Đồ Ngốc! Tôi Là Chồng Của Em!!
Chương 41
-Em..._Đúng là lừa tình, Giai Băng nhìn bề ngoài không tệ sao đầu óc lại ngây thơ thế? Cái chỉ số IQ ba chữ số kia của cô là đồ giả à? Đằng Dạ ngao ngán tự vấn mình rồi không cần hỏi han gì rườm rà thêm nữa, bế thốc cô tiến về phía phòng tắm.
-Này...anh muốn làm gì?_Hoảng hốt nhìn cánh cửa nhà tắm đang mở rộ hé lộ bệ bồn bầu trắng tinh bóng lóa đến mức hội người mù cũng cảm thấy chói, Giai Băng kinh hãi nhớ đến mấy chuyện... trong các tiểu thuyết 18+ Tình Phong để vương vãi khắp nhà, lo lắng bấu chặt lấy bả vai nam tính của Đằng Dạ mà nhắc nhở_Anh tuyệt đối không được làm bậy, tôi còn muốn vui chơi thêm mấy năm nữa!!
Kêu la xong, Đằng Dạ rốt cuộc không chịu nổi cái loa phát thanh vĩ đại của mình nữa, ngay lập tức đặt Giai Băng ở trên thành bể tắm.
-Giờ em muốn tôi tắm cho em hay em tự tắm?_Thanh âm của Đằng Dạ toát lên nét nguy hiểm nồng nặc xông vào các giác quan thính nhạy của Giai Băng, khiến cô không khỏi xác định tư tưởng "Anh thử động vào người tôi xem, tôi thề sẽ cắn lưỡi tự vẫn cho anh xem."_Sao nào?
-Tôi...tự thân vận động!_Giai Băng quả quyết nói.
-Được!_Đằng Dạ đầy ý vị đánh giá. Anh đứng dậy, phóng khoáng ném cho cô ánh nhìn cũng đầy ý vị nốt rồi thuật tay, đẩy mạnh Giai Băng ngã vào trong bể nước mát lạnh. Đoạn, thâm sâu gửi lời chúc cho cô_Vui vẻ, bà xã.
3 tiếng 23 phút sau, khi vợ chồng cô đều đã sạch sẽ tinh tươm, người không còn đất, đầu không còn gàu, một chuyện khác lại nảy sinh.
Đó là...
-Có gì muốn nói thì nói đi, không cần lườm tôi gớm thế!_Lật lật đống tờ giấy nhặng xị trên tay ra vẻ bận rộn lắm, Đằng Dạ mặc chiếc áo choàng tắm trắng để lộ hơn khuôn ngực rắn chắc nam tính phô diễn trước mặt "quái thú" Giai Băng theo đúng kiểu kiều nữ câu dẫn đại gia, người tựa hẳn vào thành giường vô cùng thoải mái, thư thả.
-Có phải anh đã thay đổi nội thất căn phòng này, đúng không?_"Giường công chúa trang nhã của tôi ơi! Cái cốc bé tí xinh xắn của tôi ơi!..."
-Ờ!_Đằng Dạ lười biếng đáp trả, nhưng đủ để khiến Giai Băng cứng họng không biết nói gì. Một tiếng "ờ!" đã đầy uy lực làm cô tâm không phục, tình không nguyện quy hàng như thế, liệu sau này anh ta đòi hỏi cô cao hơn thì biết tính thế nào đây? Giai Băng bỗng thấy lo ngại cho tương lai sợ chồng hơn sợ dã thú của mình. Tại sao ư? Trước dã thú cô có thễ co chân chạy bạt mạng rồi chết, còn trước Đằng Dạ...thà đem cuốc đào cái huyệt cho rồi.
-Còn gì nói luôn đi!_Dù vẫn chú tâm vào đống giấy tờ trên tay nhưng vẫn nhận ra ánh nhìn gắt gao của vợ gửi đến nơi mình, Đằng Dạ đều giọng.
-Chắc anh thích mặc áo choàng tắm lắm hả? Tôi khuyên anh nên mặc áo quần chỉnh chu đi, mặc hoài thế hại não người lắm!_Giai Băng thẳng thắn góp ý.
-Mặc tôi!
-Tôi muốn đi nấu chút đồ ăn, đói rồi!_Không hiểu sao, Giai Băng cảm thấy thanh âm của mình lúc này có chút nũng nịu bất thường đến qủy dị.
-Đói?_Đằng Dạ nhướn mày nghi hoặc.
-Tôi có thể cho anh nghe thấy tiếng gào thét của dạ dày tôi để minh chứng những gì mình vừa nói!
-Được! Nấu tôi một suất!_Đằng Dạ không bỏ phí cơ hội lợi dụng.
-Biết rồi! Tôi sẽ nấu cho anh món "Đềh Nhất"!_Đang vui vì cuối cùng cũng được cởi bỏ "xiềng xích" áp lực, được giải phóng ra khỏi căn phòng 4 bề là tường này, Giai Băng anh hùng không câu nệ tiểu tiết, khí thế gật đầu cái ụp đồng ý rồi quay người bay ra khỏi phòng trước khi ai đó giở chứng rút lại lời vừa nói.
1 phút khá ngắn trôi qua...
5 phút hơi dài bẽn lẽn chạy vào quá khứ...
20 phút tựa hồ 20 tiếng nặng nề nhích mình bỏ đi...
Và 40 phút chớp nháy trở thành dĩ vãng...
Kể từ khi Giai Băng quay người bước đi không ngoảnh lại, đã 40 phút trôi qua làm cho Đằng Dạ bắt đầu ý thức được khái niệm thời gian, rời mắt khỏi đóng giấy tờ vướng víu quan sát mọi thứ xung quanh phòng. Giai Băng vẫn chưa trở lại!
Bực bội, Đằng Dạ lười nhác cau mày xuống giường, vội vã từng bước mở cửa ra ngoài. Nhưng trước khi thẳng hướng bếp xông pha, anh tạt ngang qua phòng Đằng Hy xem xét.
Không có ai cả! Điều này thôi thúc anh tiến về phía WC chung trong căn hộ dò la.
Không có ai cả! Hiện trường trong diện tình nghi còn sót lại mỗi căn bếp. Thế là Đằng Dạ không do dự lao đi, như tiên ông lướt gió nhẹ nhàng vụt vào căn phòng đèn điện sáng trưng.
Đúng như Đằng Dạ đã suy đoán, Giai Băng ở trong bếp, nhưng cô không ở một mình mà còn có Đằng Hy ở bên cạnh. Bọn họ đang rất tình tứ, thần giao cách cảm cúi đầu vừa thổi phù làn khói trắng bay trên tô mì tôm vừa múc lấy múc để bỏ vào miệng, tiếng húp nước phát ra khiêu gợi đến mức cái dạ dày chưa bao giờ biết réo lên kêu đói của anh bỗng dưng phản ứng lại một cách mạnh mẽ.
Chết tiệt!
-Hai người đang làm gì vậy?_Đàn ông những lúc bị cho leo cây trong tình trạng đói meo thường có bộ mặt vô cùng đáng sợ.
-Ăn mì "Đệ nhất"!_Đằng Hy không ngại làm ke thứ 3 chen chân vào cuộc sống tân hôn của 2 con người trẻ lên tiếng đáp trả thay cho Giai Băng đang ăn dở sợi mì khá dài, khóe môi nở nụ cười thất điên bát đảo rồi cặm cụi múc một muỗng mì bỏ vài miệng, nhai tóp tép trông vô cùng ngon mắt như mấy anh chàng quảng cáo mì tôm trên TV.
-Ơ? Xin lỗi, quên gọi anh ra ăn cùng!_Bạt vía kinh hồn nhớ ra điều quan trọng bị cơn đói làm cho quên mất, Giai Băng ngẩng đầu đưa khuông mặt tèm lem nước mắt hòa trộn nước mũi thảm thương không chịu nổi nhìn Đằng Dạ oán khí ngun ngút trời xanh, giọng nói nhỏ nhẹ ngắt quãng trong những tiếng khịt mũi.
Ngớ người nhìn Giai Băng nhạt nhòa nước mắt, Đằng Dạ tựa như có chút hổ thẹn bối rối, không nói gì mà chỉ chăm chú soi mắt lên người cô.
-Oài! Đằng Hy! Hình như chúng ta cho ớt hơi nhiều thì phải, cay quá, tôi chảy nước mắt nước mũi hết cả rồi!_Thấy Đằng Dạ có vẻ xuôi xuôi, Giai Băng quay ngoắt sang Đằng Hy nói, tay với lấy khăn lau chấm chấm đống dung dịch hỗn tạp trên mặt mình rồi hì hục ăn tiếp.
-Được!_Biết rõ được bản chất thực sự của người kia, Đằng Dạ u ám gằn giọng, gạt đi cơn đói đang cố phân tán lí trí trong bụng, quay người thẳng thừng bỏ về phòng.
Đến lúc này, Giai Băng mới tường tận cái sai vĩ đại đè nặng trên lưng mình. Đôi đũa ĩnox trên tay cô rơi xuống, lăn long lóc trên bàn, lệ không cần bị ớt tác động cũng tự nhiên đau đớn rơi xuống thành hàng dài. Thôi xong rồi!
-Yên tâm, nếu em cầu xin...anh có thể bảo vệ em!_Đằng Hy lúc nãy cũng bỏ đũa xuống, chống tay lên má quan sát Giai Băng rồi chìa ra một sự giúp đỡ. Nhưng, theo nguyên tắc sống của anh, đằng sau sự giúp đỡ tận tình này...luôn ẩn chứa một sự trả giá đắt đỏ.
***
-Ông xã, em...........mặc dù cảm thấy mình hoàn toàn đúng....nhưng...em sai rồi!
P/s: Thêm một lần nứa Su trân trong thông báo, Giai Băng nhà ta vừ gây thêm tội cho mình. Hình phạt là gì? Mời cái bà góp ý xây dựng, hehe
Mà tuân này tui thi roy đó, thi xong sẽ đền bù thiệt hại cho mọi người.................................................................................nếu có thể
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
43 chương
23 chương
47 chương
6 chương
111 chương
155 chương