Hôm nay, Giai Băng dậy rất sớm. Không biết từ khi nào, Đằng Hy cũng đã tỉnh, ánh mắt của anh ta ẩn chứa sự phức tạp khó nói, thi thoảng lại phóng về phía cô. Nhưng Giai Băng không quan tâm, cô vốn đã rõ, ánh mắt ấy là ánh mắt của dã thú rình mồi, và cô là con mồi đã ‘được’ xác định rõ từ trước… Chắc, người thu nhận cô tiếp theo là Đằng Hy cũng nên. Giai Băng thở dài, tiếp tục những công việc đang dang dở. Tới quá trưa, chuyện gì phải đến rồi cũng đến, Đằng phu nhân xuất hiện, với bộ mặt nghiêm nghị sau cặp kính râm thời thượng. Giai Băng mím môi, lòng chợt nhộn nhạo khó hiểu. Đằng phu nhân không nói gì, sải bước vào phòng giữa, quét mắt một lượt đánh giá. Giai Băng cũng nhanh tay pha ấm trà mới mời bà. Cô chưa bao giờ chứng kiến thái độ nghiêm nghị của Đằng phu nhân như bây giờ, tâm khảng dấy lên chút lo sợ. - Lâu như vậy, cách pha trà của con vẫn chẳng tiến bộ thêm chút nào! _ Đằng phu nhân chậm rãi nhấp một ngụm, không ngần ngại nhăn mày, quở trách đầy mỉa mai. - Con không nghĩ mẹ cũng chú ý đến những thứ này. _ Giai Băng cười chua chát nói, tự nhấp trà thưởng thức thành quả của mình - Không thưởng thức đâu có nghĩa là ta không chú ý _ Đằng phu nhân ném cho Giai Băng ánh nhìn sắc lẻm đầy ý vị cảnh cáo _ Từ khi nào con có ý nghĩ sai lạc đó vậy? Ngay khi lời nói của Đằng phu nhân vừa tan biến, Đằng Hy đang dựa người vào tường, tai đeo earphone, tay cầm cốc cà phê, vừa nhâm nhi vừa nghe nhạc chợt động, tròng mắt đen của anh ta hé ra, láy lên chút ánh sáng kì dị rồi biến mất. - Được rồi ạ! Mẹ không cần phải tìm đá lót đường nữa đâu! _ Giai băng đặt nhẹ tách trà lên đĩa, tao nhã ngẩng đầu, bình thản nhìn Đằng phu nhân. Tay cô miết khóe môi, như lau đi giọt trà con vương trên đó. - Đá lót đường? _ Khuôn mặt Đằng phu nhân có chút cứng ngắc, nhưng không lộ liễu để người ngoài nhận ra. Bà nhìn Giai Băng chằm chằm, ánh mắt lạnh không nói lên được điều gì _ Giai Băng, con là người thông minh, chắc không cần ta phải nói ra nữa chứ? Giai Băng nghiêng đầu vuốt tóc không đáp, nở nụ cười đúng chất của kẻ bất cần đời. Đằng phu nhân khó chịu nhăn mặt, kiên nhẫn nhắc lại: - Giai Băng, con muốn tự đi hay để ta đưa con đi? - Con muốn tự đi... nhưng mẹ định làm thế nào về chuyện li hôn giữa con và Đằng Dạ? _ Giai Băng hạ mắt, đọng tiêu cự lên chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út tay trái của mình, dịu mắt chiêm ngưỡng. Rồi, cô ngẩng đầu, nhìn Đằng phu nhân _... và liệu Đằng Dạ sẽ đồng ý? Đằng phu nhân lập tức cười lạnh. - Con không cần bận tâm, chuyện này vốn rất dễ giải quyết. - Dễ? _ Giai băng hồ nghi nhắc lại, trong lòng có dự cảm thực không tốt.