Đồ Thần Chi Lộ (Đổ Thần Đường)

Chương 363 : Mày tại sao lại muốn giết tao

Ngay khi tiếng đếm thứ nhất vang lên, Cơ Ca vung tay lên, linh kiện của khẩu súng 92 ly đã nằm trong tay hắn, như có sinh mệnh không ngừng lắp lại. Hai tay Cơ Ca hóa thành tàn ảnh, nhưng hai mắt hắn lại nhìn chằm chằm vào Trương Dương. Mà Trương Dương cũng đang nhìn Cơ Ca. Hai mắt đối mặt trong không trung. Trái tim Cơ Ca càng lúc càng nặng, bởi vì khi hắn đếm tiếng thứ nhất, Trương Dương vẫn không hề động, đôi mắt tỉnh táo mang theo ý cười nhìn hắn, đó là ánh mắt giễu cợt. Cơ Ca cắn lưỡi, không bị ánh mắt Trương Dương quấy nhiễu, hai tay cử động thật nhanh, một tiếng “Rắc” vang lên, linh kiện trên mặt bàn càng lúc càng ít. “Bốn”. Khi đếm đến tiếng thứ tư, tay Trương Dương bất ngờ động. Trương Dương ở tiếng đếm thứ tư mới động, mọi người cũng hiểu đó là Trương Dương chấp Cơ Ca bốn giây. Trong cuộc sống, bốn giây không hề quan trọng, nhưng bây giờ, chỉ một phần mười giây đã quyết định được sinh tử. Mà bốn giây cũng đã có thể quyết định mạng sống của một cao thủ dùng súng. Tay Trương Dương đã động, nhanh như tia chớp. Mỗi người đều dâng lên một cảm giác lạ lùng, lần này khác hẳn biểu diễn lúc trước. Bọn họ không thấy rõ động tác của Trương Dương, chỉ thấy một màn hư ảnh trong không trung. Tốc độ tay của Trương Dương đã đạt đến cực hạn của con người. Vầng sáng lóe lên, tay Trương Dương như ẩn như hiện trong không trung. “Chín”. “Rắc”. Tiếng đạn vào băng vang lên như tảng đá ngàn cân đánh mạnh vào những trái tim đang đập mạnh, trong nháy mắt đó thời gian như ngừng lại. Trên mặt mỗi người đều là khiếp sợ vô cùng. Mỗi một người đều há hốc mồm. “Rắc” Băng đạn đặt vào, mấy người toát mồ hôi. Mấy giây đó dài như trăm năm. Cơ Ca căn bản không thấy rõ tốc độ của phía đối diện, khi nghe thấy tiếng “Rắc”, hắn biết mình đã chậm, đã chậm. Đương nhiên Cơ Ca không buông tha. Chịu thua không phải tác phong của hắn. Hơn nữa súng của đối phương nếu chưa bắn đạn ra, vậy không thể nói mình đã thua. Chẳng may đối phương lắp có lỗi, hắn sẽ thắng. Lắp đạn. Giơ súng. Nhắm bắn. “!” Cơ Ca đặt tay ở cò súng, lỗ tai lại nghe thấy tiếng nổ lớn. Yên tĩnh. Yên tĩnh. Yên tĩnh một cách quỷ dị. Mọi người đều đờ đãn nhìn hai người đó. Không biết là ai nổ súng trước. Động tác của Trương Dương và Cơ Ca gần như là giống nhau, khẩu súng trong tay chỉ vào đối phương. Trên mặt đất có một vỏ đạn. Làm mọi người quỷ dị chính là không ai trúng đạn. Viên đạn vừa nãy được bắn ra giống như bắn vào không khí, biến mất không còn. Rốt cuộc, Trương Dương đã động, Trương Dương nhẹ nhàng thu hồi khẩu súng trong tay, khẽ thổi nòng súng. Lúc này, mọi người mới chú ý thấy trên nòng súng của Trương Dương còn có khói, rất mờ nhạt, nhưng nhìn kỹ thì vẫn có thể thấy. Xem ra vừa nãy là Trương Dương nổ súng. Nhưng đạn bắn đi đâu? Cơ Ca tại sao lại không nổ súng? Phải biết rằng Cơ Ca chỉ cần nổ súng, hắn sẽ thắng. Nhưng tình huống đó là Cơ Ca giơ súng lên nhưng không bắn. Thậm chí còn có rất nhiều người cho rằng Cơ Ca quá khẩn trương nên lắp súng sai mà không thể bắn. Đương nhiên tình huống đó rõ ràng không thuyết phục được mọi người. Cơ Ca quen súng như thân thể của mình, không thể nào xuất hiện sai lầm. Trong đầu mỗi người đều có rất nhiều câu hỏi, động tác vừa nãy quá nhanh, mắt của mọi người không thể thấy rõ. “Tao thua” Trên trán Cơ Ca xuất hiện một lớp mồ hôi, mặt tái nhợt. “Tao biết” “Tao thua tâm phục khẩu phục” Cơ Ca trầm ngâm một chút rồi nói. Câu nói này làm cho hơn mười đại hán đi theo Cơ Ca chấn động. Bọn họ đều biết Cơ Ca là người tâm cao khí ngạo, từ miệng hắn nói ra lời này, quả thực không thể tin. “Tâm phục khẩu phục là tốt rồi, chúng ta đánh cuộc có tính không?” “!” Cơ Ca ném khẩu súng trong tay xuống sàn nhà bằng cẩm thạch, phát ra tiếng kim loại thanh thúy. “Đao Ca” không trả lời Trương Dương, từ từ đi đến bên cạnh Đao Ca, khom người kêu. Cơ Ca dùng hành động chứng minh, mặc dù lời nói có chút cứng ngắc, nhưng từ vẻ mặt của hắn thì thấy đây là nhân vật trọng lời hứa. Đương nhiên, Trương Dương cũng không sợ hắn không giữ lời. Đối với Trương Dương mà nói, một Cơ Ca, hai Cơ Ca không quan trọng. Hắn bây giờ là một cường giả. Cường giả coi người bình thường như một con kiến, thu phục Cơ Ca chỉ là cao hứng nhất thời, cũng là vì giảm đi mười viên đạn cho Đao Ca. “Được được, ha ha ha” Đao Ca đầu tiên là sửng sốt, nhìn thoáng qua Trương Dương, sau đó cười lớn, vỗ vai Cơ Ca. Cú vỗ này coi như đã chấp nhận thân phận của Cơ Ca. Trận chiến với Cơ Ca có một kết thúc ngoài ý muốn. Chỉ là mọi người đều khó hiểu, đó là viên đạn của Trương Dương bắn đi đâu. Cơ Ca tại sao không nổ súng? Khi mọi người tan đi, có người tò mò đi tìm khắp sau lưng Cơ Ca cũng không thấy đạn mà Trương Dương bắn ra. Nhưng sự thật Trương Dương đã bắn ra một viên đạn, bởi vì vỏ đạn đã rơi trên mặt đất. Câu trả lời sau này mới bị mấy tên côn đồ phá giải. Lúc ấy, bảy người mang hai khẩu súng lục vào rừng săn thú. Trong đó có một khẩu là của Cơ Ca. Lúc ấy Cơ Ca ném khẩu súng xuống mặt đất đã có người nhặt lên. Vào đến rừng bọn họ mới phát hiện khẩu súng này không thể bắn đạn, nghiên cứu rất lâu bọn họ mới phát hiện có một viên đạn được bắn vào nòng khẩu súng này. Lúc ấy mỗi người đều thừ ra. Câu trả lời đã có. Viên đạn không biến mất, vẫn còn ở trong nòng súng. Tại sao Cơ Ca không nổ súng cũng đã có câu trả lời. Bởi vì viên đạn đã phá vỡ kết cấu khẩu súng, không thể nào bắn được. Đồng thời mọi người cũng hiểu rõ tại sao Cơ Ca ném súng mà hắn coi như tính mạng xuống. Bởi vì súng đã hỏng. Trương Dương mới là cao thủ chơi súng ở cường giả cao nhất. Khó trách Cơ Ca lại nói tâm phục khẩu phục. Trương Dương đã chấp Cơ Ca bốn giây, mà còn bắn vào giữa nòng súng đối phương, đồng thời không làm tổn thương đến Cơ Ca, điều này hơn Cơ Ca rất nhiều. Đương nhiên, chuyện này nói sau. Sau khi đối phó với Cơ Ca, Trương Dương mang Lưu Bưu, A Trạch, cùng với cường giả Tiểu Lý Tử kia về khách sạn ngủ. Trương Dương tin vào thực lực của Đao Ca. Thành phố ZHI này không cần một cường giả như hắn ra mặt. Đối với Trương Dương mà nói, Tiểu Lý Tử còn quan trọng hơn Cơ Ca nhiều. Đương nhiên, Tiểu Lý Tử cũng cho rằng Trương Dương quan trọng. Bởi vì hắn hoàn toàn không biết gì về thế giới cường giả. Hắn muốn Trương Dương nói cho mình biết về thế giới đó. Một cường giả rất cô đơn. Khi mày phát hiện mọi người bên cạnh yếu ớt như một con kiến, mày sẽ cảm thấy rất cô đơn. Không có người lớn nào thích chơi với trẻ con, trừ phi là đầu óc có vấn đề. Hiển nhiên Tiểu Lý Tử không ngu, không có vấn đề. Tiểu Lý Tử tuyệt đối không phải ngu ngốc, mà rất thông minh. “Mày nói, cường giả không nhúng tay vào chuyện của người bình thường, nhưng sao vừa nãy mày lại nhúng tay vào?” Tiểu Lý Tử tò mò hỏi, nhưng vấn đề rất sắc bén. “Hả... cái này... lái xe, phiền anh đi đến bờ biển, chúng tôi muốn ngắm biển lúc đêm” Trương Dương giật mình, thằng Tiểu Lý Tử này suy nghĩ nhanh thật. Xe taxi đổi hướng, xe bên trong rất im ắng. Trương Dương đang suy nghĩ, suy nghĩ làm như thế nào để dụ dỗ cường giả vừa tiến vào xã hội này gia nhập với bọn họ. Bây giờ, một cường giả đối với Trương Dương mà nói rất quan trọng. Phải biết rằng A Trạch và Lưu Bưu còn một khoảng cách rất xa mới đạt đến cường giả. Có thêm một cường giả như vậy thực lực của hắn sẽ tăng lên gấp nhiều lần. Có thêm một cường giả, sau này có gặp lại đại hán mặc áo giáp vàng kia cũng có thêm một cơ hội. Tóm lại, cường giả này nhất định phải thu phục. Trương Dương cắn răng, thầm hạ quyết tâm. Rốt cuộc đã đến bờ biển. Hơn ba giờ, ngoài khơi yên lặng đến đáng sợ, đen kịt, từng cơn gió từ ngoài biển thổi vào làm cho người ta sợ hãi. Có lẽ là do không có trăng sao, bầu trời đêm yên tĩnh trở nên rất quỷ dị. Bốn người từ từ đi tới bãi cát cạnh biển, theo ánh sáng lờ mờ trên trời cao có thể nhìn thấy được nước biển và bờ cái. “Tại sao mày đột nhiên lại muốn giết tao?” Đột nhiên, Tiểu Lý Tử ngừng lại, mắt sáng rực