Đô thị quỷ ký

Chương 32 : Phong hỏa luân

Thì ra lúc nãy nhảy lên mặt bàn, đế giày hắn cũng chấm vào dầu hỏa nên bén lửa, đôi giày của hắn đang bốc cháy. “Nóng.” Hắn hét thầm một tiếng nhảy loi choi quanh phòng, lại cảm thấy hai bàn tay cũng trở nên nóng rát, bài thép bốc cháy một đầu thì cũng rất nhanh dẫn nhiệt tỏa khắp lá bài. Hắn vội đưa mắt tìm nữ quỷ, phóng đi một loạt các lá bài ra khỏi tay cho đỡ phỏng. Lần này hắn không phóng thẳng mà phóng theo kiểu boomerang để tiết kiệm, nếu có hụt thì lá bài cũng sẽ quay vòng trở về, vì số lượng các lá bài thép mang theo không nhiều, hắn không muốn phung phí đến lúc súng hết đạn thì lực bất tòng tâm. Nữ quỷ thấy lửa cháy lao vùn vụt về phía mình thì càng hoảng loạn, bay lượn khắp các hướng. Lữ Hàn đuổi theo sau, lúc thì nhảy lên bàn, lúc thì dậm xuống đất, lúc lại phi thân đạp lên tường, vừa đuổi theo nữ quỷ vừa chụp lại các lá bài rồi tiếp tục nhanh chóng ném ra cho khỏi nóng. Lúc này hai vợ chồng Thanh Thanh nghe tiếng động ồn ào đã chạy xuống nhà sau, tới nơi thấy được cảnh kinh hồn táng đởm, một nữ quỷ áo trắng tóc dài, bay lượn khắp nơi trong nhà, theo sau là vị âm dương sư hai chân bốc hỏa như Tam thái tử Na Tra cưỡi bánh xe lửa, hai tay liên tục phóng ra các đốm lửa như pháp khí vòng Càn Khôn đuổi theo nữ quỷ kia. Hai vợ chồng quỳ sụp, hô lớn: “Đại thánh hiển linh!” Còn Lữ Hàn, hắn không thấy cảnh hai vợ chồng Thanh Thanh đang thực hiện trước cửa vì trong lòng chỉ đang lo than nóng không thôi, nếu không dứt điểm được trận này thì chưa bị nữ quỷ kia giết chết, hắn đã sớm chết cháy trước rồi. Vấn đề nằm ở chỗ nữ quỷ kia quá nhanh, không cách nào chạm tới ả được. Đột nhiên nữ quỷ phát hiện ra hai vợ chồng Thanh Thanh đang quỳ ở trước cửa, ả gào lên một tiếng, chuyển hướng, lao về phía Thanh Thanh. Diễn biến bất ngờ khiến Lữ Hàn trở tay không kịp, hơn nữa hắn cũng không dám phi bài về hướng đó, vì lỡ đâu sẽ gây sát thương nhầm người. Không ngờ, vào lúc nguy cấp, từ sau lưng hai vợ chồng xuất hiện bóng một đứa trẻ nhỏ xíu lao ra, đâm tới ngay trước mặt nữ quỷ, sát lực va chạm đánh “Rầm!” một tiếng chát chúa. Nữ quỷ bị đập mạnh vào mặt, trở nên choáng váng, khi vừa kịp định thần lại thì thấy trước mặt là một bánh xe lửa đang quay tròn, là năm lá bài thép được thấm dầu hỏa đang bốc cháy phừng phừng. Lữ Hàn đã dùng tới sát chiêu mạnh nhất của mình, cùng lúc tung ra năm lá bài, mỗi lá bài vừa xoay tít, tịnh tiến theo quỹ đạo riêng, lại vừa kết hợp quay cùng nhau theo một quỹ đạo chung thành vòng tròn, tạo ra lực sát thương và nhiễu loạn trường khí kinh thiên động địa. Chiêu này trước đây khi luyện tập thì mấy lá bài không bén lửa, nhưng lần thực chiến này thì khác, các lá bài đều có lửa bốc cháy, xoay thành một bánh xe lửa bạt gió vù vù. Vừa có lửa, vừa có gió, từ nay hắn sẽ gọi chiêu thức này là “Phong Hỏa Luân”. Lực ma sát với không khí gây ra tiếng rít chói tai, chấn áp mọi người gần đó đều phải bịt tai ôm đầu, ánh lửa loang loáng phản chiếu lên kim loại soi sáng cả một vùng không gian. Một khắc sau đó, Phong Hỏa Luân như một lưỡi cưa sắc bén, quay tít, liên tục cắt nắt người nữ quỷ thành từng mảnh nhỏ từ trên xuống dưới. Nữ quỷ rú lên đau đớn rồi tắt lịm, từng mảnh vụn cơ thể rơi rụng lả tả xuống đất, bốc cháy, dần dần từng mảng cơ thể tan thành tro bụi. Giữa đám tro, có bảy đốm sáng bay lên, theo gió thổi ra ngoài, bốc lên cao rồi biến mất giữa không trung. Lúc này, đèn trong nhà bật sáng, đã có điện trở lại, Lữ Hàn rủa thầm trong bụng: “Điện đóm gì y chang mấy cái xe cảnh sát trong phim hành động, lúc cần chả thấy đâu, hết phim rồi mới thi nhau xuất hiện.” Rủa xong, hắn quay lại xem tình hình của Diệp Chi, từ đầu tới cuối cô vẫn ngồi yên trên giường xem trích đoạn đuổi bắt sống động trước mặt nên không hề hấn gì. Hắn lại chạy ra xem tình hình của hai vợ chồng Thanh Thanh, hai người họ chỉ bị một phen khiếp hãi chứ không ảnh hưởng gì đến thân thể. Hắn đỡ cả hai dậy rồi hỏi: “Hai người có nhận ra được nữ quỷ vừa rồi là ai không?" Người chồng lắp bắp: “Đại sư… Dường như… Là người vợ trước của tôi thì phải.” Sau một màn biểu diễn vừa rồi, người chồng tự động thăng cấp cho hắn từ danh xưng “Thầy” lên thẳng bậc “Đại sư” luôn, nhưng hắn không chú ý tới, chỉ tập trung vào vấn đề: “Mọi chuyện đầu đuôi thế nào, anh kể lại đầy đủ tôi nghe xem.” “Vâng, chuyện này kể lại cũng có chút đau lòng, vợ trước và tôi ở với nhau mấy năm mà không có con, sau đó đi kiểm tra thì phát hiện ra vợ tôi có một khối u ở buồng trứng, không rõ có từ bao giờ nhưng vì không có biểu hiện gì nên vợ tôi không hay biết về sự tồn tại của nó. Đợt đó có làm kiểm tra xem khối u đó là lành tính hay ác tính, kết quả rất lạ, bác sỹ bảo là kết quả nằm ở vùng xám, lành tính thì không lành hẳn mà ác tính thì không ác hẳn. Sau khi bàn bạc thì chúng tôi quyết định đồng ý phẫu thuật để cắt bỏ khối u ấy đi, nhưng sau khi cắt bỏ lần đầu thì khối u ấy mọc ra trở lại…” “Anh nói là cắt bỏ lần đầu?” Lữ Hàn ngạc nhiên. “Vâng, vì sau khi nó mọc lại ở bên đối diện thì chúng tôi quyết định phẫu thuật lần thứ hai để cắt luôn buồng trứng phía bên kia. Đáng tiếc là…” Kể tới đây, người chồng trầm mặc, thở dài một hơi rồi nói tiếp: “Sau khi đã cắt bỏ đi hai buồng trứng, những tưởng chuyện đã xong, không ngờ khối u này lại mọc tiếp ở tử cung. Chúng tôi hết sạch hy vọng, nhưng bác sỹ điều trị cho vợ chồng chúng tôi đã an ủi và động viên rất nhiều, cuối cùng, chúng tôi đặt cược vào ván bài cuối, phẫu thuật lần thứ ba cắt bỏ tử cung. Sau đó đại sư biết chuyện gì xảy ra không?” Lữ Hàn không đáp, chỉ lắc đầu, ánh mắt lộ vẻ mình vẫn đang lắng nghe. “Sau đó, khối u lại mọc ra tiếp ở vùng bụng dưới. Vợ tôi trong một lúc tuyệt vọng cùng cực đã tự cầm dao rạch bụng mình, lôi khối u đó ra ngoài, vứt xuống đất, rồi nằm vật ra trên giường, khi tôi về nhà thì cô ấy đã chảy máu đến chết rồi.” Thanh Thanh ngỡ ngàng hỏi chồng: “Cái giường mà chị ấy nằm lúc đó, đừng nói là…” Người chồng gật đầu, chỉ vào trong gian nhà cũ: “Phải, là cái giường trong đó.” Diệp Chi lẩm bẩm: “Hèn gì trong giấc mơ vừa rồi, giọng nói kia đã bảo là trên giường lúc nào cũng có người.” Thanh Thanh lắc đầu: “Anh chưa bao giờ kể với em chuyện này, anh chỉ kể qua loa là chị ấy mắc bệnh nan y rồi qua đời.” Người chồng ậm ừ: “Anh chẳng qua cũng không muốn nhắc tới chuyện đau lòng đó, dù sao thì sau này anh cũng đã xây gian nhà mới phía trên, để không gian nhà cũ này để quên đi chuyện đó rồi.” “Vậy mà lúc em chuyển ra sau này ngủ, anh không hề nói một lời nào.” Thanh Thanh trách móc. “Anh xin lỗi, anh cũng chỉ nghĩ là chuyện đã qua lâu rồi nên mới không nói gì.” Lữ Hàn nghĩ ra một điều, liền hỏi: “Khối u mà người vợ trước của anh lấy ra, sau đó thế nào nữa?” “Tôi đem chôn nó ở góc tường đây.” Người chồng chỉ về phía mà lúc trước Lữ Hàn đã thấy bàn chân nữ quỷ bước ra từ đó. “Anh đào nó lên xem thế nào đi.” “Ngay bây giờ sao?” “Phải.” Lữ Hàn gật đầu dứt khoát. Người chồng vội chạy đi lấy một cái xẻng, đào vội chỗ đất ở góc tường lên. Một lát sau đã lộ ra một thứ gì đó màu trắng, người chồng nhẹ tay, đào bới cẩn thận hơn, cuối cùng bứng ra được một cây nấm màu trắng, mọc ra từ một đống gì đó nhầy nhụa, trông ghê tởm, không ra hình dáng gì. “Cái khối u đó, không ngờ qua bao nhiêu năm lại mọc ra một cây nấm như vậy.” Người chồng lẩm bẩm. Lữ Hàn thầm nhớ lại trong đầu bài giảng về bệnh nan y của một vị hòa thượng, ngẫm thử áp dụng vào trường hợp này rất phù hợp, nên chăm chú định thần vào thứ trước mặt, vài giây sau hắn chép miệng: “Đúng là nhân quả nghiệp báo mà!” Người chồng tò mò: “Đại sư, thế nào là nhân quả nghiệp báo vậy?” Hắn không đáp trực tiếp mà hỏi lại: “Hồi đó bác sỹ có bảo vì sao khối u này cứ tái đi tái lại như thế không?” Người chồng lắc đầu: “Bác sỹ cũng chịu, không hiểu vì sao khối u cứ bị tái phát như vậy, mà không phải là di căn, vì nếu là di căn thì khối u sẽ xuất hiện ở vị trí khác chứ không phải chỉ quanh quẩn ở vùng bụng dưới như thế.” Năng lực Thấu Thị vừa rồi đã được sử dụng để quan sát cây nấm và bộ gốc nhầy nhụa, nhưng chỉ có thể thấy từ bên trong thứ này tỏa ra luồng tà khí xám xịt, Lữ Hàn đành phải vận Thấu Thị lên mức cực hạn, nhìn xuyên qua tiền kiếp gần nhất. Với cách sử dụng này, chỉ sau khoảng ba giây là Thấu Thị tắt ngúm, không thể sử dụng tiếp trong một hai ngày tới được nữa. Tuy thời gian ngắn ngủi nhưng cũng kịp cho hắn thấy được chuyện gì đã xảy ra trong quá khứ: “Vợ của anh trong kiếp trước đã vô tình đụng phải một người phụ nữ đang mang thai khiến cô ấy bị té ngã, dẫn đến sảy thai. Vong linh của thai nhi đó oán hận, bám theo vợ trước của anh đến kiếp này để báo oán, làm cho cô ta ba lần phẫu thuật mà mãi không dứt được. Đến lượt vợ của anh khi chết đi không siêu thoát được, trở nên oán hận nặng nề, bám theo vợ mới của anh để trút giận, ba lần làm cho cô ấy hư thai, thật là oan oan tương báo, nhân quả liên miên, nghiệp báo chồng chất.” “Trời, thật không ngờ, tội nghiệp hai người vợ của tôi!” Người chồng rên lên một tiếng. Lữ Hàn lắc đầu: “Do tôi chỉ có thể nhìn thấu được một kiếp gần nhất, chứ thực ra trong vô vàn những kiếp trước, có thể hai người vợ của anh đã có những mối quan hệ dây dưa nào đó mà chúng ta không thể nào biết được.” Rồi hắn quay sang nói với Thanh Thanh: “Thôi, dù sao ân oán trong một kiếp này cũng đã chấm dứt, từ nay cô sẽ có thể mang thai bình thường lại rồi.” Thanh Thanh gật đầu: “Cảm ơn đại sư, à phải rồi, vẫn còn một chuyện nữa, dường như khi nãy tôi thấy một đứa bé nhảy ra.” Trong lòng Lữ Hàn lúc này chỉ có một đáp án duy nhất nên hắn nói ngay: “Là đứa con ba lần lỡ duyên với cô đó, nó vẫn âm thầm ở bên cạnh bảo vệ cho cô, tôi rất hy vọng lần tới đây là hai mẹ con có thể chính thức gặp nhau được.” Thanh Thanh thoáng đỏ mặt: “Vâng, tôi sẽ cố gắng.” Người chồng nghĩ ra điều gì liền hỏi: “Vậy vợ trước của tôi kiếp sau sẽ như thế nào? Có bị vong linh kia theo quấy phá nữa không? Hoặc có còn thù oán với Thanh Thanh nữa không?” Điều này thì ngay đến cả Lữ Hàn cũng mù tịt, hắn đành phải mượn những lời dạy của vị hòa thượng kia để hướng dẫn lại: “Chuyện kiếp sau là việc nằm ngoài tầm tay hiện tại của chúng ta, nhưng có hai việc mà hai người có thể làm. Thứ nhất là bên cạnh công việc hằng ngày thì tìm thêm cơ hội để làm việc thiện, giúp việc này việc kia cho mọi người, cho xã hội, giảm bớt được ân oán nghiệp duyên. Thứ hai là lên chùa cúng dường, sau đó lạy Phật xin được hồi hướng phần công đức cúng dường đó cho người vợ trước, cho cái vong linh trả oán kia, cho đứa bé đang theo bảo vệ cho Thanh Thanh. Cứ thế dần dần qua kiếp sau sẽ giảm bớt được nhân quả nghiệp báo.” Cả hai vợ chồng đều chắp tay ôm quyền xá hắn một cái: “Chúng tôi nhớ rồi, cảm ơn đại sư.” “Vậy còn cây nấm này thì sao? Anh tính xử lý thế nào?” Diệp Chi nãy giờ mới lên tiếng. “Đốt đi là được, dù sao mọi chuyện cũng tạm xong rồi.” Lữ Hàn tự quyết định, rồi quay sang nói với người chồng: “Đem lửa và dầu hỏa lại đây.” Hai thứ được yêu cầu đã đưa tới, hắn đổ dầu hỏa ướt đẫm lên cây nấm và bộ rễ gớm ghiếc, khi nãy đã dùng Thấu Thị quan sát trong cái thứ trước mắt không có thực thể tà quái, chỉ là lưu lại một ít tà khí nên hắn châm lửa đốt thẳng tay, không chút do dự. Cây nấm uốn éo một hồi rồi héo quắt lại, đổ gục xuống, từ màu trắng chuyển thành màu xám tro. Bộ rễ bên dưới thì mất thời gian hơn, phải mất một lúc lâu mới khô dần rồi biến thành một nhúm bột vụn. Mọi chuyện sau đó kết thúc có hậu, Lữ Hàn giải quyết được rắc rối cho hai vợ chồng Thanh Thanh. Hai người họ cũng quyết định bỏ qua khúc mắc về cái hợp đồng bảo hiểm khiến Diệp Chi mừng rỡ khôn xiết. Có điều, do Thấu Thị không dùng được nên Lữ Hàn không thể thấy khi đốt cây nấm và cái đống nhầy nhụa bên dưới, một luồng tà khí màu xám bốc lên bám vào cổ hắn, nơi những ngón tay của nữ quỷ vẫn còn in lại ít dấu vết mờ nhạt. Lúc này trời đã gần sáng, Lữ Hàn quyết định về thành phố sớm để kịp đi làm buổi sáng, Diệp Chi tất nhiên vâng theo ý hắn. Trước khi rời đi, hắn đưa mắt nhìn bầy chó âm đang đứng đầy trong sân, đưa tay lên chào chúng, lẩm nhẩm một câu: “Cảm ơn tụi bây đã cứu tao một mạng!”