Đô thị quỷ ký

Chương 6 : Tử vương sâm

Gã thanh niên nghe xong câu chuyện của Lữ Thuần Dương kể thì há hốc miệng: “Ly kỳ quá, thôn Ô Hợp đó có ở xa đây không?” Lữ Thuần Dương gật đầu: “Cũng không gần.” Gã thanh niên suy đoán: “Vậy là tiền kiếp của Uyển Kha và Ly Cơ đã tái sinh trong hai đứa trẻ đó để tiếp tục lý tưởng của mình, một kẻ tiếp tục làm yêu quái, một kẻ tiếp tục ngăn chặn yêu quái. Vậy còn ta, tiền kiếp của ta là gì mà lại tái sinh thành người có ba chân nhỉ? Có khi nào ta chỉ là người bình thường, rồi một kẻ nào khác tái sinh thành cái chân trên mông của ta không?” Lữ Thuần Dương chảy một giọt mồ hôi trên trán, lắc đầu: “Ta không nghĩ có ai lại muốn mọc ra trên mông của người khác đâu.” Gã thanh niên gật đầu: “Ngươi nói lời này nghe cũng hợp lý, vậy không lẽ tiền kiếp của ta đã là người có ba chân.” “Chuyện tiền kiếp có khi phức tạp, không dễ xét đoán, thế này đi, ta sẽ hỏi thăm giúp ngươi, nếu có ý gì hay sẽ kể lại cho ngươi nghe.” Gã thanh niên sáng mắt: “Được, đa tạ ngươi, đại ca dê núi.” “Mà ngươi tên là gì? Với lại lần sau biết kiếm ngươi ở đâu?” “Đại ca cứ gọi ta là Thiềm Tử, lần sau ngươi đến khu rừng này thì cứ kiếm con rắn nào đó, bảo nó gọi Thiềm Tử đến, ta lập tức sẽ xuất hiện.” Lúc này mặt trời đã sửa soạn leo lên đám mây đầu tiên ở chân trời, Lữ Thuần Dương kể hết câu chuyện thì bầu rượu cũng vừa cạn, đêm trăng cũng đã tàn, Thiềm Tử cho một con rắn lớn mang Lữ Thuần Dương trở lại bìa rừng, hắn leo xuống, cảm tạ con rắn: “Cảm ơn ngươi, rắn con.” Con rắn không hề để ý đến lời của hắn, quay đầu trườn đi thẳng, mất hút vào rừng. Lữ Thuần Dương về đến nhà, leo lên giường ngủ một mạch, chẳng còn biết trời trăng gì nữa. Ngủ một giấc đến khi mở mắt ra thấy trời đất vẫn còn âm u, hắn làm lạ, quái, chẳng lẽ mình mới ngủ được có một chốc đã tỉnh rồi sao. Chợt nghe tiếng động ken két, có người mở cửa bước vào nhà hắn, hắn ngồi dậy, bước ra xem, ra là Ngọc Ngân, cô bưng một mâm đồ ăn qua, hắn ngạc nhiên: “Sao mới sáng tinh mơ cô đã đem đồ ăn qua rồi?” Ngọc Ngân còn ngạc nhiên hơn hắn: “Anh còn mơ ngủ à? Anh ngủ từ sáng cho đến tận chập choạng bây giờ mới dậy, còn tưởng là sáng sớm tinh mơ nữa!” À, thì ra là chạng vạng, thời điểm chạng vạng lúc mặt trời đi xuống và gần bình minh lúc mặt trời đi lên có chút gì đó không sai biệt lắm. Tự nhiên thức dậy vào thời điểm này ở nơi hoang vắng, có thể gây nhầm lẫn. Lữ Thuần Dương vừa ăn cơm tối, vừa kể cho Ngọc Ngân nghe chuyện tối qua, từ lũ gà nhảy múa cho đến Lân Tinh Vương Thiềm Tử. Cô nghe đến chuyện cái chân thứ ba mọc ra từ sau mông của gã thì nhíu mày suy nghĩ, rồi đưa ra gợi ý: “Nếu muốn đáp án, có thể thử tìm Tử Vương Sâm hỏi thử?” “Tử Vương Sâm là ai thế?” “Là một củ sâm đã sống đâu gần chừng ba ngàn năm, bởi vậy chuyện trong thiên hạ trước sau gì thì ông ta chắc cũng đã từng nghe qua.” “Làm sao gặp được ông ta?” “Củ sâm này rất thích ngắm trăng, đêm trăng tròn rất dễ bắt gặp thấy, vừa hay đêm nay là ngày mười sáu.” “Nhưng cô biết ông ta thường hay ngắm trăng ở đâu không?” “Dạo trước Tử Vương Sâm hay đi loanh quanh ở chân núi Tử Đạm, nhưng dễ bị người khác trông thấy quá, nên sau này ông ta thường ngắm trăng ở một nơi mà người bình thường khó có thể đến được.” “Là chỗ nào vậy?” “Đỉnh Nguyệt Nhai.” Xong bữa cơm thì trời đã tối hẳn, Ngọc Ngân bảo Lữ Thuần Dương đợi trước cửa, còn cô vào nhà, một lúc sau trở ra, trên tay cầm hình nhân hai con voi. Cô lấy ra cái bút lông và một lọ nhỏ đựng một thứ chất lỏng màu đen, chấm bút lông vào lọ, rồi cô vẽ mắt lên hai cái hình nhân. Vẽ xong hai cặp mắt, cô lại vẽ những thứ ký tự loằng ngoằng khó hiểu lên thân hai con voi rồi đặt xuống đất. Hai cặp mắt lóe sáng, tức thì cả hai biến thành hai con voi to lớn như voi thật. Chúng dùng vòi cuốn lấy Ngọc Ngân và Lữ Thuần Dương, đưa mỗi người cưỡi lên một con, rồi bước đi. Lữ Thuần Dương thấy chất lỏng màu đen trong lọ có thể dùng để hóa hình nhân như vậy thì hiếu kỳ: “Đó là… máu người à?” Ngọc Ngân liếc hắn một cái: “Là mực đen.” “Còn nếu không dùng mực thì sao?” “Sức mạnh và đẳng cấp của hình nhân phụ thuộc vào linh lực của cặp mắt và họa ngữ kích hoạt, loại bình thường nhất là dùng mực, cao hơn một chút là dùng chu sa, cao hơn nữa là dùng máu người, Chúng ta chỉ cần di chuyển đơn giản nên dùng mực là được rồi.” Lữ Thuần Dương nhìn con voi đang di chuyển rất nhanh thì hỏi: “Cô thích cưỡi voi à?” “Đường lên đỉnh Nguyệt Nhai không có đường mòn, cây cối um tùm, ngồi cao trên lưng voi vậy thì an toàn hơn, vả lại tốc độ hình nhân do tôi điều khiển nên chúng di chuyển nhanh hơn voi thật rất nhiều lần.” “Cô học được mấy thứ này từ đâu vậy?” “Cha tôi dạy.” “Cha cô là đạo sĩ à? Hay là làm nghề gì? Cha cô giờ đang ở đâu? Ông ấy còn sống không?” Ngọc Ngân gắt lên: “Anh hỏi gì mà lắm thế?” Lữ Thuần Dương nghe giọng nói của Ngọc Ngân có chút gay gắt, dường như cô không muốn nhắc đến cha mình nên chuyển chủ đề khác: “Cái hình người treo cổ trong phòng khách nhà cô từ đâu mà có thế?” Ngọc Ngân ngạc nhiên: “Anh nhìn thấy nó rồi à?” Hắn kể lại cho cô nghe mình đã tẩy đi cái tàn ảnh đó như thế nào, nghe xong cô nói: “Anh làm tôi ngạc nhiên đấy.” “Có thể cho tôi biết vì sao hắn lại phải chết như thế được không?” Ngọc Ngân đáp giọng ráo hoảnh: “Kẻ đáng chết thì phải chết.” Lữ Thuần Dương trở nên cảnh giác: “Không phải là cô giết hắn đấy chứ?” Ngọc Ngân bỗng trở nên lạnh lùng: “Nếu phải thì sao?” “Cô là người ăn chay, đáng lý không nên sát sinh mới phải.” “Tôi đã nói kẻ đáng chết thì phải chết.” “Vì sao hắn lại đáng chết?” “Hắn muốn làm bậy với tôi, tôi sống chỉ có một mình, không mạnh tay thì không tồn tại được.” Lữ Thuần Dương há miệng: “Thế hắn đã làm gì… được chưa?” Ngọc Ngân quắc mắt nhìn qua, nhưng rồi cô lại dịu xuống: “Hắn tên là Sơn Lại, cũng là một kẻ đến thuê nhà, thời gian đầu thì không có vấn đề gì, nhưng đến một đêm hắn đột nhập vào nhà tôi, ngoài thuật dụng hình nhân thì tôi không biết gì khác, chỉ có thể dùng dao khắc hình nhân đả thương hắn rồi đuổi hắn ra. Ngày hôm sau hắn đã bỏ lượng lớn thuốc mê xuống giếng nước sau nhà, thuốc mê của hắn không biết có nguồn gốc từ đâu nhưng không mùi không vị, tôi không nhận ra nên sau khi uống nước thì bị trúng thuốc, tôi chỉ kịp quơ lấy cái hình nhân gần nhất là một con quỷ âm sinh hai sừng rồi ngã vật ra.” Lữ Thuần Dương nãy giờ vẫn há hốc miệng nghe câu chuyện nên nước dãi suýt chảy ra, hắn vội nuốt ực một cái rồi lo lắng hỏi: “Sau đó thế nào nữa?” Ngọc Ngân kể tiếp: “Sau đó thì hắn xuất hiện, nở nụ cười nham hiểm đứng nhìn tôi, trong cơn nửa mê nửa tỉnh, tôi nghe hắn khoái trá kể lại quá trình bỏ thuốc mê như thế nào, rồi hắn kể lại quá khứ của mình. Hắn có sở thích trêu hoa ghẹo nguyệt, gần đây nhất hắn đã bắt cóc một cô gái làm ca kỹ đi theo hắn, khi đến vùng này hắn thấy chán ghét cô ấy nên muốn vứt bỏ, không ngờ cô gái phản ứng dữ dội, hắn đành đâm chết cô ấy, dùng dao rạch nát mặt cô ta để không ai nhận ra, rồi vứt xác xuống cái giếng Xương Trắng, lúc đó vẫn chỉ là một cái giếng cạn bình thường. Hắn đánh hơi thấy tôi ở một mình nên đã tới đây thuê nhà, kiếm cơ hội tiếp cận tôi. Sau khi kể xong câu chuyện, hắn dùng dao rạch một đường lên cổ tôi, bảo là để trả lại vết thương tôi gây ra cho hắn. Nhưng nhờ cơn đau từ vết rạch đó khiến tôi tạm thời có chút tỉnh táo, tôi lấy tay chấm máu chảy ra từ vết thương, điểm hai mắt lên hình nhân rồi vẽ họa ngữ kích hoạt. Hình nhân hóa thành quỷ dữ, xử lý hắn như anh đã thấy rồi đem về căn nhà thuê treo hắn lên. Hôm sau khi tôi tỉnh lại, đã sai hình nhân đem xác hắn vứt ra cái giếng mà hắn đã giết cô ca kỹ của mình. Có lẽ ác niệm của hắn đã biến cô ta thành con quỷ khát máu và hắn cũng trở thành bữa ăn đầu tiên của cô ta, chỉ là tôi không có khả năng diệt ma trừ quỷ nên không thể làm gì được.” Nghe đến đây, Lữ Thuần Dương kể lại chuyện mình đã diệt con quỷ ở cái giếng cạn như thế nào, nghe xong Ngọc Ngân ồ lên một tiếng có vẻ ngạc nhiên rồi im lặng, không nói gì nữa. Lữ Thuần Dương cũng trở nên im lặng, hắn cảm thấy kẻ đáng chết quả thật đúng là đáng chết, sau một lúc, hắn lên tiếng phá vỡ không khí yên ắng: “Vết thương trên cổ cô bây giờ thế nào rồi?” Ngọc Ngân vén tóc, để lộ ra cho hắn thấy một vết sẹo nhỏ trên cổ của cô, chạy từ tai xuống, vết thương đã lành từ lâu nên vết sẹo chỉ còn rất mờ nhạt. Lữ Thuần Dương nhìn vết sẹo rồi gật đầu, nói một câu an ủi: “Cô nói đúng, kẻ đáng chết thì phải chết.” Rồi chuyển chủ đề: “Cô nói Tử Vương Sâm đi dạo trên đỉnh Nguyệt Nhai không có người qua lại, vậy làm sao cô biết được?” “Tôi dùng hình nhân ưng điểu được điểm mắt và họa ngữ bằng máu của tôi, máu của tôi có thể khiến hình nhân hoạt động ở khoảng cách rất xa, hơn nữa tôi có thể nhìn được thông qua đôi mắt của hình nhân. Lúc ưng điểu bay cao lên đỉnh Nguyệt Nhai, tôi thấy Tử Vương Sâm đi loanh quanh ở đó, sau đó hằng tháng cứ đến trăng tròn là lại thấy, hy vọng bây giờ củ sâm đó vẫn còn giữ thói quen này.” Lúc này hai người đã tới dưới chân đỉnh Nguyệt Nhai, Ngọc Ngân lại lấy ra hai con đại bàng, điểm mắt và họa ngữ lên thân, chúng biến thành hai con đại bàng to lớn. Mỗi người lại leo lên một con, bay lên trên đỉnh. Đỉnh Nguyệt Nhai rất cao, chạm tới chân mây, lúc Lữ Thuần Dương và Ngọc Ngân đặt chân xuống thì nơi này có mây trắng đang lởn vởn như sương khói, ánh trăng sáng vằng vặc chiếu xuyên qua, cảnh tượng này xem như đã có thể xếp vào chốn tiên cảnh trần gian. Đứng trên đây nhìn trăng, cảm thấy mặt trăng to hơn rất nhiều khi nhìn từ dưới mặt đất. Lữ Thuần Dương ngó quanh quất không thấy ai thì hỏi: “Biết tìm Tử Vương Sâm ở đâu đây?” “Sâm Vương dù sao cũng là một kẻ háo ăn, nên có lẽ phải dùng thức ăn để dụ ông ta tới.” Lữ Thuần Dương nhăn nhó: ““Ở đâu ra thức ăn để dụ ông ta bây giờ?” Nhưng Ngọc Ngân lại bình thản đáp: “Tôi có đem theo đây.” Nói đoạn, cô lấy từ trong túi mang theo người ra một cái nồi nhỏ, bảo Lữ Thuần Dương đi kiếm một ít củi khô về, dùng mồi lửa nhóm lên một đống lửa nhỏ, xếp vài thân cây thành một chạc ba vững chắc rồi bắc nồi lên, đổ nước từ trong túi da dê ra, thả vào nồi cà rốt, hành củ, cải thảo cùng đủ loại lá hoa cây cỏ khác. Lát sau một mùi thơm ngào ngạt tỏa ra từ cái nồi, Lữ Thuần Dương buột miệng: “Thơm quá!” Bỗng đâu từ sau lưng hắn cũng phát ra hai tiếng: “Thơm quá.” Khiến hắn giật cả mình. Một lão già từ đâu xuất hiện chạy lại sát cái nồi, ghé mũi vào hít lấy hít để, lão già này nhìn mặt mũi già khọm nhưng da dẻ toàn thân lại căng mọng, tay chân đầy rễ vàng tua tủa tỏa ra ánh sáng tím nhạt, có điều cả cơ thể hình hài của lão chỉ trông như một đứa bé sáu tuổi, Ngọc Ngân nháy mắt ra hiệu, Lữ Thuần Dương hiểu ra đây chính là Sâm Vương mà mình đang cần tìm. Ngọc Ngân cúi xuống trước lão già, lễ phép nói: “Sâm Vương, đây là thứ súp được nấu toàn bằng những hương liệu thuần khiết nhất, nếu ngài không chê, thì xin mời dùng thử.” Lão già không chút khách khí, giơ tay bưng lấy cái nồi đang nóng hổi, đưa miệng húp món súp đang sôi sùng sục trong nồi, Lữ Thuần Dương thấy cảnh tượng này thì kinh hãi, nhưng dường như nước nóng chẳng ảnh hưởng gì tới lão già. Lão lại còn giơ cao cái nồi đổ hết súp vào miệng mình, loáng một cái, nồi súp đã hết sạch, lão già liền thả cái nồi xuống, xoa bụng, ợ lên một tiếng thật to rồi nằm lăn ra đất, nhắm mắt ngáy pho pho, lập tức chìm vào giấc ngủ. Lữ Thuần Dương tròn mắt: “Cái gì thế này? Sao lão lăn ra ngủ rồi?” Ngọc Ngân giải thích: “Sâm Vương ăn xong thì ngủ chứ sao, chúng ta đợi ông ấy ngủ dậy rồi hỏi chuyện sau.” “Tôi nghe dân gian kể rằng mỗi khi tìm thấy nhân sâm thì phải buộc một sợi chỉ đỏ vào thân để nó không chạy mất.” Ngọc Ngân lắc đầu: “Chúng ta đến đây là để nhờ cậy ông ta, nếu làm vậy tôi e có sự bất kính, nếu mà ông ấy ngủ dậy rồi chạy mất thì xem như chúng ta không có duyên hỏi chuyện, đành đi về thôi vậy.” Hắn nghe cô phân tích có tình có lý thì gật đầu. Nhưng đợi một lúc mà thấy Sâm Vương không có động tĩnh gì, chỉ phát ra tiếng ngáy o o đều đặn. Lữ Thuần Dương thấy chán, không biết làm gì, bèn đi dạo loanh quanh một vòng. Thấy Lữ Thuần Dương đi xa, chỉ một chốc đã khuất dạng sau mấy lùm cây, Ngọc Ngân đành ngồi xuống cạnh đống lửa để sưởi ấm. Cô lấy trong người ra một cái hình nhân đang khắc dở, lại lấy ra con dao khắc tiếp tục điêu khắc hình nhân này, ngồi một mình lặng lẽ khắc hình nhân dường như đã thành một thói quen khó bỏ, ngay cả ở nơi xa lạ như thế này cô cũng làm việc này không ngần ngại. Được một lúc, bên cạnh tiếng lép bép thỉnh thoảng phát ra từ đống lửa, cô chợt nhận ra có tiếng gì đó sột soạt trong lùm cây bên cạnh. Ngọc Ngân ngừng tay, quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng động, ánh sáng lờ mờ từ đống lửa cùng ánh trăng sáng từ trên cao cũng không soi rõ được có thứ gì đang ẩn nấp trong bụi cây rậm rạp kia. Cô suy nghĩ, cho dù là thứ gì đang rình mò thì bỏ chạy không phải là thượng sách, cô là con gái, không thể chạy nhanh được, nếu thứ trong bụi cây kia là thú dữ thì có bỏ chạy cũng không thoát. Củ sâm này đang ngáy như thổi bể thế kia, dù có sét đánh bên tai cũng chưa chắc dậy nổi. Lữ Thuần Dương thì đã đi đâu mất, có cất tiếng gọi chưa chắc hắn đã nghe, mà nếu có nghe thấy thì lúc chạy trở về đây chắc cũng đã trễ. Nghĩ đi nghĩ lại, cô nhìn xuống hình nhân trong tay mình, có một cách sử dụng hình nhân mà cô chưa từng thử bao giờ.