Đồ Ngốc! Tôi Là Chồng Của Em!!
Chương 33
-Đồ ngốc, tôi là chồng của em, không mang, thằng nào mang?_Khinh giễu trả lời Giai Băng, Đằng Dạ không quên hảo tâm "nhắc nhở"_Cứ thử làm mất nó xem, bán thân mà trả nợ cho tôi!
Đúng lúc Giai Băng ngây ngốc chậm rì rì tiêu hoá những gì được "lĩnh giáo" từ miệng chồng mình, tràng cười khả ố len lỏi qua lớp lớp phân tử khí, thẳng thừng đâm sầm vào tai cô, ngày 1 to dần, đáng sợ hơn.
Như con mồi nghe thấy tiếng gầm đói khát của mãnh thú, Đằng Dạ ngay lập tức phản xạ có điều kiện, vất hết hình tượng chui qua cửa sổ nhảy phốc xuống dưới bảo toàn tính mạng.
Anh ta lặng lẽ rời đi, Giai Băng không điên níu kéo làm gì, nhưng anh ta thân mình chưa lo xong còn dám tạm biệt cô bằng nụ hôn chuồn chuồn "đạp" nước, gian mãnh cười hết sức tà ác:
-Bình an, bà xã!
Người không vì mình trời chu đất diệt, tuân theo quan niệm "vợ chồng có phúc cùng hưởng có hoạ cùng chịu", Giai Băng vừa thấy đám nhà báo bước vào đã giả vờ kinh ngạc hét lên, đôi mắt to tròn trời phú tù động vài mộng nước trên khoé mi:
-Đằng Dạ, anh nhảy qua cửa sổ làm gì vậy? Nguy hiểm quá!
Ngay sau đó, phòng bệnh cô đột ngột vắng tanh như chùa, im ắng đến mức có thể nghe thấy tiếng la ó quen thuộc:
-Đằng nhị thiếu gia! Phiền cậu nán lại chút!
-Đừng chạy! Đằng nhị thiếu gia!
***
Việc Đằng Dạ trở trời trở gió đến thăm Giai Băng cứ như một ngòi nổ khai màn cho những cuộc thăm non bất thình lình tiếp theo.
Sau Đằng Dạ là Đằng Hy, ông anh trai cuối cùng cũng biết mình có một đứa em dâu đang ngồi viện mọt gông đấy.
Nhưng, Giai Băng thì chẳng khoái chút nào, tuy anh ta đẹp trai, giàu có, đối với cô lại là một mớ phiền toái vô định hình.
Hôm ấy, Đằng Hy áo sơ mi trắng hơi nhăn nhúm, đầu tóc khá rối như thể chưa chải, mặt trông khá nhợt nhạt, tay cầm túi ổi thơm ngậy thản nhiên bước vào phòng bệnh của Giai Băng. Vừa thấy cô ngồi an nhàn, cười nắc nẻ đọc truyện, anh nhíu mày một cái rồi không nói gì tống túi ổi vào người cô.
-Đằng Hy?_Lúc này mới rời mắt khỏi cuốn truyện, Giai Băng sững sờ nhìn bộ dạng của anh, lòng dấy lên chút hiếu kì. Anh ta đến thăm cô có cần làm cái vẻ mắt khó chịu đó không? Cô đâu bắt anh ta đến.
-Chặn đám người mặc đồ đen lại cho tôi, túng quá có thể gọi cảnh sát đến hỗ trợ!_Nhanh chóng nói vào điện thoại ra lệnh cho người nào đó rồi cúp máy, đứng lặng thêm vài phút rồi...bỗng ngã nhào xuống, đè thẳng lên người Giai Băng không thương tiếc.
-Ế! Đằng Hy...anh làm gì vậy?_Yếu ớt đẩy người Đằng Hy sang bên, làm anh ta cả người rơi phịch xuống giường một cách nặng nề, Giai Băng kinh hãi đề cao cảnh giác, bỗng dưng cảm thấy có đám nhà báo lắng nhắng kia cũng thật tốt, ít ra cô cũng không bị anh chồng khi dễ thế này.
Tuy nhiên, vài phút dài trôi qua, Đằng Hy vẫn không hề nhúc nhích, hơi thở nặng tựa chì của anh phả vào không trung yên lặng, làm Giai Băng có cảm giác như thể hơi thở của anh bị nghẽn lại, khó khăn lắm mới thở ra vậy.
Có chút lo lắng dấy lên, Giai Băng đưa mắt nhìn Đằng Hy nằm bên cạnh, thấy mắt anh hoàn toàn nhắm nhiềm như đang chìm vào giấc ngủ sâu vào đó. Đôi lông mày anh nhíu lại, tựa hồ rất khó chịu. Bất giác, Giai Băng đưa tay ướm lên trán anh, có chút rùng mình khi lượng nhiệt nóng bừng ở da anh ngột ngạt truyền vào tay mình.
Chẳng nhẽ, anh bị sốt? Anh bị sốt sao vẫn còn đến đây thăm cô? Không phải vừa gặp đã yêu cô say đắm đấy chứ?
Ý nghĩ nhỏ nhoi này vừa mọc mầm trong đầu Giai Băng đã khiến cô không khỏi hốt hoảng nhổ đi sạch. Sao cô có thể tự sướng đến mức này chứ! Đằng Hy là ai-là kẻ cho cô ăn kẹo hết hạn sử dụng mà không lường trước hậu quả cô sẽ bị Tào Tháo rượt đấy!!!
Tức tối hồi tượng lại một thời mình chui rúc ở Washington City không thể rời nửa bước, Giai Băng nghiến răng muốn nhân cơ hội trả thù. Thì ngay lập tức, cánh tay to khỏe của Đằng Hy bỗng choàng lấy cổ cô, kéo cô nằm lăn bên cạnh anh ta...
-Có thể cho tôi nhìn thấy sâu bên trong của em, được không???_Đằng Hy tuy ở trong tình trạng nóng bừng thân thế và có dấu hiệu sốt nặng vẫn cố chấp nâng người dậy, tay choàng qua người Giai Băng như muốn kìm kẹp, cánh môi mỏng thâm ý vị trường cong nhẹ phát ra luồng thanh âm trầm thấp nhẹ nhàng mị hoặc. Đôi mắt anh nhìn chăm chăm vào cô, sâu dưới đáy giác mạc lóe lên một tia sáng...không rõ ý vị.
P/s: Xin lỗi các bà, dạo này bận quá nên thế này thui nhá, sẽ bù sau, hihi, mog các bà ủng hộ.
Các bà nghĩ, Đằng Hy có giở trò gì với Giai Băng nhà ta không nhở??? Heheh
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
26 chương
61 chương
1674 chương
107 chương
110 chương
235 chương