Đồ lạnh lùng!!!

Chương 10 : Sao tim đập loạn xạ thế này ❤ ???

~~ Học xong 2 tiết đầu , đến giờ ra chơi ~~~ " Hey , Đi xuống căn tin với tớ " Kiều Vân chạy lại đập mạnh vào vai tôi , khẽ cười tủm tỉm không đợi tôi trả lời liền kéo tay tôi đi ~~ Căn tin~~ Nhỏ đan 2 bàn tay đưa lên chống cằm nhìn tôi với 2 con mắt sáng long lanh , tôi nhìn nhỏ mà nổi hết da gà , nhỏ sắp nói gì với tôi đây ?? " Cậu...sống chung với Thương Lâm??? không lừa tớ đấy chứ " nhỏ cứ cười cười nhìn tôi , trông con mắt nhỏ híp lại đểu vô cùng ấy . " Đùa làm gì ???" tôi nhướn mày hếch mặt nhìn nhỏ " Nhà anh ấy giàu lắm đấy , thế nào , ở đó chắc sướng lắm nhỉ , mà sao cậu lại sống trong nhà anh ấy thế , ở đó mọi người đối xử với cậu thế nào ???" nhỏ mím môi , vẫn là cái gương mặt đểu cán đó chẳng hề thay đổi " Rầm"- " Trời ơi , cậu hỏi nhiều thế ai mà trả lời cho nổi " tôi đập mạnh xuống bàn lườm lườm nhỏ , thật là .. " Thế cậu ở đó có tốt không??" nhỏ bỏ cái điệu cười nổi da gà khi nãy , hỏi tôi với bộ mặt nghiêm túc đến phát sợ " Ưm ưm , rất tốt " tôi gật gật đầu , khuôn mặt bình thường quá mức đến nổi nhỏ nhìn tôi với ánh mắt hình như có 1 chút gọi là nghi ngờ , " Mà ...làm sao cậu sống chung với anh ấy thế " " quan hệ thân thiết giữa bố mẹ tớ với bố mẹ hắn thôi , chỉ là ở nhờ hà " tôi nhìn nhỏ , cười nhạt nhẽo chẳng có gì gọi là vui vẻ , thà sống nhà trọ còn hơn , sống chung với hắn ta thế nào cũng bị sự lạnh lùng của hắn làm cho sôi máu , tôi vốn rất ghét mấy người suốt ngày cứ tỏ vẻ lạnh lùng , kênh kiệu , xem con người ta bằng nửa con mắt , đáng ghét lắm. " Ôi , ngưỡng mộ chết mất , tớ cũng muốn được như cậu lắm lắm , bữa nào dẫn tớ qua đó chơi nha nha" từ khuôn mặt nghiêm túc thoắt cái khuôn mặt nhỏ lại biến thành khuôn mặt năn nỉ , ngưỡng mộ , ánh mắt long lanh lấp lánh khiến tôi giật mình suýt té ghế rồi. Chả nói gì , tôi chỉ khẽ gật đầu . " Này , ngôi trường này khá rộng , tớ dẫn cậu đi tham quan khắp trường để kẻo .. cô nàng mù phương hướng này sẽ có ngày lạc mất đó "Nhỏ tươi cười , khuôn mặt lúc này của nhỏ đáng yêu vô cùng " Ok " tôi vui vẻ nắm lấy tay nhỏ " đi thôi" ~~~~~ Chúng tôi đi khắp xung quanh trường, vừa đi vừa nói cười vui vẻ , ngôi trường này lớn thật đấy , đi mà mỏi hết cả chân , trong trường trồng khá nhiều cây phượng , cây tràm , không khí vô cùng thoải mái , sân trường rộng thênh thang Đi qua các lớp học , chợt 1 tiếng đàn piano vang lên , nó thật du dương ,có gì đó êm ái , ấm áp , tôi và nhỏ tò mò chạy đến nơi phát ra tiếng đàn êm đềm này , chạy qua phòng nhạc cụ - tiếng nhạc phát ra từ đó. Tôi tò mò nhìn vào , 1 người con trai thân hình quen thuộc , cao ráo , tóc màu cafe ấm áp , gương mặt với 1 góc nghiêng hoàn hảo , đó... là anh chàng hôm qua , anh chàng kéo hắn ra khỏi đám đông , cơ mà nhìn anh ta có vẻ đã thấy ở đâu trước đó mà tôi chẳng thể nhớ , có thể gặp lướt qua chăng ??? "Thình , Thịch ,Thình,Thịch.."- í ẹ , tiếng gì ấy nhỉ , hình như nó phát ra từ lồng ngực tôi thì phải . Sao khi nhìn anh chàng này , tim tôi lại đập loạn xạ vậy nhỉ , bị sao thế này??? " Anh chàng ấy là ai vậy??"Tôi quay sang khẽ hỏi Tiểu Vân " Hạ Tử , nam thần nằm trong bộ 3 khối 12 đó , gương mặt điển trai , giọng nói ấm áp , con của tập đoàn thời trang Hạ Gia , không thua gì Thương Lâm đâu nha , không 1 nữ sinh nào trong trường mà không gục ngã trước anh ấy đâu , tớ cũng bị mê hoặc vẻ soái ca ấy rồi " Ồ , vậy sao , tôi khẽ nghĩ ngợi rồi đứng thẫn thờ người , khẽ khép mắt cảm nhận tiếng đàn ấm áp , tiếng đàn dịu dàng , nghe thật đã tai , nhưng dù sao mãi tôi vẫn không hiểu , tôi không thể nhớ đã gặp anh ấy ở đâu và trái tim này của tôi sao loạn nhịp thế này ????