‘Tớ thích một người’, Ngư Vi điềm tĩnh nói.” *** Ra khỏi dãy tòa nhà phòng học, Ngư Vi không hỏi anh muốn đưa mình đi đâu mà tự đi về phía cổng trường, vừa đi được mấy bước đã bị Bộ Tiêu kéo cổ áo khoác đồng phục lôi lại rẽ theo hướng khác. Trên sân vận động, đèn pha chiếu sáng rực, có một nhóm nam sinh đang chơi bóng rổ trên sân. Bộ Tiêu dẫn Ngư Vi bước ra bóng tối băng qua bãi tập hướng về phía căn tin, khi đến trước cửa nhà ăn sáng choang, anh chẳng chút lạ lẫm bước nhanh vào. “Chú muốn ăn cơm ở căn tin sao ạ?” Ngư Vi nhất thời có chút kinh ngạc. “Chú không ăn, tối nay còn có tiệc.” Bộ Tiêu thản nhiên vén rèm cửa để cô vào. Nhiệt độ trong nhà ăn ấm hơn bên ngoài rất nhiều, hương gạo chín thoang thoảng lan tỏa khắp phòng. Căn tin của trung học Z Ngư Vi đang theo học nấu ăn rất ngon, món nào cũng hấp dẫn và giá cả hết sức phải chăng. Vì vậy lúc trước có nhiều người bên ngoài chỉ vì muốn ăn cơm ở đây mà đặc biệt vào đăng ký mua thẻ ăn. Nhưng về sau trường học sợ có quá nhiều người lạ trà trộn vào không kiểm soát được nên đã bỏ không bán cho người ngoài nữa. Hiện tại chỉ có giáo viên học sinh và nhân viên trong trường mới có thể ăn cơm ở đây. Ngư Vi còn đang lo lắng Bộ Tiêu sẽ bị đuổi ra ngoài, kết quả sau khi chọn thức ăn xong, cô thấy anh lấy từ trong túi quần ra một cái thẻ ăn, quẹt thẻ giúp cô thanh toán. “Phải ăn hết.” Anh tìm một chỗ đi tới, đặt cái khay trên tay xuống, rồi ngồi đối diện nói với Ngư Vi. Thức ăn do anh chọn, đầy ắp, Ngư Vi nhìn khay cơm cảm thấy nhiệm vụ này có chút khó khăn, nhưng không dám phản đối, chỉ có thể yên lặng cầm đũa lên. Cô đang miệt mài cố ăn hết, thì thấy Bộ Tiêu bất ngờ đưa qua một cái thẻ ăn. Thẻ có màu trắng bên trên khoét một lỗ nhỏ treo con hồ ly trang trí bằng nhựa rất đẹp, giống hệt con hồ ly trên chìa khóa xe anh mà lần trước cô đã trông thấy. Ngư Vi nhìn chằm chằm con hồ ly kia, khoảng khắc đó đến từ chối cô cũng quên mất. “Dì nhỏ của cháu sao lại không biết xấu hổ như vậy chứ?” Lúc cô còn đang ngây ngốc, Bộ Tiêu bỗng cất tiếng, con ngươi đen láy lấp lánh quầng sáng bạc: “Cái mặt già nua đó chắc thuộc giống dưa chuột? Đúng là thiếu ăn đòn mà…” Nghe anh độc địa như vậy, Ngư Vi lại cảm thấy có chút buồn cười, thậm chí đến cả Từ Ấu Oánh cô cũng thấy không hận nổi. “Có lẽ do cuộc sống không hài hòa?” Ngư Vi vừa cắn miếng sườn chua ngọt vừa hờ hững nói. Trước giờ, lúc nào Bộ Tiêu cũng thấy cô nói năng khéo léo cẩn trọng như bà cụ non, bây giờ đột nhiên hời hợt bung ra một câu như vậy, khiến anh không nhịn được bật cười thành tiếng, đôi mắt hoa đào nhìn Ngư Vi có chút dở khóc dở cười: “Cháu nói gì?” Ngư Vi xấu hổ sao có thể lặp lại lần nữa, chỉ cúi đầu chăm chú ăn canh. Thấy cô không nói gì, Bộ Tiêu liền nhìn cô chằm chằm, Ngư Vi uống xong bát canh, ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt to trong vắt như dòng suối mùa xuân, khuôn mặt kia chẳng lớn hơn cái bát đựng cơm bao nhiêu, anh nhất thời chẳng biết phải nói gì. Lặng lẽ ngắm nhìn cô ăn cơm, cho dù khi ăn hay khi nói chuyện cũng đều thong thả ung dung hệt như con mèo nhỏ, dường như không phải đang ăn cơm mà là đang liếm móng vuốt. Ngư Vi biết vừa rồi mình quá phấn khích nên đã vô tình bộc lộ ra góc nhỏ của riêng mình. Ở bên Bộ Tiêu, trái tim cô luôn tràn ngập niềm vui và sự thư thái, cô thấy mình không cần phải đắn đo lưỡng lự, có thể tự do nói bất cứ điều gì mình muốn, có lẽ bởi anh cũng cảm thấy giống như cô vậy. Sau đó Bộ Tiêu hờ hững nói rằng anh đã đem hết toàn bộ phí sinh hoạt ông nội Bộ gửi cho cô và Ngư Na đổi thành vật dụng hàng ngày, thẻ ăn chính là một trong số đó. Ngư Vi ngẩng đầu nhìn anh, tròn xoe hai mắt, cô thật sự không nghĩ còn có biện pháp như thế. “Không phải bà ta coi chú như kẻ ngốc mà lừa gạt sao…” Bộ Tiêu cong môi cười, nhịp nhịp cái bật lửa màu bạc trên tay: “Để xem bà ta còn có thể cướp cái gì, váy nhỏ hồng phấn hay là quần bó màu trắng đây, có cướp cũng phải xem bà ta có năng lực để mặc không.” Nghe anh nói vậy, Ngư Vi có thể mơ hồ đoán ra anh đã đổi tiền thành những gì, đầu tiên là thẻ cơm, sau đó là văn phòng phẩm, cặp sách, quần áo và giày dép. Cô biết mỗi tháng ông nội Bộ cho hai chị em cô rất nhiều tiền, nhưng không nghĩ có thể đổi được nhiều thứ đến vậy. Lúc hai người ra khỏi nhà ăn cũng là thời điểm lớp tự học buổi tối sắp bắt đầu, càng lúc càng có nhiều học sinh nhộn nhịp đi vào cổng trường. Ngư Vi cố bước thật chậm, cứ từng bước từng bước một, khoảng khắc vui vẻ bình yên quá ngắn ngủi, cô cũng không biết đến khi nào mới được nhìn thấy anh lần nữa. Nhưng khi tới dưới lầu dãy tòa nhà phòng học, Ngư Vi tính mở miệng nói lời tạm biệt, bỗng nghe anh gọi lại: “Cuối tuần này là sinh nhật tiểu Huy, ông già và chị dâu cả nói mời cháu tới nhà ăn cơm, còn bảo cháu mời thêm mấy bạn học trong lớp…” Ngư Vi nghe anh nói vậy, bàn chân đang bước lên bậc thang bỗng khựng lại, cô cúi đầu đứng đó, nhất thời cảm thấy khá băn khoăn. Dù sao cũng là tiệc sinh nhật, nếu tới tham dự thì phải mang theo quà tặng, hơn nữa lại đúng vào dịp cuối tuần, ngoài đồng phục đi học ra cô không còn bộ quần áo nào khác có thể mặc ra ngoài. Nên từ trước tới giờ, cho dù trong lớp có bất kỳ hoạt động gì hay có bạn mời đi hát karaoke, đi ăn cơm, xem phim cô đều từ chối. Thật ra liệt kê nhiều như vậy, nhưng tổng kết lại cũng chỉ có hai lý do, thứ nhất là cô và bạn cùng lớp không có nhiều chuyện để nói với nhau, cô không muốn và cũng không có điều kiện để tham gia các buổi hội họp mở rộng mối quan hệ giao lưu bạn bè; thứ hai là cô không có tiền. “Cháu …” cô khẽ ngập ngừng, hai chữ ‘không đi’ đã vươn tới bờ môi bất ngờ bị cô nuốt lại, những lời luôn ấp ủ trong lòng bỗng phá kén mãnh liệt tuôn ra: “Chủ nhật, chú cũng ở nhà ạ?” Trong bóng tối sâu thẳm, ánh sáng hắt ra từ dãy phòng học trên lầu rọi vào Bộ Tiêu khiến anh mông lung như ẩn như hiện, trong cái tranh tối tranh sáng đó Ngư Vi cảm thấy dường như anh ở bên cô thật gần. “Sao thế? Chú không ở đó, sợ sao?” Bộ Tiêu nhìn cô hỏi. Ngư Vi gật đầu, nép mình vào bóng đêm giúp cô can đảm hơn rất nhiều: “Có chú, cháu yên tâm hơn.” “Ừ,” trong bóng tối Bộ Tiêu mỉm cười, khẽ nói: “Vậy thì ở nhà.” Ngư Vi không ngờ anh lại đồng ý với mình, cô cúi đầu nhẹ mỉm cười khóe môi cong khẽ khàng như mảnh trăng non e thẹn vội núp vào mây. Sau khi tạm biệt rồi, cô thấy anh vẫn đứng đó không chút động tĩnh, cứ đứng yên như vậy nhìn cô mỉm cười, khoảnh khắc đó bước chân cô khựng lại do dự chẳng muốn đi, cô đưa mắt nhìn anh. “Lần này, đến lượt chú nhìn cháu đi.” Lúc anh nói những lời này, giọng nói như ẩn giấu đi nét trêu chọc thường ngày, nhưng Ngư Vi thấy, trong bóng đêm sâu thẳm, đôi mắt anh rất sáng, anh đang cười. Ngư Vi bỗng thấy cổ họng mình như có thứ gì đó thít chặt, chua xót ngập tràn. Thì ra anh biết, lúc nào cô cũng nhìn bóng lưng anh rời đi, nhìn anh đi, anh biết cô day dứt. Sau khi tạm biệt anh lần nữa, Ngư Vi xoay người đi thẳng vào hành lang, bên trong rất tối, ánh sáng của tầng trên không rọi tới được, lúc này vô cùng yên tĩnh. Cô cắm cúi bước đi không quay đầu lại, nhưng khi tới lối rẽ, cô vẫn không khống chế được đôi chân mình, nó dừng lại, đứng ở góc khuất nơi anh không thể thấy, dõi theo anh. Bộ Tiêu vẫn chưa rời khỏi, anh yên lặng đứng đó, cúi đầu đốt cho mình điếu thuốc. Ngón tay gạt nắp bật lửa, âm thanh ‘poong’ trong trẻo vang lên, ánh lửa quyện vào quầng sáng trắng của ngọn đèn trên lầu rọi vào dáng anh, cao gầy mà thẳng tắp. Anh thở ra hai làn khói mỏng mảnh sau đó xoay người rời đi, bóng lưng anh từng bước hòa vào bóng tối, từng đường nét trên cơ thể anh là từng nét cô khắc vào lòng. Đột nhiên Ngư Vi nghĩ, yêu một người chính là, cho dù có bao lần dõi theo bóng lưng đó rời đi, vẫn sẽ không bao giờ đành lòng cất bước quay đi trước. Luôn có những khoảnh khắc, Ngư Vi bất chợt nhận ra tình cảm cô dành cho Bộ Tiêu mãnh liệt đến mức nào, là một thứ tình cảm chính cô cũng không thể nói hết, cô ỷ lại vào anh, say đắm, nhung nhớ, quyến luyến… vào lúc này tất cả cảm giác đó ùa tới hỗn loạn như vậy. Cô thấy anh tan vào trong bóng đêm, rõ ràng trước đó nơi này có hơi thở nụ cười của anh, vậy mà giờ đây chẳng còn lưu lại chút gì. Ngư Vi mò mẫm trong bóng tối đi lên lầu, cô cố bước thật khẽ để không đánh thức những chiếc đèn cảm ứng âm thanh, giữ lại bóng tối, giữ lại chút dư vị của anh. ***** Mấy ngày sau đó, Ngư Vi lại phát hiện ra một chuyện khiến cho phần tình cảm mà cô ngỡ đã lấp đầy trái tim mình không còn chút chỗ trống nào nữa, lại tiếp tục đâm chồi mạnh mẽ không cách nào khống chế được. Hôm đó, cô ở trong lớp thu lại bài kiểm tra trắc nghiệm môn toán đã được phát ra mấy ngày trước đó, lúc thu tới nhóm của Bộ Huy, trưởng nhóm nói hắn vẫn chưa nộp lại, Ngư Vi đành phải tự mình đi xuống sân bóng rổ dưới lầu tìm hắn. Bộ Huy nhìn thấy cô tới là phát phiền rồi, nhưng không nói gì chỉ sải chân đi nhanh về lớp, lôi từ trong cặp ra một bài thi nhăn nhúm ném qua cho cô. Lần thi trắc nghiệm này điểm số của hắn rất tệ, đội sổ môn toán, thầy Triệu đã chỉ đích danh phê bình, những bài thi có điểm số từ tám mươi trở xuống sau khi sữa hết lỗi phải đưa về cho phụ huynh xem qua và ký tên, không nghi ngờ gì, Bộ Huy cũng nằm trong số đó. Lúc Ngư Vi cầm bài thi của hắn nhìn lướt qua xem phụ huynh có ký tên hay chưa, ánh mắt cô chợt ngây dại. Một hàng chữ viết tay quen thuộc đập vào mắt, Ngư Vi thấy nhịp tim mình cứ tăng dần, cô cầm lên cẩn thận đọc lại. Là một đoạn ngắn nội dung rất đơn giản, thông báo đã biết kết quả kiểm tra, sẽ giám sát và đốc thúc việc học tập của Bộ Huy, sẽ bảo hắn cố gắng nổ lực để đạt được kết quả tốt hơn… vâng vâng, phần đề tên là hai chữ vô cùng phóng khoáng ‘Bộ Tiêu’. Điều khiến Ngư Vi kinh ngạc không phải là Bộ Tiêu ký tên trên bài kiểm tra của Bộ Huy, mà là chữ viết này với chữ viết trong bức thư tình lần trước cô nhận được, giống nhau như đúc. Chiều tối hôm đó trong lớp tự học, Ngư Vi thật sự không nhịn được nên mở lời hỏi Bộ Huy: “Lá thư lần trước của Tôn Đãi Cách, là do chú Út cậu viết giúp sao?” Bộ Huy đang uống nước, nghe cô hỏi vậy liền ngạc nhiên, hắn nhíu mày nhìn cô, nghĩ thầm trong bụng ánh mắt cô nàng này…, vậy mà cũng nhìn ra được sao? “Ờ.” Hắn đáp một tiếng, dù sao cũng chẳng phải chuyện của hắn, bị vạch trần cũng chẳng vấn đề gì, bản thân hắn cũng mãi tới khi Ngư Vi ngất xỉu mới biết, không ngờ anh em tốt của hắn lại bí mật đưa lá thư đó cho cô. Thằng nhóc Tôn Đãi Cách kia đến chết cũng không chịu nói nữ sinh mình thích là ai, mãi tới hôm Ngư Vi bị tuột huyết áp té xỉu, Bộ Huy nhìn thấy hắn đang ở dãy bàn đầu tiên vội phóng thật nhanh lao tới tính ôm kiểu công chúa, rốt cuộc bị Kỳ Diệu cản lại, lúc đó hắn mới biết ánh mắt của thằng nhóc đó quỷ dị như vậy, lại thích Ngư Vi. Bộ Huy len lén nhìn trộm Ngư Vi, bàn tay đang viết bỗng dừng lại, ngòi bút khẽ chạm vào quyển sách bài tập, dường như đang thất thần mông lung điều gì. Sau đó làn mi cong khẽ lay động như cánh bướm chập chờn muốn bay lên, ánh mắt như bừng tỉnh, cô lại cúi đầu tập trung làm bài. Kể từ hôm đó, sau khi biết được chuyện này, Ngư Vi vẫn không thể tin đó là sự thật, mặc dù đã nhận được câu trả lời chính xác của Bộ Huy nhưng cô vẫn sợ có gì đó nhầm lẫn, lòng như có con sâu nhỏ gặm nhấm, cuối cùng không kìm nén được đã gửi tin nhắn hỏi Bộ Tiêu. Không ngờ anh lại vô cùng thoải mái thừa nhận: “Ừ, chú viết.” Đêm đó, Ngư Vi mất ngủ, màn hình di động cứ chợt sáng chợt tối, cô đọc đi đọc lại tin nhắn của anh, nhưng rốt cuộc vẫn không cách nào chìm vào giấc ngủ. Cô xuống giường, bật đèn bàn lên ngồi viết. Trí nhớ của Ngư Vi rất tốt, lá thư này cô đã đọc hai lần nên những lời trong đó vô tình vẫn còn trong kí ức, cô thầm nhớ lại, chưa tới nửa phút sau những câu chữ đã bắt đầu viết xuống. Vì sao… Rõ ràng cô đã ngưỡng mộ anh đến vậy tựa như không còn giới hạn nào, thế nhưng càng lúc càng phát hiện ra những điểm khác ở anh cứ cuốn cô vào sự hấp dẫn đó, như thể tìm được sự đồng cảm nơi sâu thẳm nội tâm. Thư anh viết rất hay, ‘Cuộc đời này vô giá, cả đời tôi chỉ cần yêu một người’, ‘Em ở nơi này, trong tim tôi, hãy mặc sức tung hoành’. Ngư Vi nhìn chằm chằm những dòng chữ trên trang giấy, chỉ hận nét chữ của mình mềm mại thanh mảnh quá, không thể hiện được dù chỉ một phần nhỏ sự mạnh mẽ tinh tế của anh. Không sai, chữ viết của Bộ Tiêu cũng là chữ viết đẹp nhất mà cô từng thấy, tao nhã mà không mất đi sự phóng khoáng, uyển chuyển nhưng không kém phần mạnh mẽ. Cả đêm dài Ngư Vi gần như không chợp mắt, cô đã hoàn toàn thấu hiểu cảm giác nhận được thư tình của chính người trong lòng mình viết, từng câu từng chữ trên đó đều của chính anh, nhưng tên người gửi không phải là anh, quả thật là một sự dày vò tra tấn. Ngư Vi khẽ cắn môi rời khỏi giường chuẩn bị đi học. Mùa đông đã đến, lúc một mình đi trên con đường vắng lặng, Ngư Vi hạ quyết tâm, cô phải cố gắng giữ gìn sức khỏe để học thật tốt cũng hy vọng dáng vẻ bên ngoài có thể đổi khác trưởng thành nhanh một chút. Một tuần sau đó, Ngư Vi đã trải qua một sự thay đổi rất lớn, vì có thẻ ăn, nên bữa cơm nào cô cũng ăn đúng giờ, ăn rất no, giờ giải lao giữa buổi học còn mua thêm thức ăn vặt, thường là trứng luộc và sữa, thỉnh thoảng cô còn đến sân vận động của trường để chạy bộ, cô muốn nổ lực hết sức để có thể cao lên và có được dáng vẻ khỏe mạnh. Hôm nay, lúc đang ăn cơm trưa ở căn tin, Ngư Vi vừa đặt khay cơm trên tay xuống bỗng nhiên bên tai truyền tới tiếng gào to. “Trời ơi, đuôi! Thẻ cơm của cậu, số dư còn tới hơn bảy trăm!” Kỳ Diệu sợ Ngư Vi lại nói dối mình len lén chịu đói nên dạo này thường đi ăn cơm chung với cô ở căn tin, lúc nghe thấy số dư trong thẻ cơm của Ngư Vi liền giật cả mình. Không sai, thời điểm Ngư Vi phát hiện ra chuyện đó cũng sợ hết hồn, sau khi cẩn thận xác nhận lại rất nhiều lần không sai, mới biết được trong thẻ vậy mà có tới hơn tám trăm tệ. “Đuôi, gần đây cậu có vẻ kỳ lạ lắm nha.” Kỳ Diệu bưng cái khay ngồi đối diện cô nói: “Cả ngày cứ ngẩn người, cậu bị sao vậy?” Ngư Vi nhìn cô nàng nhét cả nửa viên thịt xay như quả bóng nhỏ vào miệng, khiến xung quanh dính đầy dầu mỡ, cô rút một tờ khăn giấy lau giúp bạn, thầm nghĩ không biết có nên nói hay không? Cô chưa từng nói chuyện này với ai khác, cô thầm quyết định. “Tớ thích một người.” Ngư Vi yên lặng húp một ngụm canh, điềm tĩnh nói. “Phốc…” Kỳ Diệu vô cùng ‘đoan trang’ phụt hết cơm ra ngoài, bản thân còn bị sặc, vừa ôm chặt cổ họng vừa hỏi: “Khụ khụ khụ, cậu nói cái gì?!” “Tớ thích một người, nếu không phải anh ấy, cả đời này tớ sẽ không yêu ai khác…” Ngư Vi khẽ nói sau đó húp hết chén canh của mình. Kỳ Diệu thật sự bị mấy lời của cô dọa rồi, ho khan mãi một lúc vẫn không khỏi, khiến cho rất nhiều người trong nhà ăn xì xào liếc mắt nhìn: “Cậu cậu cậu, cậu thích ai hả?” Ngư Vi nhẹ nhàng đặt cái chén xuống bàn, ánh mắt trĩu lại, cho tới giờ cô chưa từng nói qua tên anh, ngay lúc này cô cũng không dám nhắc đến, hiện tại cũng không phải là thời điểm thích hợp để nói ra, vì vậy cuối cùng cô vẫn lắc đầu: “Có lẽ vẫn nên giữ bí mật thôi.”