"Hiểu rồi… " Tá Tá Mộc mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào Trương Dương. "Nếu ngươi không phải là người Nhật Bản, chúng ta có thể trở thành bằng hữu… Không, cho dù ngươi là người Nhật Bản cũng không sao cả, nếu ngươi không trung với Nhật Bản Thiên Hoàng, không phải người vạch ra trận súng ngắm, như vậy ba chúng ta đều muốn là bằng hữu của ngươi" Trương Dương từng từ nói ra, thanh âm vô cùng trầm trọng. "Đúng vậy" Vương Phong cùng Trương Vân nhìn nhau, gật mạnh đầu. "Đáng tiếc, ta là người Nhật Bản… Bất quá, ta không hối hận, ta vinh quang là người Nhật Bản… " Nghe được Trương Dương cùng Vương Phong nói, Tá Tá Mộc trong hai mắt hiện lên vẻ vui mừng. Từ từ, ánh mắt Tá Tá Mộc trở nên ảm đạm, hơi thở cũng không còn nghe thấy nữa… Thời gian phảng phất như ngừng lại, ba người lẳng lặng nhìn Tá Tá Mộc đang nằm đó, trong hai mắt đều lộ ra thần sắc phức tạp. Tá Tá Mộc là một thiên tài tính toán mà ngu ngốc. Nếu là người có chút kinh nghiệm xã hội, cho dù là chấp hành hành động của Trương Dương, cũng sẽ vì bản thân mà lưu lại một hậu lộ, mà Tá Tá Mộc chỉ mấy ngày tiếp xúc, đã đối với những người vốn là kẻ địch tràn đầy tín nhiệm. Đương nhiên, Tá Tá Mộc cũng bị sự nóng lòng giết Đại Hà của mình mà che mờ hai mắt. Hắn thủy chung không thể tưởng được, mục tiêu chủ yếu của Trương Dương là hắn, còn có trận súng ngắm của hắn, Đại Hà, chỉ là một nước cờ mà thôi… Hiện tại Đại Hà đã trở nên hoàn toàn điên cuồng, sau khi thoát khỏi sự trói buộc của trận súng ngắm, Đại Hà liền giống như một mãnh hổ ra khỏi lồng giam, triển khai điên cuồng giết chóc. Hắn sớm đã thông qua lộ tuyến bắn của đạn mà nắm giữ đại bộ phận vị trí của thành viên Thần Phong cảm tử đội. Máu mà Đại Hà chảy ra nhiễm đỏ bộ kimono trắng, thân thể hắn trong không trung không ngừng di chuyển, huyễn hóa ra thành một đạo tàn ảnh, tựa như một vệt hồng vẽ nên một bức tranh hư ảo. Thân trúng chín phát súng, Đại Hà lại không cảm giác chút đau đớn nào, ngọn lửa báo thù đã làm cho hắn quên đi vết thương. Đương nhiên, Đại Hà không phải là Tá Tá Mộc, Đại Hà vô luận là IQ hay kinh nghiệm đều là nhất lưu, hắn biết thương thế bản thân nghiêm trọng. Nhưng hắn càng biết, đây là cơ hội duy nhất để giết sạch Thần Phong cảm tử đội. Chỉ có hiện tại, hắn mới có thể nhận ra người nào là thành viên Thần Phong cảm tử đội, sau ngày hôm nay, những người này sẽ lại ẩn giấu sau rất nhiều thân phận khác nhau. Kẻ địch lớn nhất của hắn chính là trận súng ngắm của Thần Phong cảm tử đội! Từ khi Đại Hà lần đầu tiên thấy trận súng ngắm này. Đại Hà đối với trận súng này liền như mũi nhọn sau lưng, làm cho hắn cả người không được tự nhiên. Đương nhiên, Đại Hà đối với Thiên Hoàng nổi lên ý phản cũng là từ khi trận súng ngắm này xuất hiện. Một khắc đó, hắn cảm giác được Thiên Hoàng thở phào nhẹ nhõm một hơi, cảm giác được sự ỷ lại của Thiên Hoàng đối với hắn đã giảm đi rất nhiều… Trận súng ngắm, phải biến mất! Đại Hà cắn chặt răng, cố nén đau nhức mà ngang dọc giữa các căn lầu, hắn cũng bất chấp ảnh hưởng tới dân thường. Ba mươi người! Năm mươi người! Một trăm hai mươi người thì đã kiên trì không nổi nữa, Đại Hà cảm giác được bản thân hoa mắt, càng về sau tốc độ giết chóc càng chậm. Bởi vì, đại bộ phận các tay súng ngắm đã rời khỏi vị trí tản đi mà chạy trốn. Bởi vì hoạt động kịch liệt, Đại Hà cảm giác vết thương của mình phảng phất bị xé rách ra. Đương nhiên, còn có một nguyên nhân quan trọng hơn, Đại Hà tựa hồ cảm giác được có một ánh mắt thủy chung từ một nơi bí mật gần đó giám thị hắn. Nếu như bình thường Đại Hà tự nhiên không sợ, nhưng hện tại dưới tình huống đang trọng thương, Đại Hà cũng không còn khí thế hùng bá thiên hạ kia nữa… "Ngao......! "Đại Hà gầm lên một tiếng điên cuồng, rung trời chuyển đất, phảng phất như trời sụp đất nứt vậy. Một bóng người màu đỏ nhạt theo tiếng gầm mà biến mất vào trong biển người đang kinh hoảng thất thố… "Ngân Mị, còn lại tám mươi bảy người, trông vào ngươi đó! "Nhìn thấy Đại Hà chạy trốn như điên, Trương Dương trên mặt nổi lên nụ cười âm lãnh, trận súng ngắm, hôm nay sẽ biến mất. Ngoại trừ mười mấy người Ngân Mị lúc đầu phá trận súng ngắm giết cùng những tay súng bị Đại Hà giết ra, còn lại tám mươi bảy người. Trên thực tế, Đại Hà bởi vì không xác định vị trí, ngộ sát rất nhiều người thường. Trương Dương dùng tư cảm giám sát chặt chẽ mỗi một tay súng ngắm, các vị trí đều là do hắn an bài, vì an bài mấy cái vị trí này, Trương Dương cơ hồ đem từng mét một phụ cận căn lầu kiểm tra qua một lần. Khi Tá Tá Mộc chết đều không nghĩ đến, những vị trí mà Trương Dương an bài tuy là nơi phục kích tốt nhất, nhưng cũng là nơi để đuổi giết tốt nhất. Nếu trận súng ngắm phục kích thất bại, các tay súng căn bản rất khó trong thời gian ngắn rời khỏi hiện trường, Tá Tá Mộc vô luận là năng lực tính toán hay là IQ, đều có một khoảng cách với Trương Dương. Mọi kế hoạch, đều nằm trong tính toán của Trương Dương. Ngân Mị thân thể khéo léo kia tựa như một ác ma cắn nuốt linh hồn, trong không trung nhanh như điện xẹt, mắt thường căn bản nhìn không rõ là cái gì, nhiều nhất cũng chỉ thấy một lằn bạc… Cùng với Trương Dương bước vào cánh cửa cường giả, Ngân Mị cũng đột nhiên tiến bộ thần tốc, Ngân Mị hiện tại, tốc độ nhanh hơn, thân thể càng ngưng kết, chỉ cần không có vũ khí sắc bén trực tiếp đả kích lên thân thể nó, năng lực đề kháng của Ngân Mị cũng đã tăng trưởng lên rất nhiều. Trương Dương vẫn luôn nghi hoặc, thân thể Ngân Mị tựa hồ không có lớn lên, lớp lông màu bạc kia cũng không có phồng lên như trước kia, chỉ càng phát sáng thêm. Nếu đứng bất động, rất dễ dàng làm cho người ta hiểu lầm là bức tượng điêu khắc bằng bạc. Điều này làm cho Trương Dương không thể lý giải được. Bởi vì, Ngân Mị trong không gian kia tựa hồ không phải hình dáng này, Ngân Mị trong không gian kia lớn hơn nhiều. Chẳng lẽ là lâu năm sẽ sinh ra dị biến? Hoặc là không gian địa cầu cùng không gian kia hoàn cảnh khác nhau khiến cho Ngân Mị tiến hóa dị thường? Hiển nhiên, đây là một vấn đề không thể tìm được đáp án. Hành động đuổi giết của Ngân Mị rất thành công, hai trăm tay súng ngắm đều bị tiêu diệt. Một trận chiến này, tại con phố tạo thành sự giết chóc làm cho cả thế giới khiếp sợ, nhân số tử vong tổng cộng vượt quá ba trăm, trong đó rất nhiều người bị đạn lạc mà chết. Đương nhiên, tin tức không có khả năng để mọi người biết, chính phủ Nhật Bản đem mọi trách nhiệm để lên đầu Bin Laden đã biến mất hơn mười năm. Đương nhiên, người phát ngôn của Bin Laden cũng dõng dạc thừa nhận khủng bố lần này là nhằm vào hành động đóng quân ở hải ngoại của Nhật Bản mà trả thù. Hơn nữa còn thề thốt cam đoan, còn muốn tại lãnh thổ Nhật Bản phát động nhiều hành động khủng bố với quy mô lớn hơn nữa. Nhật Bản tràn ngập trong sợ hãi, chính phủ lấy danh nghĩa chống khủng bố, mượn cơ hội mà gia tăng quân chống khủng bố với quy mô lớn, trong dư luận quốc tế lại dấy lên làn sóng phản chiến… Khi Trương Dương cùng Vương Phong Trương Vân tìm được một lữ điếm để ở, nghe thấy mấy tin tức này, đều cảm thán. "Vương Phong, ngươi nói, dơ bẩn nhất trên thế giới này là gì? " Trương Dương cầm tờ báo nằm ở trên giường hỏi. "Chính trị". Vương Phong đang dùng một miếng băng gạc lau thanh chủy thủ của hắn, đầu cũng không có ngẩng lên. Thanh chủy thủ này là hắn lấy từ trên người Tá Tá Mộc. Không thể không nói, kỹ thuật chế tạo sắt thép của Nhật Bản cách xa so với Trung Quốc ít nhất cũng phải từ năm năm đến mười năm, chủy thủ này chất lượng phi thường tốt. "Đúng vậy, chính trị" Trương Dương ngồi dậy thả tờ báo xuống uống một ngụm nước rồi hỏi: "Có chuyện này ta thực không rõ". "Hử? " Vương Phong gần đây tựa hồ rất ít nói chuyện. "Vì cái gì trong nước không có phái người tới cứu các ngươi, chẳng lẽ bọn họ không biết các ngươi gặp nguy hiểm? " Trương Dương vẫn khó hiểu. Tựa hồ, cha của Trương Vân, thế lực của tướng quân, mẹ của Na Na tựa hồ đều biến mất. "Bọn họ ta không biết, ta chỉ biết, lão già nhà ta cũng không dễ dàng cứu ta đâu" Trương Vân không ngừng đi qua lại trước cửa sổ. "Vì sao? ""Không sao cả, nói là để ta trưởng thành". "Vậy lần trước trong sa mạc… " Trương Dương nghi hoặc nói. "Lần trước tự nhiên là thảm họa, cùng với lần này không giống nhau. Lão già nhà ta nói, ta phải tự mà cẩn thận, chết thì chết, hắn cùng lắm là sinh ra đứa khác, hao phí chút t*ng trùng mà thôi… hắc hắc… " Trương Vân cười quái dị nói. "… " Trương Dương trợn mắt há hốc mồm. "Ta cũng không sai biệt lắm, chúng ta đi, chính là lịch lãm năng lực sinh tồn, một khi đã là lịch lãm, khẳng định là có nguy hiểm đến sinh mệnh. Nếu một chút chuyện đó mà phải ra ngoài tìm, chúng ta không bằng trốn ở nhà luyện công cho rồi" Vương Phong đem chủy thủ giơ lên ngang mắt, hào quang rét lạnh mà sắc bén của chủy thủ ánh xạ trên mặt hắn, tựa như một quang huy màu bạc. Trương Dương không khỏi giật mình, hắn cho tới bây giờ không có nghĩ tới một số gia tộc lại huấn luyện hậu nhân như vậy. "Các ngươi có đường gì rời khỏi Nhật Bản không? " Trương Dương quan tâm nhất chính là vấn đề này, bọn họ đã bị vây tại Nhật Bản chừng nửa tháng rồi. Nhật Bản là một đảo quốc, căn bản không có biên giới lục địa, chỉ có đại dương mờ mịt, phương thức đi ra ngoài duy nhất chính là ngồi thuyền cùng ngồi phi cơ. Cái này nảy sinh ra một vấn đề phi thường quan trọng, hộ chiếu của Trương Dương khẳng định là không có cách nào sử dụng tại Nhật Bản. Hiện tại chính phủ Nhật Bản, nương theo cớ khủng bố tập kích lần trước mà phong tỏa mọi bến cảng cùng sân bay, ra vào kiểm tra phi thường nghiêm khắc, hiện tại đi thuyền hay phi cơ thì chẳng khác nào là đi nộp mình. Hiện tại, Trương Dương nóng lòng chạy về Somali, tại Nhật Bản hắn không dám liên hệ với Lưu Bưu cùng A Trạch, sợ bị chính phủ Nhật Bản theo dõi. Rời Somali đã hơn một tháng, thôn trang kia hiện tại đã biến thành thế nào rồi?