Đổ Thạch Sư
Chương 29 : Cầu hôn
Vincent tuyệt không thấy lạ vì kích động của hai người, cho dù đứng xa như vậy, nhưng hắn cũng có thể thấy được dáng vẻ tuyệt thế của khối phỉ thúy đang dần dần lộ ra trong tay Kỳ Á, đó là sắc đỏ tươi kinh tâm động phách, dưới ánh mặt trời tỏa ra hào quang chói mắt, giống như một dòng máu tươi, thuần khiết, mê hoặc con người.
Đó là Huyết Phỉ, đỉnh đỉnh cực phẩm Hồng Phỉ Thúy tồn tại trong truyền thuyết. Trong Hồng Phỉ, chủng tốt, thủy tốt, độ trong suốt cao, hơn nữa loại màu đỏ nồng đậm tựa như mặt trời mọc lên ở phía đông, chính là cực phẩm trong Hồng Phỉ, mà Huyết Phỉ lại là truyền thuyết vượt trên cả cực phẩm Hồng Phỉ, khối Huyết Phỉ này toàn thân sắc đỏ tươi đều đặn, cực phẩm Thủy Tinh, thông thấu thuần tịnh tựa như máu chảy trong Thủy Tinh Chủng. Một khối Huyết Phỉ bằng khoảng nắm tay của ấu tể, chỉ cần thú nhân có được, nhiều nhất chỉ cần mấy tiếng, là có thể đem năng lượng khổng lồ ẩn chứa bên trong hấp thu, không cần chuyển hóa, thậm chí không cần làm quen, giống như là hô hấp bình thường rất tự nhiên. Có thể nói trừ cực phẩm Mặc Phỉ ra thì Huyết Phỉ, Thủy Tinh Chủng Đế Vương Lục, cực phẩm Kê Du Hoàng, Tử Nhãn Tình là những loại phỉ thúy được thú nhân coi trọng nhất. Những loại phỉ thúy này mỗi lần xuất hiện đều dấy lên một trận điên cuồng.
Hết thảy điều này Bạch Tử Thạch vẫn chưa rõ ràng lắm, ngoại trừ biết năng lượng của bảo thạch có thể làm cho thú nhân tiến hóa ra, cậu đối với loại phương thức tiến hóa đặc biệt trên Bác Nhã đại lục này trên căn bản là chả biết tý gì.
Một khối nho nhỏ Huyết Phỉ này ước chừng hao tốn một tiếng của Kỳ Á mới hoàn toàn đem nó giải ra, lúc sát chỉ sợ sát hư mất dù chỉ một điểm. Dùng nước sạch cẩn thận rửa sạch bụi bẩn bám trên mặt Huyết Phỉ, Kỳ Á mê muội nâng niu khối Huyết Phỉ nhỏ này: “Không nghĩ tới ta cũng sẽ có một ngày tự mình giải ra Huyết Phỉ. Quả nhiên giống như trong truyền thuyết, cả khối trong suốt, nhan sắc đỏ tươi như máu, thuần khiết đều đặn, thật sự là rất đẹp. . . Một khối Huyết Phỉ nhỏ thế này cũng có thể khiến một cái thú nhân cấp một tiến hóa thành thú nhân cấp sáu. . .”
Trong mắt Bạch Tử Thạch cũng tỏa ra thần sắc si mê, cực phẩm Hồng Phỉ thế này ngay cả ở đời trước cậu cũng không có cơ hội tận mắt nhìn thấy, tối đa cũng chỉ thấy hình chụp, khi đó cậu cũng cảm thấy phỉ thúy trong ảnh diễm lệ vô song bức nhân tâm phách (gần giống làm hồn bay phách lạc), tới tận bây giờ cũng không nghĩ rằng có một ngày có thể chân chính nhìn thấy Huyết Phỉ, cũng chỉ có thấy qua mới có thể thấu hiểu sự mỹ lệ của Huyết Phỉ không chỉ một tấm hình mỏng manh có thể diễn tả được, Huyết Phỉ còn chưa mài qua, chỉ đơn giản nằm trong bàn tay người mà như đem toàn bộ tay chiếu đỏ bừng, giống như áng mây đỏ đang cháy rừng rực nơi chân trời, đẹp đến thiêu cháy tâm linh con người.
Kỳ Á thưởng thức một lúc, mới lưu luyến không rời đem Huyết Phỉ đưa cho Bạch Tử Thạch, cũng trịnh trọng dặn dò: “Nhất định phải đem nó cất kỹ, một khối Huyết Phỉ thế này có thể khiến thú nhân liên tiếp tiến hóa được mấy cấp, cũng đủ để khiến bất kỳ kẻ nào làm trái với lương tâm đến cướp đoạt.”
Mặc dù không rõ lắm chuyện tiến hóa được mấy cấp là có ý gì, nhưng hoài bích có tội đạo lý này Bạch Tử Thạch tất nhiên minh bạch, Vincent từng nói với cậu, từ khi thú nhân trên Bác Nhã đại lục không ngừng tiến hóa trở nên mạnh mẽ, áp lực sinh tồn giảm xuống, địa vị bốn quy tắc thép ‘Dũng, Chính, Bất Khuất, Bất Thối Lui’ trên đại lục cũng dần dần giảm xuống, việc trước kia bị mọi người kinh bỉ, đến bây giờ thậm chí đã trở thành một việc phổ biến. Chuyện cướp bóc cũng không phải là chuyện gì hiếm, dù sao so với việc mạo hiểm tính mạng săn thú, không làm mà hưởng thật sự là lẹ hơn rất nhiều.
Hơn nữa ở chỗ này cậu chỉ là một á thú nhân, nói thẳng ra chính là á thú nhân nhỏ yếu nhất trên tinh cầu, cầm khối Huyết Phỉ này, nghĩ thế nào thì hệ số an toàn cũng rất thấp. Bạch Tử Thạch suy nghĩ một chút, cuối cùng đem tầm mắt hướng về Vincent.
Cái thú nhân kia đang đứng ở cạnh cửa nhìn cậu, màu đen trong mắt cơ hồ không có một tia gợn sóng, gương mặt tuấn mỹ nhìn không ra thần sắc gì, lạnh lùng đứng ở nơi đó lại làm Bạch Tử Thạch có cảm giác an lòng đến kỳ lạ. Lấy lại bình tĩnh, Bạch Tử Thạch cầm Huyết Phỉ đi về phía Vincent, đưa bàn tay cầm Hồng Phỉ đến trước mặt Vincent: “Ngươi muốn không?”
Một tia kinh ngạc rốt cục cũng lóe lên trong mắt Vincent, hắn cúi đầu, nhìn khối Hồng Phỉ tiên diễm mỹ lệ lộ ra trong lòng bàn tay trắng nõn của tiểu á thú nhân, mấy phút sau, hắn chậm rãi nở nụ cười, không giống với nụ cười yếu ớt trước kia, lần này thú nhân cười rất rực rỡ, cả người giống như mùa đông lạnh lẽo băng tan xuân hoa đua nở, hắn đưa tay nhận lấy khối Hồng Phỉ kia: “Đương nhiên.”
Kỳ Á ở bên cạnh có cảm giác được mở rộng tầm mắt, cứ dễ dàng như vậy. . . cứ dễ dàng như vậy! Liền đem hiếm thế trân bảo như vậy đưa đi? ! ! !”Hai người các ngươi là bầu bạn?” Chỉ có khả năng là bầu bạn mới sảng khoái đem đồ đưa cho một thú nhân khác như thế, nhưng mà tiểu đông tây này rõ ràng chính là vị thành niên, chẳng lẽ bây giờ á thú nhân vị thành niên cũng có thể khế ước sao?
Vincent rốt cuộc cũng đành liếc Kỳ Á một cái, mặc dù không nói chuyện, nhưng ý tứ trong mắt phi thường rõ ràng — Ngươi hỏi thật thừa lời.
Bạch Tử Thạch vẫn còn không biết trả lời thế nào, tình huống hiện tại của hai người rất giống như kiểu tình huống ‘Hợp đồng tình nhân’ thường hay xuất hiện trong tiểu thuyết ngôn tình ở địa cầu? Phản bác không đúng, đồng ý lại càng không đúng, dứt khoát đừng nói cho xong. Đương nhiên, điều này cũng đơn giản liền khiến Kỳ Á cho rằng hắn đoán không sai. Bằng không ai lại đem một khối cực phẩm phỉ thúy như vậy đưa cho một tên thú nhân chứ? Cho dù cái thú nhân kia là người canh gác đã khế ước với á thú nhân thì thế nào. Một ngày nào đó người canh gác sẽ giải trừ khế ước, vạn nhất đến lúc đó hai người không còn ở cùng nhau, đây chẳng phải là thua thiệt lớn.
Kỳ thật đem khối Hồng Phỉ này đưa cho Vincent, Bạch Tử Thạch cũng có suy tính của riêng mình, thứ nhất là sau khi hiểu rõ cái thế giới này trần trụi tàn khốc, Bạch Tử Thạch càng thấu hiểu rằng phỉ thúy đối với thế giới này có ý nghĩa như thế nào, cậu mặc dù có năng lực cảm ứng phỉ thúy, nhưng tuyệt đối không có năng lực bảo vệ những khối phỉ thúy này, lấy được cực phẩm phỉ thúy, đường ra duy nhất chính là đem bán đi. Thành thật mà nói, bán đi một khối Huyết Phỉ thế này Bạch Tử Thạch thật không nỡ, cậu rất muốn đem giấu nó đi, sau đó bất kể tốn bao nhiêu thời gian đi nữa đem nó đi điêu khắc, bày ra vẻ mỹ lệ nhất của Huyết Phỉ. Nhưng ở trên mảnh đất này cậu không có căn nhà của riêng mình, không có chỗ để cậu giấu phỉ thúy. Thứ hai, phỉ thúy này đối với thú nhân mà nói thật sự là quá mức trân quý, hơn nữa phỉ thúy đối với mảnh đại lục này mà nói, trở thành năng lượng tiến hóa của thú nhân mới là thiên mệnh của chúng, đem một khối Hồng phỉ như vậy cất xó, trói buộc giá trị của nó, đối với phỉ thúy mà nói chỉ sợ cũng không công bằng. Ba là, nếu bản thân không thể lưu lại Huyết Phỉ, thế thì tất nhiên là cho người thân cận mình nhất. Từ khi ra khỏi Maca thành, Bạch Tử Thạch cũng biết, trên mảnh đại lục xa lạ này, trước khi cậu có thể độc lập sống tốt thì người mà cậu có thể dựa vào chỉ có mỗi thú nhân này thôi, Á Thành là nơi thế nào, học viện Oliver đến tột cùng là học viện thế nào, cậu tới đây có thể sẽ gặp phải phiền toái gì. . . Những điều này đều là nguy cơ không thể dự liệu trước được. Cậu hi vọng làm vài chuyện để tăng thêm quan hệ giữa cậu và Vincent.
Bạch Tử Thạch cũng không cảm giác mình làm thế là quá mức con buôn và mưu mô, hành động này của cậu cũng tuyệt không đơn thuần là từ suy tính đến vận mạng của bản thân, mà còn có một mặt là từ tình bạn đối với Vincent, mặc dù bọn họ chỉ mới quen biết không tới một tháng, nhưng cái thú nhân lạnh lùng này trầm ổn cùng chân thành như vậy, lại đem lại cho cậu một loại cảm giác giống như tri kỷ, khiến cậu ở giữa cái thế giới xa lạ này có dũng khí tiến bước, không hề lùi bước hay trốn tránh cuộc sống nữa. Cậu quý trọng tất cả các cảm thụ mà Vincent đem lại, những cảm xúc ấm áp thậm chí cả những cảm xúc ái muội.
Đương nhiên, Huyết Phỉ không thể cho không như thế.
“Ta không biết Huyết Phỉ giá trị là bao nhiêu, ta cũng không quan tâm. Nhưng, Vincent, cho ngươi cái này, ngươi phải chịu trách nhiệm sinh hoạt của ta ở Á Thành, cho đến khi ta có thể độc lập.” Bạch Tử Thạch trịnh trọng nhìn thú nhân trước mắt, nói, cái này vốn là sinh hoạt phí và học phí của cậu mà!
Vincent ngẩn ra, sau đó nụ cười lại tươi thêm vài phần, khiến cho hắn thoạt nhìn càng thêm chói mắt cùng tuấn mỹ, ánh mắt ôn nhu của hắn nhìn vào đôi mắt đen nhánh của Bạch Tử Thạch, nhẹ giọng nói: “Ta sẽ.” Không biết có phải là ảo giác của cậu không, tổng cảm thấy ánh mắt của Vincent quá nhu hòa, khiến cậu cảm thấy rất ngượng ngùng.
Kỳ Á nhìn cái tiểu á thú nhân xinh xinh mềm mềm kia trên khuôn mặt phấn nộn đỏ ửng, liếc mắt, thầm nghĩ: Hai người kia cư nhiên ngay trước mặt á thú nhân độc thân trình diễn ân ái, thật là không thể tha thứ. Hơn nữa, cư nhiên lại để á thú nhân cầu hôn, tên thú nhân này thật sự là quá đầu gỗ! Ngô. . . Nhưng thật ra cũng không thể trách tên thú nhân này, phải nói là cái tiểu á thú nhân kia quá không nhịn được đi, bản thân còn chưa trưởng thành, thế mà đã vội vàng muốn đem người trói chặt.
Vincent nắm chặt Huyết Phỉ trong tay, tâm tình sung sướng vươn tay vuốt vuốt mái tóc mềm mại của Bạch Tử Thạch: “Chúng ta trở về đi thôi.”
“Ân.” Bạch Tử Thạch không được tự nhiên né tránh một chút. Liền theo Vincent về phòng xe, trên xe sớm đã không thấy tăm hơi bóng dáng Allan, cũng không biết đã chạy đi đâu.
Vincent nhìn xung quanh, bỗng nhiên hướng về một hướng huýt một tiếng chói tai, một phút sau, một thân ảnh liền đột nhiên chui ra từ trong rừng cây, dừng ở bên cạnh phòng xe, làm Bạch Tử Thạch giật cả mình.
Trong tay Allan túm một viên cầu lông mao nhung nhung nho nhỏ, vẻ mặt hưng phấn: “Vincent, nhìn xem, ta tìm được cái gì này? Miêu Ô thú, còn là ấu thú. Đến Á Thành nhất định có thể bán được giá tốt, ngươi nói đám kia. . .” Song hắn vừa nói được một nửa, thì tia thấy trong tay Vincent lộ ra một mảnh hồng nhỏ, bỗng nhiên thay đổi giọng điệu, “Chờ một chút, trong tay ngươi cầm cái gì?”
Vincent xòe lòng bàn tay ra, khối Huyết Phỉ diễm lệ an tĩnh nằm đó, giống như một tuyệt thế á thú nhân, ánh mắt Allan nhất thời thẳng, hắn chỉ vào Huyết Phỉ lắp bắp: “Cái. . . cái này sẽ không phải. . . không phải là tiểu đông tây đổ thạch có được chứ? !”
Vincent gật đầu một cái, nụ cười trên mặt còn chưa tản đi, Allan một lúc lâu sau mới bình tĩnh trở lại, thế nhưng cặp mắt đao là từng đao từng đao hướng người Vincent chém tới, hoàn toàn là trần trụi hâm mộ, ghen tỵ, oán hận, nếu như vừa rồi hắn không ra ngoài đi dạo, khối Huyết Phỉ này chưa biết là của ai đâu.
“Ngươi tốn bao nhiêu điểm? Điểm trong thẻ từ đủ không?”
Nghe vậy, Vincent tâm tình càng tốt hơn, khóe miệng hắn nhếch lên: “Tặng không. Cậu ấy nói muốn ta nuôi cậu ấy.”
“Cái gì? !” Thanh âm Allan lại đột nhiên cất cao lên vài phần, Vincent trừng mắt liếc hắn, Allan thanh âm đề thấp xuống, trộm nhìn tiểu á thú nhân đang ngồi ở phía sau cùng Miêu Ô thú chơi đùa, “Cậu ấy chủ động ?”
Vincent gật đầu, trong lòng Allan lại bất bình, tại sao lúc ở Á Thành, tên nhãi này đã được hoan nghênh hơn mình, bây giờ lại còn có một tiểu á thú nhân đáng yêu, mềm mại lại thêm vận khí rất tốt như thế chủ động cầu hôn! ! !
Thế nhưng, chỉ một lát sau, Allan cảm thấy không được bình thường, dựa theo tình trạng mấy ngày qua mà xem xét, Bạch Tử Thạch cái tiểu á thú nhân này căn bản còn chưa thông suốt, là Vincent đơn phương nhiệt tình, sao trong không đến hai giờ khi hắn đi ra ngoài, tiểu á thú nhân này lại lớn mật trực tiếp cầu hôn được?
Nhớ đến chuyện khuyết thiếu kiến thức của Bạch, Allan có một cái suy đoán: Bạch, không phải là căn bản cũng không biết loại hành động này đại biểu cho ý nghĩa gì đi. . .
Ách. . . Không thể nào. . . đúng không. . .
Truyện khác cùng thể loại
755 chương
11 chương
12 chương
76 chương
1126 chương
67 chương