Đô thị quỷ ký

Chương 38 : bệnh viện bỏ hoang

Cô gái kia đang đứng lắng nghe thuyết trình viên của công ty giới thiệu sản phẩm với một nhóm người mới tới như lúc nãy hắn và Tử Đằng đứng nghe. Cô ta mặc một chiếc quần jean xanh, áo thun trắng ngắn tay cổ tròn, loại áo không viền cổ này làm nổi bật chiếc cổ cao và trắng của cô gái. Cô đeo một chiếc balô nhỏ sau lưng, loại ba lô mà các thiếu nữ vẫn hay đeo khi ra ngoài và ngay sau lưng là một vong quỷ tỏa ra hắc khí. Hắn cảm giác vong quỷ này rất mạnh, chắc phải ở cấp Quỷ lệ chứ không kém hơn. Một lúc sau Tử Đằng tỉnh giấc, leo ra khỏi hộp ngủ, hắn liền chỉ về phía cô gái đeo ba lô, hỏi Tử Đằng: “Cô có thấy vong quỷ đứng sau lưng cô gái đằng kia không?” Cô nhìn theo hướng hắn chỉ rồi gật đầu: “Có, cảm giác quỷ lực không tệ.” Lúc này cô gái đeo ba lô kia đã nghe xong bài diễn thuyết của nhân viên, lững thững rời đi khỏi trung tâm công nghệ. Hắn vừa dợm bước đi theo thì Tử Đằng kéo tay hắn lại: “Anh tính làm gì thế?” “Đi theo cô ta xem thế nào.” “Vong quỷ kia không thể coi thường, anh đi theo, lỡ có chuyện gì thì sao.” Thấy Tử Đằng vẻ lo lắng, Lữ Hàn phì cười: “Gặp chuyện gì thì còn có cô mà, cô cũng là hoa yêu, đâu có sợ mấy cái vong quỷ chứ?” Tử Đằng hơi bặm môi, nói nhỏ: “Thật ra, yêu lực của tôi còn kém xa mẹ tôi lắm, tôi chỉ điều khiển được mấy bông hoa nho nhỏ với Huyết Tử Đằng thôi, chứ không làm được gì khác, gặp vong quỷ mạnh thế kia, tôi không phải là đối thủ.” “Đừng lo, tôi sẽ bảo vệ cô.” Hắn đáp dứt khoát rồi nắm cánh tay cô kéo đi. Cả hai bám theo cô gái đeo ba lô kia một lúc đã ra khỏi trung tâm công nghệ, tiến vào một lối đi rộng và rất đẹp. Lữ Hàn đang suy nghĩ xem có cách nào để bắt chuyện thì trông thấy những chùm hoa bằng lăng trên cao. Dọc theo con đường này được trồng một hàng cây bằng lăng cao to, hoa màu tím và trắng rất thơ mộng. Trong chớp mắt, hắn rút ra một lá bài, phóng lên nhành bằng lăng trên cao, cắt đứt gọn một cành nhỏ, canh khoảng cách vừa đủ để nhành hoa sẽ rơi xuống trước mặt cô gái. Đoạn hắn bước nhanh tới bên cạnh cô gái, gọi một tiếng vừa đủ nghe mà cũng không làm cô gái giật mình: “Cẩn thận!” Gọi xong, hắn đưa tay ra trước mặt cô, hứng lấy nhành hoa rơi xuống với tư thế như bạch mã hoàng tử bắt chiếc khăn tay của công chúa tung bay theo làn gió. Cô gái giật mình, sau một thoáng ngỡ ngàng thì ngẩng đầu ngước nhìn lên trên, xong rồi lại nhìn qua Lữ Hàn. “Chắc cành hoa xinh xắn này thấy cô đi tới thì rơi xuống vào tay cô đấy.” Hắn vừa cười giải thích, vừa nhấc nhành hoa lên như muốn đặt nó vào tay cô gái. Cô gái đưa tay đón lấy nhành hoa bằng lăng tím, cười đáp lại: “Cảm ơn anh.” Bất ngờ, vong quỷ sau lưng cô gái thổi một luồng quỷ khí về phía hắn. Lữ Hàn bị giật mình, không nghĩ vong quỷ này lại có phản ứng như vậy, chỉ có thể phản ứng bằng cách giơ tay lên, dùng mu bàn tay chặn luồng quỷ khí đang thổi tới. Khi luồng quỷ khí vừa chạm vào bàn tay, gặp chiếc nhẫn có khắc thần chú Lăng Nghiêm thì hào quang lóe sáng xuất hiện, đánh tan luồng khí, vong quỷ kia cũng đột nhiên biến mất. Cô gái thấy hắn tự nhiên lại giơ tay lên như kiểu học trò phát biểu trong lớp thì ngạc nhiên hỏi: “Anh làm gì vậy?” Thái độ của cô gái rõ ràng là không nhìn thấy những gì đang diễn ra giữa hắn và vong quỷ. Hắn hạ tay xuống, lấp liếm: “À không, không có gì… À, phải rồi, hồi nãy tình cờ tôi cũng đứng nghe bài thuyết trình về cái ứng dụng Giấc mơ đó chung với cô. Sao cô nghe xong rồi đi ra luôn mà không thử xem thế nào?” “Không phải, tôi đã thử rồi.” Cô gái mỉm cười đáp lại. Nụ cười của cô gái tỏa nắng, như soi rọi vào tận tâm can người khác, như một đàn bồ câu vừa bay qua thả xuống đầu người đối diện rất nhiều những…niềm hy vọng. “Thử rồi? Là lúc nào nhỉ?” Hắn ngạc nhiên. “Trước đó nữa, thật ra tôi đã nghe bài giới thiệu một lần rồi, đã thử trải nghiệm trong cái hộp ngủ rồi, xong tôi lại ra đứng nghe thêm một lần thứ hai.” Cô gái giải thích. Hắn gật gù ra vẻ đã hiểu, hỏi tiếp: “Mà sao cô lại phải nghe hai lần?” “Vì tôi… gặp một chút vấn đề với những giấc mơ.” Cô gái ngượng ngùng giải thích. “Ồ, tôi cũng là người rất mơ mộng, có thể kể cho tôi nghe vấn đề đó là gì không?” Cô gái im lặng một chút rồi gật đầu, bắt đầu kể: “Cách đây khoảng một năm, tôi bắt đầu có những giấc mộng kỳ lạ. Tôi thường xuyên nằm mơ thấy mình đi đến rất nhiều nơi khác nhau, đều là những nơi tôi chưa từng gặp qua.” “Những nơi đó khung cảnh có đáng sợ không?’ “Không, không đáng sợ chút nào.” Cô gái lắc đầu, “Trái lại là đằng khác, khung cảnh những nơi đó đều rất đẹp, tạo cảm giác như tôi được đi du lịch trong mộng ấy. Có nơi chỉ đi trong một đêm là xong, có nơi thì phải đi trong vài đêm liên tiếp, có nơi thì đi cả tuần mới hoàn thành.” “Cô đi tới những nơi đó là đi một mình à?” “Không, tôi đi chung với một người nữa, có điều là…” Cô gái ngập ngừng. “Có điều gì?” “Có điều là tôi không nhìn rõ mặt người đó.” “Ồ!” Hắn thoáng chút ngạc nhiên, “Nhưng trong mộng, cô và người đó có làm chuyện gì không?” “Làm chuyện gì là… chuyện gì?” Cô gái khẽ đỏ mặt, vẻ e lệ. Nét thẹn thùng của cô gái có thể khiến người đối diện hồn bay phách lạc, giật mình mà sảy chân rớt xuống vực thẳm bên dưới không có lối lên. “Ý tôi là… không lẽ hai người chỉ đi bộ với nhau trong mộng thôi ư?” Lữ Hàn tìm cách diễn đạt ý của mình. “À, có. Tôi và người đó ăn uống chung với nhau, trò chuyện với nhau, cùng nhau đi ngắm cảnh. Cảm giác như mọi diễn biến trong giấc mộng đã được sắp đặt sẵn. Mọi thứ có vẻ rất hoàn hảo.” “Ừm… trong mộng, cô có… ngủ chung với người đó không?” Hắn có chút bối rối khi đề cập tới vấn đề này. “Anh hỏi… chuyện đó….làm gì? - Cô gái cúi đầu lí nhí hỏi lại. “À… nó quan trọng đấy, để biết vấn đề những giấc mộng kỳ lạ của cô nằm ở chỗ nào?” Hắn giải thích. “Thực ra là có… Nhưng khi tôi lên giường cũng là lúc giấc mộng sắp về kết thúc, nghĩa là ở thực tại trời đã gần sáng, thế là sau khi tôi chìm vào giấc ngủ trong mộng thì tôi lại thức dậy ở thế giới thực tại bên này.” Cô gái nhỏ giọng vẻ xấu hổ, rồi nói thêm một câu để giải thích rõ hơn: “Chúng tôi lên giường chỉ để ngủ thôi.” Hắn nghe câu này quen quen, hắn nhớ trên mạng từng có ai đó trào phúng về vấn đề này: Nếu thử hỏi mười cô gái đã từng nghe câu này kết quả như thế nào, chắc là hết chín người rưỡi sẽ cùng cho một đáp án giống nhau: rốt cuộc lên giường không chỉ để ngủ! Nhưng thôi, nên tập trung vào chủ đề chính, hắn bỏ qua vẻ bối rối của cô gái khi phân trần “Chúng tôi chỉ ngủ thôi” mà hỏi tiếp: “Ngoài ra có điều gì đặc biệt khác trong các giấc mộng nữa không?” Cô gái suy nghĩ một lát rồi đáp: “À có, đó là tôi thường xuyên nghe thấy một bài hát trong mơ.” “Là bài nào?” “Bài Tiêu Dao của Hoắc Kiến Hoa ấy.” “Tiêu Dao?” Hắn lặp lại tên bài hát. “Phải, anh biết bài đó không?” “Hình như tôi chưa từng nghe thì phải, bài đó hát như thế nào?” “Trong điện thoại tôi có lưu lại, để tôi mở cho anh nghe.” Cô gái vuốt vuốt bấm bấm trong điện thoại vài cái, mở ra bài hát Tiêu Dao. Cả hai vừa đi vừa nghe nhạc, chẳng mấy chốc đã bước qua một khu vực khác trong công viên, khung cảnh xung quanh dần dần đổi khác, không còn vẻ tươi sáng nữa mà chuyển qua vẻ âm u, vắng lặng. Kết thúc bài hát là lúc cả hai tới trước một hạng mục trong khu vực này. Xem bảng tên bên ngoài cổng ghi là “Bệnh Viện Bỏ Hoang”, phía dưới có tấm bảng bằng gỗ cũ nát ghi lời giới thiệu, hàng chữ trên bảng đã mờ nhạt nhưng vẫn còn đọc được: “Đây vốn là một bệnh viện tâm thần được cải tạo lại thành một bệnh viện đa khoa. Nhưng do một số ám ảnh còn sót lại nên đã xảy ra vài chuyện không hay, các bệnh nhân lần lượt bỏ đi, không ai chịu ở lại điều trị trong bệnh viện này nữa. Từ đó bệnh viện đành bỏ hoang, chỉ là một vài hiện tượng ám ảnh vẫn còn sót lại, không cách nào xóa bỏ được.” Ở dưới còn có thêm một hàng chữ nhỏ nghiêng nghiêng: “Quý khách tự chịu trách nhiệm hoàn toàn khi tham quan bệnh viện này.” Lữ Hàn chép miệng: “Đây là công viên giải trí chủ đề kinh dị dành cho người lớn, bệnh viện này chắc là một hạng mục của chủ đề kinh dị.” “Những thứ ám ảnh trong lời giới thiệu có thật không nhỉ?” Cô gái thắc mắc. “Tôi đoán nó chỉ là một công trình giải trí, được người ta cố ý xây dựng theo phong cách hù dọa cho đúng với chủ đề kinh dị thôi.” Hắn trả lời bình thản, tự tin vào năng lực Thấu thị có thể nhìn rõ chân tướng của mình. “Hay là chúng ta vào xem thử đi.” Cô gái đề nghị. Hắn gật đầu đồng ý. Hai người họ bước qua cánh cổng bệnh viện. Phía sau cánh cổng là một khuôn viên rộng lớn và thoáng đãng, cùng các lối đi rộng rãi, bồn cỏ, các loại cây bụi và cây to. Có kha khá những vị khách khác đứng rải rác trong khuôn viên này giống hai người họ. Cả hai nhàn nhã bước trên lối đi dẫn tới sảnh chính của bệnh viện, hắn muốn hỏi tiếp về câu chuyện còn dang dở: “Bài hát Tiêu Dao ấy có ấn tượng gì với cô không?” “Trước đây thì không. Nhưng mà…” Cô gái ngẫm nghĩ một chốc rồi nói tiếp, “Thực ra trước đây có lần tôi từng nghe một người quen hát bài này.” “Lần đó là lần nào?” “Đó là một lần tôi đi hát karaoke với vài người bạn.” “Người bạn hát bài đó là ai?” “Thực ra không hẳn là bạn, người đó đúng ra thì gọi là đại sư huynh của tôi.” Đại sư huynh! Đã lâu rồi hắn không có dịp được nghe ai nhắc đến từ này nên phì cười: “Sao lại gọi người đó như trong phim kiếm hiệp vậy?” “Thật mà.” Cô gái cũng phì cười, “Nói ra thì có chút dài dòng. Không hiểu cơ duyên từ đâu đã dẫn dắt tôi tham gia vào một võ đường tập kiếm có khá đông người theo luyện tập. Đến một dịp, võ đường của chúng tôi tham gia biểu diễn ở quảng trường lớn trong thành phố. Đại sư huynh bình thường vốn chẳng bao giờ muốn lộ mặt trước công chúng, nhưng đó là lần đầu tiên anh ấy xuất hiện ra mặt để tham gia biểu diễn. Sau đó chúng tôi mới đi ăn uống và hát hò một buổi.” “Anh ấy biểu diễn thứ gì?” “À, anh ấy biểu diễn một bài song kiếm chung với tôi, tôi còn nhớ đó là bài Uyên ương kiếm.” Uyên ương kiếm? Cái tên này thật có chút gì đó khiến người khác phải lưu tâm. Hắn thắc mắc: “Vị đại sư huynh này, nếu chẳng bao giờ muốn lộ mặt, mà lại đạt được vị trí cao như thế, ắt phải có nguyên do gì nhỉ?” “Tôi không rõ, nhưng có lần nghe sư phụ bảo, anh ấy tự sáng tạo ra một loại kiếm thuật gì đó cho riêng bản thân, nhưng tôi chưa từng nghe anh ấy đề cập tới bao giờ.” “Anh ấy hiện tại đang ở đâu?” “Ở dưới lòng đất.” “Là sao?” Hắn mơ hồ hỏi lại. “Anh ấy… đã qua đời rồi.” Cô gái đáp với một tiếng thở dài. Hắn cũng thở dài một hơi để tỏ sự đồng cảm. Lúc này, Lữ Hàn và cô gái đã bước vào trong sảnh chính. Khu vực này được bố trí như các bệnh viện thông thường. Có một quầy tiếp tân bằng đá cẩm thạch tối màu, trên quầy đặt hai màn hình vi tính kèm đầy đủ các phụ kiện như bàn phím, con chuột, thùng máy. Hắn nhớ từng đọc trên mạng có người đã phân tích về lỗi gọi sai tên rất phổ biến về cái thùng máy. Người ta hay gọi sai tên nó thành CPU, nhưng thực ra CPU - bộ vi xử lý - chỉ là một linh kiện hình vuông nhỏ xíu, nằm gọn trong lòng bàn tay, và tất nhiên cũng nằm gọn bên trong cái thùng máy đó. Ngoài ra, bên trong thùng máy còn chứa nhiều bộ phận khác như bo mạch chủ, ổ cứng, ổ DVD, hộp cấp nguồn, quạt tản nhiệt… Những thứ linh tinh đó không thể để rải rác mỗi thứ một nơi ra bên ngoài mà phải được đóng gói gọn vào bên trong một cái thùng, đó chính là thùng máy tính. Vì thế tên gọi đúng của nó là thùng máy, hoặc là cái case, chứ không phải gọi là cái CPU như vậy. Trên mặt bàn quầy tiếp tân còn để một vài sổ sách và giấy tờ linh tinh phủ đầy bụi, chứng tỏ đã lâu không ai đụng tới chỗ này. Lữ Hàn giở thử một cuốn sổ, đây là cuốn sổ ghi chép danh sách bệnh nhân nhập viện. Hắn giở tới một trang ở giữa, là trang cuối cùng có chữ ghi chép, tự nhiên để ý tới tên của người cuối cùng trong danh sách này: Hồ Mã Tiết, nhập viện cách đây đã khoảng hai năm. Hai người tiếp tục băng qua sảnh chính rộng lớn, nhắm cảm giác thương tiếc đã dần lắng dịu, hắn hỏi tiếp câu chuyện: “Vị đại sư huynh ấy vì sao lại qua đời?” “Tôi nghe nói anh ấy bị một hội chứng rất lạ, gọi là hội chứng Trái tim tan vỡ. Có thể hiểu là anh ấy bị vỡ tim mà chết.” Cô gái đáp lại với một giọng buồn buồn. Trong quá trình làm việc ở bộ phận nghiệp vụ đặc biệt, hắn cũng đã từng gặp trường hợp này nên có biết sơ qua về nó: hội chứng Trái tim tan vỡ là một hội chứng rất đặc biệt, có tên khoa học là Takotsubo. Nó có nguyên nhân không rõ ràng, cũng chẳng có cách điều trị đặc hiệu. Y học hiện đại chỉ có thể biết rằng hội chứng này gắn liền với những người bị stress cảm xúc rất nặng, khiến cho trái tim của họ bị quặn thắt lại ở giữa, khiến phần mỏm tim bị phình to ra. Trên hình soi hai chiều sẽ thấy phần phình to ra này giống như hình ảnh một chú bạch tuộc đang chui vào chiếc bình dùng để bẫy bạch tuộc, bởi loài bạch tuộc có thói quen cứ thấy bình là phải chui vào. Loại bình dùng để bẫy bạch tuộc này gọi là Takotsubo theo tiếng Nhật Bản, và nó được dùng để đặt tên luôn cho hội chứng này. Lữ Hàn hỏi cô gái: ”Người bị hội chứng này thường là do gặp đả kích rất nặng nề về mặt cảm xúc. Cô có biết cụ thể anh ta gặp chuyện gì không?” “Chuyện đó thì tôi không biết.” Cô gái lắc đầu. Hắn ngẫm nghĩ một chút về cái tên của bài biểu diễn “Uyên ương kiếm”, mơ hồ nhận ra điều gì đó, liền hỏi thăm dò: “Vị đại sư huynh này…liệu có tình ý gì với cô không?” “Ơ…” Cô gái trở nên bối rối trước câu hỏi của hắn, ngập ngừng một chút rồi lắp bắp trả lời: “Thực ra cũng là có…có lần đại sư huynh nói rằng anh ấy…rất nhớ tôi.” “Cô trả lời thế nào khi nghe anh ấy nói vậy?” Cô gái không trả lời trực tiếp câu hỏi của hắn mà chỉ đáp với một tiếng thở dài lần thứ hai: “Anh ấy là người đã có gia đình rồi.”