nhược Y phải tạo ra lòng tin từ những người trong băng với nhau trước.
Việc Thu Phong mất tích cũng đủ làm cô nhức đầu huống chi còn cả một mối quan hệ đằng sau lưng anh làm cô phải đứng ra giải quyết từng vấn đề một. Tuy rằng bản thân thừa nhận thích Thu Phong nhưng cô vẫn có thể bỏ mặc tất cả để mà đi không nhất thiết phải ở lại giải quyết những cái đống lộn xộn này.
Chắc có lẽ trong thâm tâm cô cô không muốn chứng kiến những gì cô và người đó gầy dựng lại sụp đổ trước mắt cô, đó là yếu tố khiến cô còn cố gắng giữ lại mọi thứ còn nguyên vẹn.
Nghe tới đây Phi Hùng cũng không quan tâm lắm mà nghênh mặt dí sắt gương mặt tri thức đến bợm trợn của mình vào Nhược Y nói:
“ Tôi không muốn nghe bất cứ lý do nào nữa... Ông nội kia lo cái chuyện gì ở bên ngoài tôi không quan tâm, anh em ở đây thằng nào cũng nhịn nhục đói như một con chó cô có biết không? Hả? “ – Phi Hùng lại trợn mắt nhìn sang Thiên Long quát “ Còn mày nữa? Mày nghĩ muốn ăn cứt là ăn được à? Cái thế giới này cóc phải là cái trò chơi dành cho một thằng nhóc như mày, muốn đến là đến muốn đi là đi đâu... “
“ Giết người tôi sẽ giết, cướp của tôi sẽ cướp, tôi sẽ làm mọi thứ để anh công nhận tôi... “
Một giọng nói non choẹt, một sự quyết tâm chẳng ai màn tới, một sự cố gắng chẳng đáng được quan tâm phát ra từ họng Thiên Long.
Vốn Phi Hùng tính quay đầu đi nhưng sau khi nghe câu này của Thiên Long bỗng hắn nghiêng đầu lại trợn mắt lên nhìn thẳng vào mặt Thiên Long:
“ Hả? “ – Phi Hùng nghiêng cái đầu qua một bên khác nói tiếp “ Mày nói mày làm mọi thứ? Vậy đánh thắng tao thử xem? “
Dứt câu Phi Hùng đã động tay.
“ Vụt... “
Một cú bát tay vụt ngang qua mặt Thiên Long, may mắn là cậu né kịp thời. Chưa dừng lại đó Phi Hùng lại tiếp tục đưa chân ra ý định đạp thẳng vào bụng Thiên Long.
Lúc này đám người trong băng bắt đầu nháo nhào cả lên, nhất là Hà Hải thằng bé la toáng lên:
“ Anh Hùng, anh Hùng đừng mong đạnh... á chết mẹ! Đừng manh động... “
Nhược Y đứng gần nhất cũng không thèm can, cô biết rõ thực lực của Thiên Long lúc này hơn ai hết.
Thấy Phi Hùng vừa đưa chân lên Thiên Long liền chuyển hình sang bên cạnh Phi Hùng trong nháy máy, tiện tay Thiên Long chưởng nhẹ một cái vào eo Phi Hùng khiến hắn lùi lại ra hai ba bước.
Lấy lại thăng bằng Phi Hùng lại trợn mắt lên thêm một lần nữa gằn giọng nói:
“ Tao nói với mày rồi! Đập nhau nó khác với võ thuật, đừng lôi cái thứ võ mèo cào thằng anh mày dạy cho mày ra trước mặt tao... “
‘ Giật giật... ‘ – Nghe câu này hai con mắt Thiên Long giật giật lên trông thấy.
Rõ ràng cậu đã tức giận.
“ Má... “
Chửi thề một câu Thiên Long nhanh như cắt lao tới dùng sức húc một phát khiến Phi Hùng văng ra hơn ba mét.
“ Rầm...! “
Phi Hùng đau đớn tiếp xúc với sàn chưa kịp ngồi dậy đã thấy Thiên Long ngồi trên người hắn.
“ Bốp... Bốp...! “
Từng đấm từng đấm tức giận nện từng cái từng cái một lên thẳng cái bản mặt bố láo của Phi Hùng, đến nỗi cặp mắt kính của hắn đã rơi ra gãy từ khi nào cũng không biết.
Mỗi một đấm như vậy là kèm thêm một sự tức giận, một sự giận dữ của Thiên Long. Cứ mỗi một đấm như vậy của Thiên Long khi đấm vào mặt Phi Hùng thì hắn lại không đánh trả mà thay vào đó gồng mặt lên cho Thiên Long đánh rồi lại hét lên sau mỗi đấm của Thiên Long:
“ Đúng rồi! Đúng rồi... “
“ Bốp! “
“ Con mẹ mày đánh đúng lắm... “
“ Bốp! “
“ Tức lên đi.... “
“ Bốp! “
“ Đánh hay lắm... “
“ Bốp! “
“ Mặt bố mày còn nhiều máu lắm... “
“ Bốp! “
“ Tiếp đi... “
“ Bốp! “
“ Cứ tức như thế đi! “
“ Bốp! Bốp bốp bốp... “
Từng đấm từng đấm một của Thiên Long càng lúc ngày nhiều, theo thời gian lại càng lúc càng giảm. Cứ như vậy hơn một phút ngoài tiếng đánh bụp bụp ra thì còn lại là tiếng thở dốc của Thu Phong, tiếng la hét quát mắng của Phi Hùng.
Cứ như thế tay Thiên Long nhuốm đầy máu, mặt Phi Hùng cũng đã biến dạng đến nỗi sưng lên như mặt heo. Lúc này anh em trong băng Hắc Long cảm thấy không ổn cả đám liền chạy lại ôm người Thiên Long mà kéo ra.
Giống như đứa trẻ bị giật đi bình sữa, khi bị kéo ra Thiên Long trở nên tức giận vung tay vung chân một cách điên cuồng không xác định. Cuối cùng phải ba buốn người cùng lúc giữ tay giữ chân Thiên Long mới khiến cậu cố định lại một chỗ được.
Khi này đám người trong băng mới phát hiện ra Thiên Long khỏe như một con thú vậy. Cơ bản bốn người giữ còn thấy mệt lên mệt xuống giữ không vững.
Về phần Hà Hải thằng cu vừa chạy qua ôm người Thiên Long lại vừa chạy qua đỡ Phi Hùng đứng dậy mặt mày khó xử nói:
“ Anh Hùng sao anh lại làm... “
“ Buông tao ra! “
Phi Hùng vung tay đẩy Hà Hải văng ra sau đó hắn lết từng bước chập chững đến trước mặt Thiên Long.
Gương mặt máu me be bét đến độ hai hắt của Phi Hùng mờ mờ không nhìn thấy rõ ràng. Dùng hết sức lực còn lại Phi Hùng hét lên một tiếng.
“ Hự a a a a... “
“ BỐP!!! “
Một cú đấm móc cực kì đau đớn từ Phi Hùng dành cho Thiên Long.
Lãnh trọn một cú đấm hết lực của Phi Hùng, hàm của Thiên Long gần như muốn rụng ra. Đau đớn điến nỗi khiến tuyến nước mắt của cậu bé tự động chảy ra, cậu không còn chút sức lực nào để mà đứng.
Thiên Long ôm một bên má bị đánh của mình mà trừng hai con mắt liếc nhìn Phi Hùng.
Thấy hành động đó của Thiên Long khiến Phi Hùng không thể nhịn được hắn liền quát lên một tiếng:
“ Con mẹ mày... thế này mà mày gọi là đánh nhau à, cái lý tưởng chó đẻ gì ở đây vậy?... Đánh nhau? Nực cười... Thay thế anh mày? Nực cười?... Mày nghĩ đơn giản quá đấy? “
“ Tôi sẽ cố gắng... “ – Giọng nói yếu ớt của Thiên Long vang.
“ Ừ! Cố gắng... Cố con mẹ mày lên! Đứng lên cho tao chứ đ*o phải ngồi đó mà than thở... “
Từng câu mắng chửi của Phi Hùng như rát ớt vào vết thương của Thiên Long.
Nó đã cố gắng đến vậy rồi mà, sự nỗ lực sự cố gắng của nó anh hai nó đều công nhận mà. Nhưng tại sao người ta lại không công nhận nó?
Mà nó đâu biết rằng dù nó cố gắng bao nhiêu cũng không thỏa mãn được con người, cuộc đời là phải luôn luôn cố gắng luôn luôn phấn đấu, đó mới là mục đích mà Thu Phong dạy nó. Nhưng bây giờ nó chưa hiểu thì người khác sẽ dạy nó. Chẳng bao giờ sự cố gắng của nó thỏa mãn tất cả mọi người được.
Đáp lại kỳ vọng của mọi người bằng cách không ngừng cố gắng, nó sẽ cố để hiểu như vậy. Một đứa bé rồi sẽ được xã hội mài dũa rồi mới trở thành người lớn.
Truyện khác cùng thể loại
368 chương
11 chương
603 chương
5 chương
692 chương
12 chương
2738 chương
88 chương
36 chương