Đô thị dị văn lục chi ma lâu quỷ ảnh
Chương 5 : nỗi băn khoăn
1. Lăng Tiêu
Lăng Tiêu mở mắt ra, Âu Dương Huy vừa lúc đi đến từ ban công trong ánh nắng của buổi sáng sớm, trông y tựa như thiên thần giáng thế.
Đêm qua, màn biểu hiện anh dũng của vị cao phú soái này không thể nghi ngờ đã thay đổi thành kiến của Lăng Tiêu đối với y, thành công nâng cấp từ thầy bói gà mờ nhảy vọt lên thầy bói Thiên Thần siêu cấp.
Lăng Tiêu nhìn đầu gối của Âu Dương Huy, trong suy nghĩ của hắn, chắc chắn vị đại sư này đã trải qua muôn vàn trắc trở, cuộc chiến đẫm máu các kiểu… Lăng Tiêu càng nghĩ càng kích động, nhiệt huyết sôi trào. Hiện tại, sự kính ngưỡng của hắn đối với đại sư như nước sông Hoàng Hà cuồn cuộn lao nhanh không dứt, chỉ kém chưa quỳ rạp xuống như đồ đệ báy lạy sự phụ.
Trong ánh nắng, đại sư tao nhã vói chân kéo cái ghế qua ngồi xuống, y bắt chéo chân, bày vẻ mặt cao thâm khó dò nhìn Lăng Tiêu.
Quần sạch sẽ, không nhuốm bụi trần.
Lăng Tiêu bĩu môi chua xót trong lòng, được rồi, số quần áo cao cấp mình mượn còn chưa kịp hưởng thụ mà vật đã hoàn về nguyên chủ rồi.
Âu Dương Huy hắng giọng một cái, Lăng Tiêu lập tức biết đại sư có lời muốn nói, hắn cung kính tập trung lắng nghe sợ mình bỏ sót câu nào.
“Phòng của cậu có vấn đề.”
Đúng vậy, rất nhiều vấn đề là đằng khác! Chứ nếu không tôi đã không nằm như con bệnh sắp chết thế này!
“Thứ đó ở trong phòng này, rất nhiều.”
Đúng vậy, tôi biết, sau đó thì sao?
Sau đó, đại sư im lặng.
Vì Âu Dương Huy không nói rõ hoàn cảnh nơi này rất đặc biệt, giống như Quỷ Môn quan, có đủ loại ma quỷ hỗn tạp tập trung ở đây. Âu Dương Huy bấm ngón tay tính toán, tên ngốc này không đắc tội ai, chỉ vô tình dọn đến đây ở mà thôi, thậm chí chẳng liên quan chút xíu nào đến bọn chúng, vậy tại sao bọn chúng lại quấn lấy hắn không buông?
Có ác quỷ muốn lấy mạng hắn? Cảm giác không giống lắm…
Lăng Tiêu đợi mấy phút, thấy Âu Dương Huy ngẩn người, hắn không nhịn được hỏi: “Đại sư, cậu định phá thứ đó bằng cách nào?”
Âu Dương Huy mỉm cười, thẳng thắn nói: “Tôi không biết.”
Chuyện xảy ra ắt có nhân quả, hiện tại ngay cả nguyên nhân cũng không biết, chớ nói chi là phá bằng cách nào.
Lăng Tiêu trợn tròn mắt, vốn hắn nghĩ có đại sư tọa trấn ở đây sẽ ổn thỏa, kết quả vị đại sư này lại nói không biết?
“Vậy có cách nào khác không?” Hắn không cam tâm tiếp tục hỏi.
Đại sư kiên định lắc đầu.
Một lòng nhiệt huyết trong người Lăng Tiêu lập tức lạnh đi, hắn lại một lần nữa được khám phá hồng trần, thở dài, hầy, được rồi được rồi xem ra chuyển vận phá tà gì đó không thể trông cậy vào cậu ta! Cùng lắm thì mình dọn nhà đi là được!
Nhớ tới bản thân, hắn lại không còn chút sức lực nào, Âu Dương Huy đành đi tới đỡ hắn, Lăng Tiêu hơi ngượng ngùng, dù sao người ta vì cứu mình mà bị thương (nhưng thật ra là té đập đầu gối), giờ không thăm hỏi vài câu cũng không tốt lắm, thế là hắn ấp a ấp úng quan tâm: “Cậu bôi thuốc chưa?”
Âu Dương Huy gật đầu: “Đỡ hơn nhiều rồi.” Mặc dù bị một mảng xanh xanh tím tím nhưng cũng may vẫn chưa bị vỡ xương.
“Vậy chỗ đó thì sao?”
“Hả?” Không hiểu.
Lăng Tiêu ra hiệu bảo y nhìn tay.
Tay?
Y dời tầm mắt xuống, một vết cắt xiêu vẹo nằm trên mu bàn tay.
Âu Dương Huy tò mò sờ sờ, không bị thương cũng không chảy máu, da cũng không bị nứt, như thể tự nhiên đỏ lên, cũng không biết xuất hiện từ bao giờ.
“Hả?” Lăng Tiêu giơ tay lên, “Sao tôi cũng có?”
Mu bàn tay của hắn cũng có vết cắt giống y như đúc Âu Dương Huy kinh ngạc, Lăng Tiêu nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của đại sư trong lòng ớn lạnh từng cơn, quả nhiên, biểu cảm của đại sư từ kinh ngạc quá độ chueyern sang mờ mịt, dùng ánh mắt trưng cầu ý kiến nhìn về phía Lăng Tiêu.
Đờ! Nhìn tôi làm gì! Tôi cũng có biết gì đâu!
Sự im lặng bao trùm cả căn phòng, Lăng Tiêu len lén liếc nhìn đồng hồ, bảy giờ, hầy, cơ thể không còn sức lực, sao càng ngủ càng yếu vậy nhỉ…
Bệnh tiểu thị dân của Lăng Tiêu lại tái phát, luôn tập trung suy nghĩ về việc mất tiền lương, ây, mà sao cằm mình dơ thế? Đợi đã, mình ngủ bao lâu rồi?
*Tiểu thị dân: 小市民 là từ dùng để chỉ chung những người lao động làm ăn nhỏ ở thành phố thường kèm theo những đặc điểm được gán cho đối tượng dân chúng này như kém giác ngộ, ích kỷ, bo bo giữ thân, sợ thay đổi, chỉ lo cái lợi trước mắt, suy nghĩ thiển cận, đôi khi được cho là “ngây ngô, trẻ con”, bướng bỉnh, mù quáng, không muốn người khác tốt hơn mình, đặc biệt có thái độ hung hăng với những người mà họ cho rằng có nguy cơ làm tổn hại đến lợi ích của họ
Nguồn: https://taopho5k.wordpress.com/2018/08/22/nhan-vat-phan-dien-toi-nuoi-deu-ngoeo-chuong-59/
“Cậu đã không đi làm năm ngày rồi.” Âu Dương Huy nhẹ nhàng nói một câu.
Trong đầu Lăng Tiêu nổ uỳnh một cái, một loạt dãy số nhảy ra liên tục chiếm cứ bộ nhớ của hắn.
Tiền lương ba ngàn đồng một tháng, một tháng làm hai mươi ngày, vị chi một trăm năm mươi đồng một ngày, xin nghỉ phép năm ngày, tổng là… Trừ bảy trăm năm chục…
Ha… Bảy trăm năm chục… Bảy trăm năm chục…
“Lúc cậu dọn tới có gặp chuyện gì đặc biệt không? Cậu Lăng… Đệt mẹ! Tôi đang hỏi cậu đó!” Một đấm vung tới, cuối cùng Lăng Tiêu bị đánh cho tỉnh lại…
Nửa tiếng sau, Lăng Tiêu nói khô cả họng thở phào một cái, kể cả một câu chuyện dài cuối cùng kết bằng một dấu chấm tròn.
Kể lại toàn bộ sự kiện trong khoảng thời gian này từ đầu đến cuối, bắt đầu từ nhìn thấy quảng cáo cho thuê phòng ở ven đường mãi cho đến lúc cầm sách bìa cứng cao cấp đến công ty tăng ca để tham khảo ý tưởng thiết kế rồi phát bệnh sau đó xin nghỉ, vốn hắn chỉ muốn nghỉ một ngày những không hiểu tại sao lại như lọt vào sương mù nghỉ hẳn năm ngày? Chẳng lẽ đây là báo ứng vì hắn ăn cắp ý tưởng? Lăng Tiêu nhìn về phía đại sư đầy chờ mong, chờ y chỉ điểm cho mình nhưng người nghe lại không nói tiếng nào, chờ được một lúc Lăng Tiêu thấy y sờ sờ túi,, hắn cho là cuối cùng đại sư cũng chịu làm phép. Ngay thời khắc Lăng Tiêu sẵn sàng đón quân vào trận địa, chợt hắn nghe Âu Dương Huy nói: “Ví tiền của cậu đâu?”
“Ể, đang để trong đó.” Hắn chỉ cái ba lô treo trên góc tường.
Chẳng lẽ túi tiền là vật cần thiết để làm phép?
Lăng Tiêu tò mò nhìn chằm chằm đại sư, hắn nhìn đại sư mở ba lô, lấy bóp và chìa khoá của mình, rồi cứ thế cầm đi ra ngoài.
“Chờ chút!” Hắn kéo Âu Dương Huy lại, “Cậu định làm gì?!”
“Mua bữa sáng.” Vứt lại một câu, Âu Dương Huy dễ dàng tránh thoát, mở cửa, sau đó đóng cửa.
Này! Đừng có đùa kiểu đó chớ! Để bệnh nhân ở lại một mình phòng không gối chiếc?! Đại sư cậu không sợ tình huống ngoài ý muốn xuất hiện lại à?!
Lăng Tiêu khóc không ra nước mắt, hắn ngẩng đầu ngắm một tấm phù trên tường.
Thứ đó rõ ràng không phải phù mà là tờ một trăm đồng.
Nhớ lại hành động vĩ đại cầm một cọc tiền quăn như rác của cao phú soái tối hôm qua, Lăng Tiêu chỉ có thể dùng hình ảnh nước sông cuồn cuộn để biểu đạt lòng kính ngưỡng một lần nữa.
Một tờ duy nhất may mắn sống sót bị hắn lén lấy xuống, mặt trên tờ tiền dùng máu vẽ loạn xạ, chữ như gà bới, có lẽ không dùng được nữa, hầy, nhưng dùng không được thì đây cũng là tiền, mặc dù trông không dễ nhìn cho lắm nhưng chí ít còn có thể làm Hắc vô thường bị thương đó!
Làm Hắc vô thường bị thương = Làm quỷ bị thương = Chắc chắn là Thần khí!
Tóm lại không thể lãng phí, trước cứ giữ làm kỷ niệm đã!
2. Âu Dương Huy
Đồ ăn ở ngoại ô thành phố cực kỳ tiện lợi, chỉ cần bước ra ngoài, đi ngang một con đường là gặp một đống quán ăn nhỏ do tư nhân mở.
Bún xào mì xào miến xào nhưng Âu Dương Huy không dám mua, lúc đi ngang qua y ngửi được mùi dầu mỡ bay tới từ chiếc xe nhỏ là biết loại dầu mà chủ hàng dùng không phải dầu sạch.
Dầu không sạch, có khả năng là dầu cống ngầm trong truyền thuyết.
Âu Dương Huy đi dạo một vòng, cuối cùng quyết định bỏ tiền ra mua một đống bánh bao với hai ly sữa đậu nành.
Lúc đi lên lầu vừa đúng lúc gặp Bạch Nguyệt với Lý Trình đang đi xuống lầu, Âu Dương Huy nghiêng người nhường đường, Lý Trình lạnh lùng liếc nhìn y, không chút khách khí nhanh chân xuống lầu.
Y cảm thấy khí tức của người này rất quen, hơn nữa ngoại hình còn rất cao to…
“Chào buổi sáng.” Bạch Nguyệt mỉm cười với y.
Mạch suy nghĩ của Âu Dương Huy bị đánh gãy, y kịp thời hoàn hồn, cũng mỉm cười: “Chào buổi sáng.”
Hai con người tao nhã mỉm cười tựa như gió xuân hiu hiu thổi, giống như ánh sáng thần thánh chiếu rọi trong hành lang lập tức khiến trăm hoa đua nở khắp nơi, Lý Trình mặt đen sì đứng kế bên, chẳng buồn nhìn tới.
Cánh tay Lý Trình đột nhiên nhói lên, anh ta vô thức sờ sờ, Bạch Nguyệt nhìn thấy, nói thầm: “Còn đau à?”
Lúc Lý Trình nâng mắt lên vừa lúc đối diện với tầm mắt của Âu Dương Huy, Bạch Nguyệt không hiểu tại sao bước chân của Lý Trình tăng tốc rẽ ngoặt xuống lầu, cậu ta bất đắc dĩ, đành phải bước nhanh đuổi theo.
Âu Dương Huy thu hồi tầm mắt, nhìn quanh hành lang.
Tối hôm qua, y phí hết không ít phù chú (tờ trăm đồng) để phá bức tường quỷ, trong suốt đoạn đường ngắn ngủi có không ít linh hồn ngăn cản, Âu Dương Huy nghĩ mãi vẫn không hiểu rốt cuộc vì nguyên nhân gì mà khiến cho những linh hồn không có ý thức này lại đồng tâm hiệp lực như thế?
Có điều, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, người quỷ mãi mãi không chung đường, có thể mặc kệ thì cứ mặc kệ, tốt nhất đừng xen vào chuyện của bọn nó vẫn tốt hơn.
Trở lại phòng trọ, lúc Âu Dương Huy mở cửa, Lăng Tiêu đang gọi điện thoại.
“Chủ nhà! Tôi muốn trả phòng! Ừ đúng! Cái gì?! Ông đang có việc ở thành phố khác?! … À à được, cuối tuần gặp!” Sau khi cúp điện thoại, khối đá trong lòng Lăng Tiêu cuối cùng cũng rơi xuống, gương mặt tỏa sáng cầm điện thoại lên muốn gọi cho một số khác, vừa bấm mấy cái, điện thoại vang lên tiếng tút tút nhắc nhở không đủ pin, rất không nể mặt chủ đình công nghỉ việc.
Ánh mắt cầu cúu nhìn về phía cao phú soái, cao phú soái móc ra điện thoại siêu mỏng kiểu mới nhất đưa tới, tận tình hỏi: “Biết dùng không?”
Lăng Tiêu lườm y một cái, cầm lấy điện thoại di động. Từ lúc chuyển vào hắn gặp đủ chuyện đáng sợ hãi hùng, thậm chí còn được gặp Hắc vô thường trong truyền thuyết, đừng nói là người bình thường không chịu được chuyện thế này mà cho dù thần kinh thô cũng không chịu nỗi, nhưng nói tóm lại hắn không thể ở phòng này, cứ dọn ra ngoài rồi nói tiếp. Lúc Lăng Tiêu đang bấm số thì khưng lại, hắn suy nghĩ một lúc rồi ngẩng đầu: “Số điện thoại của Tiểu Lưu là số mấy?”
“Sao tôi biết!”
Lăng Tiêu lại bày vẻ mặt đau khổ, tất cả số điện thoại hắn đều lưu trong điện thoại di động, giờ không nhớ nổi, điện thoại lại hết pin, không khác gì cắt đứt liên lạc hoàn toàn…
Âu Dương Huy hiểu ý hắn: “Không thì ở chung với tôi?”
Cả ngày này Lăng Tiêu không đi làm mà vội vàng thu dọn đồ đạc, ăn ăn ăn, sức lực khôi phục. Một lòng tin tưởng vài chuyện chuyển nhà, dù Lăng Tiêu vô cùng suy yếu vẫn cắn răng gắng gượng chèo chống, xách bao lớn bao nhỏ trong tay chờ xuất phát.
Còn giường nệm, vốn là của chủ cũ “tặng lại”, thôi thì cứ để cho khách vào sau dùng đi.
Chợt, Lăng Tiêu bỗng hiếu kì, có phải những vị khách trước cũng gặp chuyện giống mình nên mới dọn đi hay không? Nhưng không thấy dấu vết bọn họ để lại, người đến rồi đi tựa như một giọt nước rơi vào biển cả, vì cuộc sống vất vả mưu sinh.
Âu Dương Huy không muốn chạy đôn chạy đáo mệt nhọc, vì thế y gọi điện thoại rồi dẫn Lăng Tiêu ra cửa.
Lăng Tiêu quay đầu nhìn căn phòng lần cuối, căn phòng nhỏ trống rỗng, chờ cuối tuần chủ nhà trở về thì làm thủ tục trả phòng, sau đó tất cả chuyện phát sinh ở đây sẽ không còn liên quan tới mình nữa.
Lúc bước ra khỏi tòa nhà, tâm trạng của Lăng Tiêu vô cùng vui vẻ.
Âu Dương Huy cũng nhẹ nhàng thở ra, vốn cuộc sống úc đầu của y sóng im biển lặng, nhưng giờ không biết sai lầm xuất hiện ở chỗ nào. Lúc đầu Lăng Tiêu mang bản thảo thiết kế tới quán bar để bàn bạc sửa chữa, từ lần đầu tiên gặp mặt tên này Âu Dương Huy đã đặt sẵn nền móng “Tên này chắc chắn sẽ chết”, nhìn tử khí trên mặt Lăng Tiêu cộng thêm ấn đường biến thành màu đen, đã vậy còn mang theo một đống thứ không sạch sẽ bên người, chuyện Lăng Tiêu đụng bình phong ắt hẳn cũng do đám du hồn kia làm. Trong quán bar có pháp trận, bọn chúng không vào được, y nghĩ gặp nhau cũng do cái duyên nên tốt bụng cứu hăn một mạng nhưng không ngờ vũng bùn này quá sâu, y càng đi càng lún.
Tòa nhà này không bình thường, hành động của đám du hồn này rất quái dị khiến trong lòng Âu Dương Huy vang lên còi cảnh báo.
Cũng may, chỉ cần hắn ra ngoài, mọi chuyện sẽ kết thúc.
Cuộc sống lại trở về quỹ đạo, chỉ là y có thêm một vị khách đến ở tạm thời.
Dù sao thì hắn cũng sẽ tiếp tục dọn ra ngoài, cứ để hắn ở vài ngày cũng không sao.
Lúc đầu Lăng Tiêu còn hơi ngại ngùng, suy cho cùng Âu Dương Huy là khách hàng lớn của công ty, đến nhà khách hàng lớn ăn không ở không thì có hơi mất mặt. Đường ra khỏi ngoại ô thành phố vừa nhỏ hẹp vừa quanh co khúc khuỷu, chợt trước mắt như được ánh sáng thần thánh chiếu rọi, một chiếc xe thể thao hào nhoáng dừng trên con đường bẩn thỉu, dù bị nước bùn dính qua nhưng vẫn tỏa sáng lập loè.
Tài xế mở cửa, vươn tay làm dấu mời.
Âu Dương Huy tùy tiện chui vào, tài xế tận tình giúp Lăng Tiêu sắp xếp bao lớn bao nhỏ, xe thể thao lướt ra khỏi ngoại ô thành phố như xuất trần thoát tục.
Lăng Tiêu ngồi trong xe, trong lòng cuồn cuộn chua xót cho phần tiền lương ba ngàn đồng của mình, với số tiền ấy chỉ đủ để chi trả cho tiền sinh hoạt, còn mua xe sắm sửa gì đó chỉ là mây bay, nhưng cụm mây bay này lại trôi dạt đến chỗ Âu Dương Huy, rõ ràng cả hai không kém bao nhiêu tuổi những tại sao lại chênh lệch lớn như vậy chứ?
Lầu hai của quán bar là phòng ngủ của Âu Dương Huy, dưới sàn được trải một tấm thảm thật dày, màn cửa cũng thật dày, gia sản phục cổ từ gỗ lim, còn bức tranh treo trên tường chỉ nhìn một chút là biết có giá trị không nhỏ, trên cao là đèn treo xa hoa cực lớn… ĐM nó đây có phải phòng ngủ *éo đâu! Đây là phòng yến hội Hoàng gia mới đúng!
Khoan! Đây là phòng của cao phú soái mà! Có thứ gì không tầm thường cơ chứ! Ngu sao không ở! Lúc này mình nên hưởng thụ cho đã mới đúng chứ!
Sau khi bày biện toàn bộ đồ dùng hàng ngày giá rẻ của mình ra xong rồi chiếm một vùng “lãnh thổ”, Lăng Tiêu sờ sờ bụng, hình như có hơi đói.
Thấm thoát đã đến chạng vạng tối, Âu Dương Huy cũng chuẩn bị xong mọi thứ trong quán bar, y thong thả đi vào hỏi: “Cậu muốn ăn trong quán hay ra ngoài ăn?”
Trong quán bar cũng có một ít đồ ăn nhẹ, một dĩa năm chiếc bánh gatô nhỏ có giá tám mươi đồng một phần, một phần mỳ spaghetti có giá một trăm hai mươi, thịt xông khói, bánh kếp, salad, cà phê, tất cả đều có giá trên trăm đồng…
Lăng Tiêu cố gắng không nhìn giá rượu trên trời, vẻ mặt bình tĩnh đặt menu xuống nhưng trong đầu đang gõ lạch cạch lạch cạch tính toán.
Những món này trong quán bar nhìn có vẻ rất đắt nhưng thực tế chỉ có giá khoảng trên mười đồng. Ở ngoại thành chỉ với mấy đồng đã có thể mua được một đống bún xào; thịt xông khói, chỉ với một đồng đã mua được mấy xiên thịt nướng thịt quay; còn salad ấy à, chỉ vài đồng đã mua được cả ký rau quả… Sau khi kiểm tra đối chiếu các kiểu, hắn cảm thấy ăn mấy món này không đáng, chi bằng đi ra ngoài ăn, dù sao cũng là cao phú soái bỏ tiền, mặt mũi gì tầm này, vứt hết đi!
Chuỗi tính toán dài dằng dặc kết thúc, chốt xong câu cuối, Lăng Tiêu đề nghị: “Tôi chọn ra ngoài ăn.”
Vì quán bar nằm ngay trung tâm khu chợ vô cùng náo nhiệt nên tất nhiên sẽ không thiếu các loại nhà hàng quán rượu. Buổi tối chính là giờ cao điểm trong kinh doanh, Âu Dương Huy dẫn Lăng Tiêu đi đến quán rượu hải sản, quán này đã sớm kín chỗ, không ít thực khách ngồi chờ bên ngoài trên chiếc ghế nhỏ, ngay khi có người ăn xong rời đi lập tức có nhân viên phục vụ tới gọi số.
Bảng số đã nhảy tới một trăm hai mươi mốt, lúc Lăng Tiêu đi ngang qua vừa lúc nhân viên phục vụ la lên: “Mời số tám mươi chín.”
Nhưng hắn chỉ nhìn cao phú soái móc một tấm thẻ vàng ra, quản lý liếc mắt nhìn sau đó cung kính nói: “Mời sang bên này.”
Lăng Tiêu ngồi thẳng tắp trong căn phòng nhỏ, trong lòng hắn đã sớm quỳ xuống đất hát vang bài ca Chinh phục.
Một tấm thẻ khách quý nho nhỏ, không cần xếp hàng cũng không cần hẹn trước, lúc nào cũng được hưởng thụ đãi ngộ phòng riêng, giống như ăn cơm nhà.
Âu Dương Huy rất hào phóng tùy tiện để Lăng Tiêu chọn, Lăng Tiêu cũng không khách sáo, toàn nhắm chuẩn những món có giá cao nhất, dù sao trước kia không được sen, sau này cũng không được ăn, hiện tại có cơ hội, phải nhân dịp này ăn cho đã nghiện.
Nhìn qua một bàn đầy tôm hùm cá sò tươi vây quanh, Lăng Tiêu hài lòng tới hai mắt nhắm lại, đời này sống thật đáng giá…
Cơm nước no nê, nỗi lo lắng trong lòng Lăng Tiêu bị quét sạch sành sanh, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn hẳn, nhưng hậu quả của việc bước đi nhẹ nhàng là lúc đi tới quầy rượu bị ai đó đẩy nhào về phía tấm gương bình phong một lần nữa.
Một tiếng rầm vang lên, một vết nứt xuất hiện trên gương, đám khách nhân trong quán bar rướn cổ lên nhìn về phía hắn, Âu Dương Huy nín cười, lúc y đang định quan tâm hỏi vài câu, vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy có cái gì đó thoáng qua trong gương
Nguy rồi!
Lăng Tiêu bbij đụng trúng đến đi loạn choạng, che trán không nhìn thấy đường, Âu Dương Huy vội kéo Lăng Tiêu vòng qua tấm gương chạy lên lầu, vẫn không quên phân phó nhân viên phục vụ: “Lập tức gọi người đổi mặt gương khác.”
Trong góc ngoặc chỗ cầu thang có đặt một cây Vạn niên thanh, Âu Dương Huy bước nhanh qua mang vạn niên thanh đến đầu bậc thang, trên đường đi vừa đi vừa nghỉ, không phải đổi đồ trong nhà thì cũng là đổi đồ treo trên tường,
*Vạn niên thanh (Rohdea japonica): là một loài thực vật có hoa trong họ Măng tây, đặc hữu Nhật Bản, Trung Quốc và bán đảo Triều Tiên. Loài này được (Thunb.) Roth miêu tả khoa học đầu tiên năm 1821. Tại Trung Quốc nó được gọi là vạn niên thanh (万年青). Nguồn Wikipedia
<img alt="" src="https://static.8cache.com/chapter-image/21806/2020-09-van-nien-thanh.jpg" data-pagespeed-url-hash=2317240063 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);">
“Vận động sau khi ăn à?” Lăng Tiêu tỏ vẻ không hiểu.
Âu Dương Huy chỉ cười không giải thích nhiều.
Sự thật là trận pháp trong huyền học có vấn đề, mặt kính nút vỡ tức là mắt trận bị phá, nhưng bị phá không quan trọng mà ngược lại mới đúng, hết lần này tới lần khác luôn có thứ gì đó đi theo bọn họ, xem ra không có ý tốt, thế nên y mới tạm thời thay đổi cách bày trận phòng ngự một chút.
Người không biết sẽ không sợ, mệt mỏi bận rộn suốt một ngày, Lăng Tiêu rất bình tĩnh đi tắm rửa, tắm rửa xong tự nhào về phía chiếc giường lớn đi ngủ.
Trong phòng chỉ có một cái giường, Âu Dương Huy kéo ghế qua ngồi xuống nghỉ ngơi, y ở trên lầu nên không nhìn thấy, lúc này ở đầu bậc thang, nhân viên phục vụ cầm một chồng chén dĩa đi ra xém chút nữa va phải.
“Hả, sao lại có bồn Vạn niên thanh ở đây?” Nhân viên phục vụ cảm thấy thứ này để ở đây quá ngủy hiểm, vì thế tốt bụng dời nó sang một góc hẻo lánh…
3. Lý Trình
Dạo gần đây tâm trạng của Lý Trình không tốt.
Tay anh ta bị thương, mặc dù không nghiêm trọng nhưng lại đau nhức âm ỉ, muốn khỏi hoàn toàn vẫn cần chút thời gian.
Chỉ là một tấm phù chú sao chép mà lại có thể làm mình bị thương, Lý Trình thầm kinh ngạc trong lòng, không ngờ pháp lực của tên nhóc này lại đạt tới cảnh giới cao như vậy.
Rốt cuộc tên nhóc đó là đệ tử của ai?
Lý Trình rầu rĩ ngồi đó, trong lòng đầy tâm sự, đột nhiên một bát canh táo đỏ rực đặt ngay trước mắt anh ta.
Bạch Nguyệt ra hiệu: “Nếm thử đi.”
Lý Trình cười lạnh một tiếng: “Hóa ra cậu mua nồi áp suất là để nấu cái này à?”
Mấy ngày nay nhìn gương mặt Lý Trình càng lúc càng trắng bệch, Bạch Nguyệt quyết định đi siêu thị một chuyến, sau khi mua xong những thứ cần thiết thì lại lo lắng, Bạch Nguyệt không biết nấu ăn, vừa lúc nhân viên phục vụ nhìn thấy một chàng trai trẻ tuổi đang luẩn quẩn ở gần quầy bán nồi nên tưởng tân hôn đến chọn mua, thế nên nhân viên lập tức chạy đến chào hàng nồi áp suất trí năng, hướng dẫn sử dụng các loại nút, cách nấu cháo nấu canh linh tinh đủ thứ.
Lúc Bạch Nguyệt rời khỏi siêu thị, không ngừng cảm thán trong lòng thời đại tiến bộ quá nhanh, thứ ngốc một nút này lại trở thành một phát minh vĩ đại.
Canh táo đỏ nóng hổi thơm ngào ngạt, Lý Trình nhận lấy nếm thử: “Cậu bỏ đường gì vào thế?”
“Đường đỏ.”
“…”Lý Trình im lặng, nhìn bộ dáng đầy mong đợi của Bạch Nguyệt, giễu cợt nói, “Máu không còn chảy nữa, ăn nhiều cũng không bổ lên được.”
Nhận ra mình vừa làm chuyện dư thừa, Bạch Nguyệt bối rối.
Đi mua một cái nồi áp suất đặc biệt lại thành một món dư thừa, Lý Trình lườm Bạch Nguyệt một chút, bưng bát một hơi uống sạch, gương mặt căng cứng lạnh nhạt nói: “Cậu mua bao nhiêu táo đỏ?”
“Mười cân…”
“Còn đường đỏ?”
“Mười cân…”
“…”
“…”
Hai người im lặng nhìn nhau.
Chốc lát sau Lý Trình thở dài: “Ngày mai cứ nấu tiếp đi.”
“Ừm…”
“Có để đó cũng chẳng làm gì.”
“…”
Lý Trình vỗ vỗ Bạch Nguyệt, lạnh giọng trào phúng: “Cậu luôn thích làm chuyện thừa thải, nhưng tôi cũng phải cám ơn cậu.”
Tiếng nói vừa kết thúc, sự yên tĩnh trong phòng lại khôi phục.
Chợt một tiếng soạt vang lên, một trang giấy bay xuống từ không trung, lúc này Bạch Nguyệt mới sực tỉnh, đang định đưa tay đón lấy, thì động tác của Lý Trình nhanh hơn một bước, vươn tay tóm lấy tờ giấy.
Là Lệnh câu hồn của Diêm Vương, có ba cái tên được viết bên trên.
Bạch Nguyệt tò mò hỏi: “Tên mới?”
Lý Trình phất tay trong không khí, một quyển vở thật dày xuất hiện, anh ta lật lật, gật đầu: “Tên mới.”
Trong ghi chép Sinh Tử Bộ của bọn họ còn rất nhiều người có vài chục năm tuổi thọ, không lý nào lại có thêm lệnh câu hồn, lại còn ngay ngày cuối tuần.
Mỗi người tự có thiên mệnh của riêng mình, mà câu hồn lệnh cũng căn cứ vào thiên mệnh để ghi chép lại rồi Diêm Vương tự mình đưa chỉ thị, sau đó phân công công việc cho cấp dưới mà thôi.
Thiên mệnh không thể thay đổi tùy tiện, thời gian thiên mệnh của mỗi người được ghi chép trong Sinh Tử Bộ phải chính xác.
Ba người được ghi trong Lệnh Diêm Vương đều bị cải mệnh cùng lúc, càng trùng hợp hơn là ba người này đều ở ngoại thành.
Bạch Nguyệt liếc nhìn Lệnh Diêm Vương, sắc mặt cũng dần dần nghiêm túc giống Lý Trình.
4. Lư Mộng Mộng
Dạo gần đây tâm trạng của Lư Mộng Mộng không tốt.
Vợ chồng lầu đối diện cãi nhau suốt ngày, tiếng Sư Tử Hống pha lẫn với tiếng quẳng đồ linh binh keng keng lúc nửa đêm, có thể nghe ra không biết bao nhiêu chén đĩa đổ vỡ.
Bọn họ dùng tiếng địa phương để cãi nhau, bốp bốp bộp bộp, Lư Mộng Mộng không biết bọn họ cãi cái gì, chỉ biết là nếu tiếp tục như vậy cô sẽ không ngủ được.
Ngủ không ngon, chắc chắn hiệu suất của buổi ôn tập ngày mai sẽ không cao.
Hiệu suất không cao sẽ ảnh hưởng đến kết quả làm bài thi,
Kết quả bài thi không cao, đồng nghĩa với việc thi rớt.
Lư Mộng Mộng quyết định đứng lên đi ra ban công, định rống một câu về phía lầu đối diện bảo bọn họ im lặng thì đột nhiên cô nhìn thấy mấy bác gái hàng xóm đi qua. Bọn họ khuyên can một hồi, tiếng cãi nhau ầm ĩ cũng dần an tĩnh lại, cuối cùng chỉ còn tiếng người đàn ông âm trầm oán trách, tiếng người phụ nữ nức nở khóc sướt mướt, Lư Mộng Mộng đứng ở ban công nhìn ở đối diện không còn động tĩnh gì nữa rồi mới vui vẻ trở về ngủ.
Nhưng điều tốt đẹp không tồn tại mãi, hai vợ chồng sát vách cũng bắt đầu rùm beng, người nam tức giận rống to, người nữ không cam lòng nói vài câu, càng nói người đàn ông càng lớn tiếng, cuối cùng chỉ còn lại tiếng độc thoại của người đàn ông…
Lầu đối diện ngừng, bên này lại vừa mới bắt đầu…
Lư Mộng Mộng lại quả quyết đứng lên, đi qua gõ cửa.
Tiếng cãi nhau ầm ĩ trong phòng ngừng lại, một người đàn ông đeo kính trông có vẻ nhã nhặn ra mở cửa.
“Chào anh, giờ không còn sớm nữa, phiền anh nhỏ giọng một chút.” Lư Mộng Mộng nho nhã lễ độ.
“Ừm… Ngại quá.” Người đàn ông đeo kính xin lỗi cười cười, không đợi Lư Mộng Mộng trả lời đã lập tức đóng cửa lại.
Lư Mộng Mộng đi chưa được bao lâu, ngay khi cửa đóng chặt là bọn họ lại ầm ĩ náo loạn, lại tiếp tục gõ cửa.
Tiếng nói chuyện đứt quãng truyền đến từ bên kia cánh cửa, không bao lâu sau, bọn họ yên tĩnh lại
Được rồi, họ không còn lộn xộn nữa, mình trở về ngủ thôi.
Đèn hành lang tắt ngóm, dưới ánh sáng mơ hồ, Lư Mộng Mộng quay người thì nhìn thấy một cái bóng đứng trên bậc thang.
Hình như là một cô gái, tóc dài, đứng bất động.
“Chào cô, cô có chuyện gì không?” Lư Mộng Mộng cảnh giác hỏi một câu.
“Cô có nhìn thấy con của tôi không?” Một giọng nói âm trầm bay tới.
“Tôi không thấy.” Lư Mộng Mộng trả lời xong, cái bóng kia quay người hình như muốn đi xuống lầu, đèn cầu thang không sáng, Lư Mộng Mộng sợ cô ta té nên cố ý dậm chân nhưng đèn cảm ứng cứ chập chờn, không sáng lên nổi.
Nhưng trong ánh sáng chập chờn vài giây ấy, Lư Mộng Mộng nhìn, trên cầu thang không có ai cả.
Nhưng chuyện này không quan trọng.
Mặc dù trong lòng có hơi nghi ngờ nhưng Lư Mộng Mộng cũng không có ý định quan tâm người kia là ai, tại sao nửa đêm lại đi tìm con, cô chỉ quan tâm đến một việc là thi công chức.
Ngoài chuyện thi công chức ra, tất cả những việc khác đều không liên quan tới cô.
Cô bình tĩnh mở cửa phòng, trở về ngủ.
5. Lăng Tiêu
Lăng Tiêu cảm thấy rét run, mơ mơ màng màng muốn tìm chăn đắp, đột nhiên cảm giác có thứ gì đó cản lại phía sau, hắn lập tức khó chịu vặn eo hẩy mông một cái.
Một tiếng soạt bịch vang lên, tiếp đó tiếng rên rỉ của Âu Dương Huy truyền tới.
Lăng Tiêu xoa xoa mắt, vươn tay bật công tắc đèn, bóng đèn chớp chớp vài cái thì sáng lên.
Âu Dương Huy đau đớn che đầu gối, xem ra lúc té xuống vừa lúc đầu gối chạm đất, vết thương cũ chưa lành trên đầu gối làm quần ngủ bị nhuộm đỏ một mảnh.
Lăng Tiêu nín cười, “Có sao không?” Rồi đứng lên đi tìm thuốc.
Sau khi thấy rõ toàn cảnh, cơ thể Lăng Tiêu cứng đờ.
Âu Dương Huy lau nước mắt, đầu gối khó khăn lắm mới lành lại giờ lại nứt ra lần nữa, y tức giận muốn rống vài câu với Lăng Tiêu thfi nhìn thấy hắn sững sờ, trong lòng Âu Dương Huy không khỏi tò mò.
Nửa đêm, mạch suy nghĩ không được tỉnh táo, Âu Dương Huy ngắm nhìn bốn phía, một lát sau, cơ thể y cũng cứng đờ.
Trong căn phòng nhỏ trống rỗng, hai người đàn ông đứng hình.
Lăng Tiêu cười gượng hai tiếng: “Sao chúng ta lại trở về đây nhỉ?”
Âu Dương Huy không nói một lời, cố gắng đi về phía giường ngồi xuống, y sững sờ nhìn mặt đất không nói lời nào.
Trong hoàn cảnh này, có đại sư không khác nào cứu tinh, mặc kệ cậu ta có đáng tin cậy hay không, chỉ cần có thêm một người bằng nghĩa với việc có thêm một phần hi vọng sống. Lăng Tiêu đẩy đẩy y, mang tất cả hi vọng đặt lên người đại sư, “Đại sư, chuyện gì xảy ra vậy?”
“Tôi không biết.” Âu Dương Huy suy yếu nói, lau nước mắt sắp rơi ra từ hốc mắt, cảm giác đau đớn từ đầu gối lại cọ rửa thần kinh y một lần nữa, Âu Dương Huy cắn răng mới không khóc thành tiếng.
Nhìn bộ dáng đại sư vừa muốn khóc lê hoa đái vũ vừa bất lực, Lăng Tiêu bụm mặt buồn bực rống một tiếng, thể hiện rõ sự tuyệt vọng với thế giới này.
Đúng lúc này, đường điện như có vấn đề, bóng đèn bắt đầu lập lòe.
Lăng Tiêu bĩu môi, rụt rụt lui về giữa giường, còn Âu Dương Huy thì nhìn cánh cửa phòng đóng chặt.
Chuyện y như trong dự liệu quả nhiên kéo tới, đèn chớp mấy lần, tắt phụt.
Trong bóng tối, Lăng Tiêu lén lút tóm lấy góc áo của Âu Dương Huy, Âu Dương Huy lại lau nước mắt, hít hít mũi, giơ tay kết ấn tập trung đề phòng.
Hiện tại không có phù chú cũng không có kiếm gỗ đào, thậm chí ngay cả tiền mặt cũng không có, chỉ có thể chống đỡ dựa vào thủ ấn.
Còn có trốn được hay không, để xem ý trời đã!
Ở phía cửa không có tiếng động truyền đến như trong dự đoán, ngược lại có tiếng lộp bộp truyền đến trong nhà vệ sinh như có vật gì rơi xuống, tiếp đó như có gió thổi qua, cánh cửa kẽo kẹt một tiếng, mở ra.
Âu Dương Huy âm trầm nói: “Lăng Tiêu!”
“Tôi đây!”
“Dìu tôi.”
Lăng Tiêu như bắt được cọng cỏ cứu mạng, cuống quít đỡ Âu Dương Huy lên.
“Mở cửa.”
Cạch cạch, cửa mở ra.
“Đi.” Âu Dương Huy rất bình tĩnh, “Đừng quay đầu.”
Lăng Tiêu dìu Âu Dương Huy bước ra cửa, vừa bước một bước ra ngoài liền trở tay đóng cửa lại.
“Tùy tiện vào một phòng.” Âu Dương Huy cắn răng, “Tránh thoát đêm nay.”
Tùy tiện vào một phòng sẽ luôn có đồ vật có thể dùng được, dù sao cũng mạnh hơn so với tay không tấc sắt…
Lăng Tiêu suy nghĩ một chút nhưng tiếng động phía sau không cho hắn thời gian suy nghĩ, vừa nghe tiếng chốt cửa lạch cạch, Lăng Tiêu chợt hú lên đầy quái dị, nửa đỡ nửa khiêng Âu Dương Huy lên lầu sáu, gõ cánh cửa cách đầu bậc thang gần nhất.
Bạch Nguyệt còn buồn ngủ đi ra mở cửa.
Âu Dương Huy vội la lên: “Nhanh đi vào!”
Rốt cuộc Lăng Tiêu không quan tâm phép lịch sự gì sất, mang Âu Dương Huy lao vào phòng.
Trong phòng nhỏ vô cùng đơn giản, có hai cái giường, ở giữa chừa ra một lối đi nhỏ hẹp, mặt Lý Trình đen thui nhìn chằm chằm bọn họ, lạnh lùng hỏi: “Mấy người muốn gì? Tự tiện xông vào nhà dân?”
Bạch Nguyệt đóng cửa lại rồi ngồi xuống mép giường, nhìn cửa phòng như có điều suy nghĩ.
“Khụ khụ!” Lý Trình nhắc nhở.
Bạch Nguyệt thu tầm mắt lại, không nhiều chuyện.
Âu Dương Huy lau mồ hôi: “Có giấy không?”
Bạch Nguyệt đưa cho y một tờ khăn giấy.
“Không phải cái này… Loại dùng để viết ấy…”
“Ây… Không có…”
“Thôi kệ, dùng tạm cũng được.” Âu Dương Huy cầm lấy khăn giấy, cắn đầu ngón tay, chịu đau vẽ lên tờ giấy.
Lý Trình cười lạnh một tiếng giễu cợt nói: “Không phải trên đầu gối cậu có đó sao, cắn ngón tay làm gì?”
Ừ nhỉ! Âu Dương Huy như vừa tỉnh dậy từ trong mơ.
Nửa đêm, Lý Trình đang ngủ thì bị quấy rầy, trong lòng đã sớm nhẫn nhịn đến buồn bực, đang muốn tiếp tục móc xéo vài câu thì bị Bạch Nguyệt giật nhẹ một cái, Lý Trình đành phải ngậm miệng.
Nhanh chóng vẽ xong phù chú, Bạch Nguyệt tận tình tìm một ít keo dính mang tới, Âu Dương Huy dùng keo dán đống khăn giấy đã vẽ loạn một đống dính lên cửa,
“Có hiệu quả không?” Trong lòng Lăng Tiêu vẫn còn lo lắng.
“Tránh thoát đêm nay rồi tính.” Trong lòng Âu Dương Huy cũng lo lắng không thôi, y không ngờ tùy tiện tìm một nhà lại đụng trúng nhà nghèo rớt mồng tơi, ngay cả một vài vật dụng đơn giản cũng không có.
Rốt cuộc hai người đàn ông một đen một trắng này sống một cuộc sống thế nào vậy? Bọn họ có lên mạng không? Có đọc sách không?
Lén lút dò xét căn phòng, vô tình nhìn thấy cái nồi áp suất trí năng trong một góc hẻo lánh.
Chỉ có duy nhất một món đồ hiện đại…
“Mọi người gặp chuyện gì à?” Bạch Nguyệt biết rõ còn hỏi.
Lăng Tiêu và Âu Dương Huy liếc nhìn nhau, Âu Dương Huy nhẹ nhàng lắc đầu, ra hiệu không nên gây hoang mang cho bọn họ.
Có vẻ như hộ này không gặp chuyện quái dị, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, không nên lôi những người khác xuống nước cùng.
Nhưng tại sao y có cảm giác Lăng Tiêu vừa mở quỷ môn quan, tần suất gặp gỡ cực kỳ cao?
Chẳng lẽ có liên quan tới chuyện tấm gương bị vỡ? Mặt gương hướng bên trong, chẳng lẽ không phải để trừ tà mà là để trấn áp thứ gì đó?
Nhưng trấn áp cái gì?
Âu Dương Huy vờ như vô tình nhìn về phía mặt trời mọc, ở chỗ ban công của căn hộ này không treo gương.
Thật sự rất kì quái…
Lăng Tiêu nhìn đại sư đi vào cõi thần tiên, hắn gấp gáp đẩy đẩy y, muốn đại sư nói vài lý do hợp tình hợp lý, chứ nếu không nửa đêm xông vào nhà người khác, đây là chuyện gì chứ!”
Đại sư hắng giọng, bắt đầu nói chuyện: “Đêm nay chúng ta sẽ ở đây.”
Đờ phắc! Ông nội à, ông đang nói cái quái gì vậy!
Bầu không khí bối rối bao trùm, Lăng Tiêu im lặng cầu nguyện mình không bị đuổi ra khỏi cửa.
Nhưng hắn không ngờ, Bạch Nguyệt lại gật đầu: “Được.” Sau đó liếc mắt ra hiệu với Lý Trình.
Mặt Lý Trình tối sầm nhường giường, lúc rời đi không quên lấy gối đầu theo.
Bạch Nguyệt thầm ám chỉ: “Để gối lại cho bọn họ.”
Giường không lớn, Bạch Nguyệt với Lý Trình nghiêng người chen chúc, Âu Dương Huy với Lăng Tiêu cũng nghiêng người chen chen.
Kỳ thật ai gặp chuyện quỷ dị này chắc chắn sẽ không ngủ được, Âu Dương Huy gần như không chợp mắt, tập trung chú ý động tĩnh xung quanh, khí tức dị dạng không đuổi theo nữa, xem ra đêm nay bọn họ có thể an toàn vượt qua.
Trong đêm tối thanh bình, bốn người đàn ông hoàn toàn mất ngủ…
Truyện khác cùng thể loại
504 chương
172 chương
81 chương
22 chương
10 chương
15 chương
244 chương
47 chương