Đô thị quỷ ký

Chương 65 : Thịt cương thi

Tài xế quay ra sau nhìn hai người, kéo cửa sổ vách ngăn lên, hỏi: “Phải, hai người thật có chuyện muốn tìm đến đó sao?” Tiêu Tương gật đầu: “Cứ đưa chúng tôi đến địa chỉ đó là được.” Tài xế gật đầu, hạ cửa sổ xuống, bắt đầu lái xe đi. Vách ngăn bằng kính nên hành khách ngồi phía sau có thể thoải mái trò chuyện riêng tư mà không lo tài xế nghe được. Tiêu Tương hỏi Lữ Hàn: “Ngươi biết những gì về Quỷ Thành?” Hắn lắc đầu: “Không nhiều lắm, chỉ biết đó là nơi thần bí, bị bưng bít rất nhiều thông tin. Quỷ Thành bản chất là một thành phố được xây dựng cho mục đích dân sinh với rất nhiều các tòa nhà cao tầng. Cách đây khoảng hai mươi năm, sau khi xây xong thì lại không có ai dọn vào ở, không rõ là không muốn vào hay là không được cho phép vào. Thậm chí người ta còn xây một bức tường cao năm mét, dài mười cây số từ chân núi Tử Thiết ra đến tận bờ sông Phủ Lệ để ngăn cách Quỷ Thành với phần còn lại của thành phố. Đầu tận cùng của bức tường ở phía núi Tử Thiết được xây ăn sâu vào núi, muốn từ bên này vượt qua phải leo hẳn lên núi một đoạn rồi vòng qua, còn đầu tận cùng ở bờ sông Phủ Lệ được xây ra dưới nước một đoạn ngập quá đầu người, từ trong bờ phải lội ra một đoạn mới vòng qua được.” Tiêu Tương hỏi: “Có biết nguyên nhân vì sao lại như vậy không?” Lữ Hàn nhíu mày: “Từ đó đến nay, chẳng có mấy thông tin về Quỷ Thành lọt ra ngoài, thỉnh thoảng chỉ nghe phong thanh bên đó có ma quỷ nên người dân không sống ở đó. Ngoài ra còn có vô số thông tin khác như là cơ sở sản xuất vũ khí bí mật của chính phủ, rò rỉ phóng xạ, người ngoài hành tinh… Nhưng chẳng ai biết thực hư thế nào cả.” Tiêu Tương im lặng một chút rồi nói: “Lúc trước, có lần ta từng bảo Lốc Cốc đi một vòng quanh Quỷ Thành thám sát.” Hắn lập tức thắc mắc: “Kết quả như thế nào?” Tiêu Tương đáp: “Nó cho biết ở đó có đủ các loại tà vật, nhưng có khu vực vẫn có người sinh sống.” Hắn vô cùng kinh ngạc: “Có người sinh sống ở đó sao? Ai lại sống ở đó được?” Tiêu Tương thâm trầm: “Cũng đủ loại thành phần, đa số là dân lao động, nghèo khổ, thất nghiệp, nghiện ngập… Vấn đề là Lốc Cốc cho biết có một khu vực mà nó không dám đi vào, bên trong có quỷ khí rất cường đại, nhưng trường quỷ khí không thoát ra khỏi khu vực đó, dường như có một giới hạn mà quỷ khí không vượt ra ngoài được, có điều cũng khiến Lốc Cốc không dám và cũng không thể xâm nhập.” “Nó là quỷ do thám mà không thể thám sát được sao?” “Phải, Lốc Cốc chỉ có mỗi năng lực vô hình vô tướng, hoàn toàn không có chút quỷ lực nào, gặp phải quỷ khí quá mạnh nó không đến gần được, chứ nếu bất cứ chỗ nào nó cũng đi được thì bá đạo quá rồi.” Xe chạy gần một tiếng, nhưng khi đến nơi thì thấy tiệm đang đóng cửa, nhìn đồng hồ đã là hơn mười hai giờ, Tiêu Tương bảo: “Ở những nơi gần ngoại thành thế này, một số hàng quán đóng cửa nghỉ trưa, có khi buổi chiều quay lại mới biết được tiệm có mở cửa không.” Nhìn ra cách đó một đoạn có quán cơm, cô đề nghị: “Chúng ta qua đó ăn cơm trưa, đầu giờ chiều quay lại đây xem sao.” Lữ Hàn trả tiền xe rồi cả hai cùng bước xuống, tiến vào quán. Chủ quán cơm thấy có khách bước vào thì vồn vã mời chào: “Hai vị muốn dùng gì? Quán có cơm sườn, bánh bao xá xíu, nhưng nổi tiếng nhất vẫn là cháo thịt bằm. Dùng thử bát cháo thịt bằm ở đây, chắc chắn sẽ phải quay lại lần thứ hai.” Tiêu Tương nhìn qua thấy Lữ Hàn không có ý kiến gì nên gật đầu: “Vậy cho chúng tôi một bát cháo thịt bằm và một cái bánh bao xá xíu.” Kiếm được chỗ ngồi, Lữ Hàn nhìn quanh một vòng, quả như lời ông chủ giới thiệu, quán chỉ có mỗi ba món ăn, các thực khách khác cũng chỉ thấy người ăn cơm sườn, người ăn bánh bao, người úp mặt vào một cái bát lớn húp sì sụp. Một bát cháo bốc khói nghi ngút cùng một cái bánh bao nóng hổi được bưng ra, mùi tỏa rất thơm khiến ai cũng phải chảy nước miếng. Bát cháo nhìn qua rất hấp dẫn với đầy đủ các loại màu sắc, nước béo vàng óng, hạt gạo trắng mịn, cà rốt rực rỡ, ngò và hành xanh ngắt, tiêu bột xám bạc, thịt bằm mềm mại vun đầy lên ở giữa. Không hổ danh là món nổi tiếng của quán. Lữ Hàn múc một muỗng lên thổi cho bớt nguội để thưởng thức, Tiêu Tương cầm cái bánh bao lên, chăm chú một hồi rồi đưa tay kín đáo ngăn Lữ Hàn lại. Hắn ngạc nhiên hỏi: “Có chuyện gì?” Tiêu Tương nhíu mày đáp khẽ: “Trong bát cháo và trong bánh bao đều tỏa ra thi khí.” Hắn nghe thế cũng tập trung nhìn một lúc nhưng không thấy được gì, cảm thấy giận lão già Tiêu Ảnh Tử không thôi, lão rút gần hết năng lượng hỗn độn của Thấu thị bỏ xuống cái nhẫn, chỉ chừa lại mỗi một phần làm đôi mắt của hắn giờ đây chỉ còn có thể dùng để phân biệt người hay tà vật, chứ không nhìn ra được thứ gì khác như luồng thi khí này chẳng hạn. Có điều hắn không dám nói ra cái bực bội trong lòng trước mặt Tiêu Tương. Cô nhìn quanh một lượt, nói khẽ: “Thức ăn mà mọi người trong quán đang ăn cũng đều tỏa ra thi khí tương tự.” Rồi quay sang nhìn hắn, kết luận: “Cái quán này bán toàn thịt người chết!” Lữ Hàn nuốt nước miếng nhìn cái muỗng trong tay mình rồi nhìn xuống bát cháo, không ngờ món ăn cảm giác vô cùng thơm ngon trước mặt mình đây lại là một bát cháo thịt người. Hắn thả cái muỗng xuống lại bát cháo, lẩm bẩm: “Mỗi ngày cần bao nhiêu ký thịt người để bán cho khách ở đây?” Tiêu Tương cũng nhíu mày khẽ nói: “Chưa hẳn là phải giết người, ngoài thịt người chết tỏa ra thi khí, còn có cả cương thi, không lẽ là cương thi bị giết chết rồi chặt xác ra để chế biến món ăn!” Hắn nghe vậy thì thắc mắc: “Cương thi cứng đơ như khúc gỗ, làm sao chế biến ra thứ thịt mềm mại này được?” Tiêu Tương lắc đầu: “Cương thi cứng là cứng khớp, các khớp ở tay chân của nó đều bị tử khí tắc nghẽn nên không thể cử động. Còn những cương thi đã trải qua độ kiếp, chịu thiêu đốt của lôi hỏa, tử khí tắc nghẽn ở khớp bị lôi hỏa đả thông nên có thể cử động được như người bình thường.” Hắn trợn mắt: “Nếu vậy cương thi chỉ cần đợi trời mưa, leo lên đồi cao cho sét đánh là có thể thăng cấp rồi.” Cô trừng mắt: “Ở đâu ra dễ thế, cả ngàn con cương thi bị sét đánh không biết có nổi một con qua được độ kiếp không nữa, còn lại đều bị sét đánh chết cả. Hơn nữa theo truyền thuyết, phải bị sét đánh chín lần mà vẫn sống sót thì mới độ kiếp thành công, gia gia và ta trước nay chưa từng gặp được cương thi như thế.” Nghe những kiến thức này, hắn như mở rộng tầm mắt, có điều nhớ ra chính sự nên lại hỏi: “Vậy làm sao chế biến thịt cương thi ra được thứ thịt mềm mại như thế này?” Tiêu Tương nhướn mắt: “Phải hỏi kẻ làm ra thứ này, có thể hắn biết một phương thức điều chế gì đó, cái này ta không minh bạch được.” Đúng lúc đó, từ phía sau hai người phát ra giọng nói của gã chủ quán khi nãy: “Hai vị quan khách, thức ăn của quán có điều gì làm phiền lòng hay sao mà nãy giờ hai vị không đụng muỗng tới vậy?” Cả hai đều giật mình, quay lại, Lữ Hàn nhanh chóng cười nói, bịa ra một câu chuyện: “Không phải, chỉ là nương tử của tôi vừa mới cấn thai, bị ốm nghén nên tự dưng có chút khó chịu, hay là ông chủ có thể để vào hộp cho chúng tôi mang về nhà ăn được không?” Gã chủ quán cười hề hề: “Không có gì, phu nhân đây xinh như hoa như ngọc, cần giữ gìn sức khỏe cẩn thận, để tôi đóng hộp cho hai vị mang về.” Nói rồi bưng bát cháo và cái bánh bao đi về quầy. Tiêu Tương ánh mắt sắc lẻm liếc hắn: “Ai là nương tử của ngươi? Còn dám bảo ta ốm nghén nữa, tỷ tỷ đây có nghén cũng không nghén với ngươi.” Hắn vội vàng xua tay dàn hòa: “Chỉ là bất đắc dĩ thôi mà, quay lại chính sự đi, tôi có điều thắc mắc, những thực khách ăn phải thịt cương thi như này thì hậu quả sẽ thế nào?” Tiêu Tương suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Cái này phụ thuộc vào mục đích của chủ quán hoặc kẻ cung cấp nguồn thịt, không rõ hắn muốn đầu độc số lượng lớn hay là chỉ muốn buôn bán, vì lấy thịt cương thi đem bán thì xem như là kinh doanh không cần vốn.” “Ý cô là kinh doanh vốn tự có?” “Tự có cái đầu ngươi ấy. Cương thi đâu ra sẵn mà vốn tự có.” Chưa hết bực, cô quát hắn. “Vậy nguồn thịt cương thi lấy từ đâu ra? Không lẽ là lấy từ trong…?” “Có lẽ phải đi một vòng qua Quỷ Thành để xem xét việc này.” Cô lẩm bẩm. Hắn nảy ra một ý: “Sao chúng ta không thử hỏi chủ quán xem ông ta mua thịt ở đâu?” Cô lườm hắn: “Ngươi biết ông ta đóng vai trò như thế nào trong đường dây mua bán loại thịt này mà hỏi? Hơn nữa lấy lý do gì để hỏi, không lẽ chúng ta chưa đụng vào miếng nào mà lại đi nói rằng thịt ăn rất ngon, muốn hỏi xem thịt lấy từ đâu để chúng ta mua hay sao?” Hắn nghe cô phân tích thì gật gù, thấy có lý. Chủ quán đưa ra một hộp nhựa to đựng cháo và một hộp nhựa nhỏ hơn đựng bánh bao, Lữ Hàn cầm lấy rồi cùng Tiêu Tương bước ra khỏi quán. Hai ngươi đi dọc theo con đường, trời đang buổi trưa nhưng không có nắng vì cả bầu trời âm u đầy mây xám che khuất mặt trời. Tiêu Tương ngước nhìn trời, rồi kéo Lữ Hàn vào một góc khuất giữa hai căn nhà. Hắn ngạc nhiên hỏi: “Vào đây làm gì?” Tiêu Tương không đáp, giơ bàn tay đang đeo một cái nhẫn màu đỏ lên, dùng kình lực kích hoạt lên một hình ảnh kỳ quặc trên cái nhẫn. Hắn nhìn hành động đó mà không hiểu, cũng không thấy cô giải thích gì nên đành đứng yên chờ đợi. Đột nhiên, một cảm giác rờn rợn truyền đến từ sau lưng, hắn quay phắt lại thì thấy một con quỷ béo mập, toàn thân màu trắng sữa hiện ra, cất giọng âm phong: “Tiểu thư?” Giọng Tiêu Tương vang lên sau lưng hắn: “Ta gọi nó ra đấy.” Rồi lấy hai hộp nhựa đưa cho con quỷ béo, bảo nó: “Đưa đến cho lão Thái Sư.” Con quỷ béo đón lấy cái hộp, ấn nó vào bụng mình. Lữ Hàn tròn mắt nhìn cái hộp lún vào bụng con quỷ như đang lún vào một miếng cao su dẻo, thoáng chốc cái hộp đã biến mất hẳn vào bên trong, con quỷ vẫy tay chào rồi biến mất. Tiêu Tương lấy điện thoại ra bấm tin nhắn, còn hắn thì vò đầu bứt tai: “Cô vừa làm cái gì vậy?” Cô vừa chăm chú bấm điện thoại vừa đáp: “Thái Sư là một chuyên gia pháp y đã nghỉ hưu, nay hợp tác với chúng ta. Ta gửi cháo và bánh bao đến cho lão, nhắn tin nhờ lão kiểm nghiệm thứ thịt bên trong kỹ lưỡng một chút, có thêm thông tin từ phía pháp y sẽ định hướng cho chúng ta dễ quyết định hơn.” Nhưng cái hắn thắc mắc không phải là chuyện đó nên hỏi lại: “Ý tôi là muốn hỏi cái con béo ú vừa hiện ra khi nãy ấy.” “À, nó cũng là Âm sinh quỷ giống Lốc Cốc, có năng lực phi hành xuyên không gian. Cái bụng của nó có thể mang theo đồ vật của cả nhân gian và địa phủ nên chúng ta dùng nó để vận chuyển đồ đạc.” Hắn mắt tròn mắt dẹt: “Đâu ra cái trò chuyển phát nhanh thuận tiện quá vậy!” Tiêu Tương kể tiếp: “Cái bụng của nó có thể chứa được rất nhiều đồ, thậm chí ngươi có thể chui vào bụng nó để nó mang ngươi đi xuyên không gian đến nơi xa trong thời gian ngắn. Có điều vận chuyển người sống khiến nó hao tổn quỷ lực trầm trọng, ta từng thử một lần, bản thân cảm giác rất khó chịu, còn nó thì nằm liệt ở địa phủ cả tháng trời để khôi phục. Nên từ đó về sau ta không dùng cách di chuyển này nữa.” “Thật lợi hại, mà lúc nãy tôi nghe nó gọi cô là tiểu thư?” “Âm sinh quỷ tùy loại, Mon Mon là loại nói được tiếng nhân gian.” Nghe cái tên lạ lùng, hắn quên phắt ý định hỏi về hai chữ “Tiểu thư”: “Mon Mon? Đó là tên của nó à?” “Phải, ta thấy nó béo ú, lại chứa được nhiều đồ trong bụng như Doraemon nên đặt tên cho nó là Mon Mon.” Hắn xuýt xoa: “Lợi hại! Có con quỷ để đặt tên như vậy cũng thật sảng khoái.” Tiêu Tương có chút trầm ngâm: “Thực ra, ta gọi nó như vậy còn vì một nguyên nhân khác nữa.” Hắn hỏi ngay: “Là lý do gì?” Tiêu Tương nhìn tới trước thấy tiệm làm tóc vẫn còn chưa mở nên lại kéo hắn vào chỗ khuất khi nãy, dùng kình lực kích hoạt lên chiếc nhẫn, một lúc sau Mon Mon hiện ra. Tiêu Tương bảo hắn: “Cứ làm giống như ta, bước thẳng vào bụng nó là được.” Đoạn cô bước một chân vào bụng con quỷ, lún dần nửa người vào trong, rồi bước tiếp chân còn lại vào, thoáng chốc mất hút vào cái bụng tròn tròn to đùng đó. Hắn miễn cưỡng bắt chước theo, cũng bước chân vào, thấy mình bồng bềnh trong một khoảng không gian trắng đục và mờ ảo. Bên cạnh Tiêu Tương cũng đang thả người lơ lững như kiểu không trọng lực. “Chuẩn bị đi, có chút hơi chóng mặt.” Rồi cô nói vào khoảng không xung quanh: “Mon Mon, đây là Lữ Hàn, chưởng môn mới của chúng ta, đưa chúng ta về nhà của ngươi nào.” Lữ Hàn thấy mọi thứ trước mắt xoay tròn, lâng lâng, quả thật có chút khó chịu. Rồi cảm giác cả người bị ném mạnh một cái và dừng lại đột ngột. Chưa kịp định thần thì nghe tiếng Tiêu Tương vang lên: “Tới nơi rồi, bước ra đi.” Hắn lảo đảo bước ra, nôn ọe mấy cái, cực lực không thích phương thức di chuyển này chút nào. Mãi lúc sau mới bình tâm lại, hắn đứng thẳng người lên, thấy mình đang đứng trước một cái hàng rào xây bằng những khối gạch trắng hình chữ nhật xếp chồng lên nhau. Bước tới vài bước là một lối đi lát gạch dẫn vào một căn nhà, cửa ra vào làm bằng gỗ, cấu trúc chỉ có một cánh, sát bên cạnh cửa là những ô kính hình vuông xếp thành một hàng dài dọc theo khung cửa. Tiêu Tương mở cửa bước vào trong, hắn theo sau cô. Bước qua ngưỡng cửa thì có một cái bóng xanh nhạt nhờ nhờ bay đến nhún nhảy xung quanh Tiêu Tương, cô đưa tay ra vỗ vỗ lên nó rồi quay lại nói với hắn: “Ta gọi nó là Casper, một kiểu ma xó để giữ nhà cửa cho sạch sẽ. Nó không nói được, chỉ có thể giao tiếp thông qua thần thức thôi, ta đã giới thiệu ngươi với nó rồi, nó sẽ ngửi mùi người của ngươi một chút để làm quen.” Hắn quan sát con ma xó này, nó quả thật có hình dạng như con ma Casper, là kiểu ma mà người ta hay trùm một cái chăn màu trắng to đùng lên đầu để giả ma dọa người khác. Casper bay tới, phần mũi nhô ra chỉa về hắn ngửi ngửi, hít hà mấy cái khắp người, xong lại bay qua Mon Mon, tung tăng chơi đùa với con quỷ béo ú này. Từ chỗ hắn đứng nhìn vào, qua bậc gỗ dẫn lên nền nhà, thấy bên phải của hành lang chính đặt cái điện thoại để bàn có vòng tròn quay số kiểu cũ, bên trái có cánh cửa dẫn vào phòng khách, một cánh cửa khác dẫn vào phòng xem ti vi. Gần cuối của hành lang này có cầu thang gỗ dẫn lên lầu, Tiêu Tương vừa dẫn hắn đi lên vừa hỏi: “Ngươi nhận ra căn nhà này là thế nào không?” Hắn ú ớ không trả lời được, cảm giác có chút gì đó quen thuộc nhưng không thể nghĩ được đáp án. Hai người lên hết cầu thang thì rẽ trái vào một đoạn hành lang nhỏ và ngắn, bên trái của hành lang này có cánh cửa dẫn vào một căn phòng, không khí trong phòng rất thoáng vì có tới hai cửa sổ ở hai hướng. Một hướng đối diện cửa ra vào có kê cái bàn học đơn giản, hướng còn lại nằm bên tay trái khi bước vào, có một giá sách ở đó. Bên tay phải, có một tủ quần áo với cửa dạng kéo trượt, con Mon Mon kéo cửa trượt ra, leo lên tầng trên của tủ quần áo và nằm xuống. Hắn chợt nghĩ ra điều gì, há hốc miệng: “Chẳng lẽ đây là mô hình nhà của…” Tiêu Tương quay lại, nhướn mắt nhìn hắn: “Đã nói thì nói cho hết câu đi.” “Nhà của… Nobita á?” Tiêu Tương quay đi, bước đến bên cạnh cửa sổ, trầm ngâm: “Lúc nhỏ, gia gia có đem về vài quyển cho ta đọc, từ đó ta có một ước mơ sẽ sống trong chính căn nhà như vậy. Đến khi lớn lên, ta nhận ra rằng tiền bạc có thể giúp hiện thực hóa rất nhiều giấc mơ của người đời. Ta đã xin gia gia xây cho một căn nhà với mô hình y hệt, đối với ta, đây là căn nhà đầu tiên của riêng bản thân mình. Buổi tối, ta leo ra ngoài cửa sổ, ngồi trên mái nhà ngắm trăng. Đến khuya, ta nằm ngủ trong phòng này, Mon Mon nằm ngủ trong tủ quần áo. Cảm giác đó khiến ta không rõ là mình đang mơ hay đang thực nữa! “Đây là nguyên nhân khác mà cô đặt tên cho nó là Mon Mon?” Tiêu Tương gật đầu. Hắn bước tới cái bàn học tò mò kéo ra xem thử, chỉ là cái ngăn kéo bình thường. Tiêu Tương “Hừ!” một cái: “Ngươi nghĩ gì thế, tìm cỗ máy thời gian trong đó chắc?” Hắn cười vang một tiếng, lại chỉ ra phía cửa sổ, hỏi: “Ra ngoài đó ngồi được không?” Thấy cô gật đầu, hắn leo thử ra ngoài cửa sổ, ngồi xuống mái nhà, quả thật cảm giác này rất siêu thực, không biết là mình đang thức hay đã xuyên không vào truyện tranh rồi nữa. Tiêu Tương cũng leo lên cửa sổ nhưng không ra hẳn bên ngoài mà ngồi lại trên bậu cửa sổ, im lặng không nói gì. Cả hai cứ ngồi yên như vậy một lúc thì đã hai giờ chiều, Tiêu Tương thấy đã đến lúc quay lại tiệm làm tóc nên bảo Mon Mon đưa cả hai về lại cái góc khuất. Mon Mon phi hành tới nơi, ngó nghiêng một lúc đảm bảo không có ai thì mới hiện hình cho hai người bước ra khỏi bụng nó.