Do Ký Kinh Hồng Chiếu Ảnh
Chương 115
“…’Kinh Hồng khúc’, ‘Chiếu Ảnh vũ’, ngay trước mắt văn võ bá quan toàn triều,
Vương phi đúng thật nổi bật trên Thanh Hòa Điện, Vương phi không muốn tiếp tục sống sao, hay là do Vương phi cố ý, haha, bằng không làm sao
Vương phi có thể nói ra câu ‘Dù cho có xảy ra chuyện gì, điện hạ sẽ luôn gánh vác cho ta, ta chỉ cần làm chuyện mà ta muốn làm, haha…”
Giọng nói của Tầm Vân vang lên giữa Hà Phong Hiên vắng lặng, nàng lặp lại câu nói ngày đó ta đáp trả Khánh phi.
Ta không lên tiếng giải thích điều gì, cho dù những lời này không phải do ta chủ tâm hay cố ý nói ra, nhưng ta cũng từng nói qua.
“…Mặc kệ
Vương phi có phải Ngọc Câu công chúa thật không, chỉ cần Hoàng thượng tin thì Vương phi chính là như vậy, mặc dù không có đủ bằng chứng, Vương phi cũng không thể sống, vốn là tội thần chi nữ, lại làm mất hoàng tôn, một mạng của Vương phi là do điện hạ liều mình bảo vệ, hiện tại còn thêm tội danh công chúa tiền triều, văn võ cả triều đều nhìn thấy, hoàng thượng làm sao có thể tha cho Vương phi? Khánh phi nương nương sao có thể bỏ qua cơ hội này?”
Ánh sáng từ ngọn nến chiếu rọi chiếc bát nhỏ đặt trên bàn, Tần An nhắm mắt lại, cũng không lên tiếng ngăn cản Tầm Vân, từ trước đến nay, trước bất kỳ chuyện gì ông ta đều bình thản, giấu thật sâu cảm xúc vào đáy mắt, nhưng, ông và Tầm Vân rất giống nhau, cũng vì điện hạ của mình mà bất chấp.
“…Sau khi thánh chỉ ban tử được truyền xuống, thật sự ta đã thở dài nhẹ nhõm, cho dù là dùng đến phương pháp gì, cuối cùng cũng kết thúc…Nhưng, ta đã lầm, điện hạ vì
Vương phi, hạ lệnh bức vua thoái vị! Trong thời điểm điện hạ gian nan nhất, cũng chưa từng nghĩ đến phải đi một bước này, không phải vì chúng ta không có khả năng, mà vì điện hạ đã từng đồng ý với phu nhân, vĩnh viễn không oán hận phụ thân của mình, cần phải tha thứ, yêu thương ông ta. Cho nên nhiều năm như vậy, điện hạ luôn tình nguyện nhẫn nhịn, không ngại tự làm tổn thương mình, lưu lại cho người đời hình tượng một Vương tôn chỉ biết ăn chơi trụy lạc, chỉ mong được yên bình, nhưng hiện tại, điện hạ lại một mực muốn danh chính ngôn thuận trở thành thái tử, chưa được bao lâu liền muốn chạm tay vào giang sơn ngàn dặm này, cũng bởi vì
Vương phi, cũng bởi vì Vương phi!”
Tầm Vân càng lúc càng kích động, lời nói càng nhanh hơn, mang theo mấy phần sắc bén: “Vương phi có biết cảm giác khi tự tay bức tử phụ thân của mình ra sao không? Tuy rằng, điện hạ chỉ có ý định ép hoàng thượng thoái vị, nhưng tình trạng bệnh của thánh thượng vốn đã trầm trọng, làm sao có thể chịu được đả kích như vậy, hoàng thượng đã chết trước mặt điện hạ…Kết cục như vậy, không phải điện hạ chưa từng nghĩ đến, nhưng người vẫn dứt khoát lựa chọn con đường đó, cũng chỉ vì Vương phi! Thế nhưng Vương phi có từng hiểu cho điện hạ phần nào không? Vương phi có từng nghĩ tới, lúc này khi túc tực bên linh cữu ở Tử Kinh Cung, trong lòng điện hạ cảm thấy thế nào không?! Người không chỉ thẹn với phụ hoàng, mà còn thất hứa với mẫu thân của mình!”
Lồng ngực của ta đau lên từng hồi, hai tay cũng vô thức đặt lên ngực, nhưng vẫn không thể ngăn lại cảm giác ngột ngạt nặng trĩu không thể thở.
Tần An nhìn ta, im lặng hồi lâu, sau đó trầm giọng, nói: “Được rồi, Tầm Vân, hiện tại nói những lời này đã không còn ý nghĩa gì…”
“Sao lại không có ý nghĩa?” Tầm Vân cắt ngang lời hắn, bởi vì tức giận mà giọng nói càng lúc càng cay độc, đã không còn vẻ trầm tĩnh ngày nào: “Ta là muốn nói cho nàng biết, điện hạ vì nàng mà rơi vào tình cảnh thế nào! Ta chính là muốn nàng biết, nàng vốn không xứng để điện hạ phải đánh đổi nhiều thứ như vậy! Nàng nghĩ mình chịu uất ức, haha, thật buồn cười, nếu không có điện hạ, ngay đến tính mạng nàng còn không giữ được, nói chi đến uất ức? Mà cho dù là có thì cũng do tự nàng tìm lấy!”
“Tầm Vân!” Tần An lớn tiếng quát.
Tầm Vân không hề để tâm đến, đôi mắt nàng oán hận nhìn ta, dường như nàng đã kiềm nén từ rất lâu, cảm xúc một khi được giải thoát cũng như dòng nước tìm thấy được lối ra, muốn chắn cũng không thể chắn, càng ngăn cản nó càng tìm cách mạnh mẽ để thoát ra.
“Ta không biết đến cùng thì Vương phi hận điện hạ cái gì? Bởi vì Mộ Dung gia sao? Bọn họ lựa chọn việc ủng hộ Thái tử, Vương phi muốn điện hạ làm sao đây, đưa cổ chờ chết sao? Điện hạ khổ tâm tạo dựng nhiều năm như vậy, người của chúng ta từ lâu đã trải rộng khắp đất nước, hơn nữa đều không đối đầu với thế lực của Mộ Dung gia, trên con đường tranh đoạt này, đối với điện hạ mà nói thì thế lực của Mộ Dung gia không có gì đáng ngại, hơn nữa điện hạ cũng đã có phòng bị ngay từ đầu nên chắc chắn không gặp quá nhiều sóng gió, nhưng vì Vương phi nên người vẫn không muốn chính thức đối địch với Mộ
Dung gia, có một lần Vương phi phải trở về Tướng phủ, bất chấp có lệnh truyền từ trong cung nhưng điện hạ vẫn muốn cùng Vương phi trở về, chỉ vì muốn cho người nhà của Vương phi biết, người điện hạ yêu là Vương phi, Đỗ Như Ngâm chỉ là một tấm bình phong mà thôi! Cũng cho bọn họ biết, không nên chỉ vì bề ngoài mà quyết định bỏ Vương phi, lấy Thái tử phi! Nhưng vẫn là Vương phi cương quyết không muốn điện hạ đi cùng! Dù là như vậy, điện hạ vẫn để Tần thúc cùng Vương phi trở về, vốn dĩ tổng quản của Vương phủ không cần phải làm chuyện như vậy! Còn có lễ vật và cỗ kiệu kia, tất cả đều do điện hạ chủ tâm chuẩn bị, phụ mẫu Vương phi nếu có một chút để ý, liền có thể nhận ra điện hạ coi trọng Vương phi thế nào, chỉ tiếc, mắt của bọn họ đã bị quyền lực và dục vọng che kín, một lòng chỉ nghĩ Vương phi bị thất sủng, cho nên liền đầu phục thái tử!”
Ta nhắm nghiền hai mắt, nhưng vẫn không ngăn được dòng nước mắt không ngừng rơi xuống, giọng nói của Tần An cũng nặng lòng vang lên, cúi đầu nói: “Vương phi đừng trách Tầm Vân vô lễ, những gì nàng nói đều là sự thật, mà Vương phi cũng tận mắt nhìn thấy, điện hạ thả cho Mộ
Dung Liễm rời đi. Để có thể như vậy điện hạ cần phải mạo hiểm bao nhiêu, sau này lại phải gánh vác hậu hoạn thế nào, Vương phi cũng không thể biết! Vương phi không thấy đệ đệ của mình cố tình dùng tên thật khi trở thành phò mã của Tề Việt sao, điện hạ cũng vì bảo đảm Vương phi không phải lo nghĩ, càng không gặp phải liên lụy gì mà mất không ít trắc trở.
Có lẽ có một ngày, Mộ Dung Liễm sẽ mang binh mã Tề Việt trở về báo thù, dựa vào tính cách của điện hạ, đáng lẽ ngay từ đầu người sẽ không để cho chuyện như vậy xảy ra, nhưng vì Vương phi, điện hạ vẫn thả Mộ Dung Liễm đi. Vương phi, chúng nô tài dám mạo phạm như vậy, dám nói nhiều như vậy, chẳng qua chỉ muốn người có thể hiểu điện hạ khổ tâm thế nào.”
“Nếu nàng có thể hiểu thì sao lại nhẫm tâm như vậy?” Giọng nói của Tầm Vân lại vang lên, vừa thê lương vừa có phần châm chọc: “Vương phi, hôm nay chúng ta đem tất cả mọi chuyện nói ra hết một lần đi. Vương phi cảm thấy bản thân oan uất, nhưng ở trong mắt của ta, thật ra lại không hề.”
Nàng đứng lên, ánh mắt không giấu được vẻ đau đớn, nàng nhìn về phía ngoài cửa sổ: “Ta biết vì chuyện của Đỗ Như Ngâm mà Vương phi trách giận điện hạ không ít, nhưng Vương phi có từng nghĩ tới, nếu như không phải nàng, vậy người bị bọn tử sĩ của phủ Thái tử bắt giữ chính là Vương phi! Thật ra, nguyên nhân lớn nhất để điện hạ chấp nhận Đỗ Như Ngâm là bởi vì Ý
Dương công chúa, vốn dĩ người không cần phải tự hạ thấp bản thân mà đối đãi ân sủng với nàng ta. Vương phi có biết, lần đầu tiên Đỗ Như Ngâm dùng Thôi Tình hương, điện hạ đã phải lấy đao đâm vào người mình, dùng máu tươi đổi lấy thanh tỉnh, ta hỏi Vương phi, điện hạ cần gì phải làm như vậy? Bởi vì để bọn người bên ngoài nhìn thấy, điện hạ phải chịu đựng. Sau đó, ta cầm lấy phần hương nhan đó đi tìm Thuần tiên sinh để lấy thuốc giải, Vương phi có biết lúc đưa cho điện hạ, trong lòng ta có bao nhiêu là hận? Điện hạ cao ngạo như vậy, nhưng lại chấp nhận chịu thiệt về mình đến như thế, tất cả đều vì Vương phi! Mà Vương phi lại không hề cảm thông cho điện hạ, suốt ngày chỉ biết trưng vẻ mặt đó cho điện hạ nhìn, Vương phi có biết trong lòng điện hạ đau thế nào không!
Nhưng, cho dù vậy, điện hạ vẫn…chỉ cần Vương phi có thể bình yên vô sự, haha…”
Ta chấn động đến không nói được nên lời, mặc dù từng hồi đau buốt bi thương kéo đến lấp đầy đáy lòng, nhưng ta vẫn bình thản nhìn nàng lên tiếng: “Chưa hề có ai nói với ta những việc này, mà cũng theo như lời của cô nương, hắn vì bảo vệ ta mới làm ra thế cục này, ngoại trừ những nguy hiểm trong lần tranh đoạt quyền lực, chuyện vẫn không tra ra được nội gián, có phải cũng là vì nguyên nhân trên.”
“Ngươi!” Sắc mặt Tầm Vân khẽ biến.
Còn ta chỉ chết lặng lắc đầu: “Ta không hề có suy nghĩ trách cứ ai, hắn từng hỏi ta có điều gì muốn hỏi hắn không, nhưng ta đã không hỏi, mà hắn cũng không nói gì, chúng ta đều rất kiêu ngạo, cho nên đến bây giờ mới rơi vào cái vòng bế tắc lẩn quẩn không lối thoát, có nói thêm gì cũng không còn tác dụng.”
“Sao lại không có tác dụng?” Tần An đột nhiên quỳ xuống đất, cẩn trọng nói: “Nếu Vương phi nguyện ý mở khúc mắc với điện hạ, vậy sẽ không còn gì là trở ngại, cho dù thế nào, Vương phi vẫn là chính thê của điện hạ, nếu không thể cầm sắt hợp minh, không thể tương kính như tân, vậy chỉ có thể dằn vặt lẫn nhau, ôm nỗi đau này mà sống hết quãng đời còn lại, không có loại lựa chọn thứ ba—Tần An tin tưởng, Vương phi chắc biết đâu mới là lựa chọn tốt nhất cho cả hai.”
Ta ngơ ngẩn nhìn Tần An, còn chưa hoàn toàn hiểu rõ ý tứ trong lời nói của ông ta, ngoài cửa liền truyền đến giọng nói tịch mịch mà thanh khiết của một người—-
“Nàng không cần phải chọn, ta sẽ mang nàng rời đi.”
Truyện khác cùng thể loại
3 chương
57 chương
89 chương
3 chương
96 chương
20 chương