-Sao...?_Im lặng không phải là cách, Giai Băng quyết định tiếp tục cứu mình_Cách này đối với ai cũng có lợi, tôi tránh khỏi phiền phức, hai cô cậu đây cũng không cần vì ghen tuông mà sứt mẻ tình cảm, ai đi đường nấy. Gõ gõ đầu ngón tay vào má, Giai Băng nhẹ giọng phân tích. Không biết cố ý hay vô tình, cô quên mất kế hay của mình 3 lợi 1 hại. Mà cái người bị hại bị cô lãng quên kia, lại là người hỉ nộ vô thường, bụng đầy một đống căm giận, mắt đầy tơ máu nhìn cô chằm chằm. -Này! Đừng ngây ra đó! Có làm hay không?_Hơi chút bực bội trước biểu tình hoá đá của đối phương, Giai Băng nóng lòng hối thúc. -Im mồm!_Đây là cách 3 người trong cuộc thiện ý đáp trả "tâm tình" của Giai Băng, thanh âm đồng loạt vang lên rất to, rất có trọng lực, khiến cô bất giác giật nảy mình, mọi ý nghĩ trong đầu bị dọa cho bay mất. Thực oan uổng! Giai Băng muốn hét lên với đám người kia mắng mỏ một trận, nhưng trước mấy cái đầu gần như muốn bốc khói kia, cô chỉ có thể vén tóc cười ngây ngô vô tội. Hổ không gầm thì người ta tưởng là mèo bệnh. Sau khi thoát khỏi trạng thái bị đả kích, Đằng Dạ biết thời biết thế túm lấy cổ tay Giai Băng, một mạch lôi cô nàng ý muốn đào tẩu. Ai ngờ, tuy bị đòn phủ đầu của Giai Băng làm hoa mắt chóng mặt, nhưng Tử Thần lại rất dễ tìm lại được sự tỉnh táo thường ngày. Anh nhanh chóng đưa thân đến trước mặt Đằng Dạ, cao ngạo mà cản lối. -Chúng ta chưa xong chuyện!_Vứt bỏ đi dáng vẻ trêu cợt lúc nãy, Tử Thần nghiêm túc vào chủ đề chính_Đi đâu đó nói chuyện, được chứ?