"Vậy tại sao ngươi muốn giết ta? " Trương Dương ngay từ đầu đã cảm giác được sát khí nồng nặc ràn rụa tỏa ra của người trung niên. "Ngươi có thể cảm ứng được sát khí của ta ư? Thật sự là giang sơn đại hữu nhân tài xuất a! " Người trung niên thở dài than thở. "Mặc dù ta không phải là thủ hạ của Mãi Mãi Đề, tuy nhiên ta lại biết hắn, cũng biết chuyện hắn đang truy sát hai người, khi ta thấy ngươi thì ta đã chuẩn bị tiện tay giết ngươi làm cho hắn phải chịu ta một cái ơn huệ, thé nhưng bây giờ ta đã thay đổi chủ ý rồi! ""Tại sao? ""A a, nguyên nhân sau này ngươi sẽ biết, trên thế giới này duy nhất chỉ có một loại người như chúng ta mới không giết ngươi, cho dù ngươi có là địch nhân cũng sẽ không! Ta nghĩ nếu ngươi không chết, khoảng hai mươi năm nữa ngươi sẽ hiểu được thế giới của chúng ta quá nhàm chán, quá đơn điệu... Sau khi gia nhập vào cái thế giới này hy vọng ngươi có thể sống được thêm hai mươi năm sau đó…! ""Tại sao là hai mươi năm? ""Bởi vì ngươi muốn đạt đến cảnh giới hiện tại của ta, ít nhất cần phải hai mươi năm, đương nhiên đây là dự đoán với tốc độ nhanh nhất. Và rất có thể ngươi khi còn sống cũng không cách nào đạt tới, điều này phải dựa vào chính bản thân ngươi, ta cũng không có cách nào trợ giúp ngươi. ""Mãi Mãi Đề rất cường đại sao? Tại sao ngươi cũng muốn hắn mang ơn của ngươi? ""A a, vấn đề này rất khó trả lời, Mãi Mãi Đề đối với người thường mà nói thì rất cường đại, nhưng đối với chúng ta mà nói thì cũng chỉ giống như con kiến hôi, có điều với bối cảnh của Mãi Mãi Đề đúng là chúng ta cũng phải xem sắc mặt của hắn. Chuyện này tới đây thôi! Ta cũng không muốn bị người khắp thiên hạ đuổi giết...! " Người trung niên vốn đang cười đột nhiên nghiêm túc lại. "A…..! " Trương Dương lại trào dâng một trận sợ hãi, nếu như Mãi Mãi Đề thực sự cường đại tới mức đó vậy thì chính là giống như nhân vật thần thoại ai cũng phải kiêng kỵ. Thế thì hắn và Lưu Bưu chẳng khác nào là đã nhận án tử hình, khó trách tiểu hòa thượng đã thúc giục hắn chạy càng xa càng tốt. "A a, Trương Dương ngươi đúng là thiên tài, kỳ thật rất nhiều vấn đề vừa nghĩ đã hiểu ngay. Nếu ngươi muốn cố gắng tìm hiểu cho bằng được hậu thuẫn, bối cảnh sau lưng của Mãi Mãi Đề vậy ngươi chỉ có thể tìm đến cái chết nhanh hơn mà thôi. Mãi Mãi Đề có thể không sợ, ngươi cũng có thể tấn công thế lực của hắn nhưng ngươi không thể giết hắn! Đơn giản như vậy thôi, nếu ngươi giết hắn vô luận ngươi có cường đại bao nhiêu ở trên thế giới này cũng đều không có người nào, thế lực nào có thể cứu được ngươi, ân, chủ đề này nói đến đây thôi nhé! ""Ân ân, ta rất muốn học võ công. Có bí tịch gì không? " Trương Dương vẻ mặt mong chờ. "A…….. khái khái… ngươi không phải đã biết rồi sao? " Người trung niên ngẩn ngơ. "Nhưng….! ""Không nhưng nhị gì cả, con đường này chỉ có thể tin tưởng vào chính bản thân mình. Nếu ta có thể dạy ngươi, vậy ngươi hôm nay sống không nổi nữa đâu, chính bởi vì có rất ít người như ngươi cho nên ta mới quý trọng. Mạng của ngươi kỳ thật so với nhi tử của Mãi Mãi Đề trọng yếu hơn nhiều lắm, ngươi tự mình cố gắng lên nha! " Người trung niên đứng dậy, tựa hồ chuẩn bị rời đi. "Ta còn muốn hỏi tiếp, ngươi thế nào lại phát hiện ra ta ở trong công viên này? " Đây là một vấn đề phi thường có tính mấu chốt, Trương Dương không muốn tùy lúc bị người ta biết hành tung mà đuổi giết. "Hơi thở! ""Hơi thở………? " Trương Dương không nhịn được đưa tay ôm đầu, điều này quả thật có chút huyền ảo. "Giống như ngươi cảm giác được sát khí của ta, trong lúc ngươi đang tu luyện cơ thể sẽ tản mác ra một loại hơi thở, ta cảm ứng được khí tức hơi thở của ngươi, cho nên tìm được ngươi. ""Nga, ta hiểu rồi! Cũng giống như sự vui sướng và sợ hãi có thể lây bệnh! "Người trung niên vừa nói, Trương Dương lập tức hiểu được, khoa học đã chứng minh con người khi sợ hãi dưới nách sẽ tiết ra một loại chất khí, trong mồ hôi vốn sẵn có một tin tức nào đó khi người khác ngửi được thì tiềm thức có thể phát giác ra người nọ có khẩn trương sợ hãi hay không. Mà sự lây bệnh cao hứng vui sướng cũng là một đạo lý tương tự. Những người nghiên cứu đã phát hiện sau khi người tình nguyện hút "mùi sợ hãi" được bộ não quét qua rồi tiếp nhận những vùng có trong đại não cùng sợ hãi có liên quan sẽ càng được thúc đẩy thêm. Loại nghiên cứu này cho thấy, loài người và rất nhiều động vật giống nhau, có thể nhận được tin tức sẵn có mà đồng loại thả ra, trong tiềm thức cũng tạo ra phản ứng. "Quả nhiên thông minh, yên tâm đi, trên thế giới này những người có thể cảm ứng được hơi thở của ngươi cũng không quá hai mươi người, ân, đi thôi…..! " Trung niên cười to. "Đại thúc…….? ""Ân? " Ngươi trung niên vốn chuẩn bị rời đi liền xoay người, hắn cảm giác trống ngực của Trương Dương đập dồn dập tựa hồ có việc gì đó khó nói. "Có thể cấp cho ta một trăm nguyên tiền không? " Trương Dương đỏ bừng cả mặt, thanh âm nhỏ đến nỗi chính mình cũng nghe không rõ, đầu nhanh chóng cúi xuống nhìn xuống dưới đũng quần. "A….? " Người trung niên vẻ mặt vốn lạnh nhạt nhất thời phát ngây ngốc. "Ta chỉ cần một trăm nguyên là đủ rồi, ban đêm chúng ta mới ăn mấy cái bánh bao……! " Trương Dương yếu ớt nói. "Tốt tốt tốt, ha ha… hãy nhớ kỹ, ngươi nợ ta một trăm nguyên, nhớ kỹ đó, ha ha …! " Người trung niên móc từ bên trong áo một cái ví da tinh xảo, rút ra một trăm nguyên đưa cho Trương Dương sau đó ngửa mặt lên trời cười to rồi rời đi. "Ta sẽ trả cho ngươi! " Trương Dương hô lớn. "Không cần, coi như ngươi nợ ta một món ân tình đi, ha ha ….! "Thanh âm người trung niên tuy chạy xa dần, nhưng cũng vô cùng rõ ràng. Hắc hắc, nợ ân tình thì nợ ân tình, dù sao ngươi lợi hại như vậy chắc sẽ không phải cầu ta đâu, nắm chặt tờ giấy bạc màu hồng mới cứng trong tay, Trương Dương cũng muốn học như người trung niên ngửa mặt lên trời huýt sáo dài, cuối cùng có thể ăn cơm rồi, ô ô…. cảm động a! Đối với Trương Dương bây giờ mà nói, sự thống khổ của cơn đói vượt rất xa so với sự uy hiếp của Mãi Mãi Đề, dù sao cơn đói cũng uy hiếp trực tiếp tính mạng của bọn họ mà những kẻ truy đuổi của Mãi Mãi Đề còn chưa thấy, Mãi Mãi Đề chỉ là một loại áp lực trên tâm lý mà thôi. Ngay lập tức, Trương Dương đột nhiên có chút hối hận mình tại sao không xin nhiều thêm một chút. Nếu xin quá một ngàn hoặc đến tám trăm là có thể trực tiếp rời khỏi tỉnh thành rồi, dù sao cũng là nợ ân tình. Trương Dương không khỏi có chút ảo não, nhưng bây giờ hối hận thì cũng không kịp rồi. Đương nhiên, Trương Dương bây giờ đúng là có đánh chết hắn cũng không tưởng tượng được, với thành tựu và thân phận sau này của hắn vì một trăm nguyên thiếu người khác, một món ân tình đó đã mang lại cho hắn bao nhiêu tổn thất, mặc dù trí tuệ và năng lực kế toán của Trương Dương siêu tuyệt, nhưng hắn cũng không cách nào tính ra được tương lai của mình, bây giờ hắn vẫn phải bôn ba vì ba bữa cơm trước đã. "Lưu Bưu, Lưu Bưu dậy đi ăn cơm nào……..! ""Mịa, dậy nào, đi ăn cơm thôi! ""A…. đừng nói nữa, ta đã ăn rồi! " Lưu Bưu lật người một chút, khóe miệng chảy dớt dãi lều phều, hiển nhiên hắn không muốn Trương Dương cắt đứt giấc mơ được ăn bánh bao của hắn. "Ngươi ăn hay không? Không ăn ta ăn bánh bao một mình vậy! ""A, bánh bao! Bánh bao! Ở đâu có bánh bao? Bánh bao ở đâu....? "Lưu Bưu đột nhiên ngồi bật dậy, con mắt đảo lia lịa nhìn sang xung quanh. Lưu Bưu đáng thương cả đêm phải chịu sự hành hạ của cơn đói, trong đôi mắt chỉ mong được thấy bánh bao……… "Ngươi xem đây! " Trương Dương đắc ý lắc lắc tờ giấy bạc trong tay. "A…. tiền, ha ha ha…. cuối cùng có thể ăn cơm rồi…….! Tiền của ngươi ở đâu vậy? " Lưu Bưu nhìn nhìn xung quanh vẫn tối đen như mực, có vẻ như bây giờ trời còn chưa sáng. "Nhặt được, hắc hắc….! " Trương Dương cũng không muốn nói cho Lưu Bưu chuyện này, không có cách nào giải thích được. "Mịa, vận khí thật tốt, lão tử ngày hôm qua đi bộ trong công viên cả một ngày mà một hào cũng không nhặt được.! " Lưu Bưu vẻ mặt buồn bực tỵ nạnh. "Đi, ăn bánh bao thôi! ""Ân ân, đi ăn bánh bao, ăn một cái vất một cái……..! "Hai người chạy tới quán ăn sáng ở phụ cận, mua một túi bánh bao lớn lại mua hai hộp sữa sau đó vui sướng ôm nhau chạy tới công viên chậm rãi hưởng thụ. Có điều chuyện ăn một cái vất một cái tự nhiên là tạm thời không cách thực hiện. "Tại sao không ăn bún trứng gà? "Lưu Bưu một hơi tiêu diệt mười mấy cái bánh bao, căng bụng đến nỗi nằm xụi lơ trên ghế vẫn không thỏa mãn, Trương Dương không khỏi thở dài. Nuôi người này được ăn bánh bao còn muốn tốt hơn lúc vừa rồi nằm mơ còn nghĩ bánh bao, bây giờ lập tức có voi đòi tiên đã nghĩ tới trứng gà rồi. Trương Dương tin chắc, nếu ăn bún trứng gà, khẳng định tên nhãi này còn có yêu cầu cao hơn. "Ta ta..., khà, đây chính là chi phí sinh hoạt mấy ngày tiếp theo của chúng ta, không thể cho người cầm được, bà lão quầy bán bóng bay so với chúng ta còn giàu có hơn! " Trương Dương cẩn thận đem số tiền còn lại cất vào trong túi quần, mặc dù hôm nay chuẩn bị phải tìm việc làm, nhưng một ít tiền ăn cơm chứa trong túi luôn luôn phải ổn định, không thể để cho tên nhãi Lưu Bưu chà đạp vô ích được. Thật thoải mái! Cuối cùng được ăn no rồi. Ban mai dần dần vén lên, cái bụng Lưu Bưu ăn no căng giống như một quả bóng bay, lại ngã xuống ghế ngủ, lấy chính Lưu Bưu mà nói, đây là tống cơm đến ngất đi, nói cách khác, ăn cơm xong liền muốn nằm ngủ. Đương nhiên, Trương Dương cho rằng đây chính là tập quán sinh hoạt của một con heo ăn xong rồi ngủ! Nhìn thấy ánh bình minh càng ngày càng sáng, Trương Dương cũng không muốn ngủ nữa, bây giờ giấc ngủ đối với hắn mà nói tựa hồ không phải rất trọng yếu nữa, thà làm nhiều động tác này để tinh thần sung mãn ngược lại càng tốt hơn. Những hạt sương tô điểm thêm cho đám cỏ xanh trên đất phản xạ lại những quang mang chói lòa mắt, lại là một buổi sáng khiến cho người ta thoải mái nhẹ nhàng, bên trong công viên phảng phất như được bố trí hòa hợp xen kẽ lẫn nhau. Một vài người lang thang cũng sớm sớm đứng dậy đi, thay thế bọn họ vẫn như cũ là những cụ ông cụ bà đang rèn luyện thân thể. Trương Dương thực hành các động tác đến quên mình, vẫn là ngàn lượt giống nhau lặp đi lặp lại, chẳng qua nếu có người nào ngày hôm qua xem Trương Dương luyện tập sẽ phát hiện được động tác bây giờ của Trương Dương phát ra càng trôi chảy hơn, sự mềm dẻo xảo diệu càng nhiều hơn…..