Đô thị quỷ ký

Chương 20 : Vali giấu xác

Hắn rửa tay sạch sẽ, nhìn quanh một lượt, thấy không có gì lạ nên nhấc ngọn nến lên bước ra ngoài. Vừa khép cánh cửa nhà tắm sau lưng thì hắn lại nghe thấy tiếng nước chảy bên trong, lần này tiếng nước to và mạnh, khác hẳn với tiếng xả nước của bồn rửa tay hồi nãy. Lữ Hàn đứng bất động, cơn ớn lạnh lại một lần nữa chạy khắp người, trong lòng đã cảm thấy căn nhà này thực sự rất không ổn, nhưng vấn đề là không ổn ở chỗ nào thì hắn chưa nắm bắt được. Nhưng cũng không thể mặc kệ nước chảy xối xả như vậy mà bỏ đi, đến cuối tháng, nữ chủ nhà sẽ lên cơn đau tim khi nhận hóa đơn tiền nước mất. Hắn không thể để người góa phụ tội nghiệp này phải gánh chịu thêm một đả kích nhãn tiền như vậy nên hạ quyết tâm, vuốt mồ hôi rịn ra trên trán, quay người lại, đẩy cánh cửa phòng tắm ra lần nữa. Lần này là vòi hoa sen đang chảy nước xối xả, hắn hít mạnh một hơi, bước tới khóa vòi nước lại. Đột nhiên nghe “Rầm” một tiếng, như kiểu có thứ gì vừa rơi xuống đất, hắn quay người lao ra khỏi phòng tắm, chạy tới chỗ khúc ngoặt ở cây cột có gắn cầu chì. Vừa rẽ qua khúc ngoặt thì hắn thấy một cảnh tượng kinh hoàng, khiến lục phủ ngũ tạng của hắn như muốn đảo lộn. Ở đầu kia, cuối hành lang, nơi khung cửa nối ra phòng khách, Dạ Vũ đang treo cổ lên khung cửa, hai chân vùng vẫy trong không khí, hai tay đang víu chặt lấy sợi dây treo cổ, cái ghế đẩu ngã trên nền nhà bên cạnh. Nhưng điều khiến da đầu hắn tê bì là một nữ quỷ đang bay phất phơ trong không khí, đối diện ngang với Dạ Vũ, hai tay giữ chặt lấy đầu cô trong vòng thít chặt của sợi dây, chiếc váy trắng trên người nữ quỷ ướt đẫm máu. Chỉ chờ có thế này thôi! Đáng sợ nhất chính là thứ lén la lén lút nấp trong bóng tối, nó khiến cho hắn không rõ được đối phương là ai, cũng không biết phải đối phó thế nào, nhưng nay đối phương đã xuất hiện thế này rồi thì thật tốt. Lữ Hàn rút ra một lá bài thép, phóng về phía nữ quỷ với gia tốc xoay tròn nhanh nhất có thể. Vốn các loại tà vật thuộc về quỷ giới đều có bản chất là năng lượng, người bình thường vốn không thể nhìn thấy và cũng không thể tác động tới chúng, nhưng nếu có thể dùng một phương thức nào đó gây nhiễu loạn từ trường, phá tan được sự hội tụ năng lượng cấu tạo nên thân thể một tà vật, thì có thể xem như là đã công kích được tà vật đó. Lá bài thép trong tay Lữ Hàn được làm từ loại thép đặc biệt, vừa mỏng, vừa nhẹ, nhưng lại vô cùng sắc bén và chắc chắn, đặc biệt là có từ tính. Thế nên khi lá bài này xoay tròn đạt tới một số lượng vòng xoay trên giây nhất định, từ tính của chất liệu thép sẽ sản sinh ra một khối từ trường cực mạnh, đủ sức phá tan hầu như các dạng tích tụ năng lượng. Nữ quỷ đang cố gắng treo cổ Dạ Vũ là một dạng tích tụ năng lượng như thế. Lá bài thép vừa xoay tròn tự tại, vừa tịnh tiến tới trước với tốc độ mà mắt thường rất khó bắt kịp. Nữ quỷ còn chưa kịp chớp mắt thì lá bài đã xuyên qua cái cổ đầy máu của ả. Từ trong cổ họng của nữ quỷ phát ra một tiếng hét ai oán chói tai, nhưng từ trường xoáy đã tạo ra lực hút nhiễu loạn cực mạnh, nữ quỷ trong khoảnh khắc bị cuốn theo đường bay tới trước của lá bài, da thịt bong tróc, nát ra từng mảnh, thân thể của ả tan đi trong tiếng vọng nhỏ dần rồi tắt hẳn. Lữ Hàn vội chạy tới ôm lấy hai chân của Dạ Vũ, nhấc bổng cô lên khỏi sức căng của sợi dây, kêu to: “Tháo ra đi, tháo sợi dây ra đi.” Dạ Vũ loay hoay một lúc cũng tháo được sợi dây ra khỏi cổ mình, đổ vật người xuống vai Lữ Hàn, hắn vội ôm chầm lấy cô, đỡ cô từ từ ngồi xuống nền nhà. Cô ngồi trên nền đất, lưng tựa vào người Lữ Hàn, thở hổn hển, từ trong khóe mắt chảy ra hai dòng lệ, rồi như mọi thứ đã vượt khỏi giới hạn, cô không kìm nén được nữa, bật khóc nức nở. Hắn thấy cô khóc mà không hiểu lý do, chỉ biết ngồi im ôm lấy cô, hắn nghĩ cứ cho cô giải tỏa một chút như vậy sẽ tốt hơn nên cứ để cho cô khóc. Dạ Vũ khóc xong thì thút thít kể với hắn: “Chúng tôi lấy nhau đã mấy năm mà không có con, chồng tôi vì việc này mà buồn chán, có nhân tình bên ngoài rồi đưa cô ta về đây, đuổi tôi ra khỏi nhà. Nhưng ả nhân tình đó ngoài chồng tôi ra, vẫn qua lại thêm với người khác, chồng tôi biết chuyện thì ghen tức, cãi vả. Trong lúc nóng giận, cảm xúc bộc phát, chồng tôi không kiềm chế được, đã giết chết cô ấy ngay trong ngôi nhà này. Ả ta chết đi mang theo oán hận, hóa thành quỷ, giết chồng tôi để báo thù, còn hành hạ tôi, không cho tôi bước ra khỏi đây. Vừa nãy tôi đã nghĩ nếu mình chết đi thì cũng tốt, tôi sẽ biến thành quỷ liều mạng với ả một phen, hu hu…” Lữ Hàn vừa lắng nghe vừa vỗ về an ủi: ““Được rồi, được rồi, không sao đâu.” Đợi thêm một lúc cho cô nín khóc hẳn, hắn mới nói tiếp: “Có tôi ở đây rồi, sẽ không có việc gì nữa đâu, tôi hứa sẽ bảo vệ cho cô, nữ quỷ kia sẽ không làm gì được cô đâu.” Dạ Vũ ngước mắt lên nhìn hắn: “Anh nói thật chứ?” Hắn gật đầu, khẳng định: “Tôi nói thật, tôi sẽ bảo vệ an toàn cho cô.” Dạ Vũ thở dài: “Nữ quỷ kia oán hận mạnh như vậy, anh lấy gì để bảo vệ được cho tôi chứ.” “Cô đừng lo, tôi có cái này, sẽ bảo vệ được an toàn cho cô.” Nói rồi hắn lấy ra một túi giấy bóng hình vuông, nhỏ gọn trong lòng bàn tay, viền mép có răng cưa. Dạ Vũ rất quen thuộc với vật này, thốt lên: “Bao cao su?” “Không phải, là Ba Con Sói.” Hắn nhanh chóng giải thích. “Thì có khác gì nhau?” Cô sửng sốt, đẩy hắn ra, trong lòng thầm nghĩ cô đã hiểu lầm hắn rồi. Nhưng hắn vẫn kiên trì giải thích: “Cô đừng hiểu lầm, Ba Con Sói là tên thương hiệu của một hãng sản xuất khẩu trang, cô nhìn kỹ xem, có phải thấy hình ba con sói trên bao bì không? Đây là sản phẩm mới nhất của họ, được chế tạo bằng công nghệ nano nên có thể gấp lại rất nhỏ gọn, nếu cô không tin thì tôi bóc ra cho cô xem.” Không đợi Dạ Vũ phản ứng, hắn nắm vào viền mép có răng cưa, xé roẹt một cái, lôi từ trong ra một vật hình tròn. Nhưng sau khi hắn mở bung ra thì Dạ Vũ nhìn rõ, đây quả thực là một cái khẩu trang. “Anh đưa tôi cái khẩu trang để làm gì?” Cô ấp úng hỏi hắn. “Cô mang vào đi.” Hắn vừa nói vừa mang vào cho cô, rồi hắn với tay lấy cái mũ bảo hiểm loại trùm kín cả tai đang đặt ở giá sách kế bên, “Đội thêm cái mũ này nữa.” “Đợi tôi một chút.” Hắn chạy tới giá áo gần đó lấy thêm một cái áo khoác dày cộm, trở lại mặc vào cho cô. “Anh mang cho tôi tất cả những thứ này để làm gì?” “Có nhiều tác dụng lắm, khi cô bao bọc cơ thể ấm áp như vậy sẽ giúp giữ lại dương khí và nguyên thần không bị hao tổn. Các vong quỷ linh tinh không nhìn được mặt cô thì sẽ không hù dọa được, cho dù muốn nhập thân đoạt xác thì cũng không biết cô là ai mà nhập, chưa kể nếu gặp phải các vong quỷ yếu bóng vía, thấy bộ dạng cô thế này có khi còn bị dọa sợ phải bỏ chạy nữa. Từng có người biết trồng cây chuối, khoét cái lỗ sau quần, vẽ mặt quỷ lên mông rồi trồng cây chuối đi ngang qua một cái nghĩa địa, toàn bộ vong quỷ ở đó bỏ chạy tán loạn hết luôn, trông hài hước lắm.” “Thật hả?” Dạ Vũ tròn mắt ngạc nhiên. “Phải, nên sau này nếu cô có đi ngang qua nghĩa trang, mấy cái nhà ma ám hoặc nơi hoang vu lạnh lẽo thì nhất định phải mặc năm cái quần, mười cái áo, đeo khẩu trang, đội mũ bảo hiểm, quấn khăn quàng cổ, mang bao tay, mang vớ, đi giày, mười con quỷ cũng không làm gì được cô, cô đã nhớ chưa?” “Tôi nhớ rồi.” Dạ Vũ gật đầu. “Cô nhớ rồi thì tốt, tôi nói nhiều như vậy cũng là vì muốn tốt cho cô thôi.” “Cảm ơn anh!” Dạ Vũ ngước đôi mắt long lanh nhìn hắn, “Anh thật tốt với tôi quá.” “Không có gì đâu, bất cứ ai cũng sẽ làm giống như tôi thôi.” “Không phải, không phải ai cũng được như anh.” Dạ Vũ cảm kích, đặt tay lên vai Lữ Hàn rồi lại đặt lên ngực trái của hắn, “Trái tim của anh tốt hơn hẳn những người đàn ông khác.” “Không phải đâu, cô nói quá lời rồi.” Hắn cảm thấy hồi hộp, bàn tay trắng nõn nà của Dạ Vũ đang đặt lên ngực hắn. “Tôi nói thật đó, tìm được người đàn ông tốt thật khó hơn lên trời.” Cô vuốt ve ngực hắn, “Tôi muốn chạm khẽ vào tim anh để xem nó có gì khác biệt không.” “Ha, làm sao mà cô chạm được chứ…” Lữ Hàn vừa lắc đầu vừa cười trò đùa của Dạ Vũ, nhưng câu nói chưa dứt thì nụ cười của hắn đã đông cứng lại. Cảm thấy ngực mình lạnh buốt, hắn ngạc nhiên cúi xuống nhìn, bàn tay của Dạ Vũ từ lúc nào đã thọc sâu vào trong lồng ngực của hắn rồi. “Cô….?” Hắn lắp bắp, không thốt nên lời. Một cảm giác đau thắt từ nơi trái tim lan tỏa khắp nơi, lan ra khắp lồng ngực, lan lên tới vai, tới nửa dưới khuôn mặt, lan ra cánh tay trái, lan xuống tận dưới rốn của hắn. Đây là nỗi đau đớn ghê gớm nhất mà hắn từng trải qua từ trước đến nay, cái đau nghiền nát, xoắn vặn, lồng ngực muốn bể nát mà lại không bể nát được, hắn cảm thấy nếu lồng ngực có thể vỡ tung ra thì chắc sẽ giảm bớt được nỗi đau cho hắn. Hắn chống bàn tay trái đã tê dại xuống đất, dùng tay phải cố sức chụp lấy cánh tay của Dạ Vũ, mong rút được cánh tay cô ra khỏi ngực mình, thế nhưng, hắn chỉ chụp vào không khí. Phần cánh tay của Dạ Vũ từ khi nào đã hóa thành hư ảo, không thể nắm bắt, nhưng cảm giác bàn tay bóp nghẹt tim hắn thì không hư ảo chút nào. Ý chí cầu sinh mãnh liệt trỗi dậy khiến hắn cuống cuồng đạp hai chân trên mặt đất, tung người ra sau, muốn tránh xa khỏi Dạ Vũ ngay lập tức. Quả nhiên, thân thể hắn và thân thể Dạ Vũ đã cách nhau ra một khoảng nhưng cánh tay của cô không ngờ lại đứt rời ra ở khớp khuỷu, cứ thế cắm vào trong lồng ngực hắn, theo hắn rời đi. “Sao anh lại bỏ chạy? Không phải anh mới nói sẽ đối xử tốt với tôi sao?” Giọng của Dạ Vũ vang lên buồn bã. “Nhưng không phải theo cách này.” Hắn cố hớp mấy hơi trong không khí để đáp lại. “Không phải là cách này? Thì là cách nào?” Dạ Vũ bỗng nổi giận, “Đàn ông các người, lúc đầu thì ngọt ngào chiều chuộng, đến lúc hoa tàn trăng khuyết lại có thể cùng vợ phanh thây chặt xác người ta ra.” Cùng với cảm xúc bộc phát, bàn tay của Dạ Vũ cắm trong ngực hắn siết chặt hơn, quả tim bị bóp chặt đã muốn ngừng đập, dòng máu tuần hoàn trong cơ thể hắn gần như ngừng trệ, lượng oxi lên não sụt giảm, mắt hắn tối sầm lại, thính giác cũng lùng bùng, chỉ còn nghe tiếng được tiếng mất. Ít nhất hắn nghe được mấy chữ “Cùng vợ phanh thây chặt xác”, hắn kinh ngạc, cố gắng thốt ra mấy chữ: “Cô không phải Dạ Vũ?” “Dạ Vũ? Ta không phải ả. Ta là nhân tình của Thiệu Ba trong câu chuyện, còn Dạ Vũ thật đang ở dưới tầng hầm, bên cạnh cái vali đựng thân thể của ta trong đó. Thứ khi nãy treo ta lên chỉ là niệm ảnh ta tạo ra thôi.” “Nếu câu chuyện cô kể là đúng, thì cũng là do cô không phải, đã đến với Thiệu Ba, sao còn quan hệ với người khác?” Giọng nói của hắn đã không còn được mấy hơi. “Thì sao chứ? Ta cũng chỉ là vì cuộc sống của bản thân, tuổi xuân của ta có hạn, ta với Thiệu Ba cũng chỉ là đổi chác, một người vì tiền, một người vì sắc, ta không nói ta tốt đẹp nhưng hắn cũng đã có vợ, ta có người khác thì khác gì hắn. Vậy mà hắn dám nổi cơn ghen tuông bóp cổ ta đến chết, còn con ả Dạ Vũ, biết chuyện tày đình còn dám xúi chồng chặt xác ta ra đem đi phi tang từng mảnh một. Hắn nghe lời vợ chặt ta ra từng khúc, nhét vào vali ở dưới tầng hầm, đó là cái vali ta mang quần áo đến đây để sống với hắn…” Giọng nữ quỷ trở nên ai oán, nhưng rồi lập tức giận dữ: “Nhưng hắn không bao giờ có thể đem xác ta ra khỏi căn nhà này để đi phi tang được nữa, ta đã cho hắn nếm trải nỗi đau bội bạc y như ngươi hiện tại. Còn vợ hắn, ta cũng sẽ treo cổ ả, cho ả nếm trải cái chết của ta, cùng là đàn bà với nhau mà coi ta không ra gì, nếu ả thù hận sao không đổ lên đầu chồng của ả đi.” Lữ Hàn không nhớ hắn từng đọc ở đâu trong mấy cuốn sách ở nhà, nhưng tình huống này, nói ra rất thích hợp, hắn cất giọng thều thào: “Duyên từ cả ngàn kiếp trước mới có thể trở thành vợ chồng trong một kiếp này, còn tình địch trong kiếp trước mới trở thành vợ và nhân tình trong kiếp này, vì vậy nếu trút giận thì sẽ không trút vào duyên kiếp ngàn năm của mình đâu.” “Ngươi còn bào chữa cho chúng?” Bàn tay của nữ quỷ siết chặt hơn nữa. Lữ Hàn đã sắp tắt thở, đột nhiên hắn nhớ tới cái nhẫn có khắc thần chú Lăng Nghiêm. Nãy giờ vì cánh tay trái chịu đau đến tê dại mà hắn quên mất cái nhẫn đang đeo trên bàn tay trái này. Hắn gom chút hơi tàn, đổi qua chống tay phải xuống đất, giơ tay trái lên túm vào cánh tay của nữ quỷ đăng găm trên ngực mình. Chiếc nhẫn lóe sáng, chú Lăng Nghiêm bộc phát thần lực, tỏa hào quang, hàng chữ trong câu thần chú hiện ra xoay tròn quanh cánh tay của nữ quỷ. Dưới tác động thần lực, hắn nắm được vào cánh tay quỷ, rút nó ra khỏi ngực mình, ném đi, rồi đổ vật xuống đất. Quả tim bắt đầu co bóp, bơm máu đi khắp cơ thể trở lại, sự sống đang ào ào tuôn chảy vào cơ thể hắn. Hắn cảm giác mình vừa mới được hồi sinh, tai có thể nghe lại, mắt có thể thấy lại, mũi có thể ngửi lại. Tuy đang há miệng hớp từng ngụm không khí như con cá mắc cạn, nhưng hắn cũng biết cơ hội không đến lần thứ hai, vội chớp lấy thời cơ này, rút ra một lá bài thép phóng về phía nữ quỷ đang ngồi đối diện. Nữ quỷ chỉ có phần cánh tay bị đứt ra, cắm trong ngực hắn khi nãy, là hư ảo, nhưng phần người còn lại là nhục thể . Tuy ưu điểm của bài thép là sinh ra từ trường gây nhiễu loạn, nhưng đó chỉ là tác dụng phụ, tác dụng chính của nó đối với nhục thể, vẫn là một thứ ám khí kinh tâm lạc phách. Lá bài thép một lần nữa xuyên qua cổ của nữ quỷ, cắt phăng đầu của ả ra khỏi thân người, kình lực xoáy của lá bài còn phá tan nát nửa phần thân trên, máu thịt văng tung tóe. Vì để thực hiện kế hoạch trộm long tráo phụng này, nữ quỷ đã mất rất nhiều quỷ lực để tạo ra niệm ảnh, nhưng không ngờ niệm ảnh bị Lữ Hàn phá trong nháy mắt, diệt mất một nửa sức mạnh của ả. Nửa sức mạnh còn lại đã tập trung vào cánh tay cắm vào trong lồng ngực, lại bị thần chú Lăng Nghiêm vô hiệu hóa. Thế nên phần nhục thể còn lại vô cùng yếu ớt, bị lá bài đánh nát, đã diệt luôn chút quỷ lực cuối cùng. Từng mảnh vụn cơ thể hóa thành khói đen, xuyên qua lớp quần áo, bốc lên trong không khí. Bên này, cái đầu của nữ quỷ lăn tới gần Lữ Hàn, vẫn còn giữ khẩu trang và cái mũ bảo hiểm mà hắn đã mang cho, lặp đi lặp lại câu nói khi nãy của hắn: “Vợ chồng là duyên kiếp ngàn năm, vợ chồng là duyên kiếp ngàn năm…” Từ trong mũ bảo hiểm cũng tỏa ra làn khói đen u ám, bên dưới lớp kính của mũ bảo hiểm và lớp vải khẩu trang, cái đầu quỷ đang dần tan biến. Miệng nữ quỷ mấp máy, thốt ra câu nói cuối cùng: “Vợ chồng là duyên kiếp ngàn năm trước, vậy ai là chồng tôi trong kiếp này?” Rồi biến mất hẳn, hóa thành bảy đốm sáng tinh phách, bay lên cao, biến mất.