Đồ Thần Chi Lộ (Đổ Thần Đường)
Chương 334 : Hoàng tước phía sau
"!"
"!"
Các viên đạn đan vào nhau thành thiên la địa võng, trong phạm vi mười thước vuông bất cứ góc độ nào cũng có đạn bắn. Bắn giết một cường giả cũng không phải đạn dày đặc là có thể làm được, nếu các viên đạn đều bắn về một hướng, vô luận là đạn dày đặc đến đâu thì cường giả đều có thể dễ dàng tránh né, bởi vì đường sống quá nhiều.
Được gọi là trận súng ngắm bởi vì nó không phải là đều bắn vào mục tiêu, mà nó làm cho các viên đạn từ các hướng đánh vào khắp các vị trí trên cơ thể, làm cho lực trùng kích của viên đạn đạt tới cao nhật, làm cho mục tiêu bị vây vào trong đó.
Vô luận là mục tiêu võ công có cao minh đến đâu, nhưng khi bị ngắm bắn liên tục trong một phạm vi nhỏ, cũng chỉ có con đường chết. Đương nhiên, nếu võ công đã đến bước di sơn đảo hải, kim thân bất hoại, thì ngay cả đạn như mưa cũng không sao. Bất quá, Đại Hà hiển nhiên là chưa đạt tới bước này. Cường giả tuy vượt xa cực hạn của nhân loại, nhưng đối mặt với vũ khí nóng, cũng không thể chống cự, đặc biệt là vũ khí hạnh nặng, căn bản là không thể đối kháng.
Đương nhiên, đến cảnh giới cường giả, bình thường đều có dự cảm nguy hiểm mãnh liệt, muốn bố trí vũ khí hạng nặng phục kích cường giả cũng không đơn giản như tưởng tượng.
Trong tích tắc, thân thể Đại Hà đột nhiên phồng lên, viên đạn tựa như gặp một lực cản thật lớn mà văng ra. Bất quá, tuy viên đạn bị văng ra, nhưng thân thể của hắn bị hỏa lực giao thoa phong tỏa không thể nhúc nhích chút nào, chỉ có thể xử dụng chân khí đỡ đòn. Hơn nữa, hai người trẻ tuổi đi theo sau hắn tuy né được đợt tập kích thứ nhất, nhưng không thể né được đợt ngắm bắn thứ hai, song song gục xuống trong vũng máu, chết không nhắm mắt…
"!"
"!"
Các viên đạn vẫn cuồn cuộn không ngừng bắn tới, góc độ phi thường chính xác, không chút lộn xộn. Trên thực tế, chuẩn bị hai trăm tay súng bắn tỉa chính là để cho góc độ bắn được chuẩn xác. Bởi vì, một người sau khi bắn một phát, phải tốn thời gian để điều chỉnh góc độ trở lại, cũng không thể bắn không ngừng, Đại Hà đang đối mặt chỉ có ba mươi người nhắm bắn, các người khác đều luân phiên bắn.
Trận súng ngắm điểm quan trọng nhất chính là, đại bộ phận các tay súng bắn tỉa cũng không phải là đều hướng vào mục tiêu mà bắn, mà dựa theo góc độ tính toán mà bắn vào không gian chung quanh mục tiêu. Cái này so với bắn vào mục tiêu khó khăn hơn nhiều, sau khi bắn xong phát thứ nhất thì phải tính tới phát thứ hai, tìm được một cái vật để tham chiếu, nếu có chút sơ sót, sẽ di hận cả đời.
Một phút!
Suốt một phút, Đại Hà đã kiên trì suốt một phút, thời gian một phút rất ngắn ngủi. Nhưng đối mặt với hơn một trăm khẩu súng ngắm, một phút lại dài tựa thế kỷ.
Thân thể Đại Hà ướt đẫm, hai tay điên cuồng vung lên, các viên đạn tựa như ruồi bọ đuổi không bay, tầng tầng lớp lớp.
Đại Hà phẫn nộ đến cực điểm, hắn rốt cuộc hiểu được.
Đây là một cái bẫy, căn bản không có tin tức của Trương Dương, cái gì nhà hàng đều là tin tức giả, tất cả đều là Thiên Hoàng muốn mạng của hắn!
Đại Hà lửa giận thiêu đốt, hắn muốn lập tức xông vào Hoàng cung. Nhưng hắn biết, hắn không có cơ hội, hắn vĩnh viễn không có cơ hội. Hắn từng tận mắt chứng kiến uy lực của trận súng ngắm . Hai cường giả Trung Quốc trong trận súng ngắm cũng không kiên trì quá hai phút…
"!"
Thân thể hóa thành ảo ảnh của Đại Hà đột nhiên run lên…
Trúng đạn rồi!
Đại Hà cố nén đau, như máy vũ động tứ chi đối kháng với đạn. Hắn cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới mình sẽ bị chết uất ức như thế này, nhưng hắn thực sự phải chết uất ức như thế.
"!"
Lại trúng đạn, vị trí trúng đạn cách trái tim không đến hai ly, một phát này, nếu nhích tới một chút, Đại Hà đã mất mạng tại chỗ…
Đại Hà hai mắt trở nên trống rỗng, hắn thấy chung quanh vô số người thường phủ phục trên mặt đất đều mở to hai mắt sợ hãi nhìn hắn.
Không ai nhận ra hắn, không ai biết hắn là thần ở Nhật Bản.
Không ai biết hắn là Đại Hà đại sư được Thiên Hoàng tôn xưng.
Mọi cái đều tan biến, hắn trong mắt Thiên Hoàng, vĩnh viễn là một quân cờ, một quân cờ có thể tùy ý vứt bỏ, cũng giống như hắn xem Thiên Hoàng là một quân cờ vậy…
Đại Hà khóe miệng nhổ ra một ngụm máu, trong hai mắt hiện lên nụ cười quỷ dị. Thế giới này thật công bằng, mình lúc nào cũng mưu tính đem Thiên Hoàng biến thành con rối của mình, mà Thiên Hoàng không lúc nào là không đề phòng hắn.
Hắn đã xem nhẹ tài trí của Thiên Hoàng, cũng xem nhẹ năng lực cùng quyết tâm của hắn.
Đương nhiên, chủ yếu là đánh giá quá cao bản thân…
Đột nhiên, Đại Hà tinh thần chấn động, hắn cảm giác được một lỗ hổng. Đúng vậy, đích thực là lỗ hổng, phía trước bên trái, lại xuất hiện một điểm không có xạ kích…
Nhìn thấy Đại Hà trong mưa đạn, Trương Dương thở dài một tiếng, buông kính viễn vọng xuống chậm rãi đi đến bên cạnh Tá Tá Mộc đang dùng ống ngắm quan sát.
Nhìn thấy Tá Tá Mộc đang nằm ở cửa sổ, Trương Dương vẻ mặt có chút đờ đẫn, mấy ngày nay ở chung, hắn đối với người Nhật Bản thuần phác này cũng sinh ra hảo cảm, người Nhật Bản có năng lực tính toán siêu tuyệt này đơn thuần đến đáng sợ.
"Phập!"
Một chủy thủ nhẹ nhàng đâm sâu vào thân thể của Tá Tá Mộc, nơi đâm vào là ngang thận!
Trong phòng trong nháy mắt trở nên im lặng dị thường.
Im lặng đến đáng sợ.
Vương Phong cùng Trương Vân vẻ mặt kinh hãi nhìn Trương Dương, vẻ mặt tràn ngập vẻ khó tin. Mấy ngày nay, bọn họ đối với Tá Tá Mộc cũng sinh ra hảo cảm, loại người đơn thuần như Tá Tá Mộc thực khó có ai mà đối với hắn lại không sinh ra hảo cảm được, không có chút tâm cơ, chỉ có nguyên tắc.
Vương Phong cùng Trương Vân cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới sẽ giết Tá Tá Mộc, thậm chí, bọn họ đã xem Tá Tá Mộc là bằng hữu.
Loại hữu nghị này, vượt qua lãnh thổ quốc gia cùng chủng tộc, hoàn toàn là một loại hữu nghị liên kết.
"Vì… vì cái gì…?" Tá Tá Mộc đau đớn đến ngũ quan vặn vẹo, chậm rãi xoay người cố hết sức nói ra mấy từ.
"Có ba nguyên nhân" Trương Dương thở dài một tiếng, nhẹ nhàng cầm lấy khẩu súng ngắm dựng vào cạnh tường.
"Nói!" Tá Tá Mộc khóe miệng tràn ra máu tươi.
"Thứ nhất, ngươi là người Nhật Bản, đương nhiên, đây không phải là nguyên nhân chủ yếu để giết ngươi. Dù sao, Nhật Bản cũng có người tốt".
"Thứ hai, ngươi là thị vệ cận thân Thiên Hoàng Nhật Bản".
"Hai điểm này chỉ là một nguyên nhân, mấu chốt chính là điểm thứ ba" Bất ngờ, ánh mắt của Trương Dương trở nên sắc bén hẳn lên, nhiệt độ trong phòng đột nhiên hạ xuống.
"Nói!"
Tá Tá Mộc mặt biến thành màu đỏ, trong mũi cũng trào máu tươi. Hiển nhiên, chủy thủ kia đã hủy đi nội tạng, khong chỉ riêng gì thận.
"Ngươi giết hai cường giả Trung Quốc, ngươi rất thông minh, trận súng ngắm của ngươi không thể chống đỡ, ngươi không chỉ là kẻ địch của ta, ngươi là kẻ địch của các cường giả. Cho nên, Đại Hà thủy chung vẫn nghĩ biện pháp tiêu diệt các ngươi, thậm chí, không tiếc lập ra cái bẫy để lôi các ngươi vào cuộc chiến của các cường giả. Trên thực tế, các ngươi sau khi giết hai cường giả Trung Quốc, thì Thần Phong cảm tử đội này cũng nên bị diệt đi".
"Vậy… ngươi… ngươi… khụ khụ… ngươi vì cái gì mà muốn thả Đại Hà đi?" Tá Tá Mộc ho khan phun ra từng ngụm máu.
"Đại Hà so với ngươi, ngươi quan trọng hơn nhiều, Đại Hà tuy là cường giả, nhưng người có thể đối phó Đại Hà rất nhiều, người lợi hại hơn Đại Hà cũng rất nhiều. Ít nhất, tướng quân so với Đại Hà lợi hại hơn. Mà ngươi, rất nguy hiểm, sự xuất hiện của ngươi, vốn là một sai lầm. Ngươi nếu không chết, trận súng ngắm của Thần Phong cảm tử đội sẽ còn mạnh hơn cả cường giả. Cho nên, ngươi phải chết" Trương Dương nhìn thoáng qua Vương Phong cùng Trương Vân. Trên thực tế, cũng là giải thích cho bọn họ.
"Ngươi cho rằng, giết chết ta, thì có thể làm cho trận súng ngắm của Thần Phong cảm tử đội biến mất?" Tá Tá Mộc trên mặt lộ ra nụ cười quỷ dị.
"Ha ha, vấn đề này ta đã nghĩ qua, thế giới này, thiên tài rất nhiều, ta không có khả năng giết chết mỗi một thiên tài. Nhưng thiên tài mà có thể được Thiên Hoàng Nhật Bản tìm được cũng không nhiều lắm. Ta giết đi một, sẽ ít đi một. Đương nhiên, quan trọng nhất chính là, ngay cả khi Thiên Hoàng có thể tìm được rất nhiều thiên tài tính toán để xây dựng lại trận súng ngắm, bất quá, đó cũng đã là chuyện mấy năm sau, thậm chí là cả chục năm sau…"
Trương Dương nhìn thoáng qua Đại Hà đầy máu chạy trốn ở ngoài cửa sổ, hắn cảm giác được sát khí nặng nề của Đại Hà. Hai trăm thành viên Thần Phong cảm tử đội còn lại sẽ trở thành tro bụi dưới cơn phẫn nộ của Đại Hà.
"Ta để cho Đại Hà trốn thoát, thật ra cũng chính là để kềm chế Thiên Hoàng nhất tộc. Ta nghĩ, hiện tại Đại Hà đối với trận súng ngắm đã hận thấu xương, chỉ cần có chút động tĩnh, trận súng ngắm cũng sẽ bị tiêu diệt từ trong trứng nước. Thế giới này, thêm một cường giả không có bối cảnh quyền thế như Đại Hà thì không sao. Nhưng nếu xuất hiện đội ngũ trận súng ngắm của Thiên Hoàng, thì sẽ rất không ổn, ngươi hiểu không?"
Trương Dương nhìn thấy sắc mặt Tá Tá Mộc đã biến thành màu tím. Lúc này, Tá Tá Mộc đã đến bước đèn dầu sắp cạn.
Truyện khác cùng thể loại
90 chương
41 chương
1232 chương
79 chương
729 chương