Đồ Thần Chi Lộ (Đổ Thần Đường)

Chương 43 : Thế giới huyền bí

“Ồ…” Tư duy của Trương Dương bay bổng khắp nơi, hắn lần đầu tiếp xúc với thế giới trong truyền thuyết này, ánh mắt tràn đầy vẻ ước ao ham muốn. Trong thế giới sóng gió ba đào của giới thiết huyết giang hồ, rốt cuộc vẫn còn ẩn tàng bao nhiêu bí mật mà không ai biết? Dưới họng súng đen ngòm lại chôn dấu bao nhiêu mây mù của lịch sử? Không nghi ngờ gì, sát thủ, cái chức nghiệp này nắm giữ một trong vô số bí mật của các ngành nghề. Sự hình thành của tổ chức sát thủ Thần Thoại Thời Đại này là một điều bí ẩn nhất, không có ai biết lão bản sau lưng tổ chức sát thủ này là ai, cũng không có ai biết rốt cuộc tổ chức này vẫn còn tồn tại hay không. Bởi vì, tổ chức sát thủ này từ trước cho đến giờ vẫn rất là chặt chẽ. Rất nhiều người sát thủ ưu tú trẻ tuổi muốn có được cái vinh dự gia nhập vào tổ chức sát thủ này, rất tiếc, trong hai mươi năm nay, lại không có một người nào có thể gia nhập vào tổ chức sát thủ Thần Thoại Thời Đại này…” Vẻ mặt ông già tràn đầy vẻ tiếc nuối, rõ ràng là ông già cũng là một người trong đó, đối với việc không thể nào gia nhập vào tổ chức sát thủ Thần Thoại Thời Đại lúc nào cũng canh cánh trong lòng. “Nếu cháu muốn làm sát thủ, nhất định phải leo lên được hạng nhất trên bảng xếp hạng!” Trương Dương nói, hào khí nổi lên như mây. “À à, ngươi lại nằm mơ rồi. Đây là một sự tồn tại siêu việt mà không thể vượt qua được.” Ông già tức cười, phá lên cười nói. “Tại sao?” Trương Dương không phục, cả giận nói. “Ngươi có thể đằng không bay lên mười mấy thước không? Ngươi có thể một cước đá nát bấy đầu người không? Ngươi có thể đánh một gia tộc hùng bá một phương tới lạc hoa lưu thủy không còn lực để trả đòn hay không?” “À…. à… lợi hại như vậy sao? Ông ta biết võ công à?” Một người có thể nhảy cao mười mấy thước, đối vơi Trương Dương quả nhiên là chuyện không thể tưởng tượng nổi. Cỡ quán quân nhảy cao Olympic cũng chỉ nhảy hơn hai thước một chút thôi. “À à, sát thủ hạng nhất trên bảng xếp hạng, tên gọi là Đệ Nhất Hộ Vệ. Trước kia, trên mạng đã từng lưu truyền một đoạn phim giết người của hắn ta. Rất tiếc, đột nhiên một ngày, đoạn phim được lưu truyền khắp nơi trên thế giới này, trong một đêm hoàn toàn biến mất. Vô luận là cổng mạng phim hay máy tính cá nhân, dường như biến mất như một kỳ tích, không ai có thể giải thích tại sao… Trên thực tế, có thể xếp hàng vào mười sát thủ hạng đầu đã rất ít khi dùng súng rồi. Thân thể bọn họ đã là một lợi khí giết người!” Vẻ mặt ông già trở nên ao ước ham muốn, hiển nhiên, người Đệ Nhất Hộ Vệ gì đó là thần tượng của ông ta. “Đệ Nhất Hộ Vệ… vì sao lai đặt ra cái tên kỳ quái thế?” Trương Dương hỏi. “Không biết, à à, người bên trong đều đoán, trên hắn ta còn có một nhân vật lợi hại hơn, rất có thể là lão bản của Thần Thoại Thời Đại, nhưng không có ai có thể chứng thực.” “Được rồi, bác Lý, vì sao mà muốn tham gia tổ chức sát thủ? Chẳng lẽ tự mình làm không được sao?” “À à, tự mình làm thì đương nhiên đươc. Nhưng làm một sát thủ ưu tú, ngoại trừ có một thân thủ xuất sắc, còn cần phải có một hệ thống tình báo thật tốt, mà tổ chức sát thủ thì lại có thể cung cấp phục vụ về phương diện này. Tỷ như tiếp đón mối làm ăn, cung cấp vũ khí, cung cấp hộ chiếu của khắp nơi trên thế giới, rất nhiều thứ, căn bản là một cá nhân không thể nào xử lý tốt hết được. Cho nên, một sát thủ bình thường đều chọn một tổ chức, khả dĩ bớt được rất nhiều chuyện phiền phức phía sau. Tỷ như, ngươi đi tới một quốc gia xa lạ, ngươi không có nắm được hệ thống tình báo ngầm ở điạ phương đó, ngươi làm thế nào nắm được vũ khí, ngươi chẳng lẽ lại mang theo súng bắn tỉa lên máy bay sao?” Ông già cười nói. “Đúng rồi đúng rồi!” Trương Dương liên tục gật đầu. “Hơn nữa, có sự hậu thuẫn của một tổ chức sát thủ cường đại, có thể tránh được nhiều người báo thù, bởi vì những người thân thuộc của mục tiêu bị sát tử đều mang hận thù ghi lên trên đầu của tổ chức sát thủ. Như tổ chức sát thủ Thần Thoại Thời Đại này có thể cung cấp mọi thứ đồ dùng cần thiết, thậm chí có thể vì sát thủ mà cung cấp bảo hộ. Đây là nguyên nhân vì sao một số người nguyện ý gia nhập một tổ chức sát thủ cường đại. Không riêng gì những chuyện này, rất nhiều hộ khách vì tự bảo mật, bọn họ cũng không nguyện ý tìm mấy sát thủ đơn độc. Tìm một tổ chức sát thủ có tín dụng tốt so với bản thân trực tiếp tiếp xúc với một sát thủ thì khá hơn rất nhiều. Ít nhất, nếu nhiệm vụ sát thủ bị thất bại hoặc bị bắt giữ thì lão bản phía sau cũng không vạch trần mọi chuyện.” “Nhưng ban đầu bác nói có nhiều sát thủ đỉnh điểm tự mình ra làm, bọn họ làm sao tìm được mối làm ăn đây?” Trương Dương hiếu kỳ nói. “À à, cái này rất là đơn giản. Sát thủ có chút danh tiếng đều tự có mạng lưới khách quen cũ trong nghiệp vũ. Bọn họ đều chỉ tiếp nhận mối làm ăn lớn. Ba năm không khai trương, khai trương thì đủ ăn ba năm! Hơn nữa, trong sinh hoạt mỗi ngày của chúng ta, đều có nhiều tin tức liên hệ tới việc mướn sát thủ, chỉ là người bình thường không biết mà thôi. Những tin tức này rất có thể ẩn tàng trên những trang quảng báo trong báo chí. Trên mạng mà có có một câu mật khẩu bí mật thì có thể thể là một hộ khách đang muốn thuê mướn sát thủ. Dưới tình huống bình thường, bọn họ sẽ lưu lại một số điện thoại, hắn sẽ an bài nhiệm vụ cho ngươi. Ngươi chỉ đưa số tài khoản cho hắn, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, tiền sẽ vào tài khoản. Bất qua những mối làm ăn kiểu này có tính phong hiểm rất lớn. Thứ nhất, rất dễ bị gài bẫy. Thứ hai, không dễ gì thu được tiền.” “Đương nhiên, chuyện ta nói trên thực tế tính phong hiểm rất nhỏ. Trong cuộc sống sát thủ của ta chưa hề xuất hiện qua. Bởi vì, người muốn mời sát thủ đều là những người làm ăn khá lớn, hoặc có thể là người gì đó ở trong. Bọn họ cũng không vì một chút tiền mà đắc tội với một sát thủ. Vô luận là người bình thường hay là một tổ chức bang hội, hậu quả chọc giận tới một sát thủ rất là nghiêm trọng. Nên biết rằng, sát thủ ẩn tàng tại một góc tối u linh, bắn ra viên đạn dẫn đi linh hồn. Chuỳện này trên tâm lý đối với người khác sinh ra áp lực rất lớn…” “Trang báo này có tin tức gì về thuê mướn sát thủ không?” Trương Dương mở trang báo của tờ báo địa phương ‘XX nhật báo’, vẻ mặt hưng phấn. Đây là tờ báo mà hắn dùng để gói bánh chiên mang theo ăn sáng, trên mặt toàn là dấu mỡ dầu. “Dẹp đi! Loại báo địa phương này mà có ngưòi đi tìm sát thủ sao? Chẳng thà mời cái đám lưu manh Lưu Bưu hiệu quả còn có thể khá hơn nhiều.” Ông già đứng lên hung hăng gõ một cái lên đầu Trương Dương rồi nói: “Ngươi xem trang này…” Trương Dương nhích đầu tới nhìn tờ báo. Đây là một tờ báo phát hành trong toàn quốc, số lượng phát hành toàn quốc lớn phi thường. “Ngươi xem, cái gì mà thuê gia công sản phẩm, hầm bà lằng một mớ sản phẩm gia công, giá tiền lại thấp kinh người. Nếu như đem mấy cái chữ này ghép lại sẽ phát hiện ra, đây là một bản quảng cáo thuê mướn sát thủ…” Ông già chỉ từng từ trên tờ báo cho Trương Dương hay. Quả nhiên, đem mấy từ nối lại thành nội dung có liên quan tới thuê mướn sát thủ. “Nhưng, nếu là tay mới, thì làm sao tìm đưọc cái quảng cáo này?” Trương Dương nghi hoặc nói.