Edit: Bạch Liên <img alt=20150801004930_YiwGRthumb700_0 src="https://michachan123.files.wordpress.com/2016/03/20150801004930_yiwgr-thumb-700_0.jpeg" data-pagespeed-url-hash=894059153 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> Nàng ngồi đung đưa trên chiếc bàn đu dây, tiếng cười trong trẻo như chuông ngọc tan ra trong gió, để lại phía sau là bóng dáng xinh đẹp yêu kiều. Hắn nhớ lại ngày đó, có một lần đại học sĩ lệnh cho hắn truyền dạy thi thư cho nàng, ngẫu nhiên nhìn thấy nàng chơi đùa bên bàn đu dây, liền vung bút viết ngay mấy câu thơ — Họa giá song tài ngọc lạc khinh Thải thằng khiên yểm lục dương yên Phong xuy tiên mệ phiêu phiêu cử Ngọc dung phi hạ cửu trọng thiên *Đôi dải lụa màu vang tiếng ngọc Dương xanh ai mắc một bàn đu Gió nâng tay áo bay trong nắng Nét ngọc khuynh thành tận trời cao.* Phong xuy tiên mệ phiêu phiêu cử, ngọc dung phi hạ cửu trọng thiên. Nhiều khi, hắn nghĩ rằng… Có phải mẫu thân ở trên trời không nỡ để hắn bơ vơ một mình dưới trần gian, cho nên mới khiến hắn đi đến nơi này, để rồi gặp được nàng, biến cuộc sống của hắn từ ẩn nhẫn, trầm lặng mà trở nên đầy màu sắc và ấm áp hơn. Vẫn còn nhớ, lần đầu tiên nhìn thấy nàng, nàng nằm dưới móng vuốt của Bạch Hổ, bất lực mà mảnh mai. Vẫn còn nhớ, sau khi hắn tỉnh dậy, rơi vào trong tầm mắt, là nét ngọc vui mừng trong tiếng khóc. Vài năm sau gặp lại, hắn là con tin, còn nàng vẫn là công chúa, là hòn ngọc quý trong tay Thánh thượng, là vầng trăng không cần đến ánh sao. Diệu ca ca, huynh đừng đi, ở lại với Khuynh nhi được không? Cho nên, hắn trở thành cận vệ của nàng. Diệu ca ca, huynh yên tâm, chỉ cần có ta ở đây, không kẻ nào dám ức hiếp huynh. Cho nên, từ Tử Kinh Cung, đến phủ Tướng quân, mọi người đối với hắn đều rất lễ độ cung kính, cho dù trong lòng không cam tâm nhưng cũng không dám lộ ra mặt. Diệu ca ca, ta sẽ đi thỉnh cầu với phụ hoàng, cầu xin hết lần này đến lần khác, nhất định người sẽ đồng ý chuyện chung thân của chúng ta, cả cuộc đời này của Khuynh nhi chỉ muốn gả cho một mình huynh. Cho nên, khi đại hôn được bố cáo với thiên hạ, hắn nhìn thấy đôi má lúm đồng tiền xinh đẹp như hoa của nàng, trong lòng luôn tự nói với mình, hắn sẽ chăm sóc tốt cho nàng, cả một đời một kiếp. Khi đó hắn chưa từng biết, một đời một kiếp lại dài như vậy, biến cố và lỗi lầm cứ xảy ra không thể lường trước. Diệu ca ca, cao một chút, cao thêm một chút… Vành môi của hắn khẽ vẽ ra nụ cười, tay cũng tăng thêm lực đẩy. Nàng đứng trên bàn đu dây, bay vút đến điểm cao nhất, lúc quay đầu lại nhìn hắn thì đôi mắt sáng lên như ánh tuyết, tiếng cười trong vắt, bỗng nhiên nàng buông lỏng bàn tay đang nắm lấy dây thừng, tà váy nhẹ nhàng bay giữa không trung. Tim của hắn gần như ngừng đập, cũng không kịp nghĩ gì, chỉ biết vội vàng chạy đến đỡ nàng. Khi nàng yên ổn nằm trong lòng ngực của hắn, thần sắc tươi đẹp kiêu kì, trong một khắc này, hắn biết nàng vĩnh viễn ở lại trong tim hắn. Cảm giác căng thẳng dần trở thành nỗi sợ. Hắn ôm thật chặt nàng trong tay, sợ rằng chỉ cần buông lỏng, nàng sẽ biến mất và thế giới của hắn cũng vì thế mà đổ sụp. Ngón tay của hắn run rẩy không ngừng, gần như muốn co quắp, cũng không thể nào xóa đi thứ ánh sáng màu đỏ lóa mắt kia. Đó không phải là máu, mà là mạng. Của nàng, hay là của hắn? Hắn trơ mắt nhìn, hắn biết nàng muốn nói gì, hắn cũng biết mình đang trong giấc mộng, thậm chí hắn biết, từ lúc này về sau, mộng chính là người bồi bạn duy nhất của hắn. Thế nhưng, bất lực. Hắn không muốn ngăn cản, thậm chí càng không muốn khước từ, bởi vì chỉ có lúc này mới giống như nàng còn ở bên cạnh hắn, hắn u mê trong hư ảo, cho dù là đau đớn. Hắn giật mình tỉnh dậy, hai tay ôm lấy trán, mồ hôi lạnh thấm ướt cả người. Một câu nói nhẹ nhàng kia, dường như chưa bao giờ rời xa hắn, cứ thế mà quấn lấy cuộc đời hắn— Ta…vĩnh viễn cũng sẽ không…tha thứ cho người…cho đến khi ta chết… Vĩnh viễn cũng sẽ không…tha thứ cho người… Vành môi khẽ nở nụ cười u uất, giữa tẩm cung hoang vắng vang lên tiếng nói của Tần An. “Điện hạ, giờ Dần đã đến, người nên dậy rồi.” Tần An kính cẩn cúi đầu, giấu đi ánh mắt đau lòng, ông không biết điện hạ mơ thấy cái gì, chỉ là rất nhiều lần nhìn thấy dáng vẻ sau khi tỉnh mộng của người, cứ ngồi yên lặng như vậy mãi một lúc lâu. Ông là người nhìn thấy điện hạ trưởng thành, ông đã từng nghĩ, đến cùng thì điện hạ cũng có thể thoát ra khỏi cái bóng năm đó, nhưng không ngờ, thời gian yên bình ngắn ngủi đó, chỉ là sự bắt đầu cho những đêm dài đau đớn. Ông đi theo phía sau, vượt qua Thái Cực Môn được bày trí sắc đỏ vui mừng, vượt qua hàng dài những nghi thức, đi vào Định Càn Cung, đến trước bài vị tiên đế, đại lễ tam quỵ cửu khấu *ba quỳ chín khấu đầu*, bẩm báo tin tân hoàng sắp đăng cơ. Đây vốn là lễ nghi theo lệ, thế nhưng sau khi quỳ xuống một lúc lâu mà điện hạ lại không hề đứng dậy. Trông thấy ngày lành tháng tốt sắp qua, thái giám ti lễ đứng ở bên có phần lo lắng, lại không dám lên tiếng thúc giục, chỉ đưa mắt ra hiệu cho ông nhờ giúp đỡ. Tần An nhìn vào bóng lưng mặc tang phục màu trắng kia, không biết lúc này điện hạ đang suy nghĩ điều gì? Là hối hận? Là áy náy? Hay là, vẫn mãi nặng trĩu bởi một câu nói — Kiếp sau đầu thai, đừng vào nhà vương hầu. Trong lòng ông đau xót, đang định lên tiếng nói, nhưng chợt nhìn thấy dáng người mặc tang phục phía trước chậm rãi ngồi dậy, xoay người lại, vẫn là biểu cảm bình tĩnh, thậm chí còn có chút hờ hững, trong ánh mắt còn lưu lại chút ánh sáng, nhưng là ánh sáng của thâm trầm vắng lặng, không phân biệt được buồn vui. Thái giám ti lễ khẽ thở một hơi nhẹ nhõm, sau đó cao giọng tuyên lễ, ông vẫn đi theo phía sau, trở về theo con đường cũ, nhìn điện hạ được bọn thám giám cung nữ hầu hạ thay y phục, cởi xuống lớp tang phục màu trắng, thay vào đó là lễ phục thêu rồng màu vàng rực. Phất tay áo đi vào đại điện, mành châu khẽ động, để lộ đôi mắt sáng của vị minh hoàng ngồi ở vị trí cao quý mà cô độc. Lễ đăng cơ diễn ra giữa lúc tang lễ của tiên đế, cho nên dù không khí có phần trang nghiêm cùng vui mừng nhưng cũng không hề có biểu diễn múa hát. Văn võ bá quan đứng giữa ánh sáng nhàn nhạt của buổi sáng, không khí vừa trầm mặc vừa rét lạnh, đồng loạt quỳ xuống đất hành đại lễ tam quỵ cửu khấu, tiếng hô “Ngô hoàng vạn tuế” vang tận trời xanh. Vành môi của hắn lại hiện ra nụ cười thản nhiên, mang một chút chán nản cô quạnh, tầm mắt lướt qua hàng dài người bên dưới, lại nhìn về phía tận cùng của trời đất, không biết là dừng lại ở nơi nào, một mảnh vắng lặng cô liêu. “Truyền chỉ—“ Hắn chậm rãi lên tiếng. Đây là ý chỉ đầu tiên khi hắn ngồi vào vị trí này, lấy phong thái của thiên tử, ngay giữa lễ đăng cơ, dù rằng đã quá trễ nhưng là sự thật không có gì chối cãi. Quần thần đang quỳ trên Thái Cực Điện đồng loạt nhìn lên, mà giọng nói của hắn cũng rất nhẹ. “Mộ Dung thị nữ Thanh, hiền lương thục đức, hiểu rõ đạo nghĩa, trung trinh tiết liệt, xứng là mẫu nghi cho vạn quốc, nay sắc phong ngôi vị Hoàng hậu.” -Phiên ngoại hoàn-