Edit: Bạch Liên <img alt=20131221050406_UWCYjthumb600_0 src="https://michachan123.files.wordpress.com/2015/08/20131221050406_uwcyj-thumb-600_0.jpeg" data-pagespeed-url-hash=884497398 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> Con người Liễm gần như hoàn hảo như trong tưởng tượng và ước ao của phần lớn thiếu nữ đối với trượng phu của mình, tuổi trẻ anh tài, thông minh sáng suốt, luôn biết cách quan tâm săn sóc, mà quan trọng hơn cả, hắn có đủ khí phách và năng lực cùng ta thống trị cả Tề Việt, thậm chí là thiên hạ. Hắn đối đãi với ta rất tốt, cho dù không hề yêu ta, nhưng ta vẫn có thể cảm nhận được hắn thật tâm muốn diễn tốt vai trượng phu này, ta hiểu rõ dù cho hắn vĩnh viễn cũng không yêu ta, nhưng ít nhất, hắn sẽ đối tốt với ta suốt một đời này, mặc kệ thế sự có đổi thay thế nào. Chỉ bởi vì, khi hắn chán nản nhất, ta cho hắn một gia đình. Trước lúc đại hôn, ta từng nghĩ muốn cho hắn một thân phận và danh tính mới. Nhưng hắn vẫn lắc đầu nói: “Ta vẫn dùng tên của mình, nhưng đổi một thân phận khác. Thỉnh công chúa để thế nhân biết, Mộ Dung Liễm ngày hôm nay, sinh ở Tề Việt, sống ở Tề Việt, chân chân chính chính là một người Tề Việt.” Ta vừa định khuyên hắn vì sao không trực tiếp thay đổi tên họ để càng thêm thuận lợi, nhưng lại chợt nhận ra, ánh mắt của hắn hoàn toàn không có điều gì khác ngoài những hồi tưởng về quá khứ. Ta liền hiểu ra tại sao hắn lại làm như vậy, hắn muốn tỷ tỷ của hắn ở Nam Triều xa xôi có thể biết được tin tức của hắn, hắn muốn nói cho nàng biết hiện tại hắn đã bình yên vô sự, hơn nữa còn có khả năng cứu nàng, hắn muốn nàng chờ hắn. Đúng thật không có gì để chê trách, hắn đối với vị Nhị tỷ này không tầm thường, ta biết, có lẽ còn vì hắn là người bẩm sinh kiêu ngạo, cho nên không muốn bỏ đi danh tự trước đây. Nhưng tại sao ta phải giúp hắn giải quyết hậu quả, lại phải giúp hắn đưa ra một lời nói dối để bảo hộ nàng không bị liên lụy? Hắn đưa mắt nhìn ta: “Công chúa cảm thấy khó xử sao? Làm như vậy, cho dù có người hoài nghi, nhưng vì không có bất kỳ chứng cứ rõ ràng, Nam Triều vẫn không thể chỉ dựa vào điều này mà trở mặt với Tề Việt.” Ta khẽ cười: “Mà tỷ tỷ của chàng dù đã biết tin tức cũng không bị liên lụy, có phải hay không?” Hắn bình tĩnh nhìn ta, gật đầu, cũng không hề phủ nhận: “Thỉnh công chúa thứ lỗi, ta sẽ không đổi danh. Chỉ là, mặc kệ công chúa có tin hay không, người thay ta an bài một thân phận mới, thu xếp càng ổn thỏa thì đối với tỷ tỷ của ta sẽ càng bớt đi phiền phức, tỷ tỷ của ta mang thai hoàng tự, trước lúc nhi đồng xuất thế sẽ không xảy ra chuyện gì.” Cho nên, chàng mới dám mạo hiểm như vậy, có phải không? Ta nhắm mắt lại, tự nói với mình không có vấn đề gì, dù sao đó cũng là tỷ tỷ ruột của hắn, ta không nên hẹp hòi như vậy. Ta gật đầu với hắn, mỉm cười: “Chàng yên tâm, ta biết nên làm thế nào.” Ánh mắt của hắn dường như hiện lên một chút áy náy, hoặc có thể là lòng biết ơn, hắn nhẹ nhàng nói: “Cám ơn người.” Ta vươn tay ôm lấy cổ hắn, ghé vào tai hắn nhỏ nhẹ mà kiên định nói: “Chúng ta sắp là phu thê, cho nên mặc kệ ta làm cái gì, sau này không cho chàng nói với ta ba chữ đó.” Cho đến lúc đại hôn, sứ thần của Nam Triều được cử đến chính là Tam hoàng tử Nam Triều, thái tử điện hạ tương lai, cũng là Nhỉ tỷ phu của hắn, Nam Thừa Diệu. Giữa đôi bên đều ngầm hiểu lẫn nhau, nhưng bề ngoài lại tỏ vẻ lãnh đạm khách sáo, ta vốn dĩ cũng cho rằng lúc bọn họ gặp nhau chắc hẳn sẽ không vì chuyện quá khứ mà xảy ra sóng gió gì, nếu nghiêm khắc mà nói thì ta đoán cũng không sai, chỉ là giữa bọn họ còn có những chuyện mà ta không thể biết. Ngày thứ ba sau lễ đại hôn, ta và Liễm chủ trì yến tiệc mời sứ thần, Nam Triều và Tề Việt chưa chính thức đối địch nên Nam Thừa Diệu vẫn là khách quý, tất nhiên cũng cùng tham gia. Trong lúc yến tiệc linh đình, thuộc hạ của hắn bất kể sự ngăn cản của thủ vệ mà đột nhiên xông vào, với thái độ thất lễ như vậy, ta biết ắt hẳn đã có chuyện lớn xảy ra, nhưng nét mặt của ta vẫn thản nhiên như không. Mãi cho đến khi, ta nhìn thấy vẻ bình tĩnh, vốn dĩ chưa hề thể hiện một chút cảm xúc dư thừa nào của Nam Thừa Diệu, sau khi nghe tên thuộc hạ nói một câu ngắn ngủi liền đột nhiên biến sắc. Chén rượu hắn vốn đang nắm trong tay liền bị bóp nát, máu tươi hòa cùng Vực Phách tửu chảy dọc theo ngón tay của hắn, từng giọt nhỏ xuống. Phản ứng của hắn rất mạnh, ngay cả đến sắc mặt cũng gần như trắng bệch, ánh mắt đau thương không thể nào hoàn toàn lắng dịu. Hắn đem bàn tay phải ướt đầy máu tươi nấm lại thành quyền, giấu về phía sau, gần như lập tức đứng dậy cáo từ, mỗi tiếng nói mỗi cử động đều không có gì thất lễ, chỉ là bóng lưng kia rời đi quá nhanh, lại thể hiện rõ ràng rằng hắn đang kiềm chế vẻ gấp gáp. Ngựa của Nam Thừa Diệu không ngừng vó mà rời khỏi Tề Việt quay về Nam Triều, mà Liễm cũng không hề thể hiện một chút khác thường trước mặt chư khách còn lại, vẫn nâng cốc mời rượu như trước, vẫn nói cười vui vẻ. Nhưng ta hiểu hắn, cũng như hiểu chính mình, ta có thể cảm thấy, từ sau khi Nam Thừa Diệu rời đi, hắn liền có phần không yên lòng, thậm chí là bất an lo lắng. Có lẽ hắn đang lo lắng việc Nam Thừa Diệu rời đi có phải có liên quan đến tỷ tỷ của hắn. Mà sự thật thì dự cảm của hắn không sai, chưa được bao lâu thì người được hắn cử đi dò la tin tức đã trở về báo cho chúng ta biết, ngày đó Nam Thừa Diệu bất kể ngày đêm thúc ngựa trở về Nam Triều, là bởi vì Vương phi của hắn mất đi đứa bé, dường như còn khó giữ được tính mạng. Ta không biết có phải là vì chuyện này mà Liễm mới quyết định khai chiến với Nam Triều, ta nhớ lại thời điểm lúc hắn nói với ta điều này, ta hoàn toàn không chút chần chờ, chỉ mỉm cười gật đầu, ta nói cho hắn biết, không chỉ có ta mà cả Tề Việt đều toàn lực ủng hộ hắn. Ta biết hắn tài giỏi, cũng biết từ sau khi ta chính thức tuyên bố ở trên triều, hắn đã không ngừng trù tính, cũng chuẩn bị kế sách, chỉ là ta thật sự không ngờ, mọi thứ lại được sắp xếp ổn thỏa chỉ trong thời gian ngắn. Văn thừa tướng từng nhắc nhở ta: “Công chúa, người cần chú ý đến phò mã, thần đã sống đến tuổi này chưa từng thấy qua người nào có thâm cơ thủ đoạn cũng như sự quyết đoán như vậy, mà phò mã lại còn trẻ tuổi, thần lo lắng…” Ta lẳng lặng lên tiếng cắt ngang lời ông ta: “Không cần phải lo lắng, phò mã là người ta tự mình lựa chọn, ta tin tưởng chàng.” Văn thừa tướng chậm rãi lắc đầu: “Tuy rằng trận chiến giữa Tề Việt và Nam Triều đã được chuẩn bị nhiều năm, nhưng để có đủ khả năng thu xếp, phán đoán trước sau ổn thỏa như vậy chỉ trong thời gian ngắn, ngay cả ở Nam Triều cũng không có được mấy người. Công chúa, người và phò mã luôn cầm sắt tương liên như vậy hiển nhiên là phúc của Tề Việt chúng ta, cũng là điều mà lão thần mong mỏi, nhưng thần vẫn muốn nhắc người một câu, nếu như ngày trước ở trong mắt lão thần, Thượng tướng quân Mộ Dung Liễm của Nam Triều là một đối thủ không nên xem nhẹ, thì Mộ Dung Liễm của hôm nay vẫn là người mà không kẻ nào dám tự nguyện đối địch. Uy danh của phò mã ở Tề Việt đang càng ngày càng cao, lão thần lo lắng, vạn nhất một ngày nào đó phò mã phụ lòng tín nhiệm của công chúa, hậu quả sẽ rất khó lường.” Ta nhìn vị lão nhân đã dạy ta cách trị quốc từ nhỏ, người luôn xem ta như một nữ nhi bình thường, ta kiên định nói: “Thừa tướng yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không để chuyện như vậy xảy ra.” Văn thừa tướng đi rồi, trong lòng ta vẫn có chút không yên, vì thế liền nhất thời muốn cùng Lục Tụ đến tiền tuyến, đi đến Dung Thành, nơi tiếp giáp với Nam Triều, để thăm trượng phu của ta. Tuy rằng cuộc chiến giữa hai nước vẫn chưa chính thức phát động, nhưng Liễm thân là chủ soái của Tề Việt nên muốn tự thân dẫn tam quân đóng binh tại biên cảnh, còn ta thì ở lại trong cung xử lý chính vụ, thỉnh thoảng lại đến Dung Thành thăm hắn, thuận tiện cũng đi xem tình hình chuẩn bị cho cuộc chiến. Qua thời gian ngồi xe dài mệt nhọc, khi ta đến Dung Thành thì cũng đã nửa đêm, thủ vệ trong quan nha đã quen với việc ta xuất hiện ở đây, tuy rằng lần này có chút đột ngột nhưng cũng không gây ra quá nhiều tiếng động, bọn họ chỉ nói cho ta biết, phò mã đã đi nghỉ. Ta ngăn người hầu đến thông báo mà tự mình đi đến phòng của hắn, khi đi ngang qua cửa sổ thì đưa mắt nhìn thoáng vào bên trong, Thanh Hạnh đang dựa vào đầu giường ngủ gật, còn Liễm thì nằm trên giường, dưới bầu mắt hơi xanh xao, giấc ngủ có phần không an ổn. Ta chần chừ một chút rồi không hề bước vào, sợ rằng sẽ đánh thức hắn, nhưng lại luyến tiếc không muốn rời đi, cứ như vậy mà lẳng lặng đứng ngoài cửa sổ, ánh mắt đau lòng mà nhẹ nhàng lưu luyến trên gương mặt hắn. Đôi mi của hắn nhíu lại căng thẳng, thần sắc trên mặt càng lúc càng bất thường, dường như đang gặp ác mộng, ta đang do dự không biết có nên đánh thức hắn hay không thì bỗng nhiên hắn giật mình ngồi dậy, trong lúc hoảng loạn thì trên môi bật ra một âm vương vấn, âm thanh đó thoát ra khỏi giấc mộng cũng như sự kìm nén của hắn, cứ thế ẩn giấu vào đêm tối vô cùng. Tuy rằng chỉ là một âm tiết mơ hồ đơn giản, nhưng ta biết mình không nghe lầm, âm thanh rõ ràng kia là một chữ “Thanh”. Ta vô thức giấu mình vào trong bóng tối, nhìn thấy Thanh Hạnh vội vàng đứng dậy, vội vàng hỏi hắn: “Thiếu gia, người lại gặp ác mộng sao?” Không đợi hắn nói ác mộng kia là gì, Thanh Hạnh đã tiếp lời: “Thiếu gia, Thanh tiểu thư sẽ bình yên vô sự chờ người, người đừng tự mình dọa mình. Nếu lúc trước Tam điện hạ đã chịu mạo hiểm thả người đi, tất nhiên cũng đã tính toán chu toàn cho Thanh tiểu thư, nhất định sẽ không để tiểu thư gặp chuyện, cho nên người mới có thể quyết định xuất binh, đây là những gì thiếu gia nói cho Thanh Hạnh biết.” “Đúng, là ta nói, ta không thể không cược, tiền đặt cược chính là tính mạng của nàng, ta thật sự hận mình.” Liễm lau đi vệt mồ hôi lạnh trên trán, mệt mỏi nhắm mắt: “Nhưng mà Thanh Hạnh, nếu ta không xuất binh, cả đời này ta cũng không thể cứu nàng, ngươi hiểu không?” “Thanh Hạnh hiểu rõ, thiếu gia, người nhanh nằm xuống ngủ thêm một chút đi.” Thanh Hạnh vội vàng nói. Liễm dường như không hề nghe thấy lời nói của Thanh Hạnh, cả người rơi vào dòng hồi tưởng, lời nói cũng có chút hỗn loạn: “Khi đó ta thật sự muốn đưa nàng rời đi, nhưng ta biết ta không thể, ta làm ra hành động quá mức như vậy, biết rõ sẽ khiến nàng lo lắng, nhưng ta lại không thể không làm, ta sợ rằng Nam Thừa Diệu ở trước mặt nàng thì để ta rời đi, sau lưng lại phái người truy đuổi, cũng giống như Đổng Minh năm đó. Cho nên ta để cho hắn nghĩ rằng, ta chỉ vì trong lúc kích động mà nói năng hành động như vậy, nhất định sẽ không gây ra cho hắn bất kỳ một sự uy hiếp nào, ta không biết hắn có nhìn ra điều gì không, ta chỉ biết khi ta lôi kéo muốn đưa nàng đi, ánh mắt của hắn vừa lạnh lẽo vừa ẩn nhẫn chịu đựng, mỗi một câu đều cố chấp ngăn cản không chút nhượng bộ, khi đó ta liền biết, hắn sẽ không buông nàng ra, mà hắn cũng không có khả năng rời khỏi nàng—nhưng mà, hắn đã khiến nàng phải khổ sở như vậy, còn làm nàng thiếu chút nữa không giữ được tính mạng, ta không thể để nàng tiếp tục ở bên cạnh hắn, ta chỉ có thể xuất binh, ngươi có hiểu không?” Thanh Hạnh sớm đã bị một loạt những câu nói “Hắn” và “Nàng” làm cho choáng váng hoa mắt, nên lúc này chỉ có thể luôn miệng đáp vâng, lại khuyên nhủ: “Thiếu gia, người đừng tiếp tục nghĩ ngợi lung tung nữa, trước đây khi Thanh tiểu thư đi Mạc Bắc, người cũng từng mơ thấy tiểu thư gặp bọn cướp gì đó hay sao, kết quả là nàng còn rất khỏe mạnh, hiện tại cũng sẽ như vậy, nàng là tỷ tỷ của người, cho nên người mới…” “Nàng không phải là tỷ tỷ của ta.” Không ngờ hắn lại đột nhiên nói như vậy. “Sao cơ?” Thanh Hạnh liền ngừng nói, ngẩn ra. Mà Liễm dường như cũng khôi phục lại ý thức, trước sau không nói thêm một lời nói, từ từ nhắm mắt, nằm lại lên giường. Thanh Hạnh cũng không quá chú tâm đến lời của hắn, bước đến giúp hắn kéo chăn, còn ta thì xoay người bỏ đi, mặt không chút biểu cảm, trên đường rời đi thì thấy thủ vệ của quan nha Dung Thành cầm đèn lồng đi đến phòng của Liễm. “Phò mã đã nghỉ ngơi, không có đại sự gì thì đừng quấy rầy.” Ta thản nhiên căn dặn. Tên thủ vệ kia vội vàng nói: “Thưa, là đệ tử của Tà Y Cốc đến cầu gặp phò mã, nói là vì chuyện có liên quan đến tỷ tỷ của phò mã.”