Độ Sâu Của Tình Yêu
Chương 7
“Khi nào thì trở về từ Mĩ thế?”
“Mới về, còn chưa quen múi giờ đây, ” dừng một chút, người đàn ông tiến lên, ánh mắt mang ý cười nhìn cô: “Tô tiểu thư, gặp anh, em không cảm thấy gì sao?”
Tô Tiểu Miêu nở nụ cười, nụ cười tràn đầy vui sướng và chân thành.
Chủ động tiến lên cho anh một cái ôm, cô thật lòng hoan nghênh anh.
“Dật Thăng, mừng anh về nước.”
Gió mát thổi qua sân thượng, thời tiết hôm nay rất tốt, ánh mặt trời lấp ló giữa mùa đông, sưởi ấm lòng người.
Trên sân thượng cũng có mấy bộ bàn ghế mây, chuẩn bị cho những người muốn lên đây hít thở không khí trong lành. Nhìn xuống từ chỗ này, có thể thu hết toàn bộ thành phố vào tầm mắt, và điểm cuối cùng trong mắt ta chính là đường chân trời, giống như có thể nhìn được sự vĩnh hằng.
“Quà cho em.”
Chàng trai thanh tú ngồi trên ghế mây, đưa cho cô gái bên cạnh một quyển sách.
Một bộ sách bìa cứng, là sách song ngữ, tiếng Anh và tiếng Trung, được xuất bản bởi nhà xuất bản Cộng Đồng nổi tiếng, tên tác giả được ghi rõ ràng: Alex Ding.
Tô Tiểu Miêu nhếch khóe môi: “Đây là thành quả nghiên cứu một năm của anh?”
Anh bất đắc dĩ xua tay: “Em biết đấy, tư chất của anh cũng có hạn thôi.”
Tô Tiểu Miêu nâng tay lên vò rối tóc anh, ra ý phản đối.
“Em sẽ cất giấu nó đi, ” cô làm bộ nghiêm túc: “Chờ đến khi anh tăng giá, em liền đi bán đấu giá cái này, chắc chắn sẽ rất được giá.”
“Coi trọng anh thế sao?” Anh trêu cô: “Nhỡ anh là đồ rác rưởi lạc hậu thì sao?”
Cô cười, trong mắt hiện lên vẻ khôn khéo.
“Có biết trái phiếu của Mĩ thế kỉ trước đã tăng vọt thế nào không?”
Giọng cô trầm thấp dụ hoặc: “Em là người rất thích mạo hiểm, thích đầu tư mạo hiểm.”
“Cho nên?”
“Cho nên, anh có là đồ rác rưởi em cũng thu nhận.”
Sau một lúc im lặng, Đinh Dật Thăng phát ra tiếng cười sang sảng.
“Tô Tiểu Miêu, anh cũng may mắn đấy chứ, người như em lại không đi đầu tư vào thị trường tư bản.” Nếu không tai họa thật không lường được.
Tiểu Miêu cất dáng vẻ công kích đi, lộ ra dáng vẻ chân thật mềm mại.
“Bị em dọa rồi à?” Cô có cảm giác rất thành tựu.
“Ừ, bị dọa.” Anh gật đầu thừa nhận: “Trước đây còn không biết em cũng giỏi khoản này.”
“Là giả đó, ” cô cười lớn khoát tay, “Những lời này đều là học từ người khác, không phải của em đâu.”
Đinh Dật Thăng rất có hứng thú: “Thế ‘người khác’ là… ?”
Tô Tiểu Miêu nháy mắt mấy cái với anh, đáp khéo đưa đẩy: “Đây là bí mật…”
“Đúng rồi, ” rốt cuộc cô cũng nghĩ tới cái gì đó, xoay người hỏi: “Tình trạng của chú Dư và mấy người thợ mỏ thế nào?”
“Không tốt lắm, ” Đinh Dật Thăng uống một ngụm cà phê trong cái cốc đang cầm, thành thực nói: “Bụi silic thông qua đường hô hấp của họ đã tích lại rất nhiều trong phổi, ảnh hưởng đến quá trình hô hấp, cuối cùng lá phổi sẽ mất tác dụng, toàn bộ mô phổi sẽ bị xơ hóa.”
Lòng Tô Tiểu Miêu bỗng trầm xuống: “… Bệnh bụi phổi Silic?”
Bệnh bụi phổi Silic là tình trạng bệnh lý ở phổi do hít phải dioxit Silic (SiO2) hoặc Silic tự do, dạng tinh thể. Dần dần tại phổi hình thành các hạt xơ, tổn thương ở mô kẽ, gây nên xơ hóa lan tỏa ở phổi và không hồi phục.
“A, ” một tiếng, Đinh Dật Thăng nắm chặt cốc cà phê, tầm mắt nhìn về phía xa, không rõ điểm dừng: “Đây là bệnh nghề nghiệp, họ phát hiện ra bệnh muộn như vậy, hơn nữa ngay từ đầu cũng chưa được trị liệu chính quy…” Dừng một chút, không nhịn được bất đắc dĩ bổ sung một câu: “…
Nhưng, trị liệu chính quy có tác dụng thế nào còn chưa rõ. Bây giờ trên thế giới vẫn chưa có thuốc đặc trị chữa bệnh bụi phổi Silic, mắc loại bệnh này chẳng khác nào bị phán án tử hình.”
Anh là bác sĩ, nhìn thấy sự sống chết nhiều năm như vậy, nhưng vẫn không thể thản nhiên chấp nhận sự thật này.
Tô Tiểu Miêu im lặng một lát.
Bỗng nhiên, cô mở miệng, giọng nói đã bình tĩnh hơn: “Dật Thăng, anh sẽ bỏ mặc họ à?”
Anh mỉm cười, không trả lời trực tiếp.
“Phóng viên Tô, ” giống như tức giận quay đầu nhìn cô: “Em đang xúc phạm tinh thần nghề nghiệp của một bác sĩ?”
Tiểu Miêu cười cười, nói: “Em biết anh sẽ không làm vậy mà, ” cô tựa vào vai anh, nhớ lại chuyện cũ liền không nén được cười: “Năm đó ở núi tuyết, rõ ràng anh biết dịch bệnh có thể lây sang mình mà vẫn không bỏ mặc họ, em chỉ biết anh không phải là người dễ bỏ cuộc.”
Thì ra, cô vẫn còn nhớ rõ?
Trái tim người đàn ông khẽ rung động, dậy lên một cảm giác đặc biệt.
“Em cũng vậy, ” anh để cô dựa vào người mình, cho cô lời động viên ấm áp nhất: “Những ngày đó, cảm ơn em đã ở cạnh anh.”
Vì có bão tuyết nên đường đến khu bị bệnh dịch cũng không dễ, khi xong việc phỏng vấn của mình cô cũng không bỏ lại anh ở đó, mà vẫn ở cạnh anh.
Những chuyện cô làm, ngoài anh ra, không ai biết, không có hoa tươi, cũng sẽ không có tràng vỗ tay nào. Cô không phải bác sĩ, vốn không có nghĩa vụ trực tiếp làm đối thủ với tử vong, nhưng cô vẫn ở lại. Năm đó anh hỏi cô vì sao, cô nhếch miệng cười, nói ra một câu ‘em thấy vui’.
Ồ, đúng là một người rất phóng khoáng. Không có sợ hãi, cũng không có lo lắng, người bình thường không thể làm vậy được.
Có tài trí nhưng không có tâm cơ thủ đoạn, có cam đảm quyết đoán nhưng không ôm mộng bá chủ, Tô Tiểu Miêu thật sự là người tự do phóng khoáng.
Những ngày sống trên núi đó, họ cùng ở một góc bị thế giới lãng quên, thân thiết như không có khoảng cách, ở cạnh nhau cùng cố gắng vì một mục đích.
Người đàn ông khụ một tiếng, thu hồi tâm tư.
“Bây giờ còn có một vấn đề lớn nhất.”
Tô Tiểu Miêu nghi hoặc: “Cái gì?”
Dật Thăng trầm giọng nói: “Trước mắt anh có thể rửa phổi cho họ, nhưng vấn đề là…” (rửa phổi là một cách để chữa bệnh bụi phổi.)
“… Tài chính.”
Cô tiếp lời anh, thấy anh nở một nụ cười.
Đây là cái hay khi nói chuyện với người thông minh, họ rất hiểu nhau, nhiều lúc suy nghĩ có thể tương thông.
“Em biết không, họ không chỉ mắc bệnh bụi phổi Silic đâu, thậm chí có người còn bị ung thư phổi, dựa vào khả năng của họ thì tuyệt đối không thể chi trả phí điều trị.”
Tô Tiểu Miêu lại tiếp lời anh: “Chiều nay em sẽ phỏng vấn trực tiếp và viết một bài, rồi sẽ truyền tin cho đài truyền hình, về chuyện góp tiền ủng hộ, em sẽ nói chuyện với chú Dư và những người khác, hy vọng có thể dùng.”
“Hy vọng là vậy, ” Dật Thăng đáp lời, bỗng thấy thú vị hỏi: “Tô Tiểu
Miêu, em không có lúc nào thất vọng à? Thế giới này hợp với lý tưởng của em vậy sao?” Luôn luôn nhiệt tình chạy theo ánh mặt trời, tinh thần của người này quả thực không giống người thường.
“Ừm…” Cô nở nụ cười: “Dật Thăng, sửa đúng quan điểm của anh nhé. Thế giới này tồn tại không phải là để phù hợp với lý tưởng của anh, mà anh phải thích ứng với nó mới đúng.”
**** **** ****
Buổi chiều, phóng viên Tô làm một cuộc phỏng vấn ở bệnh viện, cùng đồng nghiệp quay video cả buổi ở đó, rồi đoạn video đã được phát trên truyền hình.
Làm việc cả ngày, Tô Tiểu Miêu ra khỏi bệnh viện, đang đứng cùng đồng nghiệp thì nghe thấy tiếng anh bạn tốt truyền đến từ phía sau: “Tô Tiểu Miêu.”
Là Dật Thăng.
Anh đã thay đồng phục bác sĩ, cầm trong tay một cái áo vest, gọi cô lại: “Ăn tối cùng anh được không?”
Tiểu Miêu nghĩ nghĩ. Hai ngày nay Đường Kính sang Mỹ bàn chuyện làm
ăn, cô ở nhà một mình không muốn nhiều người chăm sóc, nên đã để mọi người về nghỉ. Quả thật không có chỗ ăn cơm, mấy ngày này cô toàn ăn đồ
ăn vặt.
Vừa định đồng ý, bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề. Tô Tiểu Miêu cẩn thận hỏi: “… Anh ở nhà một mình?”
“Bố anh tối muộn mới về, ” Dật Thăng biết cô sợ cái gì, cười an ủi cô: “Tối nay chỉ có anh ăn cơm ở nhà.”
Vậy à… Vậy từ chối thì cũng không lịch sự lắm.
Tiểu Miêu cười hắc hắc: “Em đi.”
Buổi tối ăn những món rất bình thường ở nhà.
Hai người đều theo phái hành động, vì thế không đến một giờ đã giải quyết hết đồ ăn trên bàn. Bốn món một canh, rất đơn giản, cũng rất ấm
áp.
Nơi nào có Tô Tiểu Miêu, vĩnh viễn không thiếu thiếu đề tài. Tô Tiểu
Miêu rất có năng lực liên tưởng, từ một cái đinh ốc nhỏ bé, có thể nói tới vấn đề sản xuất tương lại của nước nhà, nói từ cổ đại đến hiện đại, nói từ nước nhà đến nước ngoài, từ tình hình Iraq đến vấn đề Trung Đông, rồi lại từ Trung Đông đến Oscar, xuyên từ lịch sử chính trị đến địa lý, nhà quản lý đất nước ai chìm ai nổi…
Dật Thăng là đối tượng nói chuyện phiếm rất tốt, vì thế buổi tối của hai người cũng vô cùng náo nhiệt.
Hơn hai giờ sau, lúc Dật Thăng đứng lên dọn bát đũa, thì chương trình tin tức truyền ra tiếng nói: “Theo tin tức mới nhất mà chúng tôi nhận được, tính đến sáu giờ tối giờ Bắc Kinh, quỹ từ thiện XX đã thu được số tiền ủng hộ đáng kinh ngạc, cụ thể là mười một triệu nhân dân tệ…”
Hai người đều đứng ngây ngốc trong phòng.
Ước chừng năm phút đồng hồ sau, Tô Tiểu Miêu lên tiếng hỏi: “… Là hoạt động quyên tiền buổi chiều của chúng ta?”
“À… hình như đúng là nó…”
Lại lâm vào trầm mặc.
Năm phút đồng hồ sau, Tô Tiểu Miêu nhảy dựng lên kêu: “Dật Thăng! Là mười một triệu! Đó là con số thế nào chứ! !”
Dật Thăng bị cô ôm mạnh suýt nữa ngã sấp xuống: “Tô Tiểu Miêu, em nặng thật đấy…”
Sao cô có thể nghe vào được, gục anh ngã trên sàn nhà: “Mẹ ơi! ! Mười một triệu! ! Dật Thăng, anh có nghe thấy không? ! Phát tài rồi phát tài rồi! …”
**** **** ****
Cách đó hàng ngàn km, New York.
Trời còn tờ mờ sáng, chân trời vừa ló ra vài tia nắng sớm.
Trong một phòng khách sạn cao cấp, một người đàn ông ngồi trước máy tính trong thư phòng, đọc tài liệu viết bằng tiếng Anh. Trên tay anh có một ly cà phê đen, đã lạnh ngắt từ lúc nào, nhưng một ngụm anh cũng chưa uống.
Doãn Hạo Thư gõ cửa phòng, đẩy cửa tiến vào, cung kính nói: “Kính thiếu, đây là tư liệu anh cần.”
Người đàn ông cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Cứ để đó đi.”
“Ngoài ra, ” Trợ lý Doãn công thức hóa mở miệng: “Trước kia anh làm ở Đường gia cũng quen nhiều khách hàng ở đây, biết anh đến Mỹ họ đều muốn gặp, không biết ý anh thế nào… ?”
“Nếu muốn giao dịch với Đường gia thì bảo họ đi tìm Đường Dịch, nói với họ, tôi đã rời khỏi Đường gia rồi, ” dừng một chút, anh bổ sung một câu: “Còn muốn liên hệ cá nhân, thì xếp lịch đi.”
“Vâng, tôi biết rồi.”
Doãn Hạo Thư vừa định xoay người rời đi, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện khác, vội vàng nói: “Còn nữa, chuyện anh muốn làm đã làm tốt rồi, tiền đã quyên góp đúng chỗ, bệnh viện trong nước và giới truyền thông rất muốn biết là ai đã ủng hộ.”
Người đàn ông ngẩng đầu, ngón tay gõ gõ lên mặt bàn, tiếng nói gợi cảm hoa lệ: “Anh tuyệt đối không thể nói, biết không?”
“Vâng, tôi đã biết.”
Truyện khác cùng thể loại
67 chương
3 chương
10 chương
35 chương
179 chương