Đồ ngốc ! anh yêu em - lyn ngốc
Chương 2 : Đụng đầu.
Chap
2: Đụng đầu
Rầm …
- Ui da …
Hình như nó đâm vào ai đó. Nó bật ra sau, té dập
mông. Xuýt xoa cho cái thân mình, nó cố đứng dậy. Phủ lại cái váy, chân, tay.
Giờ nó mới để í đến người đụng phải nó …
Oa *sáng mắt* hắn quả thật rất đẹp trai, mái tóc đen
bay lòa xòa trong gió. Đôi mắt lạnh lẽo ánh lên nỗi buồn sâu thẳm trong lòng,
hàng lông mi dài cong. Nhìn đôi môi và gò má là biết ít cười. Cả người toát lên
vẻ lạnh lùng. Nhưng chính sự lạnh lùng đó lại càng khiến hắn ta thu hút hơn, đẹp
trai hơn, khí phách hơn.
- Nhìn đủ chưa vậy? – Giọng lạnh lùng của hắn khiến
nó giật mình trở về thực tại và có chút ngại
ngùng. Nó cúi rạp người vẻ hối lỗi.
- Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố í đâu …
- Hừ, lại là cái kiểu làm quen cũ rích – Vẫn cái giọng
điệu lạnh lùng làm nó giật mình.
“Làm quen sao? May là ta mới vào trường thôi nhá.
Không thì ngươi không yên ổn rồi.” nó nghĩ thầm.
- Còn không mau cút đi nhìn mà ngứa mắt! – Câu nói lạnh
tanh của hắn đã đụng vào lòng tự cao của nó. Không nhịn được nữa nó cãi lại:
- Nè. Tôi nhịn đủ rồi nha. Tôi không chú í nên mới
đâm vào cậu thôi nhá. Xin lỗi thì cũng xin lỗi rồi. Cậu đừng tưởng ai cũng như
cậu nghĩ. Làm như tôi muốn đâm vào cái loại người như cậu sao? Đồ phách lối. Cậy
có chút nhan sắc mà oai à! Làm quen ư? Xí, cái loại như cậu mà xứng để quen tôi
sao? Tôi xin lỗi cậu là tôn trọng cậu lắm rồi đó. Đúng là cái loại con trai mà
chảnh, kiêu. Hơn người ta cái gì mà sĩ vậy trời? Gặp cậu đúng là xui xẻo lớn
cho tôi mà. Người gì đâu mà thấy ghét. Hứ.
Nó tuôn một tràng rồi xóc cái balô lên hếch mặt đi
qua hắn kèm theo cái lườm lác mắt. (Tính bả là v á, tốt nhứt là k nên đụng vào
k thì bị nghe chửi đau tai. Rất là đanh đá ^^)
“Hôm nay là cái ngày gì vậy trời????” Nó hậm hực đi
về lớp để lại đằng sau một cái ống khói tức giận đang bốc ngùn ngụt.
- Đừng để tôi gặp lại cô lần nào nữa. – Khánh tức giận
nhưng nhanh chóng trở về vẻ bề ngoài lạnh lùng mê hồn của mình.
…
- Hộc … hộc … hộc … A! 11a1 đây rồi – Nó thở hổn hển
sau khi leo mấy cái cầu thang để lên được tầng 3. – Trường gì đâu mà to khủng
khiếp.
Nó chỉnh lại tư thế. Hít một hơi thật sâu rồi bước
vào cửa lớp.
- Thưa cô cho em vào lớp. Em là h/s mới ạ! – Nó nói
đầy tự tin và kèm theo nụ cười rạng rỡ để
lộ chiếc răng khểnh trắng muốt và hai má lúm đồng tiền dễ thương cực. Nụ
cười của nó khiến mấy anh chàng trong lớp chao đảo.
(Đó là nụ cười hút hồn không biết bao nhiêu anh chàng của nó á)
- Ừ, vào đây! – Cô vẫy tay ra hiệu cho nó vào lớp –
Giới thiệu với cả lớp đây là thành viên mới của lớp ta. Em tự giới thiệu về
mình đi!
- Chào tất cả các bạn, mình tên là Hà Mi h/s mới của
lớp ta. Mong mọi người giúp đỡ. – Nó cười tươi và nháy mắt tinh nghịch với Quỳnh
Anh ngồi dưới.
*Bốp … bốp … bốp …*
Cả lớp vỗ tay chào mừng nó. Riêng vẫn có ánh mắt
ghen ghét ở đâu đó và của một người nào đó.
- Được rồi, để cô xếp chỗ cho em. – Cô đảo mắt nhìn
quanh, cả lớp hầu như đủ chỗ hết rồi. Cô dừng lại ở cái bàn ở cuối lớp chưa có
ai ngồi và đằng trước là Quỳnh Anh. Cô chỉ tay vị trí đó rồi quay qua nó. – Em
xuống dưới kia đi!
- Ơ sao cô lại cho nhỏ đó … - h/s 1 ngỡ ngàng.
- Đó là chỗ của Khánh mà – h/s 2.
- Sao cô ta dám chứ - h/s 3 bất bình.
…
Nó vẫn thản nhiên đi xuống chỗ cô mới chỉ.
- Trật tự! Các em nhớ hòa đồng và giúp đỡ bạn Mi
nhé!
Cô nói rồi xách cặp đi ra khỏi lớp.
- Mày làm gì mà giờ này mới tới hả? Xém chút nữa là
đứng ngoài rồi – nhỏ Q.Anh quay xuống hỏi dò nó.
< Q. Anh tên đầy đủ là Trương Thị Quỳnh Anh. Là
tiểu thư con nhà giàu. Q. Anh và Mi rất thân nhau. Hai đứa chơi với nhau từ hồi
bé xíu. Q. Anh cũng mới chuyển về trước nó một tuần. Do có chút chuyện nên nó về
sau >
- Hôm nay là ngày xui xẻo của tao hay sao mà toàn gặp
chuyện đâu đâu á. Xui hết mức – nó nhăn nhó cất cặp vô ngăn bàn.
- Mà mày cũng sướng ghê ha, mới vào đã được ngồi
cùng bàn với Khánh rồ!
- Khánh? Là ai? Mà tao cũng chả quan tâm – nó thờ ơ
trước một đề tài mới lại và độc đáo.
- Mày không biết đó thôi. Khánh rất đẹp trai. Tóc
đen một màu, ánh mắt lạnh lẽo, rất ít khi cười. Cả người toát lên vẻ lạnh lùng.
Đẹp đến mê hồn … bla … bla …
Nó hơi sững “Sao … mà giống … Nhưng chắc không phải
đâu. Nhiều người mà. Đâu chỉ riêng có cái kẻ thô lỗ đó”
Q. Anh thì vẫn đang kể say xưa. Cả lớp bỗng xôn xao
cả lên (đám con gái).
- Khánh kìa! – Q. Anh chỉ tay ra ngoài cửa. Một
khuôn mặt lạnh tanh ập vô mắt nó. Và đương nhiên nó không khỏi bàng hoàng…
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
20 chương
10 chương
28 chương
115 chương
91 chương