Vừa rồi tiếng động trong sân rất lớn, Ngư Vi lại ngồi gần cửa sổ thư phòng, nên âm thanh dưới lầu truyền vào tai rất rõ. Ngoài trời, bóng đêm dày đặc buông xuống, lẫn trong tiếng chó sủa ‘gâu gâu’, là tiếng người hô to ‘Lão Tứ về’, đối với Ngư Vi, lời nói này tựa như tù nhân nghe được lệnh ân xá, khiến trái tim thấp thỏm treo lơ lửng trong lồng ngực.
Anh về.
Ngư Vi khẽ thở nhẹ một hơi, nghiêng mặt nhìn về cửa thư phòng, người đàn
ông vóc dáng cao lớn đó vẫn mặc chiếc áo khoác đen rộng dài mà bốn năm nay cô thường trông thấy, sau lưng anh là hành lang tĩnh mịch chìm trong bóng tối, mà dáng hình anh được quầng sáng từ ngọn đèn vàng trong thư phòng soi tỏ, khuôn mặt nghiêng góc cạnh đầy nam tính mạnh mẽ, nét mặt như cười như không vạn năm không đổi.
Bộ Tiêu bước vào thư phòng, nháy mắt nhìn Ngư Vi một cái, ánh mắt hệt một lão hồ ly.
Ngư Vi đã quen thuộc với nụ cười xấu xa này của anh, nhưng vẫn không nhịn được muốn nhìn ngắm nơi đầu mày, khóe môi, vừa chăm chú nhìn vừa nắm chặt lòng bàn tay lại, sau đó nghe thấy anh cất tiếng nói chuyện với ông cụ Bộ, giọng nói hoàn toàn không giống đứa con trai nói chuyện với cha mình, cứ thản nhiên tùy ý, thêm chút muốn ăn đòn: “Ông già, tin thời sự của đài truyền hình phát sóng rồi, nhanh xuống lầu ăn cơm kìa.”
Có lẽ ông cụ Bộ đã quá quen với dáng vẻ cà lơ phất phơ của con trai mình, không thèm để ý tới hắn đang tính đi qua đẩy xe lăn, chỉ hầm hừ mắng:
“Hừ, ngươi còn về làm gì? Lần nào về nhà cũng đậu xe rầm trời như vậy!
Hoa cỏ trong sân chắc lại bị ngươi giẫm hỏng hết rồi!”
Bộ Tiêu mỉm cười: “Chuyện này hử, lần sau về con sẽ xuống xe cách nhà một dặm rồi đi bộ vào, đi ba bước lạy chín cái, cái loại lạy dập đầu sát đất đó, được chưa ông già?”
Nói xong, hắn cúi người xuống, động tác rất lưu loát đắp lại cái chăn nỉ đang phủ trên đầu gối cha mình, sau đó đẩy xe lăn ông cụ ra cửa.
“Ngươi nhìn xem ngươi đang nói gì, mẹ ngươi mà nghe thấy có thể sống bật dậy đó! Thằng nhãi ranh kia, cha ngươi ta đây chết rồi sao? Ngươi lạy thần hay lạy quỷ hả!” Ông cụ Bộ dựng hết râu tóc lên trừng mắt.
Ngư Vi nhìn cảnh tượng này, cảm thấy vô cùng mới lạ, người cha già và con trai nhỏ ở cạnh nhau ngập mùi thuốc súng, không ngừng tranh cãi, nhưng thật ra có lẽ trong lòng họ rất yêu thương nhau.
Cô nhìn nét mặt Diêu Tố Quyên, chỉ thấy con dâu trưởng của
ông cụ đang cười đến khoái trá, hiển nhiên đây là cách thường ngày hai cha con này chung sống với nhau.
Thư phòng ở lầu hai, xe lăn không thể xuống được, Ngư Vi còn đang nghĩ bình thường ông cụ muốn lên xuống lầu phải làm sao, đã nhìn thấy Bộ Tiêu dừng xe, sau đó đi đến phía trước ông cụ ngồi xổm xuống, động tác rất nhuần nhuyễn khéo léo cõng
ông cụ lên lưng, Diêu Tố Quyên ở phía sau giúp anh cầm gậy ba toong, cứ như vậy xuống lầu.
“Con đừng thấy chú Út của tiểu Huy không biết lớn nhỏ, kỳ thực ông cụ kia ai nói gì cũng không nghe, chỉ nghe mỗi lão Tứ….”
Lúc Ngư Vi xuống cầu thang, cô đi theo phía sau Bộ Tiêu, Diêu Tố Quyên chạy đến cạnh cô rỉ rả nói chuyện, kề sát tai cô thì thầm: “Sau khi ông cụ bị ngã gãy chân, từ nhân viên y tế đến bác sĩ tư đều do một tay lão Tứ sắp xếp, tháng trước lão Tứ nói muốn lắp thang máy trong nhà, kết quả nói gì ông cụ cũng không đồng ý, chê ồn ào, hắn không thèm nghe cứ tìm người đến lắp, quả nhiên ông cụ rất thích dùng, đi lên đi xuống không cần người phục vụ, nhưng mỗi lần con trai nhỏ về, đều bắt hắn cõng, nói không thích trong nhà có cái thùng sắt bự ầm ì đi lên đi xuống kêu ong ong…..Ha ha, ta nói, ông cụ cô đơn thích gây khó dễ với con út…”
Ngư Vi nghe Diêu Tố Quyên thì thầm bật mí mấy chuyện phiếm này, thầm nghĩ quả nhiên như mình suy nghĩ, ông cụ Bộ rất thích đứa con trai sinh sau đẻ muộn đột nhiên đến khi ông đã ngoài năm mươi này, chỉ là tâm miệng bất nhất nói một đằng nghĩ một nẻo mà thôi.
Mùi cơm chín dưới lầu thoang thoảng bên mũi, tivi đang phát sóng tin thời sự, Bộ Tĩnh Sinh thấy em trai cõng ba xuống tới, vội vàng đẩy một cái xe lăn khác đang để cạnh sofa qua.
Trước đó Diêu Tố Quyên đã cho người chuẩn bị cơm tối sẵn sàng, lúc này bày ra một bàn, ngoại trừ người chị thứ Hai quanh năm sống ở thành phố B và người anh trai thứ Ba mấy ngày nay đang đi công tác ở nước ngoài, thì tối nay người nhà họ Bộ đều có mặt đông đủ, cứ dựa theo thứ tự lớn nhỏ mà ngồi vào chỗ, Ngư Vi vốn định ngồi bên cạnh Bộ Huy, nhưng dưới yêu cầu khăng khăng của ông cụ, đành ngồi bên phải ông.
Bữa cơm này cũng không mất quá nhiều thời gian, nhưng với quy củ phức tạp ‘Ăn không nói, ngủ không mớ’ của Bộ gia mà nói, vì
ông cụ cứ mãi nói chuyện phiếm với Ngư Vi trên bàn ăn, nên tốc độ chậm hơn thường ngày rất nhiều, cơm nước xong, lúc Diêu Tố Quyên lấy thêm trái cây, trà bánh, Ngư Vi rất lễ phép tạm biệt ra về.
“Ông, con về trước, hôm khác con lại đến thăm ông.” Ngư Vi chào ông cụ Bộ ở cửa phòng khách, lại nghe thêm rất nhiều lời dặn dò….
Diêu Tố Quyên nhiệt tình đến mức hận không thể giữ Ngư Vi ngủ lại qua đêm, có điều bà cũng là người hiểu chuyện, sao có thể giữ con gái người ta ở lại được, chỉ có thể đưa cô ra cửa, sau cùng còn ra sức dặn dò Bộ Tiêu: “Này, lão
Tứ, chú đừng có đưa cô gái nhỏ người ta đến cửa tiểu khu là thấy xong việc, nhớ phải đưa lên tận nhà mới được đó!”
Ngư Vi đi theo Bộ
Tiêu ra sân, thấy anh không quay đầu lại, chỉ duỗi cánh tay phất phất phía sau, cô ở sau anh, thấp thoáng nhìn thấy đuôi mày, khóe mắt anh nhếch lên, nét mặt ung dung, đi mấy bước, anh châm cho mình điếu thuốc, sau đó ngồi xổm xuống đất xoa nhẹ con ‘chíp bông’ tai dài mấy cái.
Mãi đến khi lên xe ngồi vào chỗ, anh mới nhẹ nhàng hỏi: “Ăn tối có no không?”
Ngư Vi nghĩ đến bàn thức ăn thịnh soạn lúc nãy, dường như đã rất nhiều năm rồi cô chưa được thấy qua. Cô ‘dạ’ một tiếng, trong lòng nặng tựa quả cân, một lúc sau cất giọng nhỏ nhẹ nói tiếp: “Vì không biết khi nào lại
ăn ngon như vậy, nên đã ăn rất nhiều.”
Bộ Tiêu ngồi trên ghế lái, nhàn nhã duỗi cánh tay ra ngoài cửa sổ để tàn thuốc bay đi, sau đó thu tay lại, cúi đầu cười nói: “Chỉ ăn có nửa bát cơm….ăn vậy sao khỏe được?”
Bên này Diêu Tố Quyên tiễn Ngư Vi về, nghe tiếng Bộ Tiêu khởi động xe vang lên mới quay vào nhà, kết quả vừa mới bước vào, đã thấy ông cụ Bộ ngồi trên xe lăn, tivi đã sớm bị ông bấm tắt, màn hình chỉ còn một màu tối đen, ông cụ mím môi, nét mặt ảm đạm.
Bộ Tĩnh
Sinh và Phàn Thanh không dám hó hé tiếng nào, sắc mặt tập trung ngồi vô cùng nghiêm chỉnh, trái lại Bộ Huy thấy mọi việc cách rất xa chẳng liên quan gì đến mình, nên ngồi trên sofa, miệng gặm quả táo, cúi đầu nghịch điện thoại.
Phòng khách hiếm khi yên ắng đến mức này, tĩnh lặng tới mức dường như khiến người ta hoảng hốt, con lắc đồng hồ để bàn ngột ngạt lắc lư, thời gian uể oải trôi qua.
“Mấy anh chị mù hết rồi phải không?” Ông cụ Bộ thấy Diêu Tố Quyên đi vào thấp thỏm ngồi bên cạnh ông xã, rốt cuộc không nhịn được phán ra, nói xong thở dài trĩu nặng.
Diêu Tố Quyên rất nhanh trí, vừa nghe thoáng qua biết ngay ba chồng muốn nói gì.
“Không nhìn ra đứa nhỏ kia sống không tốt chút nào sao?!” Hôm nay đúng là lần đầu tiên ông cụ thật sự phát hỏa: “Thành thật nói ta biết, dì của Ngư Vi rốt cuộc là kẻ như thế nào, sao có thể nuôi nấng con bé thành ra như vậy, không biết nó phải chịu bao nhiêu thương tâm, khổ sở nữa, có cô gái nhỏ nào mười bảy mười tám tuổi mà lòng bàn tay toàn vết chai cả không!”
Diêu Tố Quyên nghe ông cụ nói, lỗ mũi cay cay, dĩ nhiên bà cũng đã thấy rất rõ, tuy không nói ra nhưng ai cũng biết đứa nhỏ kia sống không tốt: “Ba, con biết, nên vừa rồi con có bảo chú Út lúc đưa con bé về thử nói chuyện với dì nó xem sao, hàng tháng nhà chúng ta đều gửi tiền sang đó, rốt cuộc dùng cho mấy đứa nhỏ đó được bao nhiêu…..”
Ông cụ Bộ nghe vậy không mở miệng nói chuyện nữa, sắc mặt xám xịt trĩu nặng, phản chiếu dưới ánh đèn càng lộ vẻ u ám, qua một hồi lâu, ông mới thở dài:
“Haizz, thật không biết đứa nhỏ kia đã phải trải qua những chuyện gì, nhìn sao cũng không giống một đứa trẻ…”
***
Lúc này, Bộ Tiêu đang lái xe vào con đường quanh co trên núi cũng nghĩ như vậy.
Bóng đêm sâu lắng, đường núi đen thăm thẳm, cách một khoảng mới có ngọn đèn đường, bóng cây hư ảo lay động theo từng ngọn gió lướt qua, âm thanh xào xạt tựa tiếng mưa rơi, thời tiết đang vào mùa lá rụng, gió lớn thổi qua cuốn theo rất nhiều lá cây chạm vào thân xe màu đen, phát ra những tiếng khe khẽ va chạm, Ngư Vi ngồi bên ghế lái phụ, cửa sổ bị cô hạ sát xuống bên dưới, những cơn gió lạnh không ngừng cuộn vào khoang xe.
Từ ánh mắt anh nhìn sang, tuy cô ngồi đó rất ngay ngắn, dây an toàn đã được thắt chỉnh tề, nhưng khuôn mặt nghiêng hẳn ra ngoài cửa sổ, nhìn bóng đêm chăm chú đến xuất thần, mái tóc ngắn đen nhánh rối tung lòa xòa bay trong gió, cả khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra trong gió lạnh như băng, không biết sao cô có thể thở được.
Ấn tượng của Bộ Tiêu đối với
Ngư Vi vẫn như lần đầu gặp gỡ nơi cuối hành lang rất dài trong bệnh viện, toàn thân đầy máu, nét mặt hoàn toàn không lộ chút nét trẻ con.
Nhìn thế nào cũng không giống một đứa trẻ.
Có điều đã gặp nhau nhiều lần như vậy, bốn năm qua, hầu như mỗi tháng chỉ cần có chút thời gian rảnh rỗi anh liền đến gặp cô, có khi ở trường học, có khi qua song cửa chống trộm nhà dì cô, gặp nhau nhiều như vậy, thỉnh thoảng anh mới được nhìn thấy nét trẻ con nghịch ngợm của cô, có điều…dáng vẻ đó càng không giống một đứa trẻ.
Tựa như lúc này.
Đối với người xa lạ không quen biết, cô hoàn toàn tĩnh lặng dịu dàng khiến người ta yêu thích, tựa như vừa rồi trước mặt ông cụ và Diêu Tố Quyên, từng câu từng chữ, từng cái nhíu mày nụ cười, đều vô cùng lễ phép không phạm chút sai sót nào, ngoan ngoãn, hơn nữa còn lộ ra sự nhanh nhẹn khéo léo, rất thông minh.
Nhưng thật ra anh biết, cô mạnh mẽ hơn dáng vẻ kia rất nhiều.
Nhưng dù hiện tại, cô bé con đã hoàn toàn thả lỏng buông hết mọi đề phòng trước mặt anh, thì hành động của cô vẫn không giống người khác.
Bộ Tiêu đã gặp rất nhiều đứa trẻ cùng lứa tuổi cô, con trai có, con gái có, nhưng không ai giống Ngư Vi, kỳ lạ lập dị, nhưng anh rất thích điểm này ở cô, vì khi nói chuyện anh không bao giờ đoán được câu tiếp theo cô sẽ nói gì, tuy anh lớn hơn cô nhiều như vậy, nhưng vẫn không thể nào nhìn thấu được.
Bộ Tiêu vừa lái xe, vừa quay sang nhìn Ngư Vi tóc rối bay trong gió hỏi: “Bé con, không thích để tóc dài sao? Tóc ngắn như vậy, bạn trai nào thích chứ…”
Có lẽ tiếng gió thổi lớn quá,
Ngư Vi không nghe rõ, cô quay đầu lại, gió mạnh ào ào thổi qua cuộn mái tóc rối bời khiến khuôn mặt cô khá ma mị, cô nhẹ nhàng ‘dạ?” một tiếng.
Bộ Tiêu không nói gì, ngậm điếu thuốc lên miệng, trực tiếp đóng kín cửa sổ xe lại.
Cửa kính từ từ đẩy lên cao, sau một tiếng ‘kít’ trầm đục, không gian hoàn toàn khép kín, không một kẽ hỡ, gió mạnh biến mất trong nháy mắt, chỉ còn lại mái tóc rối bời trên khuôn mặt thiếu nữ.
Bộ Tiêu cho rằng cô không nghe thấy câu hỏi của mình, anh không lặp lại chỉ tiếp tục hút thuốc, tập trung lái xe, anh hạ một phần cửa sổ bên mình xuống để khói thuốc tản đi, gió đêm ẩm ướt thổi qua mái tóc rối bời của anh, lộ ra vầng trán cao rộng rất đẹp, đôi mắt kia càng đen láy sáng bừng.
Ngư Vi nghiêng đầu tựa vào cửa sổ, nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc, tựa như đang suy tư điều gì, một lúc sau cô hướng về phía anh hỏi: “Chú thích con gái tóc dài sao?”
Giọng nói cô mang âm thanh thiếu nữ rất riêng, tuy không quá du dương, nhưng mềm mại dịu dàng hết sức ngọt ngào, giọng điệu cũng kỳ lạ, dù sao đây cũng không giống vấn đề mà một cô bé con nên thắc mắc.
Bộ Tiêu đột nhiên nghe thấy cô hỏi vậy, một tay giữ tay lái, một tay cầm điếu thuốc, ánh mắt hoa đào khẽ nghiêng, khóe mắt liếc nhìn Ngư Vi, nở nụ cười nhàn nhạt.
Mỗi khi người đàn ông này mỉm cười, bên khóe môi mỏng hiện ra hai lúm đồng tiền, đẹp tựa ánh mặt trời, nhưng đáy mắt lại lộ ra nét hư hỏng kia, khiến khuôn mặt anh khi mỉm cười nhìn thế nào cũng thấy gian tà.
“Uhm,” giọng nói anh tao nhã ấm áp, có một loại từ tính không thể diễn đạt, nửa câu sau anh hạ giọng thấp hơn: “Phụ nữ mà, tóc dài vẫn đẹp mắt hơn.”
Ngư Vi nghe thấy Bộ Tiêu nói vậy, ánh mắt thoáng thất thần, có điều trong xe tối tăm, chỉ có ánh sáng từ đèn xe rọi vào con đường uốn lượn đen kịt phía ngoài, anh đang nhìn thẳng trước mặt nên không thấy được ánh mắt đó của cô.
Thì ra, anh thích tóc dài….
Không khí trong xe trầm mặc một hồi, Ngư Vi mới nhẹ nhàng khẽ nói, dường như có điều suy nghĩ khiến câu nói như đẫm vào sương mù, không thể hiểu rõ ý: “Tóc dài, bị người ta nắm trúng rất đau, nên mới để tóc ngắn mãi như vậy.”
Bộ Tiêu nghe cô nói, không nhịn được quay đầu thoáng nhìn cô thật sâu, mỉm cười hỏi: “Ai rảnh đến mức ngày ngày thích nắm tóc người khác chơi vậy?”
“Phụ nữ đánh nhau, không phải cũng chỉ có mấy chiêu vậy sao.”
Bộ Tiêu nghe thấy cô trả lời như vậy, quả thật câm nín, phất nhẹ tàn thuốc, nụ cười trong mắt vẫn còn thấp thoáng: “Người ta đã làm gì đến mức phải đánh nhau?”
Lúc này giọng nói của Ngư Vi rất nghiêm túc: “Tức giận, nên không nhịn được.”
Bộ Tiêu lái xe rẽ sang khúc ngoặt, trầm ngâm một hồi mới nói tiếp: “Chuyện thế này, về sau nếu lại tức giận, gọi điện thoại cho chú, loại chuyện đánh nhau này vẫn nên để đàn ông làm.”
Ngư Vi nghe anh nói vậy, phút chốc ngay ngẩn cả người, một lúc sau mới hạ thấp giọng, âm thanh buồn bực hỏi: “Là phụ nữ, chú cũng đánh giúp sao?”
“Tuy chú không đánh phụ nữ, nhưng vẫn có rất nhiều cách khiến họ khó chịu…..” Lúc Bộ
Tiêu nói những lời này, dáng vẻ hoàn toàn là một tên lưu manh biếng nhác.
Truyện khác cùng thể loại
487 chương
46 chương
46 chương
53 chương
13 chương
14 chương
13 chương
32 chương