Đô thị quỷ ký

Chương 41 : Nước mắt cực quang

Lệ quỷ lướt đi, tránh những mũi băng tiễn bắn tới, nói khẽ: “Thức thứ hai: Thế Gian Khó Có Được Tình Nhân.” Lệ quỷ bắt đầu đọc khẩu quyết của thức thứ hai, vung kiếm theo những quỹ đạo kỳ dị, lần này kiếm vung tới đâu đều để lại phía sau vô số kiếm ảnh. Những đạo ảnh kiếm quang này không mất đi mà vẫn tồn tại một lúc, tạo thành một biển kiếm trùng trùng điệp điệp. Biển kiếm này thực chất chỉ là ảo ảnh về thị giác, nhưng nó vẫn có uy lực chấn nhiếp tinh thần cực mạnh. Lữ Hàn cũng nhận ra vấn đề, hắn nghĩ thầm, thức thứ nhất đánh vào thính giác, thức thứ hai này là đánh vào thị giác. Đối với những ảo ảnh liên quan tới thị giác thì năng lực Thấu thị của hắn là khắc tinh cực mạnh. Hắn nhắm mắt định thần, mở ra năng lực Thấu thị, không muốn dùng mắt thường quan sát mà sẽ dùng Thấu thị quan sát. Thấu thị vừa mở, đường kiếm của lệ quỷ chậm lại, kiếm quang lưu ảnh dần trở nên rõ ràng hơn, phân biệt rõ quang ảnh này với quang ảnh khác, phân biệt rõ đâu là thực ảo, đâu là lưỡi kiếm sắc bén, đâu là hình bóng mơ hồ. Bằng một cách nào đó hắn hiểu được tâm ý của chiêu thức này muốn gửi gắm: ngoại hình là thứ chiếm ưu thế cực lớn. Chẳng ai có thời gian rảnh và đủ sự quan tâm để đi tìm hiểu tâm hồn của người khác như thế nào. Thời gian của từng ngày trôi nhanh như tên bắn, chỉ một cái liếc mắt là đã đủ để đánh giá về người khác ra sao. Thế gian thường truyền dạy cho đời sau về việc đánh giá cao cái đẹp nội tâm, xem nhẹ vẻ đẹp bên ngoài, nhưng có những người từ khi sinh ra, chưa từng xây đắp nội tâm thế nào, đã mang sẵn một hình hài xinh đẹp. Chẳng có cách giải thích nào khác ngoài nguyên nhân cho rằng nội tâm người đó vốn đã đẹp sẵn từ kiếp trước, nên kiếp này vừa mới ra đời đã thừa hưởng được nét đẹp nội tâm tiền kiếp thể hiện ra bên ngoài. Nội dung thì vô vàn mà cốt lõi lại chỉ có một, nếu kẻ nào muốn tô vẽ nét đẹp ngoại hình mà chú trọng luôn cả nét đẹp về nội tâm, nghĩa là hành thiện tích đức, cứu sinh độ thế, thì nét đẹp bên ngoài được tô đắp đó sẽ dần trở thành bản chất và tồn tại lâu dài. Ngược lại kẻ nào cưỡng bức đến sức mạnh của dao kéo mà nội tâm càng ngày càng đối tệ với người khác, chỉ biết lo cho bản thân, đến một ngày lớp mặt nạ đó sẽ rơi xuống để lộ ra dung nhan quỷ khóc bên trong. Nghĩ tới đây, Lữ Hàn giật mình mở mắt ra, biển kiếm đã biến mất. Các đường kiếm của lệ quỷ trở lại như bình thường, tuy vậy đó vẫn là những đường kiếm tuyệt luân của một đại cao thủ tâm huyết về kiếm thuật cho đến tận lúc chết, hắn lập tức vung kiếm gỗ nghênh đón thế công cuồn cuộn của lệ quỷ đang kéo đến. Kiếm đấu kiếm, khí đấu khí, bộ pháp đấu bộ pháp. Kiếm khí từ hai bên loang loáng, tràn ngập cả không gian của khu Nhà xác. Càng đánh càng bất phân thắng bại, chiến ý đều lên tới cực điểm. Sau một hồi, lệ quỷ vung mạnh một kiếm rồi đột ngột liễm khí, thu tay, lướt hẳn lùi lại về phía sau một quãng. Hắn mở miệng nói, giọng vẫn đậm chất âm phong: “Thức thứ hai này xem như không đánh bại được ngươi. Ngươi có đoán được, thức thứ ba, cũng là thức cuối cùng có tên là gì không?” Lữ Hàn nghiêng đầu, suy nghĩ một lát rồi đáp: “Hai thức trước đều là nhắc đến thế gian, không lẽ thức thứ ba này cũng vậy, là Thế Gian Tuyệt Tình ư?” Lệ quỷ không đáp đúng hay sai mà chỉ hỏi lại: “Ngươi có biết khi thế gian tuyệt tình, thì chuyện gì xảy ra không?” Lữ Hàn lắc đầu: “Ta thật là không nghĩ ra được đáp án.” Lệ quỷ nói: “Lạnh! Thức thứ ba này chỉ có một chữ đó thôi.” Một hạt hoa tuyết từ đâu xuất hiện, rơi xuống trước mặt Lữ Hàn. Tuyết rơi! Cả không gian khu Nhà xác đột nhiên tràn ngập hoa tuyết, chúng bay lướt qua mặt hắn, có cái chạm và dính luôn vào da mặt. Hắn ngơ ngác, giơ tay hứng thử một vài hoa tuyết trước mặt, cảm giác lạnh giá đọng xuống tay thật đến nỗi hắn tưởng như mình đang đứng giữa mùa đông phủ tuyết. Thời điểm này chỉ mới bắt đầu chớm thu, cái nóng của mùa hè vẫn chưa hoàn toàn tan đi hết, phải chăng đây là khung cảnh của truyền thuyết vạn thu thiên cổ: Tuyết rơi mùa hè? Khung cảnh tuyết rơi là một kỳ quan thiên nhiên mà loài người được trời đất ban tặng. Cảm giác ngắm mưa rơi qua lớp cửa kính xe buýt chỉ là trò trẻ con khi so với cảm giác ngắm hoa tuyết đáp xuống trên da mặt. Tiếp xúc với hơi nóng của cơ thể, hạt tuyết không tan chảy hẳn thành nước mà dính lại lên da. Cũng có hạt tuyết không kịp tan, nó va vào làn da rồi nảy ra, tiếp tục rơi tiếp xuống dưới. Lệ quỷ vừa đọc khẩu quyết, vừa quay người một vòng, nhắm về phía cổ họng Lữ Hàn mà tung kiếm rời tay, mũi kiếm lao đi vùn vụt, như tử thần đoạt mạng bay tới. Chiêu thức rất bình thường này nhìn qua thì không có gì nguy hiểm, nhưng khi Lữ Hàn muốn dùng kiếm gỗ gạt đi đòn tấn công mới phát giác ra toàn thân mình đã bị đông cứng, ngay cả năng lực Thấu thị cũng bị hàn khí cực lạnh ép tắt mất. Hắn không thể cử động, tay chân như hóa đá, trong khi mũi kiếm của lệ quỷ đã sắp chạm đến cổ. Chẳng lẽ vì phút chủ quan, mãi ngơ ngẩn ngắm cảnh tuyết rơi, hắn phải bỏ mạng dưới một chiêu đâm kiếm này hay sao? Đúng lúc này, trong túi áo của hắn bỗng có thứ gì ngọ nguậy rồi phóng vọt ra, là sợi dây hoa Tử Đằng. Ngày trước nó đã hút một giọt máu của hắn, nên cả hai có kết nối tâm ý tương thông. Khoảnh khắc hắn cận kề nguy hiểm, sợi dây hoa cảm nhận được nên lao ra khỏi túi áo, hấp thu nguồn tà khí đang tỏa ra cuồn cuộn từ lệ quỷ mà biến hóa to lên, thành một dây hoa khổng lồ, quất mạnh một cái, đánh văng mũi kiếm đoạt mạng đang đâm tới. Kình lực va chạm mãnh liệt. Mũi kiếm của lệ quỷ bị hất văng, sợi dây hoa cũng chịu lực chấn động không nhỏ, hoa và lá văng tung tóe khắp nơi, rơi rụng lả tả xuống nền đất. Một bông hoa trong số rơi rụng đó rơi vào bàn tay của Lữ Hàn. Cơ hội không đến lần thứ hai. Hắn tập trung hết kình lực toàn thân vào bàn tay, phá vỡ đóng băng, dùng bông hoa như một ám khí, bắn về phía ấn đường của lệ quỷ. Bông hoa rời tay, bay uốn lượn theo một đường xoắn ốc. Đối với các loại ám khí, phóng theo đường thẳng sẽ tốn ít thời gian nhất để tiếp cận mục tiêu nhưng bù lại kình lực sẽ không nhiều và dễ bị phá giải. Còn nếu phóng theo đường cong hoặc đường xoắn ốc, tuy mất nhiều thời gian để tiếp cận mục tiêu hơn, nhưng bù lại sẽ tụ được kình lực rất lớn, thêm nữa, do quỹ đạo phức tạp nên sẽ rất khó phá giải. Bông hoa bay hết quỹ đạo xoắn ốc, tụ được một kình lực vô cùng khủng khiếp, trực tiếp đánh trúng ấn đường của lệ quỷ. Ấn đường dù là ở người hay quỷ đều là nơi tập trung định lực. Thần thái của một người tốt hay xấu đều có thể nhìn ấn đường mà đoán biết. Hơn nữa bông hoa Tử Đằng này không phải hoa bình thường mà còn chứa cả yêu lực từ chủ nhân của nó, hoa tinh Tử Đằng. Lệ quỷ trúng một đòn trí mạng, ngã văng ra sau, bật ngửa xuống nền đất. Nếu mục tiêu là người bình thường, một đòn vừa rồi hẳn đã lấy mạng, nhưng lệ quỷ thì không thể chết thêm một lần nữa, có điều quỷ lực của hắn bị đánh tan nát nặng nề. Không còn quỷ lực để duy trì, băng tuyết biến mất, nhiệt độ không khí dần trở về như ban đầu, cơ thể Lữ Hàn cử động lại được như bình thường. Hắn nhìn lệ quỷ đang nằm trên mặt đất, bóng hình dần mờ nhạt, quỷ lực đang tản mát. Hiểu theo một cách nào đó, lệ quỷ đang chết thêm một lần thứ hai. Trong lòng Lữ Hàn cảm thấy có chút gì đó không ổn và cũng không đành lòng. Hắn nhớ lại khoảng khắc khi nãy, tuy sợi dây hoa Tử Đằng đã cứu hắn một mạng, nhưng theo lý mà nói, với đẳng cấp kiếm thuật của lệ quỷ này thì đúng ra sợi dây hoa không thể gây ra tác động lớn đến như thế. Thậm chí lệ quỷ kia hoàn toàn thừa khả năng đâm xuyên qua cả sợi dây hoa và cổ họng của hắn. Chỉ có một khả năng, lệ quỷ đã hạ thủ lưu tình, kiếm giơ cao nhưng hạ xuống khẽ, kình lực lúc xuất chiêu thì cuồn cuộn nhưng gần chạm mục tiêu thì dừng. Nhờ vậy, sợi dây hoa mới có khả năng đánh văng được mũi kiếm để cứu hắn. Thực ra câu chuyện của lệ quỷ cũng là một câu chuyện buồn, thấm đẫm tình cảm. Nó chỉ đơn giản là tình yêu đơn phương từ một phía mà không cách gì công khai thổ lộ được. Bao nhiêu người đã có gia đình, lại đi mang nỗi thầm thương trộm nhớ một người khác. Kết hôn với một số người là sự đơm hoa kết quả của tình yêu, là sự khởi đầu cho một cuộc sống hạnh phúc. Ngược lại, với một số người, khi ngồi suy tư về cuộc đời mình, họ không hiểu vì sao mình đã kết hôn như vậy. Họ không nhớ trước khi kết hôn, mối quan hệ của hai người họ có phải là tình yêu hay không, hay chỉ là sự gắn bó giữa hai tâm hồn cô đơn lạc lõng trong dòng chảy của cuộc đời đầy mệt mỏi. Lữ Hàn nhìn hình bóng của lệ quỷ, một cảm giác khó tả trong lòng thôi thúc hắn phải làm một điều gì đó, nhưng không biết là điều gì. Hắn chợt nhớ tới bài giảng của một vị Hòa thượng từng lý giải về tình cảnh của lệ quỷ, nghĩ rằng cũng nên khai thông chút tâm tư sau cùng này nên cất giọng nói: “Chuyện của ngươi, tuy thế gian không tán thán, tuy người đời có kẻ sẽ chê bai, tuy là ngõ cụt không lối thoát, nhưng ta biết cũng không hoàn toàn là lỗi do người. Ta đoán ở một kiếp nào đó trong quá khứ, ngươi và vị sư muội của mình đã có tình ý với nhau một cách sâu đậm, qua tới kiếp này gặp lại, tình cảm của kiếp trước vẫn còn lưu luyến theo, hồng trần chưa dứt, tâm ý chưa buông, trong lòng ngươi nảy sinh thứ tình cảm với cô ấy là điều khó tránh khỏi, chứ không thể ngẫu nhiên mà ngươi lại đi yêu thương một người dưng nước lã được. Ta có thể hiểu, ngươi cũng là nạn nhân trong câu chuyện của chính mình.” Nói xong, trong túi áo của hắn bỗng có thứ gì đó phát sáng. Giữa không gian âm u của Nhà xác, thứ ánh sáng trong túi áo trở nên rực rỡ, hắn mò mẫm đưa tay vào túi lấy thứ ánh sáng đó ra. Đó là một chiếc lọ thủy tinh nhỏ, là loại lọ thủy tinh tí hon vẫn hay bày bán ở các khu đồ lưu niệm, bên trong thường đựng cát, các loại vỏ sò, vỏ ốc tí ti, những cuộn giấy ghi các lời chúc tốt đẹp. Nhưng nơi bán đồ lưu niệm gọi các lọ thủy tinh xíu xiu này là lọ thủy tinh nguyện ước. Nhưng cái lọ thủy tinh trong tay hắn không chứa những thứ để nguyện ước đó mà lại chứa một thứ dung dịch trong suốt, lóng lánh, đang tỏa ra ánh sáng vàng kim rực rỡ. Chính là khối cầu mà hắn và Thủy Mộng Trung chia nhau mỗi người một quả trong đêm gặp hiện tượng cực quang, đồng thời cũng do bản chất là nước mắt của cô gái kia nhỏ xuống mà thành, nên hắn đã tự gọi thứ này là Cực Quang Lệ, nghĩa là nước mắt cực quang. Khối cầu lung linh đó khi cho vào lọ thủy tinh nhỏ thì tự chuyển thành thứ dung dịch màu vàng ánh kim trong suốt, chiếm đầy ngập trong lọ. Thấy hiện tượng kỳ lạ trước mắt, hắn ngạc nhiên, không rõ chuyện gì đang xảy ra. Nhưng dường như có linh tính mách bảo, hắn mở nắp lọ, lấy ra một giọt nước ánh kim trong suốt này, đặt lên đầu ngón tay, nói với lệ quỷ: “Ta hiểu những chất chứa khổ tâm trong lòng ngươi, nhưng ngươi càng ở bên cạnh cô ấy chỉ càng làm cô ấy thêm đau khổ. Ngươi không muốn cô gái mà ngươi nhớ thương phải rơi vào thảm cảnh như ngày hôm nay chứ?” Lệ quỷ lặng im, không nói gì. Lữ Hàn nói tiếp: “Ngươi hãy yên tâm siêu thoát, ta hứa sẽ chăm sóc cho cô gái bằng tất cả khả năng của mình, cho đến khi cô ấy tìm được một nơi nương tựa xứng đáng.” Rồi búng giọt ánh kim bay vòng lên cao, hướng tới phía lệ quỷ. Lúc này lệ quỷ ngước nhìn Lữ Hàn, trầm mặc thốt ra một câu: “Nhờ ngươi vậy.” Thoát chốc, giọt tinh thể đã bay hết vòng cung, rớt xuống trên người lệ quỷ. Giọt nước lập tức hòa tan vào người lệ quỷ khiến cả cơ thể hắn trở nên lung linh, phát ra ánh sáng vàng nhạt. Dần dần, cả người hắn trở nên trong suốt, rồi biến mất. Bảy đốm sáng lấp loáng màu vàng kim xuất hiện ở nơi cơ thể lệ quỷ đã biến đi, từ từ bốc lên cao, rồi cũng biến mất vào hư không. Không ngờ, trên mặt đất vẫn còn sót lại một thứ. Là thanh kiếm của lệ quỷ, có điều nó không còn phát ra quỷ khí màu đen nữa mà lại phát ra màu tím tử tinh. Bất chợt một hình bóng hiện ra, hình bóng này ở tư thế như đang ngồi ghế, trên hai chân gác một chiếc đàn Thất Huyền, là vong quỷ dụng cầm. Giờ nhìn ở khoảng cách gần, Lữ Hàn thấy rõ vong quỷ này là một lão già, phong thái thoát tục. Vong quỷ dụng cầm mỉm cười, nói với Lữ Hàn: “Ngươi sử kiếm không tệ, nhưng dường như ám khí mới là thứ làm nên sức mạnh của ngươi.” Lão vuốt râu một cái, rồi nói tiếp: “Tuy thế, ngươi cũng nên chú trọng kiếm thuật hơn, trong một số trường hợp bất đắc dĩ sẽ phải dùng đến kiếm. Đại sư huynh đã để lại thanh kiếm Tuyệt Tình cho ngươi, hắn cũng đã truyền khẩu quyết ba chiêu thức của Tuyệt Tình Kiếm cho ngươi trong trận đấu vừa rồi. Thiết nghĩ, ngươi cũng không nên phụ lòng hắn.” Lữ Hắn nghe vậy, liền chậm rãi bước đến nhặt lấy thanh kiếm Tuyệt Tình lên. Thanh kiếm này dường như đã được nước mắt cực quang thanh tẩy, không còn chứa quỷ khí thuần túy nữa mà lưu động một loại linh lực kỳ lạ, thứ linh lực này hợp nhất với kình lực trong tay của Lữ Hàn. Có lẽ lệ quỷ đại sư huynh muốn để lại thanh kiếm này cho hắn để bảo vệ cô gái. Trên tay kia của Lữ Hàn vẫn đang giữ lọ thủy tinh chứa nước mắt cực quang đang mở nắp. Hắn cảm giác như thanh kiếm đang bị hút về phía lọ thủy tinh nên thử đưa cả hai lại gần nhau, khi đến đủ gần, bỗng nhiên thanh kiếm bị hút vào trong lọ thủy tinh và biến mất. Vong quỷ dụng cầm thốt ra một tiếng ngạc nhiên: “Ồ!” Đoạn lão đề nghị: “Ngươi thử đặt tay vào miệng lọ thủy tinh và nghĩ tới việc rút thanh kiếm ra khỏi lọ xem.” Lữ Hàn làm theo, quả nhiên khi hắn đặt tay vào miệng lọ, có suy nghĩ muốn rút kiếm ra thì thanh kiếm Tuyệt Tình xuất hiện trong tay hắn và bị kéo ra ngoài, xuất hiện thành một thanh kiếm hoàn chỉnh như ban đầu, tỏa màu tím tử tinh ra khắp không gian xung quanh. Vong quỷ dụng cầm bình luận: “Thật thú vị, ta lần đầu mới thấy hiện tượng này đấy.” Lữ Hàn lúc này nghĩ ra điều gì, liền hỏi: “Phải rồi, xưng hô với ngươi thế nào đây?” Vong quỷ trầm ngâm: “Tên của ta à, đã lâu quá ta không nhớ nữa… Thôi ngươi cứ gọi ta là Cổ Cầm đi.” Lữ Hàn lại cất Tuyệt Tình kiếm vào trong lọ thủy tinh, quay sang hỏi lão: “Cổ Cầm, ngươi và đại sư huynh có quan hệ như thế nào?” “Hữu duyên thì gặp nhau thôi. Còn đã không hữu duyên thì muốn cầu cũng không cách nào gặp được.” Nói xong, Cổ Cầm ngước nhìn lên trên, như kiểu nhìn xuyên qua trần nhà, rồi nói tiếp: “Duyên số của ngươi hôm nay vẫn chưa dứt, vẫn còn một kiếp nạn nữa đang đến. Ta vốn không xen vào chuyện của thế gian. Nếu qua hôm nay ngươi vẫn còn sống thì có duyên sẽ gặp lại.” Dứt lời, Cổ Cầm biến mất. Lữ Hàn nhăn mày nhíu trán: “Lão nói cái gì nghe giống như rủa ta quá vậy?” Đúng lúc này, hắn nghe thấy một âm thanh quen thuộc, là tiếng xích sắt kéo lê trên nền đất, dường như là tiếng xích sắt mà hắn từng nghe được lúc còn ở Khoa tâm thần bên trên.