Đô Thị Lương Nhân Hành Tác Giả: Vũ Nham Chương 47: Dạ phóng hương khuê (1).. Dịch: Thiên Địa Nhân Nguồn: Sưu Tầm Vũ Ngôn vội vàng kêu tạm dừng: - Mày đừng có nói bừa! Nói lời này là mày phải chịu trách nhiệm đó. Lỗ Trùng cười nói: - Tăng Thiến nhà người ta bình thường với mày thế nào thì mày chẳng lẽ còn không biết sao. Còn bảo tao nói bừa à. Vũ Ngôn ngẩn người, ngẫm lại một số chuyện mấy năm nay khi ở chung với Số 9. Cô ả thừa lúc mình không để ý bèn trộm quần áo của mình đem đi giặt, rồi chẳng có sự kiện gì cũng mang món mình thích ăn từ nhà đến; còn cả ánh mắt ân cần quan tâm khi chấp hành nhiệm vụ; vẻ mặt lo lắng khi biết mình phải xuất ngũ, và cả nụ cười vui vẻ khi đến Đại Thanh sơn ăn Tết Bạn sẽ ủng hộ cho người dịch 10 Điểm khi đọc bài viết này: ************* : Vũ Ngôn dường như hơi ngộ ra cái gì đó, nhưng về tổng thể vẫn không nhiều. Với mỗi một chiến hữu thì Số 9 hình như đều nhiệt tình như vậy. Mà những chiến hữu được cô ấy giặt quần áo, mang đồ ăn cho tuyệt đối không chỉ có một mình mình. Mỗi người đều có phần mà. Vì thế chuyện này không nói lên đươc điều gì cả. Trong lòng Vũ Ngôn cuối cùng vẫn cảm thấy không đúng, như là đã nắm được cái gì đó, nhưng lại như là cũng không tìm được cái gì cả. Miên man suy nghĩ một hồi trong lòng Vũ Ngôn đột nhiên cười nghĩ: " Mình nghĩ gì vậy? Tự tác đa tình rồi! Số 9 người ta chưa nói cái gì, không những thế mình còn là sư thúc của cô ấy, và hai vợ chồng lão Tăng cũng không đồng ý việc này đâu. Mà cho dù hai người bọn họ có đồng ý thì mình sao có thể không biết xấu hổ chứ. Cô nàng là vãn bối của mình mà, nếu thật thì không phải thành trâu già gặm cỏ non à? Phi, phi, phi! Lỗ hắc tử này nói vớ vẩn quá. Tình cảm chiến hữu thuần khiết như vậy, không ngờ bị tiểu tử này làm bẩn thành thế này." Vũ Ngôn giận dữ từ tận đáy lòng, rồi một chưởng chụp lên người Lỗ Trùng nói: - Hay cho tiểu tử nhà mày, dám lừa tao hả. Phạt mày bình rượu này. Lỗ Trùng bị hắn tóm cổ nên không thể động đậy và rồi cũng đành cam chịu nhìn hắn rót thẳng chai Nhị Oa Đầu vào mồm mình. Người thì to khỏe nhưng giờ một chút lực cũng không có mà chỉ có thể ngửa cổ nuốt từng ngụm, từng ngụm liệt tửu vào bụng. Vũ Ngôn hầu hắn non nửa chai mới buông ra, nói: - He he, mày nói xấu chiến hữu tao nên đây là trừng phạt của mày. Lỗ Trùng lắc đầu thở dài: " Con mẹ nó, tiểu tử này đúng là một tên đầu gỗ chính hiệu không hiểu phong tình. Xem ra xử nam cuối cùng của Liệp Ưng không phải hắn thì không được rồi." Kỳ thật ở mặt này Vũ Ngôn cũng không tới mức bã đậu như trong tưởng tượng của Lỗ Trùng, tối thiểu tâm tư của hắn giờ đã có chút linh hoạt nên cũng có thể thoáng cảm thấy tình cảm của Số 9 với mình có gì đó không bình thường. Nữ hài tử Vũ Ngôn đã tiếp xúc cũng không ít hơn nữa còn với đủ các dạng, nhưng đó đều là những em hay xấu hổ. Mà về cái khoản này Vũ Ngôn phát triển khá chậm, lại là một tên "thích" bị động đúng tiêu chuẩn, vì thếcách chủ động hắn còn chưa được học. Cho nên nữ hài quan hệ với hắn kỳ thật cũng rất đơn giản, ở giữa họ luôn được ngăn cách bởi một cái màng chắn, mà những nữ hài tử thì xấu hổ không dám tới đâm thủng, còn Vũ Ngôn thì không nghĩ tới chuyện tới đó đâm. Một khi đâm thủng tấm màng này thì Vũ Ngôn rất dễ bị nữ hài tóm gọn. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là hình bóng kia trong lòng hắn phải dần phai mờ. Và trên thực tế, hiện tại Vũ Ngôn gần như đã không còn nhớ tới nữ hài tử kia nữa rồi. Đáng tiếc, không phải người nào cũng là chuyên gia tình yêu, với lại Vũ Ngôn lại trong cái vòng đó nên càng mơ mơ màng màng, sắm vai một con chim non đúng kiểu. Hai hùng binh nhao nhao nói chuyện, cuối cùng Lỗ Trùng đứng lên, hai tay múa may lung tung nhưng cũng rất đúng nhịp, hát: - Một gốc cây bạch dương nhỏ, chuẩn bị ― hát ― - Một gốc cây bạch dương nhỏ mọc bên cạnh trạm gác, rễ nó cắm sâu, thân nó to to để bảo vệ biên cương ― Hai hùng binh ngêu ngao hát rồi âm thanh trở nên nhỏ dần nhỏ dần nhỏ dần... Lỗ Trùng cuối cùng không chịu nổi liền nghẹn ngào. Nước mắt vương đầy mặt làm hắn phải cầm bộ vest lên lau rồi lại nhin Vũ Ngôn cười nói: - Con mẹ nó, hát thành thể này, mày có phục không. Mắt Vũ Ngôn cũng đỏ ngầu, vỗ vai Lỗ Trùng, sau đó cầm chai rượu tưới nửa chai vào bụng. Lỗ Trùng nhếch môi cười nói: - Tank 2! KaraOKe! Trong phòng, Karaoke đã được mở. Lỗ Trùng cầm list giở tìm bài hát. " Ngoại trừ những ca khúc về quân đội ra thì mình hình như không biết bài nào thì phải, và với tâm trạng của mình với Vũ Ngôn thì giờ muốn hát những bài quân ca, nhưng sợ rằng cuối cùng hai đại nam nhân lại ôm nhau khóc rống lên thì thật mất mặt quá. Tìm bài Trên đường anh nhặt được một đồng vậy" Lỗ Trùng nghĩ. Vũ Ngôn cười nói: - Mày đừng chọn nữa. Hai tay của mày chỉ biết cầm súng chứ chọn cái rắm gì. Đưa tao chọn cho mày một bài. Vũ Ngôn lật quyển danh sách, một lúc sau vung tay, nói: - Đây, bài này. Đúng sở trường của mày. Lỗ Trùng trông thấy liền vui mừng, thốt: - Ha ha, chính nó, chỉ có mày là hiểu tao. Tiếng nhạc vang lên, hai hùng binh tay cầm micro đồng thành quát: - Cô nương mười tám đẹp như một đóa hoa, một ― đóa ― hoa, một đóa hoa làm người người khen ngợi, người ― người khen ngợi ― Hai người vừa hát vừa cười. Vũ Ngôn nói: - Tiểu tử nhà mày đúng là không có tiền đồ gì cả. Cười mà nước mắt cũng chảy là sao. Kết quả trong dự đoán đã xuất hiện. Hai hùng binh vừa hát xong bèn gào lên khóc một chập. Lỗ Trùng đột ngột tu một hơi rượu, rồi vừa cười vừa khóc: - Vũ Ngôn ― tao mày về Liệp Ưng đi ― tao nhớ các huynh đệ ― muốn chết rồi ― Lau lau cái mặt, nhưng nước mắt nước mũi của hắn vẫn tiếp tục chảy. Lỗ Trùng rốt cuộc đã không nén nổi xúc động, cổ họng như có cái gì đó chặn ngang, hai tay hắn che mặt rồi nghẹn ngào gào lên khóc. Vũ Ngôn biết trong lòng hắn khó chịu, mà mũi mình cũng có chút cay cay, vì thế hắn vội nắm chặt bờ vai Lỗ Trùng nói: - Huynh đệ ― Nhưng rồi lại như có một vật chặn ở cổ họng, ngập ngừng hồi lâu, Vũ Ngôn hắn vẫn không thể nói tiếp được câu nào. Nửa sau của cuộc gặp gỡ này, không khí trở nên bi thương. Lỗ Trùng như một đứa trẻ ba tuổi bị mất đồ chơi, ôm bả vai Vũ Ngôn gào khóc, nước mắt nước mũi rơi xuống bám đầy lên người Vũ Ngôn. Sáu chai Nhị Oa Đầu, Lỗ Trùng xử lý một phần ba, sau đó ngồi dưới đất tựa vào cái bàn ngủ. Nước mắt, nước mũi, nước miếng rơi đầy sàn nhà. Vũ Ngôn mặc dù xử lý hơn Lỗ Trùng một chai nhưng hắn nội lực thâm hậu, tâm niệm khẽ động đã luyện hóa hoàn toàn cảm giác chếnh choáng. Ngay lập tức, đầu óc hắn trở nên tỉnh tảo, hơi mem đã hoàn toàn biến mất. Trông thấy dáng vẻ bi thảm của Lỗ Trùng mà Vũ Ngôn không khỏi lắc đầu, tiểu tử này làm quản lý cái mẹ gì, nếu để Tăng Đại trông thấy cảnh này thì nhất định mông tên Lõ đen sẽ nở hoa. He he! Danh ngôn của Lão Tăng: " Lính của tao, chỉ có người ngã xuống dưới nòng súng, chứ không có người uống rượu nằm xuống!" Mặc dù lão Tăng uống rượu cũng không được tốt nhưng với văn hóa rượu lại rất coi trọng. Mỗi trận liên hoan của đám hùng binh Liệp Ưng thì mọi người đều phải uống, nhưng cuối cùng cũng không ai dám say ngã nắm xuống. Mọi người thường nói đùa với nhau, lính Liệp Ưng chỉ có thể nằm xuống trên chiến trường, chứ sao có thể nằm xuống vì rượu chứ? Tuy có ngoại lệ nhưng cái đó cũng không nhiều lắm, và Lỗ Trùng được xem như là nhân vật số 1 trong ngoại lệ đó. Hắn trở thành một ví dụ điển hình luôn được lão Tăng nhắc tới: - Thằng Lỗ Trùng này, trên chiến trường thì có tới chín cái mạng, còn uống rượu thì cũng chỉ có nửa cái mạng. Đúng là hùng binh cái con mẹ nó. Vũ Ngôn vén màn, đỡ Lỗ Trùng ra khỏi cửa nhà hàng. Hít một hơi, hắn đang định cất bước thì lại ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng ập tới, ngẩng đầu liền trông thấy một cô gái diễm lệ đang đi tới từ phía đối diện. Vũ Ngôn thầm nghĩ, thế giới này thật nhỏ, tùy tiện ăn một bữa cơm cũng có thể gặp người mình biết. Song, Vũ Ngôn cũng không định chào hỏi, dù sao mình mới chỉ gặp cô nàng có đúng một lần, nên còn chưa tới mức quen thuộc. Đàn ông ra vào nhà hàng đều không thể không trộm quan sát cô gái thành thục diễm lệ này. Mày lá liễu, khuôn mặt phù dung, môi ngọc, mũi tinh xảo, làn da mịn màng trằng như tuyết, dáng người cao gầy đầy đặn phủ bên ngoài là bộ quần áo công sở, đùi ngọc thon dài, khi đi nhẹ nhàng lướt theo gió với những đường cong lung linh, một nét đẹp không bút nào tả xiết. Mỹ nữ dường như có tâm sự gì đó nên không hề ngầng đầu quan sát chung quanh mà chỉ chậm rãi đi tới cửa. Đôi mi không giấu nổi nét u sầu hơi nhíu lại càng làm tăng thêm khí chất yếu đuối của cô. Thành thục xinh đẹp, điềm đạm đáng yêu, hai khí chất khác biệt cùng xuất hiện trên người cô gái khiến người ta bị cuốn hút, đồng thời khiến người ta muốn đi tới quan tâm, che chở cho cô. Hầu như tất cả đàn ông đều không nhịn được mà phải nuốt nước miệng ít nhất là một lần, trong lòng thầm nhủ: "Vưu vật! Vưu vật tuyệt sắc!" Sở dĩ dùng từ "hầu như" là vì còn có một ngoại lệ, mà ngoại lệ đó chính là hai hùng binh, Vũ Ngôn và Lỗ Trùng. Lỗ Trùng là do say tới bất tỉnh nên không thể chảy nước miếng được. Còn Vũ Ngôn thì do đã gặp qua cô nàng một lần nên đối với vẻ đẹp đại sát tứ phương đó đã có khả năng miễn dịch khá ổn. Mỹ nhân đi đến bên người Vũ Ngôn, khi đó cô ngửi thấy múi rượu nồng nặc trên người Lỗ Trùng tỏa ra, cái mũi tinh xảo ấy không khỏi nhíu lại, mày cau vào rồi tránh xa khói đó một chút, sau đó ngẩng đầu lên nhìn qua. - Là anh? Mỹ nữ sửng sốt, sau đó trong mắt hiện lên vẻ vui mừng. Vũ Ngôn mỉm cười nói: - Cũng không chắc đó là tôi?