Đồ Thần Chi Lộ (Đổ Thần Đường)
Chương 249 : Ai thắng?
Bôp!
Lại một bi tiến vào. bi chủ quay về một vị trí rất đẹp, không chế lực lượng đạt đến cảnh giới như vậy, ngay cả các tuyể thủ chuyên nghiệp cũng rất khó thấy.
Mọi người trừng mắt nhìn, Trương Dương không ngừng đưa cơ, mà Chu thiếu gia lại thừ người ra.
Lúc này, Trương Dương có còn là kẻ mới bắt đầu biết chơi Locker hay không?
Trương Dương lúc này có phải là thiên tài chơi Locker không?
Hiển nhiên không phải!
Trương Dương lúc này, vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh, cây cơ như thân thể của hắn vậy. Hắn rất ít khi nhắm vào góc, thoạt nhìn đều là may mắn, nhưng thường một cú là trúng.
Càng làm cho Chu thiếu gia phải suy nghĩ chính là động tác của Trương Dương rất hoàn mỹ, tràn ngập khí chất cao quý. Giống như Trương Dương vì Locker mà sinh ra. Trương Dương làm cho người ta một ảo giác mãnh liệt. Cả người hắn như dung nhập vào bên trong bàn Billiards, trở thành một thể. Đây là một cảm giác không thể dùng bút mực hình dung.
Chu thiếu gia tự nhiên không thể nào nghĩ đến, Trương Dương ngay từ đầu đã nắm giữ tiết tấu, phá vỡ cảm giác bi của hắn. Những lúc không đến lượt đánh, Trương Dương không ngừng tính toán diện tích, góc đọ, cung độ của bàn bóng, hơn nữa hắn còn tính toán sức nặng của bi, lực của trái bi khi bắn ngược lại, cùng với tốc độ của cây cơ.
Tất cả mọi công tác chuẩn bị đều là vì lúc này.
Bây giờ, cảm giác bi của Trương Dương đã đạt đến đỉnh. Chỉ cần Chu thiếu gia không phá vỡ thì Chu thiếu gia không thể không thua. Bởi vì, Chu thiếu gia bây giờ căn bản không thể nào tìm được cảm giác bi. Trương Dương càng đánh càng hay, làm cho hắn thêm Locker lắng, làm sao còn tìm được cảm giác bi nữa. Chu thiếu gia bây giờ cảm thấy mình như bị rơi vào một âm mưu rất lớn, tất cả mọi người ở đây đều liên hợp lại đối phó hắn vậy.
Khi tư tưởng của một người rơi vào cực đoan, trí tuệ sẽ không còn, Chu thiếu gia cũng không ngoại lệ.
Đây là điều mà Trương Dương muốn.
Bốp!
Một bi này, không đánh vào nhưng sau khi vài bi liên tục tiến vào, Trương Dương đã đạt được hơn Chu thiếu gia năm mươi điểm. Năm mươi điểm trong các trận đấu chuyên nghiệp không tính là gì. Nhưng vào lúc này lại là một khảng cách rất lớn.
Cơ hội tốt.
Nhìn thấy vị trí của bóng, Chu thiếu gia không khỏi vui vẻ, đây tuyệt đối là một vị trí rất tốt để hắn lật ngược tình thế. Chỉ cần phát huy một cách tốt nhất, hắn tin rằng một cơ dọn bàn.
Chu thiếu gia không nóng lòng đánh bóng, mà nhắm mắt một lát, hít vào một hơi thật sâu, cầm lấy khăn lông không ngừng lau lau cây cơ, hắn đang tìm cảm giác của mình.
"Không nên kéo dài thời gian. Tôi dám khẳng đinh, bi này anh không đánh vào" Trương Dương lại phá vỡ tâm trạng mới đựơc điều chỉnh của Chu thiếu gia.
Chu thiếu gia thiếu gia lại bị Trương Dương làm ảnh hưởng. Chẳng qua Chu thiếu gia cũng biết Trương Dương đang quấy nhiễu mình, nên cố gắng nín nhịn không lên tiếng, cúi thấp đầu, hai mắt nhìn chằm chằm vào quả bong, phân tích góc độ, đường đi…
Sẽ không vào
Sẽ không vào
Sẽ không vào
Không biết tại sao ba chữ "Sẽ không vào" như một lời nguyền rủa, thuỷ chung hiện lên trong đầu Chu thiếu gia, đuổi cũng không đi.
Bốp!
Bi đánh ra, những tiếng thở dài đáng tiếc vang lên. Đám người Chu thiếu gia đều thở dài, ngay cả đám Lý Thiết Tường cũn thở dài. Bọn họ cũng nhìn ra vừa rồi đúng là một cơ hội, là cơ hội quyết định thắng lợi. Đáng tiếc Chu thiếu gia lại không thể phát huy được, đây là chuyện trước kia chưa từng xuất hiện.
Phải biết rằng thế bi như vừa rồi, trước đây Chu thiếu gia hoàn toàn có thể dễ dàng đối phó, mà bây giờ thắng lợi lại rất xa xôi.
Thậm ché còn có rất nhiều người cho rằng Chu thiếu gia cố ý đánh lỗi, giả vờ thả con săn sắt bắt con cá rô. Nhưng không ai biết được Chu thiếu gia đang rất lo lắng.
Đây đã không phải vấn đề thắng hay thua, mấy chục triệu, Chu thiếu gia còn chưa để vào mắt. Quan trọng là hắn không rõ tại sao cảm giác bi của mình hôm nay lại kém đến vậy, đây là chuyện không thể nào xuất hiện lúc trước kia, nhưng hết lần này tới lần khác lại xuất hiện trong hôm nay.
Chu thiếu gia rất muốn biết tại sao, nhưng càng nghĩ cang không rõ, ngượ lại làm cho hắn càng thêm Locker lắng. Bây giờ ảnh hưởng đến Chu thiếu gia không phải thế bi, mà là tìm được nguyên nhân.
Chu thiếu gia lui ra vài bước, vung mạnh cây cơ lên. Hắn rất mệt mỏi, sự mệt mỏi này khác hẳn so với trước kia, Hắn dù cho nhắm mắt cũng có thể đánh cho bi vào lỗ, nhưng giờ lại không thể. Điều này làm cho hắn lần đầu tiên nếm thử cảm giác thất bại.
Chỉ có Trương Dương là rõ, bây giờ đã không phải là một trận đấu Locker, mà là một cuộc đấu về mặt tâm lý. Ngay từ đầu Trương Dương đã từ từ khống chế tiết tấu trận đấu, nắm giữ sự phát triển của trận đấu, nắm lấy tâm lý của Chu thiếu gia. Làm cho trong lòng Chu thiếu gia sinh ra một ít biến hoá nho nhỏ, cứ thế tăng lên.
Thực ra chuyện cũng không đơn giản như vậy. Đây là một qú trình rất phức tạp. Một ít động tác và lời nới lúc đầu của Trương Dương, trên thực tế là quảtình thôi miên. Trong tâm lý học có thôi miên, Trương Dương không một tiếng động đã dùng đến nó. Trương Dương rất rõ ràng, mình không thể nào chiến thắng được Chu thiếu gia có niềm tin thăáng lợi mãnh liệt đối với bản thân ở trên bàn Locker. Kỹ thuật của Chu thiếu gia hơn xa đám tuyển thủ bình thường.
Bốp!
Một tiếng giòn vang, Chu thiếu gia đang nhắm mắt đột nhiên mở ra, hắn đang thầm cầu nguyện Trương Dương đánh khong vào. Đáng tiếc, Trương Dương không mắc sai lầm lần nữa. Kỹ thuật của Trương Dương mặc dù không tốt bằng Chu thiếu gia. nhưng năng lực tính toán của Trương Dương là điều mà Chu thiếu gia không thể so sánh. Chiếc bàn này ở mỗi một góc, lực ma sát trên mặt bàn, kể cả góc giưa mặt bàn và các mếp đều được Trương Dương hình thành một cách rõ ràng trong đầu.
Thông qua quan sát, Trương Dương phát hiện bàn bóng này hơi nghiêng một chút. Mặc dù độ nghiêng này gần như có thể bỏ qua, nhưng nó rất dễ ảnh hưởng đến thắng lợi cuối cùng.
Bốp!
Bốp!
Bốp!
Tiếng bi va chạm vào nhau không ngưng vang lên. Lam Chu thiếu gia há hốc mồm đó là bi đen giống như một viên nam châm, bi trắng luôn dừng lại cách bóng đen khoảng một thước.
Trong Locker, bi đen có giá trị cao nhất. Cao thủ cần phải làm là mỗi lần đánh một bi đỏ tiến vào, bi đen có thể trở thành mục tiêu tiếp theo. Bây giờ Trương Dương làm như vậy, một đỏ một đen. Chu thiếu gia trơ mắt nhìn bi đỏ bị tiêu diệt, bi đen cũng từng quả một vào lỗ. Chu thiếu gia nhíu mày, hắn cảm thấy sống lưng ẩm ướt, chiếc áo lót bằng tơ tằm dán sát vào người, dán sát vào thịt, giống như tất chân vậy.
Cuối cùng, Chu thiếu gia quyết định nhắm mắt lại.
Chu thiếu gia không ngừng dùng khăn lau mồ hôi trán. Trên thực tế, đại sảnh này rất lớn, nhiệt độ vừa phải, không cao, không thấp.
Đến lúc này, mọi người mới phát hiện ra Chu thiếu gia đang khẩn trương.
Đám người lý thiếu gia rất thích thú. Đối với bọn họ mà nói, muốn thấy được dáng vẻ chật vật của Chu thiếu gia như vậy, không hề dễ dàng. Trương Dương cứ đánh một bi vào, bọn họ đều liều mạng vỗ tay, giống như người thắng không phải là Trương Dương mà là bọn hắn.
Lúc này, bởi vì Chu thiếu gia nên Trương Dương và đám Lý Thiết Tường được kéo sát lại gần nhau. Kẻ thù của kẻ thù là bạn, đạo lý này thích hợp trong bất kỳ trường hợp nào.
Bôp!
Cú đánh cuối cùng, cả người Chu thiếu gia run lên. Hắn mặc dù vẫn nhắm mắt, nhưng hắn rõ ràng số bóng còn lại trên bàn như trong lòng bàn tay. Hắn tự nhiên biết đã kết thúc, ván này đã kết thúc. Chu thiếu gia thở dài một hơi, chờ đợi cũng là một loại thống khổ.
"Tôi thua" Chu thiếu gia mở mắt, nhìn chằm chằm vào Trương Dương, một lúc lâu sau mới nói.
"Anh khẳng định sẽ thua. Chỉ cần anh đánh với tôi. Anh sẽ tiếp tục thua!"
Trương Dương không hề khiêm tốn, hắn nói ra câu quan trọng nhất với Chu thiếu gia, khiến Chu thiếu gia nghĩ rằng bên trong có một trình tự nhất định, cho rằng dù mình có đánh tiếp cũng sẽ thua. Đây là bước đầu tiên, bước thứ hai và bước thứ ba sẽ dùng động tác và lời nói để hoàn thành. Thôi miên trong mắt người khác rất thần bí. Thực ra đây là một công việc rất phức tạp. Không chỉ động tác, còn cần cả lời nói phụ hoạ.
"Trương Dương thế nào?" Lúc này, Vương Yến ở xa xa đang nhỏ giọng nói chuyện với Tuyết Liên đã đi tới. Nàng vì không ảnh hưởng đến tâm trạng của mình nên vẫn quay lưng về phía bàn bóng. Đến khi ván đấu chấm dứt, nàng mới quay lại. Nàng rất khó hiểu, bởi vì nàng thấy vẻ mặt kiêu ngạo của Trương Dương trở nên uể oải.
"Thắng!" Trương Dương cười cười một tiếng.
"Anh ta thắng? Thua bao nhiêu?" Vương Yến căn bản không hề nghĩ qua Trương Dương sẽ thắng.
Truyện khác cùng thể loại
1207 chương
362 chương
138 chương
56 chương
2383 chương
1619 chương
195 chương