Đồ Thần Chi Lộ
Chương 94
"Ngươi tin hắn?
" Con mắt Trương Dương trước sau vẫn lấp lóe không ngừng nhìn chằm chằm vào trung niên nam nhân.
"Cái đó……..
" Lưu Bưu có chút không nói lên lời.
"Có phải hắn uy hiếp ngươi, nếu không mang hắn ra hắn sẽ hét to, tiếp đó nói trộm một cái két an toàn hấp dẫn ngươi?
" Trương Dương quay đầu nhìn Lưu Bưu hỏi.
"Ngươi như thế nào lại biết?
" Lưu Bưu nhất thời há mồm kinh ngạc nói.
"Nói mau,ngươi là ai?
"Đột nhiên, Trương Dương mạnh mẽ vươn tay, một phát nắm lấy yết hầu Chu Thắng, trong đôi mắt bắn ra hàn quang.
"Khặc khặc….
Ta đích thực là kẻ trộm…. khụ khụ….
" Trên mặt Chu Thắng hiện lên màu gan heo, cánh tay Trương Dương tựa như kìm sắt khóa chặt yết hầu hắn, khiến cho hắn nói chuyện, hít thở đều khó khăn.
"Tên trộm? Tên trộm lại bất chấp nguy hiểm lớn như vậy mà trốn ra?
" Trương Dương đột nhiên buông tay, làm thân thể Chu Thắng ngã xuống dưới đất rồi nói với Lưu Bưu: "Giết hắn, hắn đi theo chúng ta là một tai họa, hơn nữa, hắn cũng không có két an toàn gì cả đâu.
"Lưu Bưu lập tức hắc hắc cười lạnh, khập khiễng chân chậm rãi đi tới hướng Chu Thắng, bộ dạng hung dữ đáng sợ, tản phát ra sát khí nồng đậm, nếu Lưu Bưu không có cái chân khập khiễng thì có lẽ sẽ không có loại cảm giác kinh khủng này, chính vì khập khiễng một chân, ngược lại làm cho người ta cảm thấy một loại sát khí âm trầm.
"Ô ô…. ta nói….. ta nói..... Ta là người mang hàng bị bắt được.... Đừng giết ta.... Ta thật sự có một két bảo hiểm...
" Chu Thắng nhất thời sợ đến xụi lơ trên đất, nơi này không phải là phòng của đội chống bạo động, ở nơi này,muốn giết thì giết, sẽ không có ai cứu hắn, đương nhiên, trọng yếu chính là, nếu Trương Dương, Lưu Bưu có thể làm ra động tĩnh cướp người lớn như vậy, giết một người khẳng định là một việc cỏn con.
Điều này từ trên tâm lý đã tạo cho hắn một áp lực cực lớn, đặc biệt thanh niên cao gầy trắng trẻo vẻ mặt lạnh như băng kia, không giống như nói đùa.
Thấy vẻ mặt hoang mang sợ hãi của Chu Thắng, Trương Dương và Lưu Bưu đều cười thầm. Thế nào là ăn ý? Đây chính là ăn ý!
"Mang hàng gì?
" Lưu Bưu tung con dao gọt hoa quả sáng bóng trong tay, vẻ mặt như lúc nào cũng có thể đâm xuống.
"Ma túy….
""Mang từ nơi nào?
""Từ Myanma mang đến thành phố C""Vì sao bị bắt tới đây?
""Là trong khi mang hàng đến trạm thu phí tỉnh H bị cảnh sát bố trí ở trạm kiểm tra phát hiện, bất quá,bọn họ cũng không có chứng cứ. Bọn họ tìm được một gói thuốc phiện từ trên xe khách, không có ở trên người ta, lúc ấy tài xế báo lại nói là món đồ của ta, nhưng ta một mạch vẫn không thừa nhận…..
"Chu Thắng đã hoàn toàn bị Trương Dương và Lưu Bưu khống chế tâm thần, cứ hỏi là đáp.
"Vậy két an toàn đâu?
" Trương Dương hỏi.
"Két an toàn……..
" Chu Thắng muốn nói lại thôi.
"Chúng ta không thừa thời gian để lằng nhằng đâu, cho ngươi hai phút thời gian nói rõ ràng ra!
" Trương Dương vẻ mặt lạnh lùng nhưng lại lộ ra một áp lực khiến cho lòng người sợ hãi.
"Vâng vâng…..
Kỳ thật, két an toàn không phải của ta, ta lúc trước đã từng tới Myanma, cùng một tên trộm khác trộm được một két an toàn của dân địa phương, tên đó trước kia ở Myanma rất có quyền thế. Nhưng bởi vì rất nhiều người truy sát chúng ta, bên kia biên giới tuần tra cũng rất nghiêm, hơn nữa két an toàn rất nặng. Chúng ta cũng không có cách mở ra, vì vậy, chúng ta liền đem két an toàn chôn ở một cột mốc cách biên giới không xa.
""Myanma….
" Vẻ mặt Trương Dương và Lưu Bưu nhất thời đầy thất vọng.
"Vị trí cụ thể của địa chỉ kia?
" Lưu Bưu tùy tiện hỏi.
"Cột mốc số 62 Côn Minh huyện X tỉnh X………
""Tốt, chúng ta cùng đi tìm, nếu ngươi nói dối, thì ngươi chỉ có một con đường.
Cho dù tìm được ở phụ cần, cũng coi như là ngươi nói xạo. Đi thôi…..
""Ta tuyệt đối sẽ không nói xạo, mặc dù là ở cột mốc phụ cận, nhưng nếu ta không đưa các ngươi đi các ngươi cũng tìm không được…..
Hắc hắc…..
" Chu Thắng vẻ mặt cười gian.
"Vậy đồng bọn của ngươi đâu?
" Trương Dương hỏi.
"Hắn….. ai….
Sau khi chúng ta đặt két ở nơi an toàn, hắn bị người truy sát chúng ta nổ súng bắn chết rồi…….
"Chu thắng vẻ mặt buồn bã.
"Bồng…..
"Trương Dương bổ một nhát vào gáy Chu Thắng, Chu Thắng tựa như bao tải liền xụi lơ trên đất. truyện được lấy tại TruyenFull. vn"A…..
Làm gì vậy? Chúng ta không cùng hắn đi tìm két an toàn sao?
" Lưu Bưu trợn mắt há mồm.
"Đầu tiên, chúng ta ba người cùng nhau đi mục tiêu sẽ rất lớn. Tiếp theo, người này là người mang hàng, kinh nghiệm xã hội của hắn phong phú hơn chúng ta, từ nơi này tới Myanma phải mấy ngàn km, chúng ta không thể trông coi hắn mãi, hơn nữa, chúng ta đối với Myanma căn bản không quen thuộc, mà hắn ở bên đó mang hàng trường kỳ, cho dù là ngu ngốc thêm nữa, muốn đối phó với chúng ta cũng rất dễ dàng, cho nên, két an toàn này chúng ta tạm thời cũng đừng nghĩ tới nữa, hiện tại nắm chắc thời gian rời khỏi phạm vi quản lý của thành phố C mới là chuyện trọng yếu nhất.
""Vậy…….. tại sao đánh ngất hắn?
""Hắn ít nhất phải hai giờ mới tỉnh lại, mà hai giờ sau,cảnh sát đã tới, nếu hắn cùng chúng ta chạy trốn, thì chúng ta phải có nghĩa vụ tống hắn trở về.
" Trương Dương lạnh nhạt nói.
Nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Trương Dương, trái tim Lưu Bưu không hiểu sao lại nhảy rộn lên, từ lúc nào bằng hữu của mình lại trở nên lãnh khốc như thế? Có còn là Trương Dương trước kia không? Giờ phút này, trở lại hơn giờ trước, cộng thêm hơn hai giờ, có lẽ sau khi tự thú thì cảnh sát thẩm tra an bài lực lượng cũng phải mất ít nhất nửa giờ, chúng ta có khoảng thời gian ba giờ, nếu chúng ta trong ba giờ không rời khỏi phạm vi quản lý của thành phố C thì, chúng ta không thể chậm rãi ung dung đi trên đường phố rồi.
"Trương Dương vừa nói xong, lập tức ngồi xuống cõng Lưu Bưu lên.
Trong màn đêm, cảm thụ được sự hít thở nặng nề và những bước chân cật lực của Trương Dương, một chút không thoải mái lúc đầu của Lưu Bưu nhất thời tan thành mây khói, mặc kệ Trương Dương lãnh khốc vô tình cỡ nào, đó cũng chỉ là đối đãi với người xa lạ mà thôi.
"Trương Dương, cảm ơn ngươi.
" Lưu Bưu nhẹ nhàng nói.
"Cảm ơn cái gì?
" Trương Dương sửng sốt,có chút quái lạ. "Cảm ơn ngươi đã cứu ta ra.
" Lưu Bưu rất cảm động, hắn tự mình đã suy nghĩ rất lâu, nếu Trương Dương bị bắt vào, hắn có thể cứu Trương Dương từ nơi đó ra ngoài hay không? Chuyện này suy nghĩ đã rất lâu rồi, cuối cùng hắn cũng không có được đáp án.
"Lưu Bưu,hãy nhớ kỹ. Là huynh đệ, vĩnh viễn không cần nói cảm ơn. Bởi vì chúng ta là huynh đệ!
""Ân ân…..
"Lưu Bưu cảm giác mắt mình như có bụi bay vào, có một cảm giác như muốn rơi lệ.
"Nếu ngươi thật sự muốn cảm ơn ta, ngươi giúp ta làm một việc.
""Được, Trương Dương, mặc kệ chuyện gì chỉ cần Lưu Bưu ta làm được. Lưu Bưu ta cho dù lên núi đao xuống biển lửa cũng quyết không từ chối!
""Khái khái…..
Không cần lên núi đao xuống biển lửa,ngươi giống như một con lợn béo, ta cõng không nổi nữa rồi, ngươi có thể cõng ta một lúc không?
"Lưu Bưu vốn đang nghiêm trang thề thốt nhất thời trợn mắt há mồm.
"Ha ha ha…..
" Hai người cười rộ lên.
"Ta là thương binh đúng không, nhanh nhanh nhanh…….
Khó được hưởng thụ xe người thế này…..
""Ngày thường ngươi ăn thức ăn gia súc gì vậy? Sao nặng thế!
""Hiệu "cầu vồng" heo nhanh lớn…….. có ý kiến sao?
" Hơn mười phút mới gặp được chiếc xe kéo tay vịn trên đường, sau khi thuận lợi ngồi trên xe hai mươi phút thì đi tới một trạm thu phí,thừa dịp một chiếc xe tải trống không sau khi trả phí xong đậu ngay bên đường đi lái xe đi vệ sinh, hai người liền nhân cơ hội bò lên thùng xe.
Sau khi lên xe, hai người lập tức ngả đầu ngủ. Liên tục trốn chạy vài ngày đã khiến cho thần kinh căng thẳng của bọn họ đến bên bờ sụp đổ.
Trương Dương trong thời gian ba ngày này, ngoại trừ khi lềnh bềnh trên mặt nước ngủ hai giờ, có thể nói rốt cục không có thời gian nghỉ ngơi, lúc thần kinh căng thẳng được thả lỏng ra cả người như được hư thoát…….
Trong mơ màng, Trương Dương cảm giác thân thể mình đang có biến hóa mãnh liệt, đó là cảm giác không cách nào hình dung được, phảng phất như thân thể đang tự chữa trị. Tự mình bổ sung thể lực đã bị mất đi.
Bản thân Trương Dương không biết, cảm giác nguy cơ mãnh liệt đã kích thích tiềm năng cơ thể hắn, thân thể cũng theo đó mà thay đổi. Kỳ thật đã phi thường rõ ràng, nếu là Trương Dương trước kia tuyệt đối không có khả năng cõng được Lưu Bưu cả người 170kg đi bộ nửa canh giờ được.
Trong giấc ngủ, Trương Dương có mãnh liệt dục vọng luyện tập "Quỳ hoa bảo điển", phảng phất rõ ràng như có một cánh tay hướng tới hắn gọi về.
"Quỳ hoa bảo điển"!
Tu luyện "Quỳ hoa bảo điểm" tới cùng có biến thành thái giám hay không?
Tại sao võ công trong truyền thuyết này lại thật sự tồn tại?
Chẳng lẽ một đống bí tịch tiểu hòa thượng nói cũng đều là thật?
Tại sao trong cuộc sống không chứng kiến cao thủ loại này?
Thế giới của Trương Dương như bị phủ kín,mặc dù gần đây tiếp xúc với rất nhiều nhân vật lợi hại nhưng thực sự đúng là cao thủ võ công trong ảo tưởng của mình tựa hồ chưa thấy.
Lữ Phi, cùng lắm cũng chỉ là một thiên tài đánh lộn, nghiêm khắc mà nói Lữ Phi ngay cả cao thủ đánh lộn cũng tính không được, hắn chỉ là dựa vào đầu óc thông minh và sự luyện tập của mình ngày sau tổng kết ra một một kỹ xảo chiến đấu mà thôi, cùng với võ công trong truyền thuyết không hề có chút quan hệ.
Tiêu Viễn Hành,Thất ca,hay là lão nhân kia,kể cả sát thủ Lý bá, bọn họ đều coi như lợi hại nhưng sự lợi hại của bọn họ chỉ là thân phận hoặc thế lực, dù là Lý bá, ngoại trừ súng ống có điểm lợi hại, cơ hồ cùng với một tao lão đầu bình thường không khác nhau là mấy.
Còn cổ tịch này, tại sao xem cổ tịch lại có loại thôi thúc tu luyện này chứ?
Hiển nhiên,bên trong những cổ tịch này cất dấu một chút bí mật,bởi vì nhìn những cổ tịch mà sinh ra dục vọng tu luyện cùng với "Quỳ hoa bảo điển" giống nhau như đúc, có thể nói võ công cất dấu bên trong cổ tịch và "Quỳ hoa bảo điển" giống nhau, chỉ là càng tăng thêm mù mịt khó hiểu mà thôi.
Trong mơ màng, Trương Dương nghĩ tới rất nhiều, nghĩ tới Tiêu Di Nhiên với khuôn mặt kiều diễm như hoa, hay sự không cam lòng của Tiêu Viễn Hành và Lữ Phi………..
Hay là người thanh niên vẻ mặt trắng bệch với nụ cười quỷ dị………
Đột nhiên!
Trương Dương đột ngột ngồi dậy.
Xe dừng lại, có thể nghe được ở âm thanh ầm ĩ phía dưới xe, nghiêng tai lắng nghe một lúc tựa hồ xe này chuẩn bị quay đầu vận chuyển hang hóa, đang thương lượng giá cả. Trương Dương nhìn cây đèn đường trên đầu, nhất thời buồn bực muốn ói máu, bọn họ ngồi trên xe mới ba giờ, dựa theo tốc độ xe và đường đi ô tô phổ thông mà tính toán thì xe này hẳn là mới đến tỉnh thành.
Vốn tưởng rằng ngủ một giấc đến khi tỉnh lại có thể tới khu vực quận G, xem ra, nguyện vọng này không thể thực hiện rồi.
Trương Dương đánh thức Lưu Bưu, hai người nhìn chăm chú mười mấy đại hán ở phía dưới rồi ung dung trèo xuống.
"Các vị đại ca hảo, do kinh tế hạn hẹp,nên thuận tiện ngồi chuyến xe, cảm ơn nhiều.
"Dưới ánh mắt chòng chọc của đám người, hai người chặn một chiếc xe taxi rồi rời đi, mãi đến khi hai người rời đi đám đại hán mới tỉnh ngộ lại. Bọn họ đều là hảo hán đã đi đây đi đó, chỉ là vừa rồi nhìn hai thanh niên tự nhiên từ trên xe trèo xuống khiến cho bọn họ rất giật mình.
Đặc biệt sự ung dung của hai người cư nhiên khiến cho bọn họ không cách nào mở miệng. Chờ đến khi có phản ứng lại, hai thanh niên đã ngồi trên xe đi rồi.
"Ranh con!
"Mấy tài xế hùng hùng hổ hôt vài câu rồi sau đó cũng không để trong lòng, dù sao,xe này cũng không có hàng hóa cũng không sợ mất đồ, chỉ là đột nhiên phía trên lại có hai người làm cho bọn họ có cảm giác rất không thoải mái.
"Tài xế đại ca, chúng ta chỉ còn hơn mười nguyên ngươi xem tới nơi nào thích hợp thì vất bọn ta xuống.
" Sau khi lên xe Trương Dương liền nói.
"A……… ngươi có hơn mười nguyên!
Tiền đâu?
" Tài xế vẫn không thèm nói chuyện. Lưu Bưu thiếu chút nữa nhảy dựng lên, tiền là ruột gan, không có tiền thì cuộc sống con người cũng không xong.
"Hơn mười nguyên……
" Tài xế sửng sốt, thuê xe đi tỉnh thành khi mới lăn bánh đều là mười nguyên, hiện tại vị trí của bọn họ là ở giải đất nối liền với ngoại ô nói cách khác hơn mười nguyên cũng chỉ có thể chạy vài km.
"Ít nói nhảm đi, đưa tiền ra!
" Lưu Bưu thói quen khó đổi, con dao gọt hoa quả bên trong túi quần đã gác ở trên cổ tài xế.
"Đưa dao cho ta!
" Trương Dương lạnh lùng nói.
"Trương Dương, chúng ta không có tiền…….
" "Đưa cho ta!
" Trương Dương vẻ mặt âm trầm.
Nhìn ánh mắt lạnh như băng của Trương Dương, Lưu Bưu rùng mình, buồn bực đem con dao gọt hoa quả từ trên cổ tài xế xuống đưa cho Trương Dương.
"Tài xế đại ca,chúng ta không có ác ý. Tiền bị kẻ cắp trộm đi rồi, ngươi có thể tùy tiện tìm một chỗ thả bọn ta xuống.
" Trương Dương vui vẻ nói với người tài xế taxi.
"Được đươc………. ta sẽ đưa các người đến khu vực thành phố….
" Vẻ mặt tài xế sợ hãi đến trắng bệch.
"Lưu Bưu,ngươi vĩnh viễn phải nhớ kỹ, chúng ta không phải là kẻ cướp, nếu như chúng ta thực sự có ngày rơi vào cướp bóc mục tiêu cũng sẽ không phải là tài xế taxi. Bọn họ đều là những nhân vật tầng chót xã hội, tiền kiếm một ngày của bọn họ cũng chỉ đủ cho gia đình sinh hoạt. Người có tiền hơn bọn họ trên thế giới nhiều lắm, muốn cướp bọn họ cũng sẽ không phải là mục tiêu của chúng ta. Tiêu Viễn Hành là đại ca của ngươi, tác phong làm việc của hắn ngươi cũng thấy qua rồi, làm người có thể lãnh huyết, có thể tàn khốc nhưng nhất định phải có lý do, cho dù lý do thoạt nhìn có thể cứng nhắc buồn cười, nhưng cũng là cần thiết mà hiện tại chúng ta không có lý do, chúng ta còn chưa đến bước đường cùng!
"Đại ca……..
"Lưu Bưu ánh mắt buồn bã.
Bên trong xe nhất thời trầm mặc,hai người đều nghĩ đến Tiêu Viễn Hành, hắn dù là trong lúc sắp chết cũng giúp đỡ bọn hắn trốn thoát, mặc dù không thành công,nhưng,hắn vẫn làm…..
Mà Lưu Bưu vừa nghĩ đến Tiêu Viễn Hành thì đôi mắt đầy hối hận, trong tim như rỉ máu.
Đại ca, ta sẽ quay trở lại thành phố C! Ta sẽ báo thù cho ngươi! Ta sẽ cử hành tang lễ trang trọng nhất cho ngươi!
Lưu Bưu cắn răng,mạnh mẽ nắm chặt tay mình.
"Ta sẽ đưa các ngươi tới nơi này, tiến tới là một cái công viên bên trong có rất nhiều người lang thang, địa hình cũng rất phức tạp, thế nào?
" Tài xế taxi cho xe chậm lại, dè dặt nói.
"Được, cám ơn đại ca, chúng ta làm phiền ngươi nhiều rồi, xin lỗi.
" Trương Dương cầm một đồng tiền trên cho tài xế.
"Không cần,không cần đâu…….
"Tài xế vội vàng từ chối.
"Tài xế đại ca,nếu chúng ta không có tiền, vậy tự nhiên không có cách nào khác hiện tại trên người chúng ta có tiền, mặc kệ ra sao đều phải đưa tiền vừa rồi đi xa như vậy xăng đốt cũng cần tiền, tiền không nhiều chỉ là ý nghĩa,không thu tiền là rất không may mắn.
""Nga….. vậy vậy… ta nhận…
""Cảm ơn tài xế đại ca.
"Trương Dương đỡ Lưu Bưu xuống xe, rồi hướng công viên mà đi tới.
"Tiểu ca!
"Trương Dương vừa đi được vài bước,thì tài xế kia đột nhiên hô.
"Tài xế đại ca, sao vậy?
""Trên người các ngươi cũng không có tiền, đại ca ta cũng không giàu có, vài ngày kiếm được hơn trăm nguyên, ngươi cầm năm mươi đi, ăn một chút gì đó"Tài xế thở dài một hơi, từ bên trong xe đi ra, trên tay cầm tờ giấy bạc năm mươi nguyên.
"A……. tài xế đại ca, ta sao có thể cầm tiền của ngài, chúng ta sẽ tự nghĩ biện pháp, không cần không cần………
""Tiểu ca,ta thấy các ngươi hiện tại cũng đang lâm vào cảnh khó khăn, mặc dù ta không biết các ngươi là người tốt hay người xấu, nhưng ít nhất ngươi đối với tài xế taxi chúng ta mà nói là người tốt, tỉnh này trong một chốc một lát cũng không dễ dàng tìm được việc làm, năm mươi nguyên cũng không nhiều, việc đối phó trước tiên phải ăn no bụng cái đã, xã hội này không có gì dễ dàng đâu………
" Tài xế ngang nhiên đem năm mươi nguyên nhét vào tay Trương Dương, quay người lên xe, đi cũng không quay đầu lại.
Trương Dương sờ sờ tờ giấy bạc trong tay, nhìn chiếc xe taxi lao đi nhanh chóng mà ngẩn cả người………..
Đột nhiên, Trương Dương hướng về phía người lái taxi đi khỏi khom người cúi xuống thật sâu.
Lưu Bưu cũng theo Trương Dương cúi đầu sâu xuống.
Nhân tính, vốn là thiện lương mà người thiện lương chân chính phần lớn lại là tiểu nhân vật như thế!
Bên trong công viên quả nhiên có rất nhiều người lang thang, đương nhiên nơi trú ẩn và suy nghĩ của mọi người lang thang có chút khác nhau, lựa chọn nơi này qua đêm phần lớn đều là người chưa tìm được việc làm, còn người ăn xin lang thang chân chính thì nhân viên công viên cũng sẽ không để cho họ tiến vào.
Những ghế dài trong công viên đã sớm không còn, hai người không thể làm gì khác hơn là tìm một bãi cỏ rồi nằm xuống.
Rất nhanh,Lưu Bưu liền ào ào ngủ, Lưu Bưu là kẻ cho dù trời có sụp xuống cũng không ảnh hưởng đến giấc ngủ của hắn, vừa rồi chỉ là bị tài xế kia làm cho cảm động một chút nên sau khi nằm xuống bãi cỏ lập tức liền ngả đầu xuống ngủ.
Trương Dương lại như thế nào cũng không ngủ được.
Hắn hết sức suy tư để làm thế nào đạt được võ công cường đại, kết quả này cũng là do Trương Dương thông qua hàng trăm lần tính toán ra, nếu hắn không thể có được võ lực cường đại hay thế lực, vậymột ngày nào đó bọn họ sẽ bị Mãi Mãi Đề giết chết.
Địa bàn thất ca đặt năm tỉnh phía trung nam thế lực cường đại như thế cũng không thể cùng Mãi Mãi Đề đối kháng, thậm chí Mãi Mãi Đề dám suất lĩnh hàng loạt nhân mã từ xa xôi ngàn dặm tới thành phố C chém giết, còn để cho các cơ quan quyền lực phối hợp, từ khía cạnh này đã nói sự không lồ về thế lực của Mãi Mãi Đề. Trương Dương có thể khẳng định, trong phạm vi tỉnh thành này cũng có thế lực của Mãi Mãi Đề tồn tại.
Đương nhiên, Trương Dương bây giờ tạm thời vẫn không quan tâm đến sự lo lắng của mình, tỉnh thành chứ không phải thành phố C, nếu muốn ở tỉnh thành nhận ra hai người thì tuyệt đối không phải là chuyện một hai ngày, huống chi dựa theo phân tích Mãi Mãi Đề bây giờ dám chắc đang đem tinh lực tập trung ở phạm vi thành phố C và khu duyên hải, hẳn là tạm thời sẽ không nghĩ đến bọn họ sẽ đặt chân tới tỉnh thành.
Cường đại là như thế nào?
Đây là một vấn đề cần giải quyết gấp!
"Tiên đạo mạn mạn" Trương Dương đã nghiên cứu qua không dưới trăm lần, hắn trước sau vẫn không có cách hiểu thấu, thậm chí thâu tóm dục vọng tu luyện đều không có,đương nhiên Trương Dương tin tưởng tiểu hòa thượng hẳn là không lừa hắn, khả năng lớn nhất có thể chính là cơ sở của mình quá kém, tạm thời vẫn không có cách nào hiểu được.
Lựa chọn duy nhất còn lại chính là "Quỳ hoa bảo điển", nghĩ đến cái tên thì Trương Dương cắn răng nghiến lợi giận đến ói máu, tiểu hòa thượng đáng chết, nhiều võ công bí tịch như vậy mà không cho hết lần này đến lần khác đưa cho một bản tu luyện của thái giám, mẹ nó!
Nghĩ đến "Quỳ hoa bảo điển" thì Trương Dương có một cỗ dục vọng mãnh liệt muốn tu luyện, nhưng lý trí nói cho hắn món đồ này làm cho hắn tốt thì đúng là tốt nhưng "tiểu huynh đệ" thì cũng xong đời luôn!
Truyện khác cùng thể loại
41 chương
47 chương
6 chương
76 chương
33 chương
425 chương