Đô thị bình thường cuộc sống

Chương 33 : Cũng không phải ba mẹ ta

- Chàng trai trẻ chờ chút a. Hạo Thiên đi ra khỏi tiệm tạp hóa được vài bước thì có thanh âm gọi hắn lại . Quay lưng lại thì thấy là cái kia trung niên bác gái . Nhưng mà vị này bác gái gọi hắn lại có chuyện gì , không lẽ vừa rồi trả lại tiền sai ? - Có việc gì sao cô ? Mặc dù không biết là có chuyện gì nhưng hắn vẫn mỉm cười hỏi . Trung niên bác gái đi tới trước mặt hắn , có chút ngập ngừng hỏi : - Cái kia .... Có thể hay không lưu lại phương thức liên lạc ? Hạo Thiên nghe xong trên mặt tràn đầy dấu chấm hỏi . Này lại là có chuyện gì , không lẽ mình đẹp trai quá mức , dẫn tới già trẻ đều thông sát . Bị chính mình mê luyến ? Trong lòng hắn có chút tự luyến thầm nghĩ . Ngay sau đó hắn lắc lắc đầu , nghi hoặc nhìn trung niên bác gái , nói : - Không biết cô có chuyện gì ? Cái này bác gái cũng đã gần bốn mươi tuổi xin hắn phương thức liên lạc , hắn cũng không khỏi phải hỏi rõ ý định một chút . Dù sao hắn cũng không phải là thích ăn mặn chát thể loại kia . Trung niên bác gái không có trả lời hắn , mà là dùng giọng điệu nghiêm túc hỏi : - Cậu .... Có bạn gái sao ? - Còn không có . - Cậu thấy Tiểu Anh nhà ta thế nào ? Đến đây thì Hạo Thiên cũng hiểu ra . Trung niên bác gái này là muốn làm mai cho hắn cùng với con gái mình . Hạo Thiên suy nghĩ trong giây lát , mỉm cười nói : - Tiểu Anh xinh đẹp , đáng yêu ..... - Rất tốt . Trung niên bác gái cũng không chờ đợi hắn nói hết , mà là cắt ngang . - Như vậy cậu có hay không thích nó ? Vị này trung niên bác gái trực tiếp tới đáng sợ , Hạo Thiên còn là lần đầu tiên gặp loại chuyện như thế này . Hắn có chút lúng túng đưa tay sờ sờ mũi , nói : - Ặc.... Cô à , cháu cùng Tiểu Anh lần đầu gặp mặt .... - Không sao , không phải có câu trước lạ sau quen sao ? ta tin tưởng hai đứa sẽ nhanh chóng hợp nhau . Trung niên bác gái lại tiếp tục cắt lời hắn . Tốt . Đến bước này thì Hạo Thiên chịu thua . Đem webchat đưa cho trung niên bác gái . Trung niên bác gái lặp đi lặp lại hai lần , sau đó trở về trong tiệm . Hạo Thiên trở lại chỗ Lý Minh Nguyệt làm tóc, đợi thêm chốc lát rồi hai người cùng trở về . - Minh Nguyệt , nay cho ngươi một người ngủ . Trên đường về Hạo Thiên cười cười nhìn nàng nói . Lý Minh Nguyệt vốn dĩ vẫn còn đang ngắm vuốt mái tóc của mình đâu . Nghe thấy hắn nói vậy nàng quay lại dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn hắn . - Không muốn ? Phải hay không ngày ngày bị ta ôm ngủ , giờ không có không chịu nổi ? - Hừ .... Tự luyến cuồng . Một mình ta mới càng thoải mái đâu . Thấy Hạo Thiên dáng vẻ đắc ý , nàng hừ nhẹ một tiếng , lộ ra vẻ mặt ghét bỏ . Nhưng trong lòng không khỏi có chút không vui . Ngược lại cũng chỉ có nàng biết là thời gian này mỗi ngày được hắn ôm ngủ là một chuyện vui sướng , thoải mái thế nào . Mặc dù mỗi lần đều bị hắn chiếm tiện nghi , nhưng là được rúc trong ngực hắn là cỡ nào có cảm giác an toàn . Nhiều khi nửa đêm bừng tỉnh , nàng còn cố tình xích lại gần hắn , thậm chí là đem tay hắn gác lên người mình . Hạo Thiên nhìn nhìn nàng , cười nói : - Tạm thời để ngươi một mình một thời gian . Ngươi mùi tóc làm ta khó chịu . Hạo Thiên nói mùi tóc chính là mùi thuốc nhuộm , nàng vừa rồi có nhuộm một chút đuôi tóc . Lý Minh Nguyệt như có điều hiểu ra . Bảo sao từ lúc từ trong tiệm làm tóc đi ra hắn luôn giữ một khoảng cách nhất định với mình . Hai người rất nhanh về tới nhà . Hạo Thiên trở về phòng chính mình vào webchat chém gió một chút , sau đó mê man ngủ mất . Ở phòng khác Lý Minh Nguyệt thay xong một bộ đồ ngủ , nhìn trên giường không có thân ảnh quen thuộc , không khỏi thở dài một tiếng sau đó sau đó nằm vật xuống giường ngủ . Chỉ là nàng dường như vô cùng khó ngủ , lật lật người như rán cá . Một lúc lâu sau đó nàng cũng không biết nghĩ thế nào , chạy vào nhà tắm gội gội đầu . ............ - Minh Nguyệt , nay dậy sớm vậy ? Ngày hôm sau sáng sớm Hạo Thiên vừa rời khỏi phòng thì thấy Lý Minh Nguyệt đã đợi sẵn ở bàn ăn , cho lên cười cười hỏi . - Hôm qua ngủ ngon a . - Không bị ngươi trêu chọc , ta ngủ rất ngon đâu . Lý Minh Nguyệt hừ hừ nói . Nàng hôm qua có thể nói là mất ngủ , chằn chọc rất lâu cũng không ngủ được . Hạo Thiên mỉm cười đi tới gần nàng , sau đó ở nàng trên mặt hôn một cái , chẹp chẹp miệng : - Nhiều như vậy phấn , ta có thể hay không trúng độc hay ngạt thở chết ? Lý Minh Nguyệt khuôn mặt trong nháy mắt biến thành màu đen , hơi nhíu mày , tức giận nói : - Ngươi muốn chết .... Nhưng là nàng chưa kịp nói hết thì Hạo Thiên đã ngồi xuống , cầm lấy trên bàn miếng bánh mì ngăn chặn miệng nàng , nói : - Tốt , không đùa giỡn . Mau ăn đi . ........ - Nay được nghỉ , ngươi định đi đâu chơi a . Hạo Thiên sau khi ăn xong bữa sáng , vắt chân ngồi trên ghế hướng về phía đang dọn dẹp Lý Minh Nguyệt hỏi . Lý Minh Nguyệt hơi dừng lại trên tay động tác , nói : - Ta muốn đi thăm ba mẹ một chút . - Ồ . - Ngươi có muốn hay không đi cùng ? Thấy hắn chỉ ồ một tiếng , nàng không khỏi thâm ý mà hỏi . Trong lòng có chút buồn bực , Cái này thái độ là thế nào , ít nhất cũng phải nói đưa mình đi chứ ? Hạo Thiên lắc lắc đầu , nói : - Không đi . Cũng không phải ba mẹ ta .... - Ngươi .... Lý Minh Nguyệt tức giận dậm dậm chân . Cái tên này nếu không phải nàng quen thuộc lời nói , chắc chắn sẽ cho hắn là sắt thép thẳng nam , ngu ngốc loại người . - Đúng rồi , thăm ba mẹ lời nói có cần hay không mua thứ gì ? Có thiếu tiền thì nói với ta . Nghe được hắn câu nói này nàng vốn dĩ còn có chút cảm động , vui vẻ đâu , nhưng chỉ vài giây sau đó , nàng lại tức giận đến nghiến răng nghiến lợi . Hạo Thiên cúi đầu nghịch điện thoại , nói : - Xem ngươi ở thời gian gần đây biểu hiện rất tốt , coi như là tiền thưởng . - Hạo Thiên ...... Lý Minh Nguyệt rít gào lên một tiếng . Trước đó cảm động toàn bộ bay mất , nàng cũng mặc kệ trên tay dính nước , nhào về phía hắn . Hạo Thiên thấy nàng giương nanh múa vuốt nhào về phía mình , không khỏi hoảng sợ kêu lên một tiếng . - Uy , Lý Minh Nguyệt ngươi làm gì ? - Ta giết ngươi . - ...... - Ngươi tạo phản a .... Đau .... Đau .... ....... Đại chiến rất nhanh bộc phát . Trong nhà nhanh chóng vang vọng tiếng la hét , lúc đau đớn , lúc cười ầm ĩ . Không lâu sau thì chiến đấu kết thúc , Hạo Thiên không ngừng xoa xoa trên người mình vết bầm tím . Nhìn bên cạnh Lý Minh Nguyệt đang gục mặt xuống ôm đùi , hắn bất đắc dĩ nói : - Ngươi làm sao a ? Ta lại cũng không có làm gì ngươi !