Đô Thị Lương Nhân Hành
Chương 40
Đô Thị Lương Nhân Hành
Tác Giả: Vũ Nham
Chương 40: "Lưu manh thối" (1)..
Dịch: Thiên Địa Nhân
Nguồn: Sưu Tầm
Cảnh tượng náo nhiệt trước mắt khiến Vũ Ngôn cảm thấy gò bó, cảm giác như bị một không gian đè nén. Lúc này, hắn vô cùng hoài niệm cảnh vật trời xanh mây trắng, núi cao, nước biếc trên Đại Thanh sơn, nhớ Diệp Tử vẫn còn đang trên núi, và cả Tiểu Đỗ đồng học yếu đuối nữa.
Hai hài tử này không biết thế nào rồi, có nhớ mình hay không. Khóe môi Vũ Ngôn nhếch lên vẽ một nụ cười sáng lạn.
Nỗi ưu tư nhớ nhà rất nhanh bị hắn quẳng sang một bên. Con người là phải thích ứng với xã hội này, nếu không thể biến mình thành một thành viên trong dòng người hối hả đó thì có lẽ cuối cùng sẽ bị xã hội này đào thải. Theo đuổi kinh tế và những ham muốn vật chất, hai việc nhìn như không có quan hệ gì với nhau nhưng trong mắt Vũ Ngôn, hai cái đó lại dung hợp một cách hoàn mỹ với nhau. Cái mọi người theo đuổi có lẽ chính là cái cảm giác ham muốn vật chất này chăng.
Nhìn đám con gái đã ăn xong đi ra khỏi quán ăn nhanh, Vũ Ngôn bèn để lộ ra một nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời, phất tay nói:
- Hi, mỹ nữ!
Nụ cười uể oải hòa vào ánh mặt trời, còn cả khí chất thành thục tà dị không nói rõ được, tất cả những cái đó hiện lên khiến cả đám con gái ở đây đều phải chú ý tới hắn.
Tăng Nhu trông thấy ánh mắt say mê của đám nữ hài tử này thì cũng đưa mắt về phía Vũ Ngôn rồi lại lập tức đỏ mặt cúi đầu, miệng lẩm bẩm:
- Họa thủy (DG: Họa thủy trong hồng nhan họa thủy, ý muốn nói những người chuyên gây tai họa, hay những mầm họa như Đắc Kỷ)
Hậu Vân ở trong đám con gái cũng " hì hì" cười thành tiếng khi đưa mắt nhìn Vũ Ngôn, và hình bóng như mờ như tỏ trong lòng cô cũng dần trở nên rõ ràng.
" Ngôn đại ca..."
Tự đáy lòng Hậu Vân gọi một tiếng thật dài rồi để mặc cho cái cảm giác phức tạp này làm trái tim mình loạn nhịp. Cô không dám ngẩng đầu, và khi ấy những giọt nước mắt trong suốt lóe lên những màu sắc rực rỡ dưới ánh mặt trài lại chảy dài lăn xuống.
Một ngày náo nhiệt cuối cùng cũng đã trôi qua. Cả một buổi chiều còn lại Tăng Nhu cũng không thèm liếc tới tên " hùng binh" kia lấy một cái. Mà tên Hùng binh đó cũng không có mảy may giác ngộ nào, lúc đông lúc tây, chạy loạn khắp nơi. Tăng Nhu nhìn Vũ Ngôn lượn qua lượn lại trước mặt mình thì giận dữ gằn giọng nói:
- Hoa hồ điệp!
Thu hoạch của ngày hôm này thực không nhỏ chút nào. Tiền quyên góp được không ngờ lên tới mười lăm, mười sáu vạn. Đương nhiên cống hiến của tổng đà chủ là lớn hơn cả, và hắn cũng giành được rất nhiều nụ cười của Tăng Nhu.
Khi Vũ Ngôn tới nhà hàng Âu thì Quan Nhã Ny đang chờ hắn ta. Thấy cô gái lạnh như băng này mà Vũ Ngôn không có chút tỉnh ngộ, cười chào nói:
- Sao dám phiền lãnh đạo tự mình ra đón cấp dưới thế này. Không dám! Không dám!
Giọng nói lạnh lùng của Quan Nhã Ny vang lên:
- Trưởng kíp mới đã tuyển được rồi. Anh hãy bàn giao công việc nơi này đi rồi sau đó tôi sẽ dẫn anh tới công ty vệ sĩ Thành Long. Từ nay về sau anh chính là người của công ty vệ sĩ Thành Long. Đến lúc đó sẽ có nhân viên chuyên môn tới giải thích cho anh những quy định liên quan của công ty. Lương tháng của anh tạm thời sẽ là tám ngàn. Nếu có biểu hiện tốt thì rất nhanh sẽ được thăng chức.
Đối với vẻ mặt lạnh như tiền của cô nàng Vũ Ngôn rất không thích. Hắn cười nói:
- Công việc này là lấy mạng ra mà liều nên lương tám ngàn cũng không được tình là cao, nhưng cũng miễn cưỡng chấp nhận được. Chỉ có điều, phó quản lý Quan, cô có thể cười nhiều hơn một chút được hay không. Dáng vẻ lạnh lùng băng giá đuổi người ta từ ngoài ngàn dặm như cô sẽ làm tôi cảm thấy rất áp lực, do đó có thể sẽ ảnh hưởng tới tâm tình và hiệu suất làm việc của tôi, rồi cuối cùng, người bị tổn hại vẫn là công ty.
Khuôn mặt Quan Nhã Ny vẫn không chút thay đổi, nói:
- Vấn đề về tính cách của riêng cá nhân tôi không nằm trong phạm vi thảo luận với anh. Nếu việc rèn luyện, tu dưỡng của anh không đạt được yêu cầu của chúng tôi thì cho dù thân thủ của anh có giỏi hơn đi nữa, chúng tôi cũng không cần.
Vũ Ngôn cười nói:
- Uy hiếp, đây là một sự uy hiếp trắng trợn.
Quan Nhã Ny không khoan nhượng nói:
- Anh có thể hiểu như vậy. Bây giờ anh còn vấn đề gì nữa không?
Vũ Ngôn cuối cùng cũng chỉ còn cách nói không còn vấn đề gì nữa. Rồi dưới sự giám sát của lãnh mỹ nhân, hắn ngoan ngoãn bàn giao tất cả mọi chuyện tại nhà hàng cho trưởng kíp mới. Tháo cái nơ trên cổ xuống, Vũ Ngôn thở dài nói:
- Cuối cùng cũng không cần phải tiếp tục đi hầu hạ người khác nữa. Ta giờ coi như là đã bay lên biến thành một con Phượng Hoàng rồi.
Quan Nhã Ny đứng ở bên, hừ lạnh nói:
- Là Phượng Hoàng hay là một con gà thì giờ vẫn còn chưa nói chắc được!
Vũ Ngôn cười nói:
- Phó quản lý Quan, cô không cảm thấy hứng thú với thân thể của tôi sao?
Quan Nhã Ny sửng sốt rồi ngay lập tức giận dữ nói:
- Anh nói linh tinh gì đó? Lưu manh thối!
Vũ Ngôn nhùn vai tỏ vẻ chẳng sao cả:
- Nếu nói người khác là lưu manh thì tốt nhất phải kiểm điểm lại mình trước đi đã. Tôi vào phòng thay đồ nam để thay quần áo mà phó quản lý Quan cũng theo. Tôi chỉ có thể hiểu rằng cô có hứng thú với cơ thể của tôi. Chẳng lẽ còn muốn tôi học cô hét lên " Nữ lưu manh, cô muốn làm gì tôi" à? Nếu vậy thì không chỉ có cô mất mặt mà ngay cả tôi cũng rất xấu hổ.
Bởi vì đang trong thời gian làm việc nên những phục vụ nam khác đã không còn trong phòng thay đồ mà đều đã ra ngoài. Còn Quan Nhã Ny đốc xúc Vũ Ngôn giao việc xong rồi cứ thế đi theo hắn, cuối cùng không ngờ theo Vũ Ngôn đi vào tới tận phòng thay đồ nam.
Quan Nhã Ny đỏ mặt, vội xoay người đi ra ngoài. Khi đi tới cửa lại quay đầu nói:
- Lưu manh thối, anh nhanh lên! Tôi chờ anh ở bãi đỗ xe dưới lầu.
Vũ Ngôn ngẩn ra, ba chữ " lưu manh thối" này từ mồm lãnh mỹ nhân nói ra lại mang đến một cảm giác khuấy động lòng người. Vũ Ngôn vội lắc lắc đầu, chẳng lẽ làm việc lâu với tên Lục Phong kia mà mịnh bị lây cái loại bệnh "bỉ ổi" của hắn ta hay sao.
Kỳ thật rất oan uổng cho Lục Phong đang ở cách Vũ Ngôn vài km kia. Nếu giờ mà hắn ở đây thì nhất định sẽ lên tiếng, tung hô về mình; bên ngoài dù tao có "bỉ ổi" nhưng nội tâm của tao lại rất cao thượng, vô cùng thuần khiết, tựa như một con ngựa băng co núi đồi, đạp lên những bông tuyết trắng rồi đắm mình trong một mỏ than, vẻ băng thanh thanh khiết của tao là ở ngấm vào trong xương cốt rồi.
Mà cách xưng hô của đám nữ hài với Vũ Ngôn kỳ thật đã vô ý để lộ ra tâm tư nào đó của các cô. Ví dụ như Số 9 gọi Vũ Ngôn là "Số 1", Đỗ Uyển Nhược gọi hắn là "Tiểu tử họ Vũ", Hậu Vân lại là "Ngôn đại ca", nhị nha đầu oán hận gọi hắn là "Hùng binh", còn lãnh mỹ nhân ngay cả "Lưu manh thối" cũng gọi được.
Vũ Ngôn vô cùng cảm khái. Trong lòng dù không để ý nhưng không ngờ mình có nhiều biệt danh như vậy. Hơn nữa người đặt lại toàn là những cô xinh đẹp, thật không biết chuyện này là phúc hay là họa đây.
Khi Vũ Ngôn xuống lầu, lãnh mỹ nhân Nhã Ny đã ngồi vào chỗ cầm lái của một chiếc Jeep. Thấy tên "lưu manh thối" kia đi tới, cô khinh thường quay đầu đi hừ lạnh một tiếng. Vũ Ngôn theo thói quen định nhảy lên ngồi vào chỗ cạnh vị trí người lái. Quan Nhã Ny nhíu mày lạnh lùng nói:
- Ai cho anh ngồi chỗ này. Xuống phía sau đí!
Nếu ở trong bộ đội thì được xếp ngồi phía sau là một đãi ngộ rất cao, vì đó là vị trí của thủ trưởng cho nên không phải ai muốn ngồi là có thể ngồi. Vũ Ngôn tất nhiên không bao giờ tự sướng rằng lãnh mỹ nhân tôn trọng mình, chẳng qua là cô nàng không muốn trông thấy mình mà thôi.
Vũ Ngôn mặc kệ cô nàng cứ đặt mông ngồi xuống vị trí phó lái rồi thoải mái đưa tay lên gối đầu, nhàn nhã nói:
- Làm phiền phó quản lý Quan lái xe.
Lãnh mỹ nhân Nhã Ny phẫn nộ nói:
- Lời của tôi anh không nghe thấy gì sao?
Vũ Ngôn cũng chẳng buồn nhìn cô, nói:
- Cô đã nói rất nhiều thứ. Tất cả đã chứng mình rằng cô là một cô gái khỏe mạnh, đã phát dục đầy đủ.
Quan Nhã Ny nắm tay lại, nói:
- Tôi nói anh xuống ngồi phía sau, anh có nghe thấy không hả?
Vũ Ngôn hừ lạnh một tiếng nói:
- Cô dùng thân phận gì để nói vậy với tôi? Nếu là thủ trưởng thì với loại thủ trưởng hống hách như cô, tôi cũng không muốn hầu hạ. Nếu là bạn bè thì đương nhiên cô sẽ có cảm giác tôi đang với cao, còn tôi cũng không thể chịu nổi một người bạn có phẩm hạnh quá kém như cô. Kiêu căng, ngang ngược, tự cho mình là đúng, một tiểu thư nhõng nhẽo như cô tốt nhất nên ở nhà đánh đàn, vẽ tranh, bắt bướm đi.
Nói xong, Vũ Ngôn tiêu sái xuống xe. Trong khoảnh khắc khi đóng cửa xe hắn còn cười với Quan Nhã Ny, nói:
- Bái bai!
Vũ Ngôn đối với nữ hài chẳng hiểu cái gì này rất thiếu thiện cảm. Nếu lúc nào cũng phải chịu uất ức, bị cô ta quát bảo sai vặt thì không bằng sớm phủi mông rời đi là hơn. Trên thực tế, nếu không phải nội tức thần bí trên người Quan Nhã Ny thì Vũ Ngôn cũng không muốn vào cái công ty vệ sĩ Thành Long kia.
Vũ Ngôn đi được vài bước thì từ phía sau đã truyền đến giọng quát đầy phẫn nộ của Quan Nhã Ny:
- Đứng lại!
Vũ Ngôn mặc kệ cô nàng vẫn cứ tiếp tục bước đi. Phía sau, Quan Nhã Ny lại hét lớn:
- Lưu manh thối! Anh đứng lại!
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
97 chương
5 chương
36 chương
39 chương
43 chương